Gửi Cho Tuổi Trẻ - Tùy Bút
"6 giờ sáng. 7/9/2018
Sự thật nhiều lúc cứ tưởng bản thân đủ khả năng để quên đi một người thì khi mệt mỏi lại là lúc phải đối mặt với sự thật nhất. Nghe nói mười năm con người sẽ tái tạo lại một lần. Vậy thì trong những năm nữa, tớ có thể quên cậu của những ngày ấy, tháng ấy không nhỉ?
***
10 giờ sáng. 7/9/2018
Nhiều lúc thật sự ghen tị với những bạn dễ quên vào một điều gì đó, dễ hết thích một người nào đó...
Tớ thì không làm được, dù rất dễ quên rất nhiều điều nhưng lại chẳng thể quên đi cậu. Như thể lời nói từ sáu năm về trước, đã mở lời đầu thì sẽ là người quên cuối.
***
15 giờ chiều. 7/9/2018
Bản thân có thể tự nhủ rằng mình sẽ sống tốt. Ai rồi cũng sẽ ổn khi không còn gặp người ấy. Vậy thì tại sao từ "sẽ" đấy kéo dài tận bốn năm vậy? Mặc dù nhiều lúc cũng tự hỏi, tớ thích cậu ở điểm gì? Sao lại thích nhiều đến vậy, lâu đến thế? Cậu trả lời là không có câu trả lời. Không ai đưa được một câu trả lời hợp lí cho tớ mà đến tớ cũng chẳng đưa được cho mình thứ tớ cần.
***
17 giờ chiều. 7/9/2018
Sinh ra trong cuộc đời, bản thân đã biết cách yêu, cách ghét nhưng mà lại chẳng được cho sẵn cách quên, cách bỏ vì vậy để học được nó lại cần kiên trì và quyết đoán... tớ thì không sao đạt được. Cố thích người khác là một sai lầm. Cố nhìn những lời đường mật từ những người muốn tớ vui lại là một sai lầm khác. Cố trấn an bản thân quên đi cậu lại là một sai lầm nữa. Càng cố, càng sai lầm. Càng sai lầm, càng chẳng quên được cậu. Mọi thứ tựa như một trò hề mà tớ tự tạo cho bản thân. Ép buộc nó nhưng không nỡ đi đến cùng.
***
22 giờ đêm. 7/9/2018
Cậu chẳng biết đâu khi tớ đã từng mơ tưởng rằng nhìn thấy cậu sẽ chẳng ngượng ngùng mà tiến tới bắt chuyện vui vẻ như với những người bạn là con trai, có thể trêu trọc, cười vui và có thể không thích cậu nữa. Nhưng sự thật nói cho tớ một điều... tớ không làm được, không sao làm được, không muốn làm và chẳng tự tin để làm. Vì người con trai tớ thích đã trở về, mang hình ảnh của người tớ thích chứ không phải ảo ảnh đẹp đẽ của sau này.
Vào lúc ấy, mọi thứ tựa như bong bóng xà phòng nổ tan trong lòng tớ. Như thể vẫn là ngày nắng vàng hắt vào cửa sổ lớp học, tớ nhìn cậu, cậu nhìn cô ấy. Và lúc đấy tớ nhận ra cậu là một trong những điều tớ không dám nghĩ tới, cất sâu trong lòng, lo sợ sẽ hiện lên.Và đây là những điều tớ muốn cất thật sâu vào trong đáy lòng, chẳng mong nó sẽ hiện lại và điều khiển cảm xúc của tớ như ngày hôm nay. Chúc cậu trong ngày nắng vàng mới thật yên bình, thật vui vẻ tựa như ngày nắng vàng của sáu năm trước... và không phải nhìn về phía cửa sổ nơi bạn ấy từng ngồi."
***
Vào một ngày 7/9 buồn đến như vậy, tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài đăng story ẩn, viết những điều mà trong đầu bỗng nghĩ ra, ngủ thật nhiều, ăn thật khỏe để quên đi tâm trạng xấu. Bạn hãy tin lời tâm sự trên là thật. Nhưng chớ tin những dãy số kia. Vì nó chỉ là một ẩn số biểu thị cho người tớ thích, còn nhớ cậu ấy? Haha cả ngày hôm nay chứ riêng gì mốc giờ này.
Có những người tôi tâm sự: họ trêu tôi ngốc, họ trêu tôi khó hiểu. Tôi biết có lẽ trên thế gian này, có khi những người cố chấp và bảo thủ như tôi vốn đã chẳng nhiều. Đấy chẳng phải tự hào, vì nhìn giờ đây tôi đã buồn không biết bao lần, đã tự viết lên những câu chữ nhiều thật nhiều, đã tự an ủi bản thân "Đâu còn thích người ta nữa, mày tự nghĩ nhiều thôi" nhưng vào thời khắc gặp lại cậu ấy... tôi tựa như bong bóng xà phòng, bay không được cao đã nổ trong không trung.
Một lời tâm sự chẳng nói nên tiếng. Một lời tâm sự chỉ viết vào đây. Gửi cho những bạn ở độ tuổi "ẩm ương", thích một người là một loại dũng cảm rồi. Dù bạn nói nên lời hay im lặng thích thì đó là bạn của tuổi trẻ, người đó là người của thanh xuân.
Hà Nội. 7/9/2018.
Woony
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...