Nhiều ngày qua Uông Tông vẫn luôn thoải mái.
Cậu vốn dĩ cho rằng Trang Úy sẽ nói cho Chu Duệ những gì mình đã nói ở sân bóng rổ, kết quả cậu ta lại phát hiện Chu Duệ không nhắc đến chuyện này, thậm chí còn tốt với cậu hơn, cô luôn lặng lẽ đưa cho cậu băng gạc và đồ ăn vặt.
Chu Duệ cũng không biết tâm lý của mình là gì, cô như đang quyết tâm phải chứng minh cho bản thân mình, cô thích Uông Tông hơn, đối xử với Uông Tông tốt hơn.
Thậm chí ngăn kéo chuyên chuẩn bị băng gạc cho Trang Úy cũng được chia cho Uông Tông.
•
Chiều thứ sáu, Uông Tông bí mật đưa một bức thư cho Chu Duệ.
Chu Duệ để trên lưng Triệu Tình mở ra xem: “Tan học chờ mình, chúng ta đi cùng nhau.”
Cô theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại cố tình đè nén cảm xúc không muốn trong lòng mình, quay đầu gật đầu với Uông Tông đang nhìn cô.
Uông Tông cực kỳ hưng phấn, đây là lần đầu tiên hai người ở chung một chỗ.
Mặc dù đã yêu đương được một khoảng thời gian ngắn, nhưng Chu Duệ đề nghị giữ bí mật, cho nên cơ bản hai người đều tán tỉnh nhau trên mạng, trong hiện thực thậm chí hai người còn chưa nắm tay.
Sau khi tan học.
Triệu Tình thu dọn đồ đạc, hỏi Chu Duệ: “Sao cậu không về?”
Chu Duệ ấp úng: “Cậu về trước đi, mình phải đợi người…” Cô không giỏi nói dối, nói xong cũng không dám nhìn vào mắt Triệu Tình.
Cho nên tất nhiên cô không nhìn thấy vẻ mặt bát quái của Triệu Tình, Triệu Tình ho khan một tiếng, trêu chọc nói: “Được rồi, cùng người đàn ông của cậu đi chơi vui vẻ.”
Chu Duệ nghe vậy thì nhanh chóng ngẩng đầu lên như một con sư tử nhỏ, trên mặt lộ ra vẻ tức giận.
“Mình không nói, mình không nói.” Triệu Tình kéo khóa miệng mình lên.
Sau khi tiễn Triệu Tình đi, Chu Duệ lại nhắn tin cho ba mẹ, nói với bọn họ tối nay mình có chút việc, về muộn một chút.
Khi cô nhận được câu trả lời “Được, con nhớ chú ý an toàn”, lòng bàn tay cô rõ ràng ẩm ướt.
Thật sự cô không giỏi làm chuyện này.
•
Ánh mặt trời rực rỡ rơi trên những tán cây, tạo nên một vùng ánh sáng thưa thớt.
Học sinh bị áp bức suốt năm ngày vội vàng rời khỏi trường học, khuôn viên trường học vốn dĩ ầm ĩ, ồn ào bỗng trở nên yên tĩnh.
Chu Duệ và Uông Tông một trước một sau đi đến.
Thật yên tĩnh, trong lòng Chu Duệ trầm tư.
Xấu hổ quá, cô phải làm sao đây.
Cô cúi đầu nhắm mắt đi theo sau đôi giày đó, giữ một khoảng cách cố định.
Không ngờ người phía trước đột nhiên dừng lại.
Cô không kịp dừng chân nên đụng vào Uông Tông.
Cô lùi lại một bước, che trán ngẩng đầu nhìn cậu.
Đôi mắt cậu ta mang theo ý cười: “Nghĩ gì vậy?”
Hàm ý là như này cũng bị đụng phải?
Chu Duệ cau mày, rõ ràng do cậu đột nhiên dừng lại, mình mới đụng vào.
Thấy cô cau mày bĩu môi, ý cười trên mặt Uông Tông càng sâu, cậu duỗi tay che cái trán cô đi, sau đó nhân tiện nắm lấy: “Nắm tay nhau sẽ không đụng vào nữa.”
Trái tim Chu Duệ nhảy dựng, rụt ngón tay mình lại, đè nén cảm xúc hơi khó chịu trong lòng xuống, tùy ý để cậu nắm, đi về phía trước.
Mỹ nam mỹ nữ nắm tay nhau đi dạo trong khuôn viên trường, nhìn thế nào cũng là một khung cảnh tuyệt đẹp.
Nhưng trong mắt Trang Úy, quả thật quá chói mắt.
Trái tim cậu thắt lại đau đớn, sau đó là một nỗi sợ hãi.
Cô giống như thật sự muốn bay mất.
Cảm giác bất lực vô biên tràn ngập trong lòng cậu.
Cậu xoay người bỏ đi.
Nếu Chu Duệ nhìn thấy bóng lưng của cậu, nhất định cô sẽ cảm thấy đau lòng.
Từ nhỏ đến lớn, gia đình Trang Úy giàu có, thành tích ưu việt, nữ sinh theo đuổi cậu nhiều không xuể, cảm xúc cô đơn như vậy không nên xuất hiện trên người cậu.
Cậu là thiên chi kiêu tử⁽¹⁾, không nên về nhà với dáng vẻ giống chú chó nhỏ bị bỏ rơi.
⁽¹⁾ Thiên chi kiêu tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu.
Đứa con cưng của ông trời
•
Phòng học lớp 11/1 tối om.
Trang Úy không bật đèn trong lớp, cậu chỉ ngồi.
Cậu đã ngồi ở đây rất lâu, mông cũng chưa động chút nào, không gian tối tăm, yên tĩnh làm cậu có thể chuyên chú sắp xếp suy nghĩ của mình hơn.
Cậu nhớ về rất nhiều ký ức.
Trong đầu hiện lên hình ảnh Chu Duệ cười to, Chu Duệ tức giận bĩu môi, Chu Duệ vui vẻ nhăn mũi sau khi ăn đồ ngọt, còn có Chu Duệ nhấp miệng cười gian xảo sau khi trêu cậu thành công...!
Thích cô, yêu cô, muốn ở bên cô, cùng cô tạo nên một gia đình hạnh phúc, cùng cô sinh vài đứa con, cùng nhau bạc đầu giai lão⁽²⁾.
⁽²⁾ Bạch đầu giai lão: Cùng sống với nhau đến trăm tuổi, đến lúc già
Sau khi Chu Duệ nhận được tin từ mẹ Trang, cô vội vàng chạy đến lớp 11/1.
Mười phút trước.
Cô nhận được điện thoại từ mẹ Trang, cô giật bàn tay bị Uông Tông nắm ra, nở một nụ cười ngượng nghịu.
Uông Tông hiểu ra, cậu buông tay.
Trong lòng Chu Duệ thầm thở phào, cảm ơn mẹ Trang.
“Duệ Duệ à?” Mẹ Trang có chút nôn nóng.
“Vâng, là cháu.”
“Dì thấy mẹ cháu nói cháu vẫn còn ở trường, cháu có thể giúp dì xem Trang Úy có ở trong trường không? Đến bây giờ thằng bé vẫn chưa về nhà, gọi điện thoại cũng không nghe.
Aizz, đã lớn như vậy rồi vẫn không biết làm chúng ta bớt lo.” Mặc dù mẹ Trang quở trách Trang Úy, nhưng cảm xúc lo lắng vẫn bộc lộ ra ngoài.
“Cậu ấy chưa về ạ?” Chu Duệ cũng sốt ruột, cảm xúc lo lắng tràn ngập.
“Đúng vậy, cháu có thể giúp dì tìm thằng bé không?"
“Được ạ, bây giờ cháu vẫn còn ở trường, để cháu đi tìm.” Chu Duệ nhanh chóng nói, sau đó cúp máy.
Uông Tông đứng bên cạnh, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô: “Không thấy ai?”
Chu Duệ không có thời gian giải thích với cậu: “Là bạn mình, cậu về trước đi? Mình đi tìm.”
“Mình đi tìm với cậu.” Uông Tông nói.
“Không cần!” Chu Duệ dứt khoát từ chối.
Trang Úy không thích Uông Tông, nếu cậu đi theo, không chừng Trang Úy sẽ làm ra những chuyện điên rồ.
Ví dụ như, lại hôn cô.
Không hiểu sao cô ảo giác cảm thấy miệng hơi sưng lên, cô duỗi tay vỗ cái má đang dần dần ửng đỏ của mình.
Uông Tông thấy cô dứt khoát từ chối mình, trong lòng cậu thấy tức giận.
Rốt cuộc cô có coi mình là bạn trai không, không chỉ yêu đương bí mật, mà còn không định giới thiệu bạn tốt cho cậu?
Ánh mắt cậu trở nên tối hơn: “Có phải cậu không coi mình là bạn trai của cậu không?”
Chu Duệ thấy sắc mặt cậu ta đột nhiên thay đổi, cực kỳ đáng sợ, hoàn toàn không phải dáng vẻ hiền lành, dịu dàng bình thường.
Trong lòng nổi lên tia phản cảm, tình huống rất gấp, cô không kiên nhẫn nói: “Bây giờ mình không có thời gian giải thích với cậu, mình đi trước.”
Uông Tông nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng lưng không quay đầu lại của cô.
•
Chu Duệ bật đèn pin, dựa vào ánh sáng yếu ớt trong tòa nhà dạy học mà dò đường.
Cô sợ ma quỷ trong truyền thuyết, vì thế trong lòng cổ vũ bản thân, miệng lẩm bẩm ma quỷ mau rời đi.
Cuối cùng hữu kinh vô hiểm⁽³⁾ cô cũng đến được lớp 11/1.
⁽³⁾ Hữu kinh vô hiểm: gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy.
Nhìn thấy bên trong là một mảng bóng tối, cô khó thở, giậm chân, lại không từ bỏ ý định mà đẩy cửa ra, bên trong tối om khiến cô không nhìn thấy gì cả, cô mắng một câu: “Trang Úy chết tiệt… Rốt cuộc cậu đang ở đâu?”
Cô buông tay đang giữ cửa ra, định đến phòng thí nghiệm hóa học tìm cậu.
Cổ tay trắng nõn đột nhiên bị một bàn tay to lớn khô ráo, mạnh mẽ nắm lấy, cô lập tức bị kéo vào trong phòng học, tiếng hét chuẩn bị phát ra, khuôn miệng đang mở của cô lại bị một bàn tay che lại, qua ánh trăng, cô nhìn thấy đôi mắt của Trang Úy.
Đôi mắt vốn dĩ đầy mị lực, tự tin đã ẩn đi những vì sao khiến nó trở nên ảm đạm, cô đơn.
Chỉ cần nhìn vào mắt cậu như vậy, dù chưa nói với cậu câu nào, lòng cô đã cảm thấy đau nhói.
Trang Úy thấy cô đã nhận ra mình, cậu mới buông tay ra, nhưng lại không nhúc nhích, hai người vẫn ở rất gần nhau.
Tư thế của hai rất mờ ám.
Vừa rồi Trang Úy kéo cô vào phòng học, một cái xoay người đẩy cô vào tường, một bàn tay bịt miệng cô, một bàn tay khác lại nắm lấy eo cô, tránh để cô cử động đánh mình.
Bây giờ, bàn tay che miệng đã thả ra, nhưng bàn tay giữ eo vẫn không nhúc nhích chút nào.
Chu Duệ sợ hãi nhìn cậu, không biết sao lông mi lại ướt, có thể do cô bị cậu dọa sợ, cái miệng nhỏ hồng hào khẽ mở ra hít thở không khí, cái eo bị cậu ôm cũng không dám cử động.
Trang Úy thấy đôi mắt hơi ẩm ướt của cô, cậu lại không thể khống chế cảm xúc muốn hôn cô.
Cậu hít thở hai hơi: “Chu Duệ, mình sẽ không quấy rầy cậu nữa."
Giọng điệu bất lực.
Cậu lại vươn tay che đôi mắt cô, Chu Duệ không nhắm mắt lại, trái tim Trang Úy ngứa ngáy, thậm chí cậu có thể cảm nhận được lông mi của cô đang rung động trong lòng bàn tay mình.
Giây tiếp theo, hơi thở ấm áp ập đến, cô lại bị hôn.
Lần này cậu rất dịu dàng, nhưng cô cũng có thể cảm nhận được cảm xúc khác thường của cậu, bất lực và tuyệt vọng.
Không hiểu sao lần này cô lại không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn ở trong lòng cậu, mặc cho cậu hôn, liếm cắn.
Trang Úy dần dần dừng lại, cậu ghé sát vào tai cô, nói với cô: “Chu Duệ, mình đợi cậu...!Mình vẫn luôn đợi cậu.”
“Chờ cậu quay đầu lại nhìn mình.” Cậu đặt một nụ hôn nữa lên mặt cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...