Cậu cảm thấy thế nào rồi?
- Chuyện đó không quan trọng.
Mình muốn xuất viện.
Vũ Phương vừa nói vừa cố gượng dậy, lật tấm chăn qua một bên, một chân đã đặt xuống sàn, cố gắng dùng hết sức để đứng dậy nhưng lại ngã xuống.
Duy Minh nhìn cô như vậy mà không kiềm được nỗi xót xa trong lòng.
Anh đưa tay đỡ lấy cô, nhưng cô lại vung tay anh ra một cách rất dứt khoát.
Vẫn là tính khí bướng bỉnh đấy!
Duy Minh quá hiểu rõ bản tính này của cô rồi.
Vì lẽ đó mặc dù biết cô sẽ đau nhưng anh vẫn giữ lấy chặt lấy tay cô, dùng lực kiềm cô lại hết sức có thể, để cô thật sự ngoan ngoãn nằm yên vị trên giường.
- Cậu bỏ mình ra, cậu có quyền gì mà cưỡng chế mình như vậy?
- Mình là bác sĩ, cậu là bệnh nhân, cậu nhất định phải nghe mình.
- Mình là người bỏ tiền ra để nằm viện, mình có quyền, bỏ mình ra.
- Đừng dùng lý lẽ cùn đấy mà tranh luận với mình.
Đừng quên trước kia cậu cũng đã cưỡng chế mình thế nào.
Bây giờ mình cũng chỉ dùng cách tương tự thôi.
– Duy Minh cứng rắn nói.
Vũ Phương chăm chăm nhìn anh, chỉ hận không thể tung cước đá anh một phát.
Biết bản thân đã không còn cách nào thoát khỏi vòng tay của anh nên cô không chống cự nữa.
Cuối cùng chỉ quăng cho anh một ánh mắt như dao găm rồi quay sang nhìn chỗ khác.
Thấy cô không chống trả nữa, anh cũng nhẹ nhàng thả cô ra.
Nếu không phải vì quá hiểu tính cô thì chắc chắc anh sẽ dùng cách dỗ ngọt, năn nỉ như đối với bao người rồi.
Nhưng thế lại càng hay, hành động như thế luôn thiết thực, nhanh gọn và có hiệu quả hơn ti tỉ lời nói.
- Mình không nghĩ có một ngày cậu lại có thể bị ngộ độc bởi rượu đấy! - Anh cảm thán.
- Là bác sĩ, đáng lẽ cậu nên cảm thấy những chuyện thế này là quá đỗi bình thường.
- Mình nói cậu, không nói những người khác.
Cậu ghét nhất là rượu kia mà.
- Cậu đừng tỏ vẻ là cậu hiểu mình nữa.
– Cô đột nhiên nổi giận mà quát lấy anh.
Nhận lấy phản ứng này của cô, Duy Minh cũng bình chân như vại.
Anh chăm chú nhìn cô, nhìn thật kỹ.
Hơn chín năm trôi qua rồi, người trước mắt anh quả thật là Vũ Phương nhưng lại có quá nhiều thay đổi.
Đôi mắt long lanh, trong sáng thuở trước lại mất đi, thay vào đó là ánh mắt nhuốm màu u tối, buồn bã.
Đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại lúc trước cớ sao bây giờ lại chia sạn, thô ráp như vậy.
Rốt cuộc chín năm qua cô đã phải trải qua những chuyện gì vậy chứ? Duy Minh có hàng tá điều nghi hoặc trong lòng mà chẳng biết nên hỏi từ đâu mới hợp lý.
- Cậu kết hôn chưa?
- Liên quan gì cậu?
- Mình chỉ cần cậu cho mình kết quả thôi.
Vũ Phương nhíu mày khó hiểu nhìn anh.
Hỏi cô như thế là có ý gì chứ? Cái tên đầu đất này vẫn luôn không bình thường như vậy.
Vũ Phương chán chường không muốn trả lời mà xoay lưng đi.
- Cậu không trả lời vậy mình xem như là cậu vẫn còn độc thân đấy nhé!
- Thì sao?
- Thì mình vẫn còn cơ hội.
Nghe đến đây, Vũ Phương không khỏi bất ngờ đến mức bật dậy. Cô nhìn thẳng vào mắt anh để kiểm chứng câu nói vừa rồi.
Duy Minh trước nay đều không che giấu được tâm tư của mình khi ai đó nhìn thẳng vào mắt anh.
Nhất là với cô, ánh nhìn của cô luôn chính là ngọn đuốc soi rọi trong lòng anh, không có suy nghĩ gì của anh có thể ẩn nấp khỏi sự dò xét ấy.
Sau bao nhiêu năm, anh vẫn vậy, nhưng cô không tin.
Vũ Phương không tin lời anh vừa nói chính là sự thật, trong lòng cô lại mong anh hãy mau chớp mắt đi, hãy để cô thấy lời nói vừa rồi của anh chỉ là giả.
Nhưng đôi mắt anh vẫn đăm đăm nhìn cô như thế.
Đột nhiên anh nắm lấy tay của cô, thâm tình bày tỏ: - Vũ Phương, nếu cậu tạm thời chưa tìm được ai tâm đầu ý hợp thì hãy yêu tạm mình đi nhé.
- Cậu...!cậu nói linh tinh gì vậy?
Cô vội thu tay mình lại, quay người đi chỗ khác để giấu đi sự ngại ngùng, ngỡ ngàng và khó xử của bản thân.
Sao có thể như vậy được chứ? Yêu anh sao? Sao có thể? Sao cô có thể yêu anh lại thêm một lần nữa chứ.
Không đúng, là cô luôn yêu anh, nhưng bây giờ cô không thể tiếp tục cùng anh nối dài đoạn tình cảm này.
Nó chỉ nên dừng lại vào chín năm trước.
Duy Minh đương nhiên hiểu mớ tơ rối trong lòng cô lúc này, nhưng anh đã quyết tâm.
Bây giờ có cơ hội để làm lại, anh không thể tiếp tục để vụt mất.
Thuở trước, tiếc nuối lớn nhất của anh chính là để đánh mất cô gái này, để rồi phải ôm nỗi dằn vặt mà nhung nhớ cô suốt chín năm qua.
Thật ra, những kí ức đẹp nhất trong lòng của anh luôn là khoảng thời gian bên cạnh cô, cùng cô vui buồn, cùng cô cố gắng.
Nhưng anh lại không hiểu rõ được tình cảm của mình cho đến khi cô thật sự rời đi.
Khi cô hiểu lầm giữa anh và Khả Anh có tình cảm, anh lại chẳng thể giải thích ra sao, hiểu lầm càng sâu thì giải thích lại càng vô nghĩa.
Nhưng chín năm qua, quãng thời gian thật sự quá dài để anh có thể kiểm chứng tình cảm trong lòng mình.
Hóa ra, anh lại yêu cô nhiều đến như vậy.
Càng yêu lại càng ân hận, càng tự trách.
Thật sự chỉ mong ông trời có thể cho anh một cơ hội để làm lại, không chỉ vì tình cảm hèn mọn của cá nhân anh mà còn cả tấm lòng của người con gái ấy.
Duy Minh không muốn đoạn tình cảm đáng quý ấy bị chôn vùi mà không một lần được hồi đáp..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...