Có được tất có mất, vấn đề là cái giá phải bỏ ra như thế nào. Ông Phong, bố của Thomas đã chấp nhận cuộc sống hiện tại, điều đó có nghĩa là ông cho rằng nó đáng giá. Thomas không muốn ý kiến về quyết định của bố mình. Nó thì đơn giản, nếu không thích nó sẽ xù mất, hiện giờ nó vẫn đang mang quốc tịch Anh. Còn bố mẹ nó, an toàn chẳng phải vấn đề, chủ yếu là tự do thế nào mà thôi.
Khiến bản thân suy nghĩ tích cực, Thomas lăn quay ra ngủ. Thời tiết nóng bức của VN làm cho nó mệt mỏi.
- Quốc...dậy đi. Dậy! Đến nơi rồi!
Thomas tỉnh dậy sau khi bị vỗ vài phát vào vai. Phải nói là chị Nguyệt ra tay chả nhẹ nhàng chút nào. Đã thân quen gì lắm đâu mà tự nhiên thế không biết.
Lắc lắc cái đầu cho tỉnh ngủ, Thomas bước xuống xe, chị Nguyệt đã xách va li cho nó đi tuốt vào cửa. Từ đằng xa chị vẫy tay gọi vọng lại:
- Lại đây, nhanh lên!
Thomas rảo bước đi qua khoảng sân chứa đầy cây cảnh. Trước mắt Thomas là một ngôi nhà 3 tầng khang trang, rộng rãi. Không khí ở đây khá mát mẻ chứ không nóng bức như ở HN. Nhà ở giáp mặt đường, cửa nằm hướng đông nam, trước cổng có một con sông khá lớn chảy qua. Thomas hít sâu một hơi, từng cơn gió mùa hè đưa hương lúa từ cánh đồng bên kia sông về thơm ngát. Một hương vị mà Thomas chưa từng thưởng thức trước đây nhưng lại cho nó một cảm giác bình yên đến lạ lùng.
Thomas hơi sững sờ nhìn người đang đứng trước cửa đợi nó, bà Serena. Đến hôm nay thì bà có thai được 6 tháng có dư. Tuy bước đi có phần vất vả nhưng bà vẫn ra tận ngoài sân để đón con trai của mình.
Gần như trong tích tắc, Thomas vượt qua khoảng sân và ôm lấy mẹ của mình. Nó hít sâu một hơi cảm nhận sự tồn tại của bà như muốn tự chứng minh với bản thân rằng sự tồn tại của nó là chân thật. Cơn khủng hoảng của Thomas lại trở về.
Bà Serena khá ngạc nhiên, bà chưa thấy Thomas như thế này bao giờ, từ bé đến giờ, ấn tượng của Thomas cho tất cả mọi người là tự tin, mạnh mẽ và kiêu ngạo. Thế nhưng bất kể lí do đều không ngăn bà đưa tay an ủi đứa con bé nhỏ của mình, với bà Thomas mãi là đứa trẻ. Bà Serena nhẹ nhàng an ủi:
- Không sao. Không sao rồi...
Thomas nói với giọng thì thào:
- Con nhớ bố mẹ... thực sự rất rất nhớ bố mẹ.
Bà Serena cảm nhận được, có chuyện gì đó đã xảy ra với con trai của mình, nhưng rõ ràng nơi đây không phải là nơi nói chuyện đó. Khẽ xoa đầu Thomas, bà mỉm cười:
- Đi thôi, vào trong nói chuyện. Mẹ cũng rất nhớ con. Chúng ta sẽ có rất nhiều thời gian để tâm sự.
Nụ cười của mẹ khiến trái tim Thomas bình yên trở lại. Nó có thể cảm nhận rõ, giờ phút này đây, từng giọt mồ hôi nóng hổi đổ xuống ngày hè, từng cơn gió mát, âm thanh của mẹ và tình mẫu tử sưởi ấm trái tim, tất cả đều không phải ảo giác. Tất cả đều tồn tại, chân thật và mãnh liệt. Sự lo lắng bất an của Thomas biến mất. Sợ hãi không phải là cách. Chốn tránh cũng không thể giải quyết gì cả, cách tốt nhất là đi tìm nơi sinh trong mơ và giải đáp những luẩn quẩn trong lòng nó. Cũng may nơi đó cách đây không xa, chỉ vài chục cây số.
Thomas theo mẹ đi vào trong nhà, lúc này ông Phong cũng đang đi ra, hai bố con gặp lại nhau sau nửa năm xa cách. Thomas lên tiếng:
- Con chào bố.
Ông Phong gật gật đầu, rồi cho bà Serena một ánh mắt, hiển nhiên ông cũng đã nhận ra sự bất thường của con trai.
Bà Serena khẽ lắc đầu. Chính bà cũng không hiểu điều gì khiến Thomas như vậy.
Thomas theo bố mẹ đi vào trong nhà, ở đó, những người thân mà lần đầu mới gặp đang đợi.
Bước tời gần phòng khách, mũi Thomas khẽ động, nó ngửi thấy mùi trà thơm ngát.
Ông Phong cười bảo:
- Trà thơm quá phải không? Ông nội con pha mừng cháu trai mới về đấy. Hồi đầu năm ông được bạn biếu mấy lạng, cất kỹ lắm. Ông rất mong được gặp con.
- Vâng. Con cũng rất mong được gặp cả nhà.
Thomas cũng có phần hiếu kỳ, nó không rõ tất cả mọi người có giống trong tấm gương ma thuật mà nó nhìn thấy không. Nhưng trước tiên có thể thấy, tình hình rất không tệ.
Khi bước vào phòng khách, Thomas nhìn thấy 7 người, trừ chị Nguyệt đang đợi nó ở đó. Thật kỳ diệu, họ giống y hệt những gì Thomas nhìn thấy trong gương. Cả 7 người đang ngồi trên một cái sập lớn, được chạm chổ tinh xảo.
Ngồi chủ vị là một ông lão tầm 70 tuổi, có dáng người gầy nhỏ. Ông có mái tóc muối tiêu, được cắt ngắn và chải vuốt gọn gàng. Ông mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, được sơ vin chỉnh tề với một chiếc quần âu. Ông ngồi đó, rất bình thường, nhưng lại cho mọi người cảm giác, ông là chủ đạo trong toàn căn phòng. Thomas có thể đoán ra ngay đó là ông nội nó - ông Trần Văn Nhân - người cũng như tên, nó được mẹ kể trong mấy lần điện thoại trước: ông đang là chủ tịch hiệp hội thơ cổ của tỉnh.
Ngồi bên cạnh ông Nhân là bà nội của Thomas, tên Nguyễn Thị Vy. Bà có dáng người phúc hậu; mái tóc bạc trắng và chiếc lưng còng khiến bà trong có vẻ còn lớn tuổi hơn ông Nhân, mặc dù thực ra bà mới hơn 60 tuổi. Bố của Thomas, ông Phong nói, cơ thể của bà rất yếu, thường xuyên ốm yếu liên miên. Điều làm Thomas chú ý nhất ở bà là đôi mắt, tĩnh lặng, sáng suốt, đầy minh mẫn trái ngược hẳn với vẻ ngoài ốm yếu; nhìn vào đó Thomas cảm giác như tất cả những suy nghĩ đều bị nhìn thông thấu. Điểm này rất giống với Gs Dumbledore, nhưng Thomas có thể cảm nhận được bà không hề có chút sức mạnh, cả pháp thuật lẫn võ thuật, bà nội nó chỉ là một người thường và còn là một bà lão ốm yếu. Và hiện giờ bà đang chăm chú nhìn Thomas với một ánh mắt mà nó không thể nào hiểu được là có ý gì.
Ngoài ông bà nội, những người đang ngồi đây chờ đợi Thomas còn có 5 người khác.
Đầu tiên là bác Trần Thị Thanh Cúc, con gái cả và là con lớn nhất trong gia đình; bác ngồi cạnh chồng - bác Bùi Văn Cảnh. Cả hai vợ chồng bác đều là giáo viên, hôm nay họ nghỉ sớm để ở nhà đón cháu trai ở nước ngoài về.
Tiếp theo là 2 vợ chồng chú út: Trần Thanh Bình - Nguyễn Bích Liên. Chú cũng là người đến nhà Thomas lần trước nhưng lúc đó nó đang ở trường. Chú Bình còn rất trẻ, chỉ trên dưới 30, ăn mặc cũng rất trẻ trung. Theo lời ông Phong nói đùa, chú ăn chơi lông bông, nhưng sau này Thomas biết được đây là con người thích theo đuổi tự do và tính tình rất cởi mở. Chú đang nhìn Thomas với vẻ săm soi tò mò hiện đầy trên mặt.
Một người phụ nữ trung niên trên dưới 40 cũng đang đánh giá Thomas, đó là vợ của bác Minh, người hôm nay đang có công tác và không có ở nhà. Bác Minh là con thứ hai, và là con trai cả, người hiện giờ đang làm trong cơ quan chính phủ, hiện giờ đang ở tại Hà Nội, chỉ có vợ ông về trước, còn ông Minh thì phải cuối tuần mới có thể về được.
Theo lời chỉ dẫn của ông Phong, Thomas chào hỏi từng người một trong gia đình. Họ cũng đáp lại bằng sự nhiệt tình khiến Thomas cảm thấy có chút lúng túng. Có giấc mơ kỳ dị kia khiến Thomas biết là người Việt rất nhiệt tình khi đón tiếp người thân, nhưng vừa mới quen biết mà thân thiết thế này thì cũng hơi ngại, cho dù đó là máu mủ. Có điều nó cũng không bài xích, thậm chí còn rất hưởng thụ.
Quá một lúc, có lẽ bởi máu mủ tình thâm, khoảng cách giữa Thomas và mọi người được nhanh chóng rút gọn. Họ hỏi thăm cuộc sống ở trường của Thomas, điều làm cho nó ngạc nhiên là ở nơi này phù thuỷ cũng không có gì hiếm lạ, chỉ là được gọi với tên khác nhau. Và trong dòng họ của nó cũng chẳng ít.
Gần tối, mấy người anh em họ của Thomas cũng đi học về, 4 người tất cả, con bác Cúc 2 người, còn lại là con của chú út. Thomas cũng được dẫn đến phòng riêng được chuẩn bị cho nó. Trước khi đi, bà Vy đột nhiên gọi Thomas đến trước mặt, nhìn chăm chú vào đôi mắt của nó, bà nói:
- Nghe này, Quốc. Nếu như có chuyện gì con có thể tới tìm bà. Chúng ta là gia đình, con không đơn độc.
Thomas sửng sốt, nó không hiểu những gì mà bà nội nói. Mang trạng thái ngu ngơ, Thomas theo chị Nguyệt hướng dẫn đi về phòng ngủ.
Nhìn Thomas đi khuất, ông Nhân cũng bảo con cháu tản đi chuẩn bị cơm nước cho bữa tối. Khi gian phòng khách chỉ còn lại hai người, ông quay sang hỏi vợ:
- Vừa xong, bà nói với thằng Quốc cái gì vậy? Nó có gì bất thường sao?
Bà Vy nhìn kỹ chồng, bà bình tĩnh nói:
- Nó giống tôi. Tôi nhận ra, nó đang khủng hoảng. Biết được quá nhiều là một sự bất hạnh, nhất là với một đứa trẻ.
Ông Nhân kinh ngạc, người vợ chung sống với ông hơn nửa thế kỷ là người thế nào ông biết quá rõ. Bà Nguyễn Thị Vy là cháu cách đại của Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm, nhà tiên tri vĩ đại nhất trong lịch sử Việt, người mà đến nay vẫn có vô số người biết đến những lời sấm của ông - con người mà trước đó gần 300 năm đã dự đoán được sự ra đời của Bác Hồ.
Dòng dõi sau này của Trạng Trình không có người xuất sắc. Có người nói, Trạng Trình sinh ra đã lấy hết khí vận mấy trăm năm của dòng họ này. Đến tận trăm năm trở lại đây, con cháu của Trạng Trình mới bắt đầu có chút đặc biệt, và bà Vy là một trong số đó. Dĩ nhiên những người này không ai đạt đến trình độ của cụ tổ Nguyễn Bỉnh Khiêm của họ năm xưa.
- Ý của bà nói, Quốc nó cũng có khả năng tiên tri.
Bà Vy gật đầu, lại lắc đầu:
- Đã từng có. Tôi có thể cảm nhận được. Tình trạng của nó hiện tại ở trong dòng họ tôi cũng đã từng xảy ra vài lần, năng lực hiện ra một lần rồi biến mất. Ông cứ để việc này cho tôi, nếu không có người biết thì có lẽ sẽ nghiêm trọng bởi vì nó cũng không biết được bản thân có chuyện gì, nhưng hiện giờ thì không sao cả. Tôi sẽ không để cháu trai của chúng ta có việc gì.
Ông Nhân gật đầu, ông rất tin tưởng vợ mình. Xưa nay những công việc đối nội trong nhà luôn được bà xử lý ổn thoả. Thậm chí kể cả công việc bên ngoài ông Nhân cũng thường xuyên hỏi thăm ý kiến của vợ. Bà Vy có uy tín tuyệt đối trong gia đình, và trong những việc nhà, con cái chỉ tìm mẹ để giải quyết. Có thể nói, gia đình vô cùng tiến bộ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...