Thật ra hồi bé bạn vẫn chưa đủ lớn để nhìn thấy quầng thâm trên đôi mắt của mẹ. Bạn vẫn sẽ đòi mẹ mua món đồ chơi đắt tiền bạn yêu thích. Bạn vẫn sẽ hi vọng được cùng mẹ đi đến trung tâm thương mại lấp lánh ánh đèn. Bạn vẫn sẽ nằng nặc muốn nghe câu chuyện về nàng bạch tuyết trước khi đi ngủ. Bạn vẫn sẽ muốn mẹ làm cho mình thật nhiều, thật nhiều thứ. Khi cô giáo giao bài tập về người mà em ngưỡng mộ nhất là ai? Bạn kể về mẹ. Bạn đã viết thật nhiều về mẹ bằng những từ ngữ đẹp đẽ nhất bạn có thể nghĩ ra. Đến cuối bài, bạn ghi một câu rằng "Hi vọng rằng lớn lên, con sẽ có thể giống như mẹ, thần tượng của con".
Mẹ đọc xong bài viết, chỉ im lặng mỉm cười với bạn. Bạn biết rằng, đó là một lời khen mà bạn luôn mong đợi đón nhận. Và lúc đó, bạn cũng chỉ nghĩ được đến như thế.
Và cho đến khi bạn bằng tuổi mẹ. Vào một tối nọ, khi đã dỗ đứa con gái nhỏ đi ngủ, bạn ngồi trước bàn trang điểm, nhìn vào gương. Quả thật, bạn có khuôn mặt rất giống mẹ vào tuổi này của vài chục năm trước. Chỉ là, đến bây giờ bạn mới nhận ra đôi mắt trong gương kia đang mỏi mệt đến thế nào, quầng thâm đậm đến mức dù là kem che khuyết điểm cũng khó lòng che kín được. Lúc này, bạn nhận được tin nhắn của mẹ: "Mẹ vẫn mong con trở thành chính con, không phải là mẹ, không phải là ai khác"
Nội dung tin nhắn như đang đánh thức bạn của thật nhiều năm về trước, khi bạn vẫn là cô con gái bé nhỏ. Lúc đó, bài tập về nhà nhiều nhất chính là viết về người mà em ngưỡng mộ nhất. Bạn kể về mẹ. Bạn đã viết thật nhiều về mẹ bằng những từ ngữ đẹp đẽ nhất bạn có thể nghĩ ra. Đến cuối bài, bạn ghi một câu rằng "Hi vọng rằng lớn lên, con sẽ có thể giống như mẹ, thần tượng của con".
Mẹ đọc xong bài viết, chỉ im lặng mỉm cười với bạn. Bạn biết rằng, đó là một lời khen mà bạn luôn mong đợi đón nhận. Và lúc đó, bạn cũng chỉ nghĩ được đến như thế.
Còn đến bây giờ, cuối cùng bạn cũng đã hiểu. Bài tập về nhà thật sự mà bạn đã nhận được chính là độ tuổi và sự mệt mỏi của mẹ suốt một thời gian dài đằng đẵng đã dành trọn vẹn cho bạn. Mẹ chưa từng hi vọng, bạn sẽ trở thành người giống như mẹ, bởi vì mẹ không muốn bạn sẽ trở nên mệt mỏi lặng thầm như thế. Nhưng mẹ biết được, cuộc đời vốn không thể cưỡng cầu, và theo một vào tuần hoàn, bạn rồi cũng sẽ hiểu được công việc của mẹ lúc đó.
Đó có lẽ là bài tập về nhà dài nhất trong cuộc đời bạn. Bởi vì có những câu hỏi, chưa từng bật ra thành tiếng, có những đáp án phải dành đến mấy chục năm về sau.
Lúc này, con gái của bạn bỗng thức dậy, vội vàng chạy đến bàn học rồi hớn hở đưa cho bạn quyển vở tập viết. Con bảo rằng: "Mẹ, cô giáo giao bài tập về nhà cho con. Con làm đạt điểm 10. Mẹ thấy con giỏi không?"
Bạn mỉm cười, xoa đầu con, khen con rằng rất tốt. Sau đó, bạn mở quyển vở ra xem. Đề bài viết rằng: "Hãy kể về người mà em hâm mộ nhất". Dù là vài chục năm trước, hay cho đến bây giờ, bạn cũng nhìn được câu trả lời của mình và con gái. Con gái viết về mẹ. Con đã viết thật nhiều về mẹ bằng những từ ngữ đẹp đẽ nhất con gái có thể nghĩ ra. Đến cuối bài, con gái ghi một câu rằng "Hi vọng rằng lớn lên, con sẽ có thể giống như mẹ..."
Bạn đọc xong bài viết, mỉm cười với con. Bạn biết rằng, đó là một lời khen mà con gái luôn mong đợi đón nhận. Nhưng rồi bạn nhớ đến thật nhiều năm về trước hay cho đến hiện tại, "mẹ" vẫn luôn phải hi sinh đầy mỏi mệt như vậy, vẫn luôn là người phải hiểu chuyện, phải quán xuyến mọi thứ trong gia đình.
Bạn ngồi xuống bên cạnh con, khẽ nói rằng: "Mẹ chỉ mong con sống thật tốt. Không quên đi con của lúc này"
Hà Nội, 30/11/2020
Woony
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...