#1
Ngày đó, vì để đưa ô cho cô anh tình nguyện đứng giữa mưa suốt 5 tiếng.
Ngày đó, gia đình cô phá sản anh tình nguyện vì cô mà cầu xin bố mình giúp đỡ.
Ngày đó, vì muốn cho cô một cuộc sống sung túc anh nguyện rời xa cha mẹ đi đến một thành phố khác lập nghiệp.
Đến cuối cùng khi đã hoàn thành sự nghiệp, anh liền mang cô đến công ty của mình làm việc. Sau khi cô ổn định được công việc ở thành phố Y anh đem cô đến ở chung. Cuộc sống giữa cô và anh cứ thế bình lặng trôi qua... Có lần cô nằm trên sofa tò mò hỏi hắn:
"Dực... Anh còn nhớ lần gia đình em bị phá sản không?! Lần đó, anh vì em mà mặt dày về xin bố mẹ giúp đỡ, kể từ lần đó, anh có bao giờ cảm thấy hối hận vì đã giúp đỡ em không?" Theo như những gì cô biết về hắn... Nếu không phải đến đường cùng hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ về xin giúp đỡ. Ngày đó cô thật sự không ngờ hắn lại vì một người xa lạ như cô mà vứt bỏ lòng tự trọng của mình.
"Nói thật... Lúc đó, anh thật sự cảm thấy rất mất mặt... Nhưng nếu em hỏi liệu có hối hận hay không?! Thì anh chắc chắn không hối hận."
"Tại sao?" Cô hỏi lại.
"Anh cũng không biết vì sao. Nhưng anh biết... Đối với anh, em chính là người quan trọng nhất."
Đúng... Anh luôn nói cô là người quan trọng nhất đối với mình. Nhưng anh lại chưa từng một lần nói yêu cô.
Ngày đó, cô mạnh dạn tỏ tình với anh ngay giữa đám đông:
"Thiên Dực, từ trước tới nay em không như thế nào là yêu. Nhưng chính anh-Thiên Dực đã khiến cho em biết như thế nào là cảm động... Như thế nào là yêu. Vì vậy, Dực... Anh có thể làm bạn trai em được không?!"Nghe thấy cô nói, ánh mắt anh léo lên tia ngạc nhiên nhưng lại nhanh chống biến mất. Anh cất giọng trầm trầm:
"Uyển Nhi, có lẽ những hành động của anh đã khiến em hiểu lầm... Nhưng từ trước đến nay, anh vốn chỉ xem như là em gái."
"Em gái?! Anh đùa em sao? Rõ ràng anh nói em là người qua trọng nhất đối với anh. Rõ ràng là anh thích em mà... Nhưng... Tại sao anh lại từ chối chứ?!"
Nghe những lời cô nói, anh không hề có phản ứng gì mà chỉ lạnh lùng quay đi. Nhìn anh quay đi, cô không kìm lòng được mà níu giữ anh. Cô cất giọng đầy yếu ớt:
"Dực... Rõ ràng anh có thích em... Nhưng tại sao...?!?"
Hắn không đáp lại lời cô nói, chỉ lạnh lùng kéo tay cô ra, rời đi.
Nhìn anh lại một lần nữa ra đi... Nhưng lần này cô lại không hề níu giữ anh lại, cô thẫn thờ nhìn anh dần đi xa. Bỗng nhiên, trên gương mặt cô xuất hiện một dòng nước âm ấm. Cô lạnh nhạt đưa tay lên mặt, cô khóc rồi... Cô thật sự khóc rồi... Cho đến tận bây giờ, đây chính là lần đầu tiên cô đau lòng đến thế. Thậm chí, khi gia đình cô phá sản... Cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt. Nhưng bây giờ, chỉ vì một người đàn ông mà cô lại có thể đầy đau lòng mà rơi nước mắt đầm đìa. Cô lấy tay gạt mạnh những giọt nước mắt đang rơi kia. Nhưng cho dù cô có làm cách nào cũng không thể ngăn lại được.
Cô cứ thế mà khóc ở giữa đường, mặc kệ nhiều ánh mắt đầy tò mò đang nhìn mình chầm chầm. Cho đến một lúc lâu sau, khi cô còn nước mắt để khóc nữa... Cô mới thẫn thờ rời đi. Cô không biết mình đã ra đến được đường cái bằng cách nào, nhìn những chiếc xe đang tấp nập chạy trên đường, bước chân cô cứ vô thức mà bước ra giữa lòng đường. Mọi giác quan của cô như bị tê liệt, từ tiếng còi đầy inh ỏi cho đến chiếc đèn pha chiếu thẳng vào mắt, cô cũng không hề động đậy, dù chỉ là một cái chớp mắt. Cô nhìn chiếc xe tải đang đi đến với tốc độ cao, nhìn chiếc xe trong đầu cô bỗng léo lên ý nghĩ:
"Dực... Nếu em đi rồi thì anh sẽ hạnh phúc không?!"
Nhìn chiếc xe tải càng ngày càng đến gần, chân cô như được ai giữ chặt, không thể di chuyển. Cô cứ thế đứng đó chờ cái chết đến với mình đầy tuyệt vọng.
[....]
Trước khi dứt hơi thở cuối cùng, cô như nghe thấy một tiếng nói đầy quen thuộc. Cô dùng chút sức lực cuối cùng mà mở mắt ra, đập vào mắt cô chính là gương mặt đầy quen thuộc của anh, cô không còn sức để nghe thấy anh đang nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn đang lặng lẽ rơi nước mắt vì cô. Thấy thế cô cất giọng đầy yếu ớt:
"Dực... Anh đừng khóc... Bây giờ, em đi rồi... Kể từ giờ sẽ không còn ai làm phiền anh nữa. Anh phải sống thật hạnh phúc, quên em đi... Quên đi nữ nhân đầy phiền toái này. Chỉ mong... Có một lúc nào đó... Anh sẽ nhớ đến em, nhớ rằng đã từng có một nữ nhân yêu anh bằng cả sinh mạng"Nói xong cô liền trút hơi thở cuối cùng. Nhìn cô như thế... Anh như điên như dại mà thét lên:
"Em không được chết... Chẳng phải em nói yêu anh sao?! Tỉnh dậy... Chỉ cần em tỉnh dậy, anh liền sẽ chấp nhận tình cảm của em... Làm ơn..." Vừa nói nước mắt anh liền chảy đầm đìa, nhưng thứ duy nhất đáp lại anh vẫn chỉ là sự im lặng đến đáng sợ.
Cô đi rồi... Cô bỏ anh đi thật rồi... Nhưng anh thật sự muốn ở bên cô, ở bên cô mãi mãi. Amh ôm chặt cơ thể đầy máu của cô, thì thầm nói:
" Nếu như đời này chúng ta không thể ở bên nhau, vậy thì hãy để kiếp sau chúng ta tiếp tục ở bên nhau, nếu kiếp sau chúng ta cũng không thể... Vậy thì hãy để kiếp sau kiếp sau nữa... Em và anh sẽ mãi không chia lìa... Uyển Nhi, chờ anh."
__________ Bánh Bao__________
Tiếp?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...