Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Sơn trang nằm ở sườn núi, qua 8h tối, ngoài cửa sổ liền đen kịt.
Trịnh Hòa sống trong thành phố đã lâu, có chút sợ hãi khi nhìn khung cửa tối đen, không có ánh đèn. Cậu giúp Bạch Ân thay quần áo, rồi chạy đi kéo rèm cho cửa sổ cả tầng trên và tầng dưới.
Bạch Ân đã uống thuốc, đứng tựa ở đầu cầu thang, Trịnh Hòa xoay người hỏi ông: “Giờ ngài có ăn được chút gì không?”
Bạch Ân nói: “Không muốn ăn.”
Trịnh Hòa không đồng ý: “Không muốn cũng phải ăn chút chứ, đang ốm mà.”
Bạch Ân bật cười: “Thế em còn hỏi tôi làm gì?”
Trịnh Hòa đáp lại rất vô liêm sỉ: “Thế thôi, sau này em khỏi hỏi.”
Bạch Ân thở dài: “Trịnh Hòa, em không nhận thấy, thái độ của em đối với tôi không tốt chút nào sao?”
Trịnh Hòa học Bạch Ân, cũng thở dài, nhưng người ta có khí chất, thở dài cũng thực tao nhã, còn Trịnh Hòa, tóc xoăn xoăn mềm mềm, làm điệu bộ đó, đúng là…chẳng ra đâu với đâu.
Trịnh Hòa nói: “Nếu Bạch tiên sinh ngài có thể lý trí một chút, biết thế nào mới tốt cho mình, em cũng sẽ giống như trước đây, kính ngài như kính tổ tông.”
Bạch Ân cười nhạt, đùa Trịnh Hòa như đùa thú cưng: “Em kính tôi hồi nào?”
“Ai nha nha, ” nhắc tới vấn đề này, Trịnh Hòa có thể nói rất nhiều: “Ngài bảo, một ngày, em phải đúng giờ gọi điện đến, em làm không tốt sao? Ăn cơm gọi cho ngài, đi ngủ gọi cho ngài, ngay cả trước lúc đi WC cũng gọi báo một tiếng, hoàn thành xuất sắc nha.”
Bạch Ân nói: “Em không gọi 24/24, không tính.”
Vẻ mặt Trịnh Hòa trở nên ủ dột: “Bạch tiên sinh, ngài không nói lý lẽ được sao?”
Bạch Ân mỉm cười: “Em đoán xem?”
Trịnh Hòa: “…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...