Chú Bình sững sờ rồi nhảy vọt tới bên cạnh sân đấu, đến giờ chú mới nhận ra, người mà ông Nhân lo lắng không phải Thomas.
Trở lại vài phút trước. Thomas liên tục lui lại nhằm chánh né những cú ra đòn hiểm hóc từ phía đối thủ. Sự kiên nhẫn của nó rất tốt, nó đang chờ cơ hội phản công. Còn lúc này, cố gắng không bị tổn thương quá mức.
Thời gian lại trôi qua vài phút, Thomas nhận ra hơi thở của đối thủ đang dần gấp rút. Cũng phải thôi, tấn công liên tiếp nãy giờ. Thomas cũng chẳng tốt đẹp gì, nó bị ăn cơ số đòn vào khắp cơ thể, chỉ trừ có hạ bộ là chưa bị tấn công, còn đâu đâu cũng được đổi thủ chào hỏi qua một lần.
Nhận quà mà không đáp trả thì đúng là không phải phép. Để ý thấy ánh mắt coi thường thoáng qua của đối thủ, Thomas nhận ra cơ hội phản công đã tới.
Hít một hơi nhẹ nhưng thật dài để không khí chứa đầy lồng ngực, Thomas tích khí chờ thời. Nó rơi vào trạng thái chiến đấu thường thấy, máu như sôi lên nhưng đầu óc tỉnh táo lạ thường.
Thomas cố gắng lấy hơi thật nhẹ nhàng để đối thủ không nhận ra, hai tay che đầu và lui lại tiên tiếp nhưng ánh mắt nó trở lên sắc bén lạ thường. Con hung thú đang thu mình, và khi nó nhảy ra sẽ là một đòn chí mạng.
Vũ Minh Vương có chút thất vọng với người em họ của mình. Đối thủ của nó chỉ biết đỡ đòn và tránh né. Nhưng thủ lâu tất bại. Thậm chí chú Bình - sư phụ của Minh Vương- và chú Phong, bố của Thomas đều đã tiến lại võ đài. Có lẽ họ sợ bản thân nó ra tay quá mức.
Âm thầm thở dài, Minh Vương quyết định kết thúc trận đấu. Hít một hơi, Minh Vương bắt đầu vận khí, nó muốn tung đòn dứt điểm.
Nhưng đúng lúc Minh Vương lấy hơi, Thomas đã phản kích. Nó tung một cú đấm cực nhanh và mạnh thẳng vào yết hầu của Minh Vương. Quá bất ngờ trước đòn phản công, Minh Vương chỉ kịp vung tay lên đỡ đòn theo bản năng.
CHÁT!
Một tiếng vang chát chúa, Minh Vương bị cú đấm của Thomas đẩy lùi về sau bốn, năm mét. Lực đấm của thằng em họ mạnh kinh người, hơn nữa đòn phản kích của nó cũng cắt ngang quá trình vận khí của Minh Vương và khiến anh ta bị mất lực.
Chưa kịp Minh Vương lấy lại thăng bằng, Thomas đã áp sát. Nó túm cổ áo của đối thủ và dùng một đòn vật qua vai quất mạnh anh ta xuống sàn.
RẦM!!!
Dù đứng tận rìa ngoài xa sân đấu người xem vẫn có thể nghe thấy tiếng va chạm của thân người với sàn đấu. Đứng gần hơn còn nghe thấy cả tiếng rên của Minh Vương khi bị Thomas quất mạnh xuống sàn.
Minh Vương choáng váng. Đòn phản công của Thomas quá nhanh, hiểm và mạnh. Nó thậm chí chỉ kịp co đầu lại để không bị gãy cổ. Nhưng đầu óc cũng quay mòng mòng, mắt nổ đom đóm. Nó thua!
Sau khi vật ngã được đối thủ, Thomas quyết định bồi thêm cho anh ta một cú nữa cho chắc ăn. Đây gần như là bản năng của nó, luôn xác định đối thủ hoàn toàn mất đi sức phản kháng. Thomas trong gần như vô thức đưa nắm đấm lên và nhắm thẳng thái dương của đối thủ để tấn công.
BỐP!!!
Ngay trước khi nắm đấm của Thomas tiếp xúc thân mật với thái dương của đối thủ, một bàn tay đã chặn nó lại. Ông Phong đã ra tay kịp thời. Ông nói:
- Được rồi. Trận đấu kết thúc.
Thomas tỉnh lại từ trạng thái chiến đấu, nó nhanh chóng lùi lại phía sau. Tuy chiến thắng của nó diễn ra trong chớp mắt nhưng Thomas phải công nhận Minh Vương là một đối thủ khó chơi. Nếu không phải anh ta chủ quan, coi thường nó thì trận đấu này ai thắng ai thua còn là ẩn số. Thế nhưng hiện tại, chiến thắng là của nó - Trần Tưởng Quốc.
Chú Bình đã tiến lên kiểm tra tình trạng của Minh Vương. Đệ tử ruột của chú chỉ bị choáng chứ không có thương tích gì đáng ngại.
Minh Vương ngơ ngác, nó thua trận. Thua một đứa trẻ còn nhỏ hơn nó 2 tuổi. Từ bé đến lớn được coi là thiên tài võ thuật, cậu tiếp thu tất cả những võ thuật được chuyền thụ cực nhanh và chưa từng gặp đối thủ cùng tuổi, Minh Vương bị đả kích to lớn. Cậu đã thua, thua triệt để, đối thủ không hề sử dụng bất kì tiểu xảo hay thủ đoạn. Phản công trực tiếp, và bắt cậu thua ngay lượt đòn đầu tiên.
Chú Bình thương xót nhìn đệ tử cũng là người cháu họ của mình. Nó làm không tệ, nhưng lần này đối thủ của nó mạnh hơn. Có điều như vậy cũng tốt, thời gian gần đây chú Bình nhận ra người đệ tử này có phần tự kiêu, chú vẫn luôn tìm cơ hội giáo dục. Thất bại trước Thomas quả thực nặng nề, nhưng nó cũng là bài học đắt giá cho chính Minh Vương. Sau khi vượt qua thất bại này, chú Bình tin tưởng Minh Vương sẽ trưởng thành lên rất nhiều.
Ông Phong vỗ vỗ vai động viên Thomas, con trai hôm nay làm ông nở mày nở mặt với họ hàng. Nó đánh bại đệ tử kiệt xuất nhất của dòng họ ở thời điểm hiện tại, nhìn Thomas làm ông nhớ đến bản thân gần hai chục năm trước. Sự tự hào trong mắt ông không có bất cứ gì có thể che giấu nổi.
Thomas đột ngột tiến đến trước mặt Minh Vương. Nó chìa tay ra, mỉm cười và nói:
- Anh là người mạnh nhất mà em đã gặp trong thế hệ chúng ta. Hi vọng lần sau, chúng ta có thể tiếp tục trận đấu này.
Minh Vương nhìn kỹ Thomas, nắm lấy tay nó, đứng dậy và nói:
- Lần sau, anh sẽ đánh bại cậu.
Thomas cười lớn:
- HAHAHA! Nhào vô kiếm ăn. Em luôn sẵn sàng tiếp chiêu.
Tiếng vỗ tay vang lên, từ thưa thớt rồi bắt đầu lớn dần và lan ra toàn bộ mảng đất từ đường.
Ông Nhân đứng ở nơi quan sát hài lòng gật đầu. Kết quả này là tốt nhất, mọi người cùng vui vẻ. Tuy nhiên ông cũng còn chút lo lắng, cái cách mà Thomas chiến đấu, nó quá nguy hiểm. Nhất là vừa rồi khi Thomas chuẩn bị ra đòn kết thúc, ánh mắt của nó lúc đó làm ông lo ngại. Liếc nhìn con thứ, đứa con này không biết lại dạy gì lệch lạc rồi.
Ông Nhân thở dài, cái thân già này muốn thư thả một chút cũng chả được.
Đúng lúc này, dưới đài lại xôn xao. Nguyên nhân là hai tên nhãi con mới rồi còn tay bắt mặt mừng đã quay sang đánh lộn.
Thomas đang cần phát tiết, nó muốn đập thằng anh họ chết bầm này ra bã. Dám đánh lén nó. Mới nãy đang bắt tay, lão đột nhiên đấm nó.
Minh Vương muốn đập bẹp cái mặt dễ ghét của thằng em họ chết tiệt. Không biết lý do gì, cậu ta cảm giác nụ cười của thằng em này có chút mỉa mai bản thân.
Chú Bình tính tiến lên ngăn cản nhưng ông Phong đưa tay ra ngăn cản. Ông lắc đầu, chỉ tay vào hai đứa:
- Mặc kệ chúng nó. Một đứa đang có tâm tình phiền phức, một thằng đang xấu hổ vì thua trận lần đầu trong đời. Để cho bọn nó đánh, tí anh em mình hốt xác là được.
Ông Nhân cũng đã nhìn ra chuyện gì. Cười khổ lắc đầu, ông cũng không định ngăn cản, chuyện chuyển từ thi đấu sang oánh lộn này ở tế tổ cũng chẳng phải thiếu. Dù sao toàn người trẻ tuổi máu nóng, ai cũng không phục ai. Thắng áp đảo thì cũng thôi, nếu suýt soát thì oánh lộn là bình thường. Ngược lại qua việc này cũng thấy được thằng Quốc đúng thật con cháu nhà họ Trần, cái máu nóng này chả lẫn đi đâu được.
Vài phút sau, ông Phong và chú Bình hót xác hai thằng nhãi xuống đài. Trên đường đi, hai thằng còn tiếp tục đấu khẩu.
- Chờ đó thằng nhãi, lần sau anh sẽ dạy mày biết thế nào là lễ độ.
Thomas cho ông anh họ một ngón giữa thân ái, nó nói to:
- Lần sau thằng này sẽ xử anh trong một nốt nhạc. Đánh lén tính toán cái cm gì.
Ông Phong cho Thomas một cái bợp tai rồi kéo nó ra một góc. Chưa bao giờ ông thấy Thomas như thế này, thật mất mặt.
Chú Bình cũng kéo đệ tử ra một góc giao cho người băng bó, cái mặt nó đã bị Thomas đánh bầm dập, dĩ nhiên thằng nhóc kia cũng chẳng kém, nhưng mẹ nó là ma dược sư, chỉ thoáng cái là xong rồi. Nhìn khuôn mặt vùng vằng của đệ tử, chú bật cười, hỏi:
- Sao? Cháu không phục hả?
Minh Vương nhìn sư phụ mình, giọng có chút không phục.
- Chỉ là cháu chủ quan thôi. Lần sau cháu sẽ đập bẹp nó.
Chú Bình lắc đầu, chú nói:
- Khó. Lần sau e là sẽ giống nó nói, đập bẹp cháu trong một nốt nhạc.
Minh Vương không phục, rõ ràng chỉ suýt soát mà thôi, nó có thể cảm nhận được đấu pháp đáng sợ của Thomas, bỏ qua mọi biến hóa, một đòn quyết định. Nhưng nó cũng không kém, lần này chỉ do chủ quan mà thôi.
Chú Bình ngồi xuống và kêu người đang băng bó cho đệ tử ra ngoài, chú bắt đầu vừa băng bó nốt cho đệ tử vừa nói:
- Quốc là ma pháp sư, mà còn ở trình độ tương đối cao, lần này tế tổ lên nó không sử dụng ma pháp. Nếu như đấu tự do, cháu tuyệt đối sẽ bị nó một đòn hạ gục.
Minh Vương lầu bầu:
- Ma pháp sư, lại bọn pháp sư với thầy cúng, toàn lũ ăn gian… Không đúng! Cháu đã thấy nó sử dụng khí. Làm sao có thể, ma pháp sư làm sao có thể sử dụng khí.
- Thế nên nó là chân chính thiên tài. Bố của chú có nói, nếu không có gì bất ngờ, cái ghế thiên hạ đệ nhất cao thủ rất có thể có chủ trong vòng 10 năm tới.
Minh Vương im lặng, nó biết ông Nhân là ai, ông đã nói thế thì có nghĩa là nó gần như không có khả năng đuổi kịp thằng em họ. Lần chiến đấu này có lẽ là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng nó và Thomas ngang cơ.
Chú Bình mỉm cười, vỗ vai đệ tử, chú nói:
- Đừng ủ rũ, chú nói không phải để đả kích con. Chú chỉ muốn con biết, núi cao còn núi cao hơn. Con có thể là thiên tài ở đây, nhưng ra ngoài con không là gì cả. Thiên tài được trời cao ưu ái, còn người thường chúng ta phải dựa vào bản thân. Nếu họ đi, ta phải chạy; họ chạy ta phải chạy nhanh hơn, thậm chí là cắm đầu lao về phía trước nếu muốn đuổi kịp họ. Con hiểu không?
Minh Vương gật đầu, nhưng trên khuôn mặt của cậu ta vẫn đầy u ám.
Chú Bình lắc đầu, đả kích lần này là hơi quá sức với đệ tử của chú. Tuy nhiên, chú rõ ràng tính cách của người đệ tử này, nó sẽ đi ra nhanh thôi. Đến lúc đó mới là khi nó chân chính lột xác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...