Gửi Cho Tuổi Trẻ - Tùy Bút
Một ngày nọ, mình mở lại cuốn lưu bút cũ. Trong đó là kỉ niệm, là lời chúc và tất cả yêu thương nhạt màu của những người đã bước qua cuộc đời mình.
Từ rất lâu, mình đã biết, có rất nhiều người ngay từ phút đầu gặp gỡ đã định sẵn sẽ nhất định bước đi thật xa. Mình và người đó, không bao giờ gặp lại.
Kỉ niệm, là thứ rất đáng sợ.
Mình đã từng, chìm sâu trong những giấc mơ đẹp đẽ, không bao giờ muốn tỉnh dậy. Việc tạo dựng một câu chuyện từ chính kỉ niệm vụn vặt đã từng khiến mình chỉ mong chờ được đi ngủ.
Mình đã từng, lừa mình dối người, tự cho rằng bản thân là người vô cùng thực tế, khó lòng yêu thích người khác. Forse non è che non posso amare qualcuno, è che non permetto di amare qualcuno.
Vậy đó,
đến cả lời thật lòng của bản thân, mình cũng không muốn viết cho rõ ràng. Bây giờ không thể, nhưng nếu là sau này,
nếu là sau này,
mình gặp được người đó, một người phù hợp.
Nhất định rằng, mình sẽ nói, đã đợi người từ rất lâu rất lâu rồi, là muốn trực tiếp yêu người, chứ không phải, mơ một giấc mơ lâu dài.
Hà Nội, 30/9/2021
Woony
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...