Gửi Cho Tuổi Trẻ - Tùy Bút
Tôi gặp lại em vào một ngày hè đầy nắng.
Em kể với tôi rằng, em vừa chia tay người yêu. Đó là người yêu thứ hai mươi bảy.
Có lẽ, lúc nghe thấy con số đó, tôi đã nhăn mặt, đáy lòng coi thường.
"Em đã trao tình yêu của mình cho tận hai mươi bảy người rồi ư?"
"Có thể trao tình yêu dễ dàng như thế sao?"
Em nhìn tôi. Lặng thinh. Không đáp. Đáy mắt em trống rỗng, vô hồn. Tôi bắt đầu tự hỏi, là tôi đã nhìn nhầm hay thật sự em đang không hề ở đây.
Tựa như, em đang đi về một nơi rất xa. Xa khỏi cõi thực này. Em từng kể, em rất hay nghĩ về quá khứ, đến trong giấc mơ cũng chỉ toàn hình ảnh của mấy mươi năm trước.
Kì lạ thật, một người hiện đại như em, vẫn cứ luôn đau đáu về quá khứ, như thể cuộc sống của em vốn dĩ là ràng buộc với kỉ niệm chứ không phải khoảng thời không này.
"Đừng dễ dàng yêu ai như thế. Chỉ thiệt cho em thôi"
Tôi thở dài, khuyên nhủ.
Bỗng chốc, em mỉm cười thật tươi. Như thể điều tôi nói là một câu chuyện phiếm chứ không phải sự an ủi. Như thể em không hề buồn, mà chỉ đang lắng nghe như người ngoài cuộc.
Em nói,
"Em mới chỉ yêu duy nhất một người. Em cũng muốn, bản thân có thể trao đi tình yêu dễ dàng như thế"
Em nói,
thì ra, bản thân em đã từng thiết tha muốn yêu một người.
Hà Nội. 8/6/2021
Woony
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...