Chu Duệ ngồi trên ghế sô pha mềm mại của mình suy nghĩ về những chuyện gần đây.
Về Uông Tông, về Trang Úy...!
Điện thoại đặt trên bàn học đang không ngừng rung lên.
Từ khi cô về nhà, tiếng "Ong ong ong ong" không ngừng vang lên, Chu Duệ liếc mắt nhìn một cái, thấy là cuộc gọi của Uông Tông, cô ấn vào bút chờ để hủy cuộc gọi.
Sau đó, điện thoại lại bị tin nhắn tấn công hết lần này qua lần khác.
Chu Duệ không coi trọng chuyện này, theo cô, tất cả chỉ là biện minh.
Cho dù lý do là gì, đều không thể thuyết phục cô tha thứ.
Cô cảm thấy tính khí của mình rất mềm mại, nhưng trong một số trường hợp cô cần phải cứng rắn.
Cô và Uông Tông không thể quay về như trước, cô có thể tha thứ cho cậu ta, nhưng cô không thể tiếp tục yêu đương với cậu ta.
Không chỉ bởi vì hành vi vô lý của cậu ra, nguyên nhân quan trọng nhất là cô phát hiện mình không thích anh.
"Trang Úy." Cô bất giác nói ra hai chữ này.
Trong đầu cô hiện lên lời lúc chiều cậu nói: "Cậu có thể thích mình sao?"
•
Giờ tan học ngày hôm sau.
Uông Tông muốn nói chuyện với Chu Duệ, hôm qua Chu Duệ không trả lời tin nhắn hay nghe điện thoại của cậu ta, hôm nay cô ở cùng Triệu Tình cả ngày, cố ý không nhìn cậu ta cái nào.
Cậu ta muốn giải thích trực tiếp với cô trước lớp một lần, nhưng nghĩ đến hậu quả có thể sẽ rất nghiêm trọng nên cậu đành nhịn xuống.
Chu Duệ đồng ý.
Cậu ta hẹn cô gặp nhau ở bãi đỗ xe của trường.
Khi Chu Duệ đi đến nơi này, ánh mắt cô lóe lên, chính là nơi này.
Nơi lần thứ hai hôn Trang Úy.
Uông Tông gọi cô: "Duệ Duệ."
"Ừm."
"Thật xin lỗi, mình thật sự không cố ý.
Đều...!tại Trang Úy!"
Chu Duệ vốn định ngắt lời cậu ta, nói với cậu ta, cô tha thứ cho cậu ta, nhưng hai người không có khả năng.
Nhưng sau khi nghe thấy hai chữ "Trang Úy", cô dừng lại, muốn tiếp tục nghe.
Thấy cô đang chăm chú lắng nghe, Uông Tông mạnh miệng nói: "Hôm đó cậu ta ở sân bóng, mình thích cậu, hơn nữa cậu ta cũng thích cậu, mình ghen nên mới nói những lời khốn nạn đó.
Hơn nữa, bọn họ cũng không biết bạn gái của mình là ai, bọn họ sẽ không nghĩ chuyện này có liên quan đến cậu."
"Làm sao cậu biết Trang Úy thích mình?" Chu Duệ hỏi một câu ông nói gà bà nói vịt, ít nhất Uông Tông cho là vậy.
Uông Tông ngây ngốc một chút, lại không biết bắt đầu từ đâu: "Mọi người đều biết."
Nghe đến đây, Chu Duệ ngẩn ra.
Triệu Tình biết, Uông Tông cũng biết.
Chỉ có cô không biết.
Không muốn nghe Uông Tông nói gì nữa, cô trực tiếp ngắt lời: "Uông Tông, mình không giận cậu, nhưng chúng ta phải chia tay."
Chu Duệ có thể thấy rõ biểu cảm thay đổi trên mặt cậu ta, dần dần trở nên phẫn nộ mất kiểm soát.
Cậu ta sốt ruột nắm lấy tay Chu Duệ: "Vì sao?"
Chu Duệ dùng sức tránh thoát: "Không thích hợp."
"Cậu muốn vứt bỏ mình sau đó cùng Trang Úy ở bên nhau sao?" Uông Tông chất vấn cô.
"Chúng ta vẫn là bạn bè, mình hi vọng cậu có thể tôn trọng mọi người." Chu Duệ không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu ta.
Nửa câu đầu kết luận về mối quan hệ giữa hai người, nửa câu sau đưa ra lời nhận xét về hành vi của cậu ta.
Thấy thái độ kiên quyết của cô, dáng vẻ Uông Tông không chút thay đổi, lòng tự trọng và chủ nghĩa đàn ông ẩn sâu bên trong con người khiến cậu ta không có động thái nào để giữ chân cô.
Chỉ có thể cười khổ.
•
Sau khi Chu Duệ nói rõ với Uông Tông, cô cảm thấy đã bớt chút phiền não.
Nhưng chỉ là ít hơn một chút.
Cô không biết phải giải quyết vấn đề này với Trang Úy như thế nào.
Hình như cách giải quyết duy nhất là cùng cậu ở bên nhau.
Nhưng, cô cũng sợ mình không có cách nào chịu trách nhiệm cho mối quan hệ này.
Cô đau lòng về Trang Úy, cảm thấy có lỗi với Trang Úy, khi cận bị thương, bị ngã trầy da, chảy máu cô sẽ cảm thấy đau lòng, nhưng cô không biết rốt cuộc đó có phải là tình yêu hay không.
Cô vừa rút ra khỏi một mối quan hệ, không muốn mơ mơ màng màng rơi vào mối quan hệ mới.
Hơn nữa, đối tượng lại là Trang Úy.
Người cô trân trọng nhất.
•
Khi trở về nhà, trong phòng bếp vẫn còn tiếng loảng xoảng.
"Con về rồi." Chu Duệ ở huyền quang nói.
"Về rồi sao? Mẹ đang nấu canh bí đao xương sườn." Mẹ Chu từ phòng bếp ló đầu ra.
Chu Duệ đặt cặp sách xuống, đi vào bếp phụ giúp.
"Chú Trang nói vợ chồng hai người bọn họ đang đi công tác, bây giờ Trang Úy lại bị sốt, mẹ nấu canh mang qua cho thằng bé." Mẹ Chu múc canh vào bình giữ ấm.
Chu Duệ lập tức hỏi: "Cậu ấy bị sốt?"
"Đúng vậy." Động tác trên tay của mẹ Chu dừng lại, nghi ngờ nhìn cô: "Con không biết?"
Chu Duệ vẫn đắm chìm trong tin tức Trang Úy bị bệnh, phát sốt.
"Gần đây hai đứa cãi nhau?"
"Không có, không cãi nhau." Chu Duệ phủ nhận.
Không hiểu sao cô lại thấy hơi tức giận.
Giận Trang Úy, giận cậu không nói cho mình biết chuyện cậu bị bệnh.
Tức chính mình, tức mình cậu bị bệnh cũng không biết.
"Vậy còn tốt." Mẹ Chu yên tâm, tiếp tục thu dọn đồ.
"Con...!Con đi cùng mẹ." Chu Duệ ấp úng nói, cô muốn đi xem Trang Úy thế nào, lo lắng cho cậu.
"Vậy đi thôi, mẹ lấy xe, con cầm cái này chờ mẹ." Mẹ Chu đưa ấm giữ nhiệt nặng trĩu cho cô.
•
Chu Duệ và mẹ bước vào Trang gia.
Căn nhà rất yên tĩnh, đèn đã tắt, ngoài đôi giày Trang Úy để lộn xộn ở ngoài huyền quan, thì không có dấu hiệu nào cho thấy Trang Úy đang ở nhà.
Mẹ Chu dựa theo thói quen dễ dàng bật được đèn, bà vào phòng bếp, chỉ đạo Chu Duệ: "Con vào phòng ngủ xem Trang Úy.
Mẹ vào phòng bếp nấu chút cháo cho thằng bé."
Chu Duệ đồng ý.
Cô đi về phía phòng ngủ của anh.
Cô đi chậm, bước chân trầm ổn, nhưng tim cô đập rất nhanh.
Cô nóng lòng muốn biết tình hình hiện tại của cậu, lại sợ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của cậu trên giường.
Cô muốn gặp cậu.
Cô nhẹ nhàng đẩy cánh cửa khép hờ ra, Trang Úy đang nằm yên trên giường mình, đèn pha không bật, chỉ có đèn ngủ trên đầu giường đang sáng.
Ánh sáng mờ ảo, dịu dàng chiếu lên nửa khuôn mặt của cậu, hàng mi dày và sống mũi cao thẳng của cậu chiếu ra bóng.
Một nửa khuôn mặt được đắm chìm trong ánh sáng vàng dịu, một nửa khuôn mặt lại ẩn trong bóng tối.
Hai mắt cậu nhắm lại, ngủ ngon lành.
Yên tĩnh mà đẹp đẽ.
Cô không kìm lòng được mà đến gần, đứng ở mép giường nhìn cậu.
Cô luôn cảm thấy cậu đẹp trai, khi ngủ trông càng có vẻ hiền lành, trầm tĩnh.
Lông mi vốn dĩ bất động lại động đậy rồi mở ra, đôi mắt đen như mực đột nhiên xuất hiện trước mắt Chu Duệ.
Cậu tỉnh.
Thậm chí vẫn đang trong trạng thái mơ hồ.
Chu Duệ chưa kịp nói gì, cổ tay cô đã bị cậu nắm lấy...!
Trong nháy mắt, trời đất trước mắt Chu Duệ quay cuồng, ngã vào vòng tay mềm mại ấm áp, cơ thể bị cơ thể bóng bỏng của cậu đè lên.
Nóng rực, bỏng người.
Chu Duệ chỉ cảm thấy, miệng đắng lưỡi khô, trong lòng như muốn bốc hỏa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...