Gục Trước Rung Động


Lục Tập không ngờ Khương Dư Miên có thể làm ra chuyện này.
Lai lịch không rõ đã đành, vậy mà còn vào phòng sách của chủ nhà trộm đồ!
Nghe nói bây giờ đang thịnh hành thể loại trà xanh, sen trắng gì đó, trước mặt người khác thì tỏ ra đáng thương, sau lưng lại âm thầm hại người.

Ông nội và anh cả chắc chắn đã bị lừa bởi dáng vẻ này của Khương Dư Miên!
Cậu ta ghét kiểu người giả vờ yếu đuối này nhất, hơn nữa loại người này còn đang ở nhờ trong nhà cậu ta, cậu ta nhất định phải vạch trần bộ mặt thật của Khương Dư Miên.
Lục Tập định lao ra bắt cả tang chứng vật chứng.
Nhưng nghĩ lại, sen trắng giỏi giả vờ như vậy, đến lúc đó lỡ như cô ta cố ý bán thảm trước mặt ông nội, sau đó đổ tội cho cậu ta cũng không phải không có khả năng.
Nếu Khương Dư Miên khiến cậu ta khó chịu, vậy thì cậu ta cũng sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Cậu ta giỏi nhất việc vạch lá tìm sâu.
Lục Tập lặng lẽ rời đi.
Khương Dư Miên chột dạ trở lại phòng ngủ.
Sau khi vào phòng, cô cố ý khóa trái cửa, đặt zippo trong lòng bàn tay nhìn một lúc lâu.
Cô chưa từng thấy dáng vẻ Lục Yến Thần hút thuốc, cũng chưa bao giờ ngửi thấy mùi thuốc lá trên người anh.

Anh luôn lịch lãm, trên người luôn thoang thoảng mùi gỗ nhàn nhạt, là mùi gỗ đàn hương xen lẫn với tuyết tùng.
Khi anh hút thuốc sẽ trông như thế nào?
Khương Dư Miên không tưởng tượng được.
Cô ngồi trên ghế, khom lưng lấy một quyển sổ nhật ký trong ngăn kéo ra.

Mực nước màu đen dần lấp đầy trang giấy màu trắng, Khương Dư Miên cầm bút, ánh mắt dần trở nên phiêu diêu.
Cô còn nhớ rõ ngày mình tỉnh lại trong bệnh viện, một đám người không nhìn rõ mặt cứ tập trung quanh người cô không ngừng hỏi, có câu cô không hiểu, có câu cô không muốn trả lời, chỉ cảm thấy những âm thanh ầm ĩ đó khiến cô đau đầu không thôi.
Mãi cho tới khi người ấy xuất hiện, “đuổi” những âm thanh ồn ào xung quanh đi thay cô, từng bước xuất hiện trước mặt cô, dịu dàng xoa đầu cô như bốn năm về trước.
Ngòi bút dừng trên mặt giấy để lại một dấu chấm đậm hơn.
Khương Dư Miên không nhanh không chậm khép sổ nhật ký lại rồi để vào chỗ cũ.
Bài làm đã gửi qua vẫn chưa nhận được tin nhắn trả lời, người không thích nghịch điện thoại lại cầm lên đặt xuống rất nhiều lần.
Cô nhìn số điện thoại duy nhất trong danh bạ, avatar của Lục Yến Thần trông giống một bức tranh pháo hoa nở rộ, sau khi click vào mới nhìn thấy rõ, đó là những tinh vân rực rỡ sắc màu giống cánh bướm.
Cô đã từng tìm hiểu, đây là “Tinh vân Cánh Bướm” NGC6302*.
*Tinh vân Cánh Bướm, còn được gọi là Tinh vân Con Bọ hay NGC 6302, là một tinh vân hành tinh hai búp trong chòm sao Scorpius.


Cấu trúc trong tinh vân là một trong những cấu trúc phức tạp nhất từng được quan sát thấy trong tinh vân hành tinh.
11 giờ tối, mãi mà vẫn chưa có tin nhắn trả lời, Khương Dư Miên mở khung chat ra rất nhiều lần nhưng lại không biết nên nói gì, cũng sợ sẽ làm phiền anh.
Lúc cô chuẩn bị đặt điện thoại xuống, màn hình bỗng sáng lên, Khương Dư Miên vui vẻ click mở, nhận được hai tấm ảnh.
Một tấm là chỗ cô sơ ý viết nhầm, một tấm là cách giải ngắn gọn hơn cách làm của cô.
Khương Dư Miên vô cùng vui vẻ, chọn lựa một lúc lâu mới gửi một sticker cảm ơn qua.
Mị Mị: [Cảm ơn!]
Tên WeChat là từ đồng âm với tên của cô (Miên Miên).
Gửi xong lại cảm thấy nội dung quá ít, thế là cô dứt khoát mượn “đề toán” để học hỏi tư duy giải bài của Lục Yến Thần.
Đối phương trả lời hơi chậm, nhưng lại rất nghiêm túc, điều này khiến Khương Dư Miên thích thú, thậm chí quên cả thời gian.
Mãi cho tới khi…
L: [Bạn nhỏ, em nên đi ngủ rồi.]
Tin nhắn như đang nhắc nhở này khiến Khương Dư Miên rất ảo não vì bản thân cô chỉ để ý tới việc không muốn kết thúc cuộc trò chuyện mà xem nhẹ thời gian.
Cô liên tục xin lỗi, câu từ vô cùng cẩn thận.
Người đàn ông đang ở trong tòa nhà công sở nhận thấy ngữ khí rụt rè của cô gái nhỏ, anh thong thả khép tập tài liệu lại: [Là lỗi của anh.]
Không thể không trả lời tin nhắn, nhưng không nên trả lời muộn như vậy.
Khương Dư Miên lại nói cảm ơn một lần nữa, lưu luyến bỏ điện thoại xuống.
Ngày đầu tiên đến nhà họ Lục, cô cố gắng thích nghi với hoàn cảnh, mang theo tâm trạng nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, chuông đồng hồ báo thức vang lên, Khương Dư Miên tháo nút bịt tai ra, rời giường đúng giờ, sau đó lặng lẽ đặt zippo về vị trí cũ.
Chất lượng giấc ngủ tối qua của cô không được cao cho lắm, khi ra khỏi phòng, cô còn hơi mơ màng, Khương Dư Miên dụi dụi mắt, mê mang bước đi.
“Ha!”
Một bóng người bỗng vụt ra từ chỗ rẽ, Khương Dư Miên nhanh chóng lùi về phía sau, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.
Mưu kế thực hiện thành công, Lục Tập vỗ tay, nhìn thẳng về phía cô: “Đúng là thú vị thật.”
Sen trắng lại còn là kẻ nhát gan, vừa dọa đã có phản ứng, đúng là thú vị.
Khương Dư Miên cố gắng ổn định hơi thở, khuôn mặt bỗng nhiên phóng đại trước mắt kia khiến cô vô cùng mất tự nhiên, càng không hiểu vì sao Lục Tập lại luôn nhắm vào mình.
Lục Tập từng bước tới gần, sau lưng bỗng vang lên tiếng la của thím Đàm: “Cậu Lục Tập, cậu đang làm gì vậy?”
Thím Đàm nhanh chóng chạy tới che trước mặt Khương Dư Miên.
Bà đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng vừa rồi, hành động đó của Lục Tập còn khiến người bình thường bị dọa tới mức dậm chân chứ nói gì đến người có thần kinh yếu ớt như Khương Dư Miên.
Thím Đàm đau lòng cho cô gái nhỏ, nhưng hành động bảo vệ này lại vô cùng phản cảm trong mắt Lục Tập.

Được lắm, không chỉ được ông nội và anh cả thiên vị, ngay cả một người làm lâu năm ở nhà họ Lục như thím Đàm mà cũng bị mua chuộc.
“Cháu có làm gì đâu, cháu chỉ muốn chào hỏi cậu ta thôi mà.” Cậu ta thản nhiên nói láo.
Thím Đàm nói: “Gần đây cô Miên Miên không thể nói chuyện.”
Lục Tập nhíu mày: “Cậu ta bị câm à?”
Thím Đàm liên tục xua tay: “Không phải không phải.”
Thím Đàm giải thích một lúc, Lục Tập cũng hiểu sương sương, Khương Dư Miên có thể nói, chỉ là cô không muốn nói chuyện.
Hóa ra không chỉ giả vờ ngoan ngoãn mà còn giả vờ làm người câm.
Lục Tập lặng lẽ đặt cho Khương Dư Miên một biệt danh mới, nhưng xui rủi thế nào lại bị ông cụ nghe được.
Nghe được ba chữ “con nhỏ câm”, huyết áp của ông cụ Lục tăng cao: “Từ giờ trở đi anh đừng hòng ra khỏi nhà!”
Ngày thường Lục Tập có thể đôi co với ông cụ Lục, nhưng khi ông cụ thật sự nổi giận, Lục Tập cũng không dám làm gì.
Hôm nay ông cụ Lục được bạn già mời đi uống trà, Lục Tập muốn lẳng lặng trốn đi nhưng lại bị bảo vệ ngăn lại không cho ra khỏi nhà.

Cửa trước cửa sau đều bị khóa chặt, Lục Tập mất kiên nhẫn “chậc” một tiếng, đá cửa đi vào phòng.
Tin nhắn trong nhóm chat không ngừng xuất hiện, cậu ta bị tag rất nhiều lần.
Cậu ta vừa đi du lịch về, anh em xương máu la hét đòi tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho cậu ta, nhưng chính chủ không xuất hiện thì tổ chức kiểu gì?
Lục Tập căm giận ném điện thoại sang một bên, chỉ vì con nhỏ câm kia nên cậu ta mới bị ông nội nhốt ở nhà!
Ông cụ rất săn sóc con nhỏ câm kia, người không biết còn tưởng rằng đó mới là cháu gái ruột của ông cụ.
Khương Dư Miên ở đây ăn ngon mặc đẹp, ai cũng đối xử khách sáo với cô, rõ ràng cậu ta mới là cậu chủ nhà họ Lục, sao phải nhường nhịn một người khách như cô chứ?
Lục Tập nuốt không trôi cơn tức này, cậu ta động não nghĩ ra trò mới.
Lục Tập cầm điện thoại qua gõ chữ bộp bộp: “Tới nhà tao đi.”
Đám anh em xương máu kia của cậu ta đều rất rảnh rỗi, chưa tới nửa tiếng đã đến hơn phân nửa.

Sau khi bọn họ đến, Lục Tập dẫn bọn họ ra vườn.
Thấy thím Đàm đi tới, Lục Tập cố ý cao giọng: “Cháu không ra khỏi nhà, tụ tập trong sân chắc cũng không sao đúng không? Không có chuyện gì thì đừng đến quấy rầy bọn cháu.”
Ông cụ Lục cấm cậu ta không được đi ra ngoài, chứ không nói không cho người khác đến nhà.

Lục Tập ham chơi cũng không phải ngày một ngày hai, mọi người thấy nhiều nên đã quen.
Không ngờ rằng, nhân lúc mọi người không chú ý, Lục Tập lên tầng gõ cửa phòng Khương Dư Miên.

Bởi vì ông cụ Lục đã dặn dò nên người làm trong nhà đều rất săn sóc Khương Dư Miên, thi thoảng sẽ đến hỏi thăm tình hình của cô.

Khương Dư Miên tưởng người gõ cửa là thím Đàm, mở cửa ra, cô lại nhìn thấy Lục Tập đang tươi cười đứng ngoài cửa.
Lục Tập cũng không dông dài, đi thẳng vào vấn đề: “Cậu vừa tới đây cũng không quen ai, để tôi giới thiệu mấy người bạn cho cậu làm quen, thế nào?”
Khương Dư Miên lắc đầu, duỗi tay muốn đóng cửa nhưng lại bị Lục Tập ngăn lại: “Dọa cậu sợ là tôi sai, không phải tôi đã bị ông nội phạt ở im trong nhà rồi hay sao? Sau này cậu ở lại nhà tôi, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, cứ tiếp tục giằng co thế này cũng không phải là cách hay.”
Những ngón tay đặt trên nắm cửa của Khương Dư Miên càng dùng nhiều sức hơn.
Lục Tập chủ động “nhận lỗi”, cô mà từ chối thì có vẻ hẹp hòi, dù sao cô cũng ăn nhờ ở đậu nhà người ta, Lục Tập lại là cháu trai của ông Lục, có thể chung sống hòa bình là tốt nhất.
Cô do dự một lát, khẽ gật đầu, buông bàn tay đang nắm cửa ra.
Trong nhận thức của Khương Dư Miên, trong nhà là an toàn, mãi cho tới khi nhìn thấy đám nam sinh xa lạ trong sân, cô mới biết mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Khương Dư Miên lập tức xoay người, lại bị hai nam sinh chặn cửa khiến cô không ra được.
Mọi người nhìn qua, ánh mắt tập trung trên người cô: “Lục Tập, ai đây?”
“Ông cụ mang về.” Lục Tập kéo một chiếc ghế chân cao ngồi xuống, mặc kệ Khương Dư Miên bị mọi người vây xem.
Cô gái mặc váy trắng, mái tóc để xõa che hơn nửa khuôn mặt.
Da thịt lộ ra ngoài trắng như ngọc, sáng lên dưới ánh nắng mặt trời.
Nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn, cũng rất dễ bắt nạt.
“Sao cô nàng không nói gì cả vậy?”
“Không phải là kẻ câm đó chứ…”
“Nhìn nhỏ thật đấy, mấy tuổi rồi, đã thành niên chưa?”
Một đám người vây quanh cô không ngừng ríu rít như thể nhìn thấy một món đồ chơi mới lạ nào đó.
Mấy người bọn họ có thể chơi với nhau chứng tỏ tính cách cũng không khác nhau là bao, đều là người thích xem trò vui.

Bây giờ Lục Tập bỗng nhiên dẫn đến một con nhỏ câm nhu nhược, đối với bọn họ mà nói thì rất là mới lạ.
Lục Tập ngồi im tại chỗ, chống tay nghiêng người về phía trước, làm ra vẻ sâu xa: “Cậu ta có thể nói, chỉ là vẫn luôn không chịu mở miệng, ai có thể nói chuyện với cô ta thì người đó giỏi.”
Trước đó cậu ta gọi Khương Dư Miên là con nhỏ câm, ông nội quát lớn bảo cậu ta không được gọi linh tinh, Khương Dư Miên có thể nói chuyện, chỉ là không muốn mở miệng.
Đã nhát gan mà còn cứng đầu.
Các thiếu niên vốn dĩ đã tò mò về Khương Dư Miên, nghe Lục Tập nói vậy, tâm lý háo thắng của bọn họ bắt đầu nổi lên.
Bọn họ định trêu cho Khương Dư Miên mở miệng, đáng tiếc cô gái nhỏ cứ cúi đầu suốt, còn không thèm liếc bọn họ một cái, lại còn lấy tay bịt kín hai tai, nhắm chặt mắt.
Dáng vẻ này cực kỳ đáng yêu, giống như chú thỏ bị nhốt trong phòng thí nghiệm.
Một món đồ quá trong sáng đôi khi sẽ dễ dàng khơi dậy tính xấu của con người.
“Cậu ta nhát gan lắm đấy, hay là các ông lấy cái gì đó dọa cậu ta xem sao, biết đâu cậu ta sẽ kêu thành tiếng thì sao?” Lục Tập ngồi bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, khóe miệng càng nhếch cao hơn.
Hôm nay cậu ta đưa Khương Dư Miên tới đây là có hai mục đích: Một là muốn thấy cô chật vật, trả mối thù bị nhốt ở nhà; hai là ép cô mở miệng, để xem cô là “người câm thật” hay là cố ý giả vờ làm người câm.
Vốn dĩ cậu ta đưa Khương Dư Miên tới đây là vì cậu ta biết cô sẽ không gọi người tới, nếu như cô vì sốt ruột mà mở miệng gọi người tới, thì xem như cậu ta đã thành công khiến con nhỏ câm mở miệng, cũng coi như đã chiến thắng.
“Dọa cô nàng? Anh Tập, như thế không ổn lắm đâu, dù sao cũng là người ông Lục dẫn về.” Trong đám người có người do dự.
“Chúng ta cũng có đánh hay mắng cậu ta đâu, nếu chúng ta dọa cô ta khiến cô ta mở miệng, nói không chừng ông cụ còn vui phát khóc lên ấy chứ.” Lục Tập nhảy xuống bậc thang, nhìn con thỏ trắng mềm yếu một cách sâu xa, “Tao đang giúp cậu ta thôi.”

Khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, Lục Tập đứng trước mặt cô ra lệnh: “Nói chuyện đi.”
Không nhận được câu trả lời, Lục Tập tiến thêm một bước, lặp lại: “Tôi bảo cậu nói chuyện!”
Lục Tập tiến thêm một bước thì Khương Dư Miên lùi một bước.
Một người cao lớn, một người nhỏ bé, trông như người thợ săn hung ác đang tiến lại gần con mồi gầy yếu.
Có người không nhìn nổi nữa, nói: “Anh Tập, hay là thôi đi.”
Chỉ có Lục Tập nhìn thấy vẻ quật cường trong mắt Khương Dư Miên, trong đầu cậu ta như có gì đó lôi kéo, nói cậu ta không thể chịu thua.
Cậu ta bước nhanh hơn, hoàn toàn ép cô vào góc tường, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe để cảnh cáo: “Khương Dư Miên, đừng tưởng rằng tất cả mọi người trong nhà họ Lục đều bị cô che mắt, tối hôm qua tôi tận mắt nhìn thấy cô lấy trộm đồ của anh cả.”
Cô gái đang dán vào góc tường bỗng ngước mắt, đột nhiên đẩy cậu ta một cái.
Nhà họ Lục có khách, thím Đàm tự mình mang trà lên cho người ta: “Bác sĩ Kỳ.”
Người đàn ông họ Kỳ là bác sĩ tâm lý của Khương Dư Miên, hơn ba mươi tuổi, giỏi giao tiếp, có thể nói chuyện với bất cứ độ tuổi nào.
Bác sĩ Kỳ và nhà họ Lục có chút giao tình, hôm nay anh ta thuận đường nên theo Lục Yến Thần tới đây, vốn dĩ định chào hỏi ông cụ Lục một tiếng, nhưng lại đến không đúng dịp.
“Nhưng mà cũng lâu rồi tôi chưa gặp thằng nhóc Lục Tập kia.” Bác sĩ Kỳ lớn hơn Lục Tập mười mấy tuổi, Lục Tập luôn gọi anh ta là chú.
Người làm trả lời: “Cậu Lục Tập đang ở trong sân.”
“Đi thôi, xem nó đang làm gì.” Lục Tập đang trong thời kỳ phản nghịch, ông cụ đã nhờ anh ta dìu dắt cậu ta.
Cũng không có gì xấu, chỉ là tính trẻ trâu của thiếu niên mà thôi.
Trên đường đi ra sân, bác sĩ Kỳ nhắc đến Khương Dư Miên: “Đã hai tháng rồi, bao giờ cậu định đưa con bé tới tư vấn tâm lý lần thứ ba?”
Tiến triển hai lần trước đây đều không quá thuận lợi, đến bây giờ anh ta vẫn chưa thể hình thành quan hệ tin tưởng với Khương Dư Miên, vậy nên tiến độ trị liệu khá chậm.
Lục Yến Thần không chút do dự nói: “Lúc nào cũng được.”
“Cậu chắc chắn có thể thuyết phục được con bé chứ?” Bác sĩ Kỳ hoài nghi trước giọng điệu bình tĩnh của anh.
Anh ta còn nhớ rõ ngày Khương Dư Miên được đưa tới làm kiểm tra đo lường tâm lý, dù có dẫn dắt thế nào đi nữa thì cô cũng không chịu nói chuyện, không những không phối hợp mà còn suýt nữa phá nát địa bàn của anh ta.
May mà Lục Yến Thần kịp thời xuất hiện, Khương Dư Miên lập tức bị anh hấp dẫn, chạy tới túm chặt ống tay áo của anh rồi trốn sau lưng anh như thể vừa bị bắt nạt.
Bác sĩ Kỳ đành giơ tay đầu hàng, anh ta thề trước căn phòng hỗn độn rằng mình không hề làm gì quá đáng.
Tình cảnh khi đó quá ấn tượng, dáng vẻ yếu ớt của cô gái nhỏ vụt qua trước mắt, Lục Yến Thần như suy tư gì đó: “Em ấy rất ngoan.”
Vừa dứt lời, Lục Yến Thần đẩy cửa sân ra.
Trong góc tường đối diện với cửa sân, Lục Tập ngã ngồi trên mặt đất, hai tay chống đất.
Đôi tay đang đẩy về phía trước của Khương Dư Miên còn chưa kịp rụt lại, cô đứng trước mặt Lục Tập, nhìn cậu ta từ trên cao.
Cảnh tượng trước mắt khiến bác sĩ Kỳ kinh ngạc tới mức rớt cằm, ánh mắt nhìn về phía Lục Yến Thần tràn ngập nghi ngờ.
Bác sĩ Kỳ: …
Cậu chắc chứ?
Tác giả có lời muốn nói:
Sếp Lục: Em ấy rất ngoan.
Bác sĩ Kỳ & Lục Tập: Cậu/ Anh nói thật đấy à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui