Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Trấn an xong Bạch Ân, Trịnh Hòa nghiêm túc cho ông uống một đống thuốc, xác định chắc chắn ông sẽ không thần kinh tới mức bịt khăn lên mặt mình nữa mới mở máy tính, tìm kho tài liệu quý báu của mình, bắt đầu phổ cập khoa học cho Bạch tiên sinh.
“Nghe, ” Trịnh Hòa chỉ vào một thứ hình viên tròn, nói: “Cái này chỉ dùng để tăng tình thú, có thể đặt trước ngực, nhưng đừng học người ta dán băng dính, da em dễ mẫn cảm, miệng cũng không được dán băng dính, ông nhớ lấy.”
Bạch tiên sinh mang vẻ mặt mê mang, gật đầu.
Cứ xem như thế thêm 10 phút, Trịnh Hòa nhấn nút tạm dừng, nói: “Thứ này trước khi tiến vào phải bôi XX đã, nếu không em sẽ bị thương, đau lắm, biết chưa?”
Bạch Ân nói: “Biết rồi, nhưng sao em lại cho tôi xem cái này? Tôi thề về sau sẽ không làm thế với em nữa. Hay là, em vẫn trách tôi?”
Mặt Trịnh Hòa hết đỏ lại xanh, cậu vỗ vỗ đầu Bạch Ân, nói: “Em có nói về sau không cho ông….như thế sao? Đừng có xuyên tạc ý của em chứ!”
Bạch Ân thở dài: “Nhưng tôi không thể tha thứ cho chính mình.”
Trịnh Hòa than thở: “Luyện kỹ năng cho tốt vào, em sẽ không bị thương.”
“Bảo bối, ý của em là?” Bạch Ân mở to hai mắt.
Trịnh Hòa nhắm mắt nhắm mũi nói: “Thực ra, mấy trò tối qua…..em thích lắm.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...