Hồi bé, tớ từng có một thời gian dài ở cùng ông bà nơi ngoại thành. Lúc đó, nơi tớ ở giống một thị trấn nhỏ ít người, đất rộng, đường vắng. Không khí thoáng mát. Vô cùng yên bình. Ông bà tớ từng chuẩn bị cho tớ theo học tại một ngôi trường nhỏ gần đấy. Vốn dĩ rằng, tớ sẽ có thể sống nơi đó một vài năm nữa, vậy nhưng, mẹ tớ lại muốn đưa tớ về nơi thành phố ồn ào này.
Thành phố cái gì cũng có cả, chỉ là không khí chẳng thể thoáng đãng như ngoại thành khi xưa. Đất chật, người đông, vậy nhưng chẳng mấy người thoải mái thân thiết cởi lởi nói chuyện. Cuối cùng ngôi trường tớ theo học lại là một nơi dành cho giới khá giả. Một môi trường vô cùng, vô cùng tốt. Tớ học ở đó, cảm thấy rất vui, thầy cô, bạn bè đều đơn thuần, quan tâm nhau. Tất nhiên, có những lúc, chúng tớ xích mích, vậy nhưng, sự non trẻ khi đó khiến bọn tớ dễ dàng làm hoà.
Và, tớ đã thích một người. Vì sự thân thiện và ấm áp của cậu ấy, vậy cho nên tớ đã rung động. Những tưởng sự yêu thích bồng bột trẻ tuổi này sẽ chỉ là thoáng chốc, vậy mà cứ thể nó đã đi theo tớ tám năm rồi. Theo như số tuổi tớ có thì tớ đã dành sự yêu thích này gần nửa thời gian tớ sống trên thế gian này. Các bạn tớ bảo, tớ là người vô cùng kì lạ trong tình yêu. Ngốc nghếch, chung thuỷ và cơ bản chính là cố chấp. Quá cố chấp cho nên mới không buông bỏ được. Thậm chí, cách tớ yêu thích người đó, giống như đang tự dày vò bản thân vậy. Vẫn sống rất tốt, nhịp điệu không thay đổi, không phải lúc nào cũng nghĩ đến cậu ấy. Vậy nhưng, ở chỗ này, nơi trái tim mười tám tuổi đang đập từng nhịp sống, cậu ấy, vẫn ở đó, không xoá được. Thỉnh thoảng, tớ vẫn hay ngây ngốc, giống như đang tự mình sống trong cái quá khứ mà ở đó, cậu ấy vẫn tồn tại trước mặt tớ. Thỉnh thoảng, trong giấc mơ của tớ cậu ấy vẫn xuất hiện, dùng nụ cười đẹp đẽ đó để xua tan sự nhung nhớ của tớ. Để cho tớ tỉnh dậy, vẫn có thể lừa mình dối người rằng bản thân sống rất tốt, dựa vào bản thân mới là an toàn nhất, cả đời này, cứ như thế, một mình đi. Thật ra, tớ biết, tớ thực chất sợ nhất là cô đơn. Chỉ là sự kiêu hãnh và lòng tự tôn quá cao của tớ không muốn bản thân phải tạm bợ. Nếu không phải là người tớ yêu thích, tớ thà rằng cứ một mình như thế mà chuyển đến kiếp sau.
Quả thật là, tớ đã dày vò bản thân một thời gian dài rồi. Và dù không gặp cậu ấy, thì sự yêu thích vẫn ở đó, khiến tớ có lúc rất khó chịu. Một người bạn từng hỏi tớ rằng, nếu tớ gặp lại cậu ấy, liệu có thích cậu ấy không? Thật ra, tớ chưa từng bỏ sự yêu thích này, thì làm gì có chuyện có hay không đây? Nhưng tớ vẫn phải tỏ vẻ như mình đã chấm dứt sự yêu thích này lâu rồi mà khẳng định một câu huyễn hoặc chính mình, chỉ cần gặp lại, nhất định sẽ rung động.
Phải vậy, cậu thiếu niên tớ yêu thích, trong lòng tớ, vẫn cứ rực rỡ như ánh mặt trời, xa xôi đến mức tớ chẳng thể lại gần, chẳng thể chạm đến. Càng ngày, cậu ấy đi càng xa. Khiến tớ nhiều lúc còn phải nghi ngờ rằng, khoảng thời gian tươi đẹp có cậu ấy trong tầm mắt kia, có phải tớ đã dùng hết vận may cả đời này, để đổi lấy nó không?
Từ lúc cậu ấy đi xa khỏi phạm vi của tớ, năm nào đến ngày sinh nhật của cậu ấy, tớ cũng chỉ dám ghi vào ghi chú một câu, chúc mừng sinh nhật. Âm thầm mong cậu cứ như thế toả sáng, mãi luôn được mọi người yêu thích, mãi luôn là ánh dương quang chẳng thể lụi tắt. Hi vọng rằng, đời này hạnh phúc, kiếp này bình an.
Nếu có một lần được lựa chọn điều mình mong muốn, tớ thật sự mong rằng, tớ cứ mãi ở nơi ngoại thành yên bình đó học qua thời điểm tớ gặp được cậu. Nếu như thế, nhất định tớ và cậu ấy sẽ là hai đường thẳng mãi mãi song song. Chỉ cần không biết sự tồn tại của cậu ấy, tớ sẽ không cần phải day dứt mỗi ngày như vậy. Chỉ cần không gặp người tốt đẹp vô cùng thời niên thiếu thì sau này mới có thể chấp nhận chuẩn bị cho một trái tim thiết tha yêu thế giới này. Nhưng chính vì, thời gian không quay lại được, và tớ thì vẫn gặp gỡ chàng trai đẹp đẽ đó, vậy cho nên, tớ sẽ yêu thích cậu ấy, cho đến khi, bản thân cảm thấy mệt mỏi đến mức, lãng quên đi tuổi trẻ cố chấp kia.
Tớ thì vừa qua tuổi mười tám, và một năm nữa lại qua, rong ruổi nhiều năm như thế, cậu ấy lại sắp đến tuổi mười chín rồi. Chẳng bao giờ đuổi kịp được, bước chân của cơn gió mùa xuân. Vậy cho nên tớ đành làm một mùa đông lạnh lẽo, tô màu cho mùa xuân quá nhiều sức sống kia.
Lời muốn nói, quá dài. Chỉ có thể dành cho cậu một câu sau cuối, chúc mừng sinh nhật, hạnh phúc, hạnh phúc, hạnh phúc.
Hà Nội, 2021.
Woony
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...