Gửi Cho Tuổi Trẻ - Tùy Bút

Nói về bức ảnh mà cứ mãi để trong điện thoại chẳng bao giờ xoá thì ngoài ảnh của bản thân ra còn có ảnh này.

Rất nhiều người bạn khi nhìn thấy tấm ảnh này, đã hỏi mình rằng tại sao vẫn cứ để nó ở đấy, có ý nghĩ gì với mình à?

Phải, nó rất có ý nghĩa với mình.


Bức ảnh đến từ một bộ phim tên là "Trời đẹp em sẽ đến". Phân đoạn này là lúc, chàng trai kia tạm biệt mối tình đơn phương đằng đẵng kéo dài suốt tuổi thanh xuân.

Anh ấy là một nhân vật được xây dựng xuất hiện trong tầm mắt nữ chính không nhiều, nhưng đủ để làm khán giả rung động. Là một chàng trai mang đậm hơi thở thanh xuân. Bất cần, phản nghịch và ngốc nghếch. Mọi người từng cho rằng chàng trai nọ rất ngông cuồng, ai cũng nể sợ vì anh ta là "trùm trường". Nhưng chẳng một ai biết chàng trai đó đã ngốc nghếch ngây ngô thế nào khi gặp con gái mình yêu. Anh ấy dùng rất nhiều cách để tiếp cận cô, nhưng, có phân đoạn mình rất chú ý đó là cách anh ý bảo vệ cô gái nọ.

Không hề cao trào hay to lớn gì, cũng như cách bộ phim truyền đến khán giả, rất nhẹ nhàng. Nữ chính bị cô lập trong năm tháng cấp 3, đến nhà ăn, trong lớp học hay sân trường, đều nghe thấy tiếng chế giễu. Một lần nọ, khi anh chàng kia thấy chị chỉ ngồi ăn một mình trong góc, xung quanh là tiếng trêu trọc ác ý của bạn học, rất nhẹ nhàng, anh chọn cách ngồi đối diện chị để ăn trưa, bản nhạc lưu trong điện thoại cũng mở to lên hết cỡ. Thay cho ngàn lời muốn nói, vạn hành động đao to búa lớn, chỉ cần một sự an ủi đầy dịu nhẹ tĩnh lặng như thế, nếu là mình, đã đủ rồi.


Và có lẽ, mình yêu nhân vật này đến thế, vì phân cảnh kia đã chạm đến kí ức đã ngủ sâu của mình. Là ngày học sinh nắng đẹp nọ, khi mà mình vẫn là người mãi muốn trốn tránh thực tại bị cô lập, mãi nhát gan sợ sệt sự đánh giá của mọi người, khi mà mình cô độc nhất, có một người thay vì ngồi bên cạnh những cậu bạn thân nhất để ăn trưa thì lại lựa chọn ngồi kế bên mình, không nói gì cả, chỉ lặng lẽ ăn. Dù là những người bạn kia hỏi sao ngồi đó, sao không ngồi cạnh nhóm bạn đang vui vẻ kia. Cậu ấy cũng không đáp, im lặng ăn hết bữa trưa của mình. Có những lúc, dù là im lặng cũng tốt hơn vạn lời nói. Thật ra, đến bây giờ mình cũng không biết được suy nghĩ và hành động của cậu ấy lúc đó có ý nghĩa gì, hoặc dù chỉ là vô tình hữu ý thì mình vẫn thấy rung động. Dáng vẻ quá mức thiếu niên ấy, cứ thế ghim vào trong kí ức mình thật nhiều, thật nhiều năm rồi.

Chính vì vậy mình mới thích nhân vật kia. Chính vì vậy, khi anh ấy bày tỏ tình cảm với nữ chính rồi đành từ bỏ tấm chân tình. Cảnh phim vừa khéo quay lại tấm lưng tuy cô liêu mà lại bình an như thế trong một đêm đông chỉ có duy nhất một ánh đèn đường soi sáng. Con đường phía trước của cậu ấy, sẽ không xuất hiện cô gái làm sáng ngời ánh mắt nữa. Nhưng cậu ấy biết, từ giờ đến mãi về sau, cô ấy đã không cần chàng hiệp sĩ thầm lặng an ủi tinh thần khi cô ấy cần nhất nữa.

Hà Nội, 18/3/2021
Woony


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui