Đêm hôm đó, Thomas có một giấc mơ kỳ lạ, nó đứng ở một con sông lớn. Nó giống như một người thứ 3 đang xem một câu chuyện, không thể xen vào, không thể hành động, mọi thứ đều đi xuyên qua nó và cuối cùng, Thomas không nghe được bất kỳ âm thanh.Vô số quân lính đi qua đi lại, Thomas không nghe được họ nói gì, trang phục họ mặc giống như trang phục của người Hán mà Thomas vẫn thấy trên trên mấy bộ phim cổ trang.
Những người binh lính đó đều đang vô cùng bận rộn, họ đang xây cất thứ gì đó, vô số cây gỗ được vận chuyển tới bờ sông. Thời gian chuyển dời, Thomas phát hiện, thứ được xây cất là một tế đài rộng lớn. Trên đó bắt đầu được treo cờ, giăng dây dán đầy những lá bùa kì dị. Khi tế đài xây xong, một lão đạo sĩ trung niên dẫn theo một đám đạo sĩ trẻ, có vẻ như là đồ đệ của lão tới nơi này. Bọn họ bắt đầu bôi bôi, vẽ vẽ gì đó trên toàn bộ diện tích của tế đài. Công việc được tiến hành vô cùng tỷ mỉ, chất mực để vẽ cũng là một loại mực đặc biệt, chúng được pha chế từ những vật liệu đặc thù để khó có thể bị phai mờ, trong quá trình làm việc đã có những cơn mưa rào nhưng đều không thể ảnh hưởng đến những dòng mực đã được vẽ.
Trong quá trình những gã đạo sĩ chuẩn bị cho tế đàn, những binh lính cũng không nhàn rỗi. Họ vận chuyển rất nhiều đất đá, đồ gốm, đồ dùng sinh hoạt đến nơi đây. Tiếp theo những tên lính bắt đầu chặn một phần dòng sông lại rồi đóng những cây cột gỗ rất lớn xuống đáy sông, mỗi chiếc cột đều được vẽ lên đầy phù văn kỳ lạ bằng thứ mực không dính nước có phần giống với chất mực của mấy gã đạo sĩ. Quá trình đóng cọc diễn ra dưới sự chỉ đạo của lão đạo sĩ trung niên, lão chỉ đạo quân lính đóng cọc theo cái cách mà Thomas không hiểu nổi, nhưng có thể chắc chắn một điều: chúng có quy luật cụ thể.
Sau đó vô số những chiếc cũi to lớn được vận chuyển đến. Chúng đều được đóng bằng những cây gỗ có chất lượng cực tốt, và đáy thì được bện bởi những sợi dây chắc chắn. Lão đạo sĩ đi kiểm tra từng chiếc cũi một, và Thomas chẳng ngạc nhiên khi chúng đều được vẽ phù văn tỉ mỉ sau đó.
Đông qua xuân tới, từ lúc Thomas tới đây thời gian đã trôi qua cả năm trời, và công việc chuẩn bị đang dần hoàn tất, nó cũng chẳng nóng vội; nó phát hiện ra ma pháp tinh thần có thể sử dụng thoải mái ở đây, kể ma pháp linh hồn nó sáng tạo, nên Thomas không hề sợ hãi. Nó hoàn toàn làm chủ bản thân ngay tại nơi này.
Thomas đã nhận ra đây là một giấc mơ ngay từ đầu, sau khi cảm giác có thể rời khỏi bất cứ lúc nào, nó yên tâm quan sát. Đến giờ phút này, Thomas đã đoán ra giấc mơ đang cho nó biết về cái gì.
Lý do Thomas không rời khỏi đây thì một phần do hiếu kỳ muốn biết cụ thể chuyện gì xảy ra. Tiếp theo là Thomas biết thời gian trong mơ và thế giới thực là không giống nhau - nếu muộn sẽ có người gọi nó; và cuối cùng thì Thomas cảm giác được, kẻ dẫn mình vào đây không có ác ý - có thì nó cũng chẳng sợ, Thomas tự tin vào linh hồn của bản thân, linh hồn nó cực kỳ mạnh mẽ.
Khi chiếc tế đàn đã hoàn thành, lão đạo sĩ dẫn đám đệ tử đến kiểm tra kỹ lưỡng một lần, sau đó cho quân đội canh phòng nghiêm ngặt. Nhờ ơn sự tỉ mỉ của giấc mơ, Thomas đã học thêm được một số điều thú vị.
Khi vào hạ, đám quân lính bắt đầu bận rộn chở lại, vô số trâu, bò, lợn, gà, dê, chó... được đưa tới, cờ quạt cũng bắt đầu được chính thức treo lên. Thomas biết ngày tế lễ đang tới gần.
Một ngày nắng đẹp, trời không có một gợn mây, ánh nắng chiếu đầy trên toàn bộ khúc sông khiến nó tràn ngập sức sống. Nhìn đến cảnh này, đột nhiên Thomas có dự cảm bất thường. Đột ngột, từ nơi xa, một đoàn người đi tới, họ rất đông, có lẽ phải lên đến hàng chục ngàn người, chủ yếu là binh lính.
Thomas nhận ra đoàn lính này đang hộ tống một nhân vật quan trọng, một chiếc xe ngựa được bao vây ở giữa, lão đạo sĩ đang cưỡi ngựa đi bên cạnh nó. Sau cùng là một đám xe tù áp giải người, cũng rất nhiều, lên tới hàng trăm xe.
Khi gã quý nhân trên xe bước xuống, Thomas nhận ra đây là quan viên nhà Hán - bộ trang phục quá quen thuộc trên phim tam quốc. Lão có đôi mắt đầy trí tuệ, tăng thêm khuôn mặt đạo mạo đầy nghiêm túc và bộ râu được chăm chút cẩn thận. Nếu không phải Thomas đã đoán được việc mà lão sẽ làm tiếp theo đây thì có lẽ nó đã cho rằng đây là một viên quan tốt.
Sau khi gã quan lớn đã ổn định chỗ ngồi, lão đạo sĩ bắt đầu lên đàn làm phép. Lão bắt đầu nhảy múa, cầu khấn cái gì đó. Thomas nhận ra một việc, cái phất trần lão cầm cùng với thanh kiếm gỗ của lão đều có tác dụng giống như những chiếc đũa phép, chỉ có hình dáng là khác biệt. Theo điệu múa của lão đạo sĩ, cả toà tế đàn bắt đầu phát sáng, nó bắt đầu liên tiếp với dòng sông, nơi đang đóng đầy cọc gỗ.
Sau khi cả hai liên tiếp với nhau, lão đạo bắt đầu yêu cầu đám binh lính đưa những người bị nhốt trong xe tù phía đằng sau. Tất cả đám người kêu khóc, gào thét nhưng không có tác dụng. Một số người phản kháng nhưng cũng rất nhanh bị trấn áp, số quân lính quá đông.
Đám người có già có trẻ, có lớn có bé; lớn nhất đã lưng còng đầu bạc, nhỏ nhất mới đang ẵm ngửa; tất cả đều được cho ăn mặc sạch sẽ khi đến đây, có một điều Thomas để ý được, hầu như những người này đều nhuộm răng đen và ngón chân của họ rất dài, có chút co quắp lại với nhau.
Lục tục hơn ngàn người bị đám quân lính áp giải vào tế đàn, ở đây một khoảng sân lớn mà đám đạo sĩ đã chuẩn bị vẽ đầy thứ gì đó - có lẽ là trận pháp, nó có phần giống với ma pháp trận - và bắt đứng xếp thành hàng.
Trước con mắt kinh hoàng của Thomas, từng người... từng người một trong đoàn tù nhân bị đám quân lính tàn sát. Máu của họ chảy nhuốm đẫm mảng sân, ngập tràn cái pháp trận đã được chuẩn bị từ trước. Khi tất cả những con người bị tàn sát, máu họ bắt đầu hoà quyện vào nhau và cái trận pháp đáng ghê tởm kia bắt đầu vận chuyển. Có vẻ như máu người vô tội đã trở thành năng lượng cho nó.
Thomas cảm giác muốn phát điên, khung cảnh trước mắt này quá tàn khốc. Nhưng đây chỉ là hình chiếu của quá khứ, nó không có khả năng can thiệp. Thomas chỉ có thể cắn chặt hàm răng trong trạng thái tinh thần của nó, vặn chặt hai bàn tay để làm người chứng kiến. Nó... bất lực... không thể làm gì cả. Nước mắt bắt đầu rơi, thứ duy nhất mà nó có thể làm được chỉ là khóc thương cho những con người này.
Trận pháp ở trên đất liền bắt đầu ảnh hưởng đến lòng sông. Những cây cột dưới lòng sông bắt đầu phát sáng. Vô số phù văn đỏ như máu kéo dài như những sợi dây xích bắt đầu bay lên, chúng kéo dài lên cao vút như muốn đâm thủng, khoá chặt cả bầu trời. Sau khi lên đủ cao, đám dây xích phù văn bắt đầu đâm toả ra toàn bộ lòng sông. Ánh sáng đỏ như máu lan toả tạo ra khắp vùng đất tạo ra một khung cảnh đầy ma quái, âm tà.
Sau khi đám dây xích ngừng phát triển, lão đạo ra lệnh cho đám binh lính bỏ những cái xác vào những chiếc cũi đã được chuẩn bị sớm trước đó. Những cái xác được nhét đầy mỗi cũi rồi bị lão đạo sĩ thi pháp ném bay chúng xuống sông. Tất cả đều được ném theo một trình tự mà những chiếc cọc được đóng xuống.
Cuối cùng, lão đạo yêu cầu đám quân lính phá bỏ đập nước để dòng chảy trở về như cũ. Dưới sự ảnh hưởng của pháp trận, máu người không bị nước sông cuốn trôi, chúng quyện lại thành một vùng đỏ rực nhìn vô cùng đáng sợ.
Suốt buổi hành lễ, Thomas có để ý tên quan lớn, hắn mặt không biến sắc quan sát tất cả những thứ này. Đôi mắt hắn đạm mạc như khi người ta nhìn gà bị cắt tiết, không có chút nào không đành lòng. Có lẽ trong suy nghĩ của lão, những con người kia cũng chỉ như súc vật; không hơn, chẳng kém. Cái bộ mặt đạo mạo của lão bây giờ khiến Thomas ghê tởm, nó còn đáng kinh tởm hơn khuôn mặt biến dị của Voldemort cả ngàn vạn lần.
Toà tế đàn bị đốt bỏ, đám quân lính hộ tống tên quan lại và gã đạo sĩ đi xa. Những chiếc xe tù cũng bị chất đầy sân trống, ngọn lửa đang thiêu rụi chúng, và khi kết thúc, sẽ chẳng còn ai biết nơi đây đã từng tồn tại một pháp trận đã hiến tế hàng ngàn người.
Nhưng sự việc chưa kết thúc, đêm đến, một gã đạo sĩ trẻ đã quay lại. Thomas nhận ra hắn, đó là một trong số đám đồ đệ của lão đạo sĩ, hắn cũng tham gia vào việc kiến thiết pháp trận, và là kẻ trẻ nhất trong cả đám.
Gã đạo sĩ trẻ bắt đầu lôi ra một ống mực, Thomas biết nó, thứ được dùng chứa mực vẽ bùa kiến tạo tế đài và pháp trận. Gã bắt đầu cắt cổ tay của mình, để máu chảy vào trong ổng mực rồi lắc đều. Sau đó, hắn bắt đầu vẽ gì đó, và toàn pháp trận bắt đầu phát ra ánh sáng nhè nhẹ, cả lòng sông cũng đang xao động. Hắn vẽ rất lâu, rất lâu... đến khi mờ sáng thì đã đến bờ sông, có vẻ như cái ống mực cũng vừa cạn. Lúc này mặt gã đạo sĩ trẻ đã tái nhợt, người hắn đang run rẩy do suy yếu bởi mất máu và làm việc cả đêm. Thomas không hiểu thứ gì đã chống đỡ gã đến giờ phút này.
Gã đạo sĩ trẻ đã rất suy yếu, hắn thậm chí không còn đứng vững, nhưng trên khuôn mặt lại lộ ra nụ cười nhẹ nhõm. Hắn lẩm bẩm gì đó rồi rút ra một thanh đoản kiếm đâm thẳng vào lồng ngực và ngã xuống khúc sông nơi mai táng hàng ngàn người dân ban sáng.
Đến đây khung cảnh biến đổi, quang cảnh biến mất, Thomas đang đứng trong một không gian trắng toát. Một bóng người đang tiến lại gần, Thomas nhận ra, đó là gã đạo sĩ trẻ.
Gã đạo sĩ thi lễ với Thomas, trên mặt gã lúc này tràn đầy vẻ nhẹ nhàng giải thoát. Gã nói:
- Bần đạo, Huyền Minh Tử ra mắt thí chủ.
Thomas không nói gì, nó đang quan sát kẻ trước mắt này với vẻ lạnh lùng và đôi mắt ánh lên vẻ kinh tởm. Không cần biết lý do tại sao kẻ này không có ác ý với nó, nhưng không phủ nhận được kẻ này là một trong số những kẻ thủ ác đã tàn sát vô số con người vì mục đích không sạch sẽ nào đó.
- Chắc thí chủ có nhiều thắc mắc. Xin cứ nói ra, chỉ cần bần đạo biết sẽ không giấu diếm.
Thomas ngẫm nghĩ, cuối cùng nó mở miệng:
- Các người là ai? Tàn sát vô số người là muốn làm gì?
Trên mặt gã đạo sĩ hiện lên vẻ ân hận, xấu hổ và đau sót. Thomas với khả năng Legilimens của mình nhận ra gã không đóng kịch.
- Đây là một buổi tế lễ. Những con người đó bị hiến tế để làm trận pháp trấn yểm long mạch của vùng đất này. Nơi đây, quốc gia này sẽ bởi vì long mạch chủ bị ô nhiễm mà không có khả năng tái lập.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...