Gửi Anh Người Ở Phương Xa
Trong một tháng đó , Bạch Thiệu Huy đến tìm cô vài lần nhưng đều bị Diệu Hàn nói cho không thể làm gì được và phải quay trở về.
Quá phiền, Diệu Hàn nhắn tin cho ba anh ta bảo hắn nên trông con của mình đừng để anh ta tìm cô nhưng nhìn dòng tin nhắn được gửi từ rất lâu không có người xem
Đối phương đột nhiên mất tích không để lại một chút tin tức gì khiến cho Diệu Hàn có chút lo lắng nhưng nhớ ra thân phận của anh ta là Tổng Tư Lệnh nên cô cười nhạt rồi không bận tâm đến vấn đề đó nữa
Cô cùng với Chu Tử Hạ đã trở nên thân thiết hơn với nhau , anh ta thường xuyên đến quán của cô nên đã trở thành khách ruột của quán.
Hai người thường xuyên chia sẽ với nhau công thức nấu ăn hoặc là nói chuyện về cuộc sống của bọn họ
A Mây huých nhẹ vào người cô nói nhỏ: " chu choa!! Thân mật quá đi mất thôi! em ngưỡng mộ chị quá "
Diệu Hàn mỉm cười đánh vào người cô bé: " đi làm việc đi!! "
A Mây bĩu môi hừ một tiếng nhỏ tỏ vẻ giận dỗi cô ấyp xoay người đi vào trong kho lấy đồ, Diệu Hàn cúi xuống xem điện thoại cô vô tình ấn phải đoạn chat với Bạch Thiên Dạ.
Tin nhắn vẫn không có ai xem đang định tắt đi thì thấy đối phương đã xem và còn gửi ảnh cho cô
Diệu Hàn mở tấm ảnh đó lên thấy anh ta gửi cho cô khung cảnh bên ngoài cửa sổ máy bay và kèm theo câu nói: Đi làm kiếm tiền nuôi em
Diệu Hàn đột nhiên cảm thấy vui khi thấy Bạch Thiên Dạ trả lời tin nhắn của mình.
Hai người nói với nhau về công việc dạo gần đây , Bạch Thiên Dạ nói anh ta đi sang nước khác làm việc với chính quyền bên đó mất 1 tháng hiện tại đang trở về nhà
Chiều hôm đó, đột nhiên bạn trai cũ xuất hiện và nói: " mai anh phải đi du học! Diệu Hàn! Em có thể! "
Diệu Hàn chen ngang lời của Thiệu Huy , cô vỗ tay chúc mừng anh ta: " ồ! chúc mừng chúc mừng! Cút cho khuất mắt tôi nhé? Đi du học thì nhớ phải dùng não đấy!! đừng khiến ba anh xấu hổ "
Thiệu Huy nhìn cô một hồi, thấy không còn chuyện gì Diệu Hàn xoay người đi vào bên trong quán của mình.
Vào đến quầy , Diệu Hàn liền lôi điện thoại ra nhắn tin hỏi Bạch Thiên Dạ : ° chú đưa con của chú đi du học à? bất ngờ vậy! Tôi còn đang nghĩ kế sách đuổi anh ta không ngờ chú cao tay thật đó chỉ một câu đã có thể đuổi anh ta đi °
- ° tôi không có thời gian rảnh để trông con! °
Diệu nhìn nhìn câu nói đó liền đơ người ra không hiểu anh ta có ý gì, cô lướt lên trên đọc tin nhắn thì nhớ ra bản thân từng bảo Bạch Thiên Dạ trông con trai hắn
Diệu Hàn chẹp miệng sau đó cất điện thoại đi, quán cà phê của cô dạo gần đây làm ăn khá ổn , khoản tiền dư ra cũng đã có tiến triển rất lớn sắp có đủ tiền để trả Bạch Thiên Dạ rồi
Chu Tử Hạ nhìn Diệu Hàn đang vui vẻ trồng hoa ở trước cửa liền hỏi nhỏ: " Tiểu Hàn! Trước nay tôi chưa thấy bạn của cô đâu!! "
Diệu Hàn ngẩng lên mỉm cười nói: " bây giờ là nghỉ hè nhưng mà cô ấy phải ở lại trường! để thi lại "
Diệu Hàn hiện tại đang học năm 4 của Đại Học Hứa Cao bởi là sinh viên giỏi nên cô không phải thi lại hay thi tốt nghiệp mà chỉ cần chuẩn bị luận văn cho thật tốt.
Bạn của cô lại không như vậy, cô ấy thi vào Đại Học Điện Ảnh nhưng thường xuyên phải thi lại nên rất hiếm khi thấy cô ấy được về nhà vào mùa hè
Chu Tử Hạ à lên một tiếng: " tôi không biết cô là sinh viên đấy nha "
- " tôi không nói điều này với bất kỳ ai ngoại trừ anh mà "
Chu Tử Hạ đăm chiêu suy nghĩ , Diệu Hàn lúc này đã trồng xong cô phủi tay đứng dậy.
Chu Tử Hạ lên tiếng hỏi: " vậy! có lẽ nào tôi là người đặc biệt trong tim cô không? "
Diệu Hàn ngẩng lên nhìn anh ta rồi mỉm cười: " không!! "
Chu Tử Hạ tỏ ra đau đớn khi nghe Diệu Hàn nói vậy, hai người đứng cạnh nhau vui vẻ trêu chọc mà không biết người ở phía sau đang nhìn bọn họ chằm chằm
- " Hàn Hàn!! "
Diệu Hàn nghe thấy có người gọi mình liền quay lại nhìn phía sau, Bạch Thiên Dạ đang đứng ở sau cô thoạt nhìn qua đã thấy rằng anh ta đang không vui
Bạch Thiên Dạ đi đến kéo Diệu Hàn lại gần mình rồi nhìn thẳng vào Chu Tử Hạ, anh ta cũng không kiêng nể gì mà nhìn lại Bạch Thiên Dạ.
Trông bọn họ giống như chó với mèo khi gặp nhau là chuẩn bị có một trận chiến sắp diễn ra đến rồi vậy đó.
Diệu Hàn bị kẹp giữa hai người bọn họ không biết giải quyết như thế nào , tiến thì không thể mà lùi cũng không xong
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...