Từ chối lời đề nghị lau rửa "chiến tích" từ phía mẹ Molly, Rose nhận lấy tấm khăn bông bà đang cầm trên tay, cẩn thận lau từng vệt máu đã bám chặt vào đầu tóc, da thịt, quần áo cô. Nó đã khô cứng, quạu lại với nhau. Hành động cô đang thực hiện chỉ có thể giảm được phần nào tí ti trước khi ngồi vào xe và đến với ngôi nhà mới.
Vào sâu trong cánh cổng sắt được một lúc, mặc dù bầu trời đã ngả về đêm khi bóng tối chiếm phần ưu thế, nhưng Rose có thể quan sát cảnh vật ở đây một cách tỉ mỉ và rõ nét. Mọi thứ khơi gợi cô nhớ về những khu nhà bình thường ở London ngày trước, tuy nhiên mỗi nơi có một nét riêng biệt. Nói đúng hơn, nơi đây chẳng khác nào một vùng quê thanh bình, ngoại trừ quá trình đến đây chẳng thanh bình chút nào. Các ngôi nhà xây cách nhau khá xa hiện ra cùng chiếc vườn nhỏ và khoảng sân sau rộng rãi, tường rào xung quanh bởi hoa lá, cỏ dại với lùm bóng cây cổ thụ mát rượi. Trải dài hai bên con đường nhựa phẳng mà chiếc xe ô tô đang chạy bon bon phía trên, từng vạt cỏ còn ướt đẫm nước mưa. Qua ánh đèn chiếu rọi từ một căn nhà nào đấy, sắc màu xanh thậm của nó hiện lên thật rõ ràng.
Đó chỉ là phần đầu của chặng đường. Ngôi nhà ông Ray đặt mua nằm ở trung tâm thị trấn Marvelous, chiếc xe màu đen băng qua triền đê dài miết, êm ả, bên dưới là bạt ngàn cánh đồng ngô, miền xanh mướt màu cỏ thỏa sức gió vẫy vùng. Càng về sau, dấu hiệu của sự sống càng trở nên rõ nét hơn quãng ban đầu vừa qua. Tuy nhiên cũng chỉ gọi là hơn so với ban đầu kia thôi. Cũng có phiên họp chợ, cũng có các cửa hàng tạp hóa hoạt động buôn bán nhỏ lẻ, có đồn cảnh sát, nhà thờ, xưởng mộc, thậm chí còn xuất hiện cả chuồng ngựa, xưởng dệt, may mặc...Bao quát tổng thể, hàng hóa ở đây đều theo kiểu tự cung tự cấp, không có dấu hiệu can thiệp từ phía Chính Phủ. Tất cả tạo cho người ta cảm giác yên bình, không chút phiền muội hay lo sợ gì cả.
Nếu không có sự nhắc nhở từ bộ trang phục, đầu tóc của mọi người thì có lẽ, Rose đã liên tưởng tới việc cô bước qua ngưỡng cửa thần kì để đặt chân về lại quá khứ, về vương quốc Anh thời xa xưa. Khi mà quanh cảnh trông thật cũ kĩ, mang đậm dấu ấn thời cổ đại trước kia. Cô tự đặt ra trong đầu câu hỏi: Liệu chỗ này có mạng Internet hay món đồ điện tử gì không? Ngay lập tức, cô đã nhận được câu trả lời thông qua tiếng tivi ồn ào phát ra ở đâu đó.
Quả thật, Marvelous - vùng đất này quá kì lạ đến kinh ngạc. Gia đình cô đã vốn quen với cuộc sống nơi phồn hoa đô thị và âm thanh huyên náo hàng ngày, bỗng dưng bước ngoặt sang một trang sách khác với lối sống dân dã chốn thôn quê này (nói thật ra còn dân dã hơn cả chốn thôn quê nước Anh bây giờ, ít nhất là những nơi cô biết). Nó mang đậm sắc màu cổ kính, kì ảo. Và chỉ cần thêm vài tòa lâu đài nữa, chắc chắn ai đó sẽ nghĩ mình là cô nông dân mới nhập cuộc. Nói tóm lại, cái gì cũng cần có thời gian để kịp thích nghi và đón nhận.
Chiếc xe đột ngột dừng lại khiến cái đầu ướt nhẹp, đang chồng chất dòng mơ tưởng mông lung của cô đập cốp vào thành ghế phía trước. Con Joseph lấy làm thương tình, nó ủn cái thân mình tròn trịa vào sát bụng cô.
"Vào nhà thôi, con gái" Cô nghe rõ tiếng ông Ray với gọi.
Rose bế con chó cưng toan bước ra ngoài nhưng nó ương ngạnh do không chịu nổi cái mùi bốc ra từ người cô. Đành vậy, cô chấp nhận cảnh ngộ sánh bước một mình. cái đầu sưng cục làm cô tuột mất cảm hứng ngắm nghía ngôi nhà. Mà chẳng cần nhìn, cô vẫn đoán được ngôi nhà này cũng như bao ngôi nhà khác trong vùng, rất chi là cổ điển!
Mới đặt chân vào căn nhà xa lạ, Rose vội vã xách chiếc vali cùng đống đồ lặt vặt của mình lên gác. Cô chọn ngay căn phòng có khung cửa hướng về mặt đường. Sau đó quẳng tạm mớ hỗn độn thu lu một góc dưới đất, cô lục tìm sữa tắm, dầu gội và chọn đại bộ đồ ngủ nào đó rồi phi thẳng đến nhà tắm.
Tí tách...
Tiếng nước chảy nhỏ giọt do khóa van chưa chặt, cô gái nhỏ ngồi thỏm lỏm trong bể tắm, ra sức thoa sữa tắm cho kì khắp làn da trắng mịn không tì vết. Cái thở phào nhẹ nhõm hiện diện trên khuôn mặt xinh đẹp, cuối cùng thứ mùi chết tiệt đó cũng biến mất. Chỉ có điều...Rose đã giấu kĩ vết thương đang rỉ máu do bộ vuốt sắc nhọn của con sói ban nãy. Nó nằm sát bên cái bớt màu đen xấu xí ở bả vai trái - "dấu tích" bẩm sinh.
Bất kì chàng trai nào mới gặp cô đều không tránh khỏi sự mê hoặc bởi vẻ đẹp thần bí. Nói sao đây, cô sở hữu cặp chân mày cong đẹp và đen sậm, bên dưới là đôi mi dày và dài uốn xung quanh đôi mắt sẫm màu, làm chúng trông thật hấp dẫn. Sống mũi thẳng nhỏ thật sang trọng, đôi môi lúc nào cũng phớt hồng, khiêu gợi. Theo đó nếp tóc đen luôn xõa xuống vẻ tự nhiên thoảng mùi hoa cỏ và làn da mịn màng như nhung lụa.
Chỉ có điều đó là những gì xảy ra trước khi họ trông thấy cái bớt đen xì, to bằng hẳn một bàn tay người lớn bám trên vai Rose. Nó giống y như cô, cũng lớn dần theo năm tháng và ngày một lún sâu vào da thịt cô. Chỉ cần những pha mạnh bạo như lúc nãy, từng cơn đau nhói sẽ xuất hiện, hành hạ cô suốt khoảng thời gian dài. Bố mẹ Rose lo lắng, đưa cô đi gặp không ít vị bác sĩ uy tín. Người đoán nó là khối u dữ cần phải loại bỏ ngay nhưng lại chẳng biết nên loại bỏ kiểu gì, người thì phản bác và cho rằng nó chỉ là dấu hiệu tự nhiên hay dị tật bẩm sinh, rồi kê thuốc giảm đau phòng khi cần thiết...
Nó là điểm trừ duy nhất trong cách nhìn nhận của đám con trai đối với cô. Và đã là đàn ông con trai, ai chả có dục vọng ham muốn. Mặt có đẹp đến đâu, thân hình có đẫy đà cỡ nào, chẳng ai chấp nhận nổi dấu vết kia khi họ tưởng tượng nghịch cảnh đặt đôi môi mình lên đó, hay vừa mở mắt ra đã bị thứ kì dị ấy dọa cho hú vía. Mặc dù cô chưa từng lên giường với bất kì một gã nào như đám bạn cùng trang lứa. Cho dù một cậu thiếu gia ga-lăng, phong độ ngút trời có tán tỉnh mình đi chăng nữa, Rose vẫn kiên quyết không chịu. Cô đâu chỉ đơn thuần không muốn họ khinh bỉ mình sau những gì đã trải qua với "dấu tích", mà hơn cả, cô muốn giữ gìn sự trong trắng của bản thân.
"Ah..." Rose đột ngột lỡ miệng. Ngay lập tức, cô phải cắn chặt môi đến nỗi sắp bật máu, để không lặp lại lỗi lầm vừa rồi.
Cơn co giật dữ dội từ cái bớt khiến các khớp cô co quắp lại, bất giác Rose đặt tay giữ chặt lấy nó để giảm nhẹ cơn đau. Nhưng cô đã lầm, cô quên rằng ngay cạnh nó là vết cào của con sói, cô phải ôm hận vì hành động vô tình chạm vào chỗ đó. Vừa chịu đau do nó gây nên, vừa chịu xót bởi vết thương đỏ máu. Rose cảm giác ruột gan mình đang bị cắt ra thành từng khúc, máu trong người cô sôi lên, chỉ mong có một nhát dao để kết thúc "cuộc tra tấn" này ngay.
Khóe mắt cô đỏ hoe rơm rớm nước, tuy vậy những giọt nước có vị mặn ấy không dễ dàng trực trào ra như thế đâu. Cô dùng tay quệt nhẹ, rồi lấy khăn "quạt quạt" cho cơn đau dịu đi, được phần nào hay phần đấy.
Nước trong bể tắm chuyển dần từ trong vắt sang màu đỏ nhàn nhạt. Chính trong căn phòng tắm này, Rose tự mình băng bó vết thương, tự tiêm thuốc giảm đau vào "dấu tích" gớm ghiếc đã nhìn mòn con mắt. Thu dọn xong xuôi chiến trường, cô phải lấy hơi thật sâu mới dám bước ra ngoài...
Nhà dưới, ông bà Hathaway đang cẩn thận sắp xếp từng món đồ, đặt từng thứ vào đúng vị trí của chúng. Hàng loạt các tiếng động vang lên từ các vật khác chất liệu va chạm vào nhau, tạo nên một không gian chứa đầy tạp âm.
Sau một hồi dọn dẹp, hai người đứng khoanh tay nhìn lại kết quả đạt được, rồi tặc lưỡi. Ngôi nhà nói riêng và những nhà khác nói chung ở đây đều thiết kế theo xu hướng cổ kính, không vì vậy mà tất cả thiếu đi nét lộng lẫy với rất nhiều ngọn đèn trang hoàng, khác xa với vẻ nghèo nàn mà cả nhà đã ngờ tới trước khi chuyển đến. Tuy nó không rộng rãi, nhiều phòng, cũng chẳng có khoảng sân trước thênh thang như chỗ ở trước đây ở London (bởi vì đó là căn biệt thự vĩ mô), nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp, an nhàn.
Quá tò mò, bà Molly mở cánh cửa phía sau gian bếp thông với bên ngoài. Phản ứng đầu tiên của bà khiến Ray có phần phấn khích, ông khẽ gật đầu, chăm chú lắng nghe những lời bà thốt ra.
"Chúa ơi, Ray! Cả một vườn đất rộng và bể nước kìa..." Đôi mắt bà sáng rực lên"Ông nghĩ xem, tôi sẽ trồng thật nhiều rau, bên trong hàng rào xung quanh là hoa cúc, hoa hồng...sẽ rất tuyệt đấy"
Viễn tưởng thơ mộng đang hiện hữu trong tâm trí bà, Molly lấy đó làm thích thú, bà nhoẻn miệng cười rạng rỡ. Cuối cùng, cuộc sống yên bình cũng đến với gia đình bà. Tất cả niềm đau khổ trước kia giờ chỉ còn là dĩ vãng, bà cần tập cách đón nhận những gì đang có...
Cốc Cốc!
Tiếng gõ cửa xin phép được vào nhà nghe thật cổ hủ so với thời buổi hiện đại bây giờ, nhất là với tầng lớp thượng lưu như nhà Hathaway. Ban đầu, cả hai suýt bật ngửa nhưng rồi phải cố chấn tĩnh lại bản thân, họ nên biết mình đang ở đâu và đang làm gì. Địa vị họ giờ đây chả là gì nếu không muốn đả động bằng cụm từ "nông dân quèn". Vì thế, chẳng có cái cớ nào để họ làm phách ở đây.
Ray mở cửa, xuất hiện trước mặt ông, một người phụ nữ vóc dáng mảnh khảnh trông thật duyên dáng. Trông cách cô ta ăn mặc như kiểu thiếu nữ đôi mươi nếu vị khách lạ này không tự giới thiệu về bản thân.
"Chào ông, tôi là Xenia Smith, ba mươi tuổi. Hiện là giáo viên trường Sanctuary, rất mong được hợp tác với gia đình"
Ray kinh ngạc, ông không hiểu nổi chuyện quái quỷ gì đang xảy ra. Đột nhiên có người phụ nữ lạ mặt tới nói muốn vài lời khó hiểu. Có suy nghĩ như vậy nhưng ông không nói ra, ông lịch sự đáp lại.
"Cô Smith này, chúng tôi chỉ vừa đến thôi...Ừm, tầm hơn tiếng thì phải"
"Ồ, tôi biết chứ, rõ ràng và chi tiết là khác...với người mới như gia đình ông Hathaway đây" Cô ta cười xã giao, để lộ hàm răng trắng đều.
"Vậy mời cô vào trong" Ray kính trọng.
"Tôi chỉ nói qua nên sẽ nhanh thôi, không làm mất thời giờ của các vị"
Cô ta còn chặn đứng phản ứng của ông bằng thái độ hồ hởi"Theo tôi được biết, ông có một cô con gái đang tuổi đi học..."
"Phải"
Molly bước ra từ bếp với vẻ mặt lạnh tanh, bà đã nghe toàn bộ cuộc trò chuyện giữa hai người. Nhưng chỉ khi thấy tên con gái mình được xướng lên, bà mới lộ diện"Có chuyện gì với con bé sao?"
Nhận ra thái độ ngờ vực của chủ nhà, Xenia đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo, câu nệ"Mục đích hôm nay tôi đến gặp gia đình, chính là mời con gái các vị gia nhập trường Sanctuary...Chỉ vậy thôi"
"Chúng tôi cần thêm thời gian cho việc tìm hiểu và lựa chọn ngôi trường phù hợp với con mình" Molly tỏ thái độ dứt khoát. Bà hiểu rõ, đã là trường chuẩn thì đâu cần đi mời mọc học sinh như vậy.
"Thật đáng tiếc, đó lại là ngôi trường duy nhất chúng tôi có, đầy đủ các cấp bậc...vì thế sẽ chẳng có sự lựa chọn nào khác..." Xenia cố giải thích"Marvelous chưa đến 5 nghìn dân thì lấy đâu ra lắm trường học như thủ đô London sầm uất"
Cô hiểu rõ lí lịch nhà Hathaway đến từng chân tơ kẽ tóc. Để tăng độ tin cậy, cô còn phụ đề"Tin tôi đi. Tôi đã phải bỏ bữa cơm tối để đến đây. Đơn giản tôi rất yêu trẻ con, và mong muốn cô bé được đi học trong một ngày sớm nhất có thể. Các vị biết đấy, mỗi một ngày trôi qua, một kho kiến thức đã bị lược bỏ..."
"Cô có thể để lại bưu thiếp. Chúng tôi sẽ liên lạc...nhanh thôi" Molly không để Ray có quyền can thiệp vào bất cứ chuyện gì liên quan đến Rose, trước giờ đều vậy.
Bà luôn có chính kiến và lời lẽ thì hết sức thuyết phục, nhiêu đó đủ làm cho ông cứng họng rồi. Ông luôn cảm thấy khó hiểu. Bình thường bà là người dễ tính, vui vẻ, biết làm trò chọc người khác cười, nhưng khi đề cập đến bất kì vấn đề gì của Rose, Molly như trở thành con người khác. Sự cứng nhắc, lầm lì mà bà thể hiện khiến ông đôi lần hoảng sợ.
"Vậy thì tốt quá..." Rút một tờ bưu thiếp khỏi ví, Xenia nhét nó vào đôi tay lạnh ngắt của Molly. Vừa thực hiện thao tác, cô cười nói vui vẻ, thái độ như sắp nhảy cẫng lên vì sung sướng"Các vị biết đấy, đã có rất nhiều gia đình từ chối lời mời của tôi...Tôi thật sự rất lấy làm tiếc..."
Đợi khi chiếc xe của Xenia khuất bóng, cả hai mới bước vào nhà. Ray ngồi xuống ghế sofa, uống ngụm nước cho đỡ khô họng, ông bắt đầu.
"Tôi thấy..."
"Ray à, tôi luôn có cách riêng của mình...để tìm hiểu mục tiêu đáng quan tâm" Molly nhếch mép ngăn không cho ông nói hết câu, giọng điệu chậm dãi.
Lại là câu nói đó, câu nói mà ông đã nghe mòn tai suốt bao năm nay. Cũng đã gần sáu mươi tuổi rồi, đâu còn là chàng trai khỏe mạnh như hồi mới quen bà. Ray ngán ngẩm, khẽ lắc đầu rồi thở dài cho qua chuyện. Ông quá mệt mỏi để tiếp tục nói về vấn đề này. Hãy mặc bà ấy muốn làm gì tùy thích. Và ông cũng biết rõ ngọn ngành chi tiết về cái cách riêng của bà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...