Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Thực ra Trịnh Hòa rất thoải mái khi sống chung với Bạch Ân. Ngoài chứng ám ảnh cưỡng chế không đáng quan tâm lắm, thì đa phần, ông đều rất dễ chiều. Thậm chí, ông là loại sinh vật kỳ lạ dù Trịnh Hòa có rán khét trứng gà thì vẫn bình tĩnh ăn hết.

Nhà nghỉ suối nước nóng đã được bao trọn. Đám người DY ở những căn phòng cách Bạch tiên sinh chừng 50m – đủ xa để không quấy rầy sinh hoạt của ông, vừa đủ gần để bảo vệ. Sắp tới giờ cơm, DY gọi điện nhắc ông nên đi ăn, Bạch Ân nói: “Chút nữa Trịnh Hòa về, tôi với em ấy cùng ăn.”

DY nghĩ thầm, Trịnh Hòa chỉ là nhân tình của Bạch tiên sinh mà thôi, cần gì phải thế, liền khuyên: “Chỗ này cách Đức viên hơn 10 phút đi xe, hơn nữa, cậu Trịnh phải tới trường quay, họ chắc chắn sẽ mở tiệc chiêu đãi. Khéo quá trưa cậu ấy trở lại cũng đã ăn no rồi ấy chứ.”

“Sẽ không.” Bạch Ân nói thực chắc chắn.

DY vẫn khuyên: “Thế ngài gọi điện cho cậu Trịnh, hỏi chút xem.”


“Giữa tôi là Trịnh Hòa không cần làm thế.” Bạch Ân nói xong, cúp máy.

DY vừa quay đầu liên thấy trên màn hình, Bạch tiên sinh quẳng điện thoại từ trên tầng xuống.

Cậu vệ sĩ mới tới trố mắt: “Đây là lần thứ mấy rồi? Bạch thiếu gia khí phách thật đấy.”

“Khí phách cái đầu cậu!” DY đập đầu cậu vệ sĩ: “Mau đi nhặt điện thoại đưa về cho Bạch tiên sinh, chút nữa ông ấy không nhận được cuộc gọi từ Trịnh Hòa, chắc chắn sẽ phạt chúng ta!”

Trịnh Hòa cố gắng làm xong xuôi mọi việc thật nhanh, vội vã trở về, cuối cùng cũng đến nơi lúc hơn 12 giờ. Điều thú vị là, cậu quả nhiên từ chối bữa tiệc ở trường quay để về.

“Đợi lâu không? Xin lỗi, em về trễ.” Trịnh Hòa tới ôm Bạch tiên sinh, sau đó buông tay: “Em đi tắm cái đã, bận nãy giờ, người bẩn quá.”

“Ừm, em muốn ăn gì? Tôi gọi.” Bạch Ân mở cửa phòng tắm cho Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa ngạc nhiên khi thấy ông làm thế: “Sao hôm nay dễ chịu thế? Không trách em về muộn?”

Bạch Ân cười cười: “Từ trường quay về đây phải mất hơn 10 phút, tôi thấy bánh xe của em có lá cây và bùn đất, mấy hôm nay không mưa, đường cao tốc không bẩn đến nỗi thế, vậy nên em nhất định là đi đường tắt về. Hơn nữa, chỗ thái dương của em có vết băng dính, bình thường em rất quan tâm tới việc vệ sinh cho mặt, không có chuyện sẽ quên kiểm tra xem mình rửa sạch chưa rồi mới lau khô. Vậy nên có thể chắc chắn, lúc trên xe, em vội dùng khăn ướt lau mặt, mà không rửa, đúng không?”


Trịnh Hòa há hốc mồm: “….Đệt, Bạch tiên sinh, ông bị Holmes nhập à?”

Bạch Ân nói tiếp: “Nếu tôi đoán không nhầm Thành thiếu chắc chắn nói gì đó với em, khiến em suy nghĩ nghiêm túc tới mức quên thời giờ, địa điểm là phòng thay đồ.”

Trịnh Hòa căng thẳng: “Sao đến cái này ông cũng biết?”

Bạch Ân chỉ chỉ cổ tay áo Trịnh Hòa: “Có hai nút cài sai, Thành thiếu nói sau khi em cởi đồ diễn.”

Không thể phủ nhận rằng, mọi lời Bạch Ân nói đều đúng.

Trong phòng thay đồ, sau khi Thành thiếu biết Bạch tiên sinh đi theo Trịnh Hòa tới Đức viên, ngẫm nghĩ hồi lâu, hỏi: “Cậu thấy, Bạch tiên sinh và cậu có thể bên nhau bao lâu?”


Trịnh Hòa cảm thấy không thoải mái, nhưng không giận được: “Sao tôi biết.”

“Trịnh Hòa, để tôi nói thẳng. Nếu Bạch tiên sinh và cậu không có dự định phát triển lâu dài, cậu tốt nhất nên tranh thủ lúc này khiến mình thật nổi tiếng vào. Nhưng nếu Bạch tiên sinh muốn bao dưỡng cậu lâu thì đừng cướp kịch bản của diễn viên khác. Trong giới này có quy củ của nó, thế lực của Bạch Ân lớn thật đấy, nhưng với thận phận của Bạch tiên sinh, cậu không thể nổi tiếng khi ở bên ông ấy.”

Trịnh Hòa cuống lên: “Quy củ gì chứ? Sao tôi chưa từng nghe tới bao giờ?”

Thành thiếu nói: “Nhân tình đều được nuôi như chim trong ***g, hơn nữa, vị thế của Bạch Ân và kim chủ của họ như ở hai thế giới khác nhau. Cậu từng nghe tới những quy củ đó mới là lạ.”

Trịnh Hòa thừ người trong phòng nghỉ hồi lâu, mãi đến khi nghe tiếng điện thoại kêu, nhìn thời gian biết sắp muộn mới vội vàng lái xe về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận