Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Có lẽ giám đốc Tống đặt mọi hi vọng lên Bạch tiên sinh, vậy nên khi nghe tin ông không đầu tư cho những bộ phim Trịnh Hòa không diễn, ý nghĩ đầu tiên của lão không phải tìm cách liên hệ những người khác, mà đổ hết sai lầm lên Trịnh Hòa, hơn nữa còn định nhét thêm tình nhân cho Bạch Ân. Đúng là không sợ chết.

Bạch Ân – bất bình thường – nở nụ cười.

Ông làm bộ nghe Thành thiếu ấp úng kể cậu nghệ sĩ này tốt thế này thế kia, nhưng thực chất lạiquẳng anhsang một bên, tập trung làm việc.


Thành thiếu thấp thỏm bất an vô cùng, anh tin, nếu không phải do bình thường mình đối xử với Trịnh Hòa không tệ, điều mình nhận được bây giờ không phải ngó lơ mà còn kinh khủng hơn nữa.

“Bạch tiên sinh…..ngài thấy sao?” Thành thiếu quyết định, nếu Bạch Ân vẫn tiếp tục bơ mình, anh sẽ chạy khỏi đây thật nhanh.

Bạch Ân buông văn kiện xuống, cười rạng rỡ: “Giám đốc Tống nhà các cậu, đúng là không sợ chết.”


Thành thiếu: “…”

Còn dám nói tiếp sao?

Thành thiếu cảm thấy, giữa công việc và tính mạng của mình, đương nhiên mạng sống quan trọng hơn, thế nên, anh lặng lẽ rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận