Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Bạch Ân không được yên giấc.
Ông thậm chí có thể cảm nhận được độ ấm từ bàn tay của Trịnh Hòa.
Đã rất nhiều năm, ông chưa từng được tận hưởng một giấc ngủ ngon. Đôi khi, Bạch Ân sẽ bừng tỉnh lúc nửa đêm, nhìn chằm chằm Trịnh Hòa hoặc ngoài cửa sổ cho đến hừng đông.
Hình ảnh mẹ bỏ cuốn “Đồi gió hú” xuống bàn cứ phát đi phát lại trong đầu ông như một tiết mục truyền hình. Mái tóc nâu dài, xoăn nhẹ rủ trước ngực, ông cố gắng ngẩng đầu thể thấy gương mặt bà, nhưng dù thế nào cũng không thể nhìn rõ.
Mẹ của ông là một phụ nữ tao nhã, có mái tóc nâu dài, bà thực ấm áp, giống như Trịnh Hòa vậy.
Không biết qua bao lâu, Bạch Ân mở mắt.
Cả người ông đau nhức, là hậu quả của việc truyền gluco trong khoảng thời gian này.
Trịnh Hòa nghe lời, vẫn ở bên Bạch Ân, ghé vào ngực ông ngủ ngon lành.
Bạch Ân ôm lấy Trịnh Hòa.
Hôm nay là ngày trị liệu đầu tiên.
Có tiếng đá nện ngoài cửa sổ, mái tóc dài của người phụ nữ nhè nhẹ, chậm rãi, xuất hiện trên trần nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...