Khương Dư Miên đứng bên cạnh Lục Yến Thần mới có dũng khí đối mặt với người khác, nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của đối phương, cô vô cùng khó hiểu.
Sao lại dùng ánh mắt kỳ quái như vậy để nhìn cô và Lục Yến Thần?
Hai nam sinh cảm thấy xấu hổ, cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu, kéo nhau nhanh chóng rời đi.
Khương Dư Miên giữ chiếc mũ nhỏ trên đầu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hôm nay Lục Yến Thần có hơi kỳ lạ, cô đoán, rất có thể là vì anh vừa uống rượu.
Đi dạo trung tâm thương mại xong, Lục Yến Thần bảo cô chọn một chỗ để dùng bữa.
Khương Dư Miên lắc đầu tỏ vẻ mình thế nào cũng được, Lục Yến Thần trực tiếp dẫn cô tới một nhà hàng Tây nổi tiếng, trên đường hai người tình cờ gặp một ông chủ của công ty nào đó.
“Tổng giám đốc Lục!” Người đàn ông bụng phệ chạy tới chào hỏi, “Trùng hợp quá, có thể gặp cậu ở đây.”
Ánh mắt Lục Yến Thần hơi lóe lên, nhanh chóng đưa ra thân phận chuẩn xác về người này từ cơ sở dữ liệu trong đầu, anh cong môi nói: “Tổng giám đốc Lương.”
Đối phương nhiệt tình vươn tay.
Anh bắt tay với người nọ, lịch sự đúng mực.
Tổng giám đốc Lương chú ý tới cô gái bên cạnh anh.
Trong giới có không ít tin đồn về Lục Yến Thần, nhưng chưa bao giờ nghe nói anh có qua lại với cô gái nào ngoại trừ công việc.
Nhưng cô bé này nhìn qua đã biết không phải là dân công sở, liệu có phải…
Tổng giám đốc Lương hỏi thử: “Đây là…”
Lục Yến Thần bình tĩnh giới thiệu: “Em gái trong nhà.”
Một câu đánh tan suy đoán lung tung của tổng giám đốc Lương, ông ta cười nói: “Cô Lục thật xinh đẹp, không hổ là em gái của tổng giám đốc Lục.”
Những người này đều là cáo già, đi với phật mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy, Lục Yến Thần gật đầu xem như đáp lời ông ta.
Tổng giám đốc Lương là kẻ lõi đời khéo đưa đẩy, cũng biết nên dừng cuộc trò chuyện ở đâu, ông ta nói một tiếng “Không quấy rầy” xong thì rời đi.
Hai người đi qua nhau, ý cười trong mắt người đàn ông nhạt dần, lấy khăn tay lau sạch lòng bàn tay và ngón tay.
Khương Dư Miên lặng lẽ nhìn hành động này của anh.
Anh không thích bắt tay với người khác ư? Hay chỉ đơn thuần là thích sạch sẽ?
Xem ra sau này cô phải chú ý một chút, cố gắng không chạm vào anh.
Tới phòng ăn, hai người ngồi đối diện nhau.
Lục Yến Thần nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay cô: “Đi dạo trung tâm thương mại xong em cảm thấy thế nào?”
Khương Dư Miên lập tức cầm giấy bút viết chữ: [Vẫn ổn.]
Lục Yến Thần dựa lưng vào ghế, tư thế thả lỏng: “Sắp khai giảng rồi, nếu em vẫn không thể làm quen với việc xung quanh có nhiều người thì chỉ sợ sẽ rất khó thích ứng với môi trường học đường.”
Khương Dư Miên đồng ý tới nhà họ Lục, muốn học lại lớp 12, điều này chứng tỏ cô muốn bắt đầu cuộc sống mới, chứ không muốn bị kẹt lại trong quá khứ.
Anh có thể kéo cô tiến về phía trước, nhưng quan trọng vẫn phải dựa vào Khương Dư Miên.
Khương Dư Miên hiểu rõ dụng ý của anh: [Em… sẽ cố gắng.]
Đồ ăn đã gọi vẫn chưa được mang lên, nhân viên phục vụ lễ phép nói: “Làm phiền hai vị, hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập nhà hàng của chúng tôi, những vị khách tới nhà hàng dùng cơm sẽ được lựa chọn một đồ uống có cồn bất kỳ, hoàn toàn miễn phí.”
Nhân viên phục vụ đưa menu đến trước mặt bọn họ, Khương Dư Miên nhanh chóng nhận lấy.
Thấy hành động này của cô, Lục Yến Thần kinh ngạc nhướng mày: “Em muốn uống rượu?”
Khương Dư Miên nói: [Anh không uống sao?]
Lục Yến Thần trả lời dứt khoát: “Không uống.”
“…”
Cô cẩn thận liếc Lục Yến Thần một cái, không những không từ bỏ mà còn ôm chặt menu trong ngực, nghiêm túc hẳn lên.
Lục Yến Thần híp mắt: “Em không thể uống rượu.”
Khương Dư Miên phản bác: [Là rượu trái cây.]
Cô cứng rắn tỏ vẻ mình muốn nếm thử, Lục Yến Thần để cô chọn hai ly hai vị khác nhau.
Hai ly rượu trái cây được mang lên, Khương Dư Miên ra hiệu cho anh chọn trước.
Lục Yến Thần cười nói: “Anh không uống, nếu em thích thì có thể nếm thử cả hai, nhưng không thể uống hết.”
Anh đã xem qua hai ly rượu Khương Dư Miên đã chọn, độ cồn không quá cao.
Anh có thể cho phép Khương Dư Miên nếm thử vì tò mò, nhưng không thể uống quá nhiều.
Cô gái nhỏ chớp chớp mắt, cầm cả hai cái ly qua chỗ mình.
Rượu trái cây ngọt ngào, mùi vị thơm ngon, Khương Dư Miên uống xong một ly còn muốn uống thêm ly thứ hai.
Một cái thìa sạch đè mu bàn tay cô lại, âm thanh nhắc nhở của người đàn ông đồng thời vang lên: “Bạn học nhỏ, không được mê rượu.”
Bạn học nhỏ Khương bất bình viết chữ: [Là rượu trái cây!]
Lần này kết câu bằng một dấu chấm than.
Cô còn cố ý làm rõ: [Hơn nữa em đã thành niên, không phải là bạn học nhỏ!]
Dấu chấm than thứ hai.
Lục Yến Thần không nhanh không chậm phản bác: “Cho dù đã thành niên thì em cũng chỉ là học sinh cấp ba.”
Học sinh cấp ba Khương: [Vậy nếu em tốt nghiệp rồi thì có thể uống sao?]
Lục Yến Thần khẽ gật đầu: “Có thể.”
Hai mắt Khương Dư Miên sáng lên.
Hóa ra trong mắt anh, tốt nghiệp cấp ba mới không phải là bạn học nhỏ.
Trên mặt Lục Yến Thần là nụ cười ôn hòa bất biến, anh khẽ rũ mắt.
Tốt nghiệp là chuyện của chín tháng sau, mà anh sẽ không dính dáng đến Khương Dư Miên quá lâu, đợi đến khi điều tra rõ tai nạn ngày thi Đại học thì xem như anh đã hoàn thành việc ông cụ giao cho.
Bữa tối chỉ ăn bảy phần là no, Khương Dư Miên ăn ít, nhanh chóng ăn xong.
Rượu trái cây quá hấp dẫn, nhân lúc Lục Yến Thần không chú ý, cô thò tới gần nhấp hai ngụm, sau đó thản nhiên buông dao nĩa.
Người đàn ông khẽ nhíu mày, giả vờ như không nhìn thấy.
Cơm nước no đỏ, Lục Yến Thần đưa cô đến bãi đậu xe: “Để anh bảo tài xế đưa em về.”
Khương Dư Miên đứng trước cửa xe một lúc lâu vẫn chưa lên: [Vậy còn anh?]
“Về biệt thự Thanh Sơn.” Biệt thự Thanh Sơn ngược đường với biệt thự nhà họ Lục.
Cô gái nhỏ có hơi mất mát, lâu lắm mới có thể gặp anh, cô chậm chạp lên xe, trong lúc Lục Yến Thần sắp đóng cửa giúp cô, một bàn tay trắng nõn vươn ra: [Nhà họ Lục cũng có thể ở lại mà.]
Có lẽ là vì hai ly rượu vừa rồi nên lá gan của cô lớn hơn một chút, cho dù độ cồn cũng không cao lắm.
Về nhà họ Lục…
Nơi đó chỉ là nơi anh thỉnh thoảng ghé thăm, là nhà của ông cụ Lục và Lục Tập, không phải của anh.
Nhưng anh vẫn mỉm cười trả lời cô gái nhỏ: “Ngày mai anh phải đi công tác.”
Khương Dư Miên: [Bao lâu?]
Cô không nên hỏi một câu mang tính chất thăm dò lịch trình như vậy, nhưng cô đã hỏi.
Lục Yến Thần vịn cửa xe nhìn vào bên trong, khoảng cách giữa hai người bỗng kéo gần lại.
Dù sao mỗi người mỗi tửu lượng khác nhau, anh đang quan sát xem Khương Dư Miên có say hay không mà bỗng nhiên bạo dạn như vậy.
Khoảng cách đột ngột kéo gần khiến đồng tử Khương Dư Miên phóng đại, hơi thở phả vào mặt, trái tim cũng đập nhanh hơn.
Ánh mắt anh như một tấm lưới kín kẽ bao lấy cô.
Cô sợ tới mức cả cơ thể ngửa ra sau, bàn tay cũng đỡ sau lưng, mãi cho tới khi Lục Yến Thần lùi ra xa: “Lần này anh đi công tác hơi lâu, nếu em cần gì thì cứ nói với ông nội, ông cụ sẽ làm cho em.”
Sắp xếp rõ ràng, lý trí đẩy cô cho ông cụ.
Một lúc lâu sau, Khương Dư Miên từ từ ngồi thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối, không tạo ra bất cứ động tĩnh gì.
Cô cũng không cần gì, chỉ hi vọng có thể ở bên anh lâu thêm một chút là được rồi.
Chiếc xe dần dần ra khỏi bãi đậu xe, Khương Dư Miên lặng lẽ gục đầu, cảm thấy rượu trái cây đêm nay cũng không còn quá thơm ngon nữa rồi.
Trong lúc suy nghĩ của cô đang tung bay, đồng hồ trẻ em trên tay sáng lên, lực chú ý của Khương Dư Miên chuyển sang nó.
Bây giờ đồng hồ trẻ em có nhiều chức năng, video call đã trở thành chức năng cơ bản, cô tìm hiểu qua về các chức năng, cũng không cảm thấy thú vị.
Nhưng đây là đồ Lục Yến Thần mua cho cô…
Bởi vì trường học có quy định không được mang điện thoại, thế nên anh chuyển sang đồng hồ trẻ em, anh mà cũng có thể nghĩ ra biện pháp này, đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Có lẽ là trêu cô, có lẽ là cảm thấy thú vị, anh còn tự tay đeo giúp cô.
Đến bây giờ cô vẫn cảm thấy độ ấm từ lòng bàn tay anh vẫn còn lưu lại trên cổ tay cô.
Một lúc sau, Khương Dư Miên mở chức năng nhắn tin.
Mị Mị: [Em có đồ vẫn để ở biệt thự Thanh Sơn, em có thể quay về lấy được không?]
Khi tin nhắn gửi đến, người đàn ông đang ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc lâu sau mới đọc tin nhắn.
L: [Có thể, lúc nào em đến cũng được.]
Tiến vào khu biệt thự Thanh Sơn, khi đi qua chỗ bảo vệ, xe của Lục Yến Thần từ từ dừng lại, cửa sổ xe hạ xuống: “Thông báo với bên bảo vệ, nếu cô Khương Dư Miên có tới biệt thự thì không cần hỏi ý kiến của tôi, cứ để em ấy đi thẳng vào.”
Ngày mai anh đi công tác rồi, không thể trở về trong thời gian ngắn, lúc Khương Dư Miên tới anh hẳn vẫn còn đang ở nước ngoài, đánh tiếng trước với bên bảo vệ có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Lục Yến Thần về đến nhà không lâu, quản gia thường chịu trách nhiệm quản lý biệt thự cung kính đi đến trước mặt anh: “Anh Lục, nước trong bể bơi đã được thay mới rồi ạ.”
Việc Lục Yến Thần thích làm nhất trong mùa hè là bơi lội, đó cũng là cách giúp anh thả lỏng nhất.
Buổi sáng làm việc, buổi trưa đi xã giao, buổi chiều đưa Khương Dư Miên tới trung tâm thương mại ồn ào.
Lục Yến Thần xoa xoa trán, tới bể bơi lộ thiên gột rửa mỏi mệt của cả một ngày.
Không lâu sau, lại có một chiếc xe khác tiến vào biệt thự Thanh Sơn.
Bảo vệ ngăn chiếc xe lại, sau đó cửa sổ mở ra, một cô gái trẻ tuổi giơ giấy ra, bảo vệ còn chưa nhìn rõ chữ thì đã nhận ra cô.
Khương Dư Miên ở đây hai tháng, không phải là khuôn mặt xa lạ.
Hơn nữa Lục Yến Thần đã dặn dò, bảo vệ lập tức cho cô đi vào.
Mọi chuyện thuận lợi hơn cô nghĩ, Khương Dư Miên vuốt đồng hồ, bắt đầu căng thẳng.
Còn chưa tới nhà họ Lục, cô đã bảo tài xế quay đầu đi tới biệt thự Thanh Sơn, quyết định lúc đó là nhất thời xúc động.
Đồ cô để ở biệt thự Thanh Sơn phần lớn là sách vở không tiện mang đi, cũng không cần gấp, cô tới đây lấy thì có thể gặp lại Lục Yến Thần.
Nhưng anh nói, thời gian anh đi công tác khá dài, nếu như anh lại đi công tác một tháng trời giống lần trước, vậy cô tới lấy không phải là công cốc hay sao?
Thế nên tối nay cô tới đây luôn.
Quản gia trong nhà nhìn thấy cô cũng chỉ hơi ngạc nhiên, không ngờ tới “bất cứ lúc nào” trong miệng Lục Yến Thần chính là lúc này: “Cô Khương, anh Lục đã dặn dò, cô cứ tự nhiên.”
Muốn làm gì thì làm, muốn tới lúc nào thì tới.
Vì Lục Yến Thần đã dặn dò, Khương Dư Miên tự do đi lại trong biệt thự.
Cô ở đây hai tháng, quen thuộc với biệt thự Thanh Sơn hơn cả nhà họ lục, cũng thoải mái hơn.
Cô đi tới căn phòng đã từng ở, các bài trí trong phòng vẫn giống trước đây, chỉ là thiếu đi dấu vết sinh hoạt.
Khương Dư Miên mở ngăn bàn ra, bên trong là sách vở liên quan đến máy tính được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.
Sách cấp ba cần dùng đến đều đã được mang tới nhà họ Lục, ở đây chỉ còn những quyển sách này.
Lục Yến Thần sẽ không kiểm tra đồ đạc của cô, đương nhiên cũng không biết cô còn để nhiều sách ở đây như vậy.
Khương Dư Miên lấy hai quyển trong số đó ôm vào ngực, đi xuống tầng.
Quản gia vẫn đứng ở vị trí vừa rồi, Khương Dư Miên do dự một lát rồi tiến lên: [Lục Yến Thần, anh ấy đang ở đâu?]
Biết tình trạng của cô, quản gia cũng không nói nhiều mà trả lời đúng sự thật: “Anh Lục đang ở bể bơi.”
Cô khẽ gật đầu, ôm sách đi ra ngoài.
Bể bơi sóng sánh những làn nước trong xanh.
Theo dòng nước dần thay đổi, Một bóng người cao lớn dần dần rõ ràng trên mặt nước.
Ngọn đèn tường như ánh nắng vàng chiếu lên người người đàn ông, anh bơi tới, hai tay gác trên thành bể bơi, nhô lên khỏi mặt nước.
Nước đọng trên tóc không ngừng chảy xuống, dòng nước trên cơ thể không ngừng chảy xuống cơ bụng rắn chắc.
Khương Dư Miên đứng sau thân cây há hốc miệng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...