Thomas đã từng nhìn thấy hình ảnh của loài kỳ lân trên sách, thậm chí trong giấc mơ nó cũng thấy những hình ảnh 3d đầy trên internet, nhưng khi nhìn thấy một con ngoài đời thực Thomas vẫn bị rung động sâu sắc trước vẻ đẹp mĩ lệ và thánh khiết của nó. Đôi chân thon dài của con kỳ lân đã bị co quắp khi ngã xuống và cái bờm trắng như ngọc đang trải dài trên những chiếc lá sẫm màu.
Tuy bị thương rất nặng nhưng nó vẫn còn sống, Thomas đã đến kịp. Nhờ vào khả năng mà bản thân mới phát hiện, cảm nhận khí, Thomas nhận ra con kỳ lân này đang rất yếu, nếu bỏ mặc thì chỉ sau vài phút nó sẽ đi đời. Tuy mục đích lần này của Thomas là đến hốt xác con kỳ lân – kiếm lời một đống nguyên liệu cực quý hiếm, nhưng nếu nó còn sống thì Thomas sẽ không bỏ mặc.
- Protego Diabolica!
Một vòng lửa rộng lớn bừng cháy xung quanh Thomas. Tuy Quirrell đã bỏ đi nhưng chẳng có gì chắc chắn rằng hắn sẽ không quay lại, mà việc cứu trị con kỳ lân sẽ cần sự tập trung cao độ.
Khẽ vuốt cái bờm của con thú, Thomas nói:
- Cố gắng lên. Mày sẽ không sao cả.
Không biết rằng con thú có nghe được hay không nhưng Thomas cũng đã bắt đầu cuộc cứu trị của mình. Nó dùng đến một ma pháp mới tự sáng tạo, đây là lần đầu tiên được sử dụng. Thomas chỉ có thể cầu mong cho nó có tác dụng trong trường hợp này.
Dựng thẳng chiếc đũa phép và cắm mũi đũa xuống ngay sát vị trí vết thương nặng nhất của con kỳ lân, nơi đó đã bị đục thủng một cái lỗ to như cái bát và đang xuất huyết ồ ạt. Những điểm sáng màu xanh lá mờ nhạt mà nếu trong đêm thì không thể nào có thể nhìn thấy từ phạm vi hơn vài chục mét xung quanh đang nhanh chóng hội tụ thành từng dòng sáng chảy nhanh vào người Thomas, sau đó thông qua cơ thể nó chảy xuôi vào đũa phép và cuối cùng rót vào cơ thể con kỳ lân.
Ma pháp bình thường có hiệu quả rất thấp nếu dùng chữa lành vết thương trên người kỳ lân, thậm chí là không thể, vì kháng tính của chúng với ma pháp là cực cao – nhất là với hắc ma pháp. Nhưng lần này ma pháp của Thomas đã có hiệu quả, vết thương của con kỳ lân đang có chuyển biến tốt đẹp, Thomas có thể cảm giác khí trong cơ thể của nó đang dần ổn định và có tăng trưởng.
Ánh lửa xanh ngắt đã hấp dẫn nhiều người. Bác Hagrid và đám nhân mã là những người đầu tiên chạy đến, Neville và Malfoy bám theo ngay sau lưng họ. Bác Hagrid nhận ra ngọn lửa này là cái gì, và không ai đảm bảo là nó sẽ không tấn công lên bác chỉ có thể đứng từ xa gọi lại, ánh lửa đã che lấp hết tầm mắt:
- Thomas! Thomas! Cháu vẫn ổn chứ?
Thomas lúc này đã không có khả năng trả lời bác Hagrid, sử dụng ma pháp mới này khiến nó mệt mỏi và tiêu hao hơn mức nó nghĩ quá nhiều. Cũng may là những vết thương lớn trên con kỳ lân đang dần khép lại và đình chỉ đổ máu, chỉ một chút nữa thôi là nó sẽ sống. Mặt Thomas lúc này đã tái nhợt và cơ thể cũng khẽ run rẩy, tuy rằng phép thuật có hiệu quả, nhưng kháng tính với ma pháp của con kỳ lân quá lớn, điều này khiến áp lực của Thomas tăng lên gấp đôi.
Lúc này bên ngoài vòng lửa, Gs Dumbledore đã tới. Trên đường đi ông đã ngăn cản các Gs khác đến đây với lí do lâu đài hiện giờ cần người bảo vệ. Tuy không thể cảm nhận khí, nhưng Gs Dumbledore có khả năng cảm nhận được dấu vết ma thuật bẩm sinh. Ông nhận ra ngọn lửa kia là cái gì và xuất phát từ ai.
Nhíu mày đánh giá ngọn lửa, nó mạnh mẽ hơn những người khác thi triển nhiều lắm, không phải từ cường độ cháy mà là từ bản chất – thuần túy vô cùng. Gs Dumbledore bước thẳng qua ngọn lửa trong sự lo lắng của Hagrid và đám nhân mã, ông tiến đến bên cạnh Thomas. Đứa học trò của ông giờ này đang vô cùng mệt mỏi; nó đã cứu mạng được con kỳ lân nhưng mệt đến mức chẳng nhúc nhích nổi một ngón tay và nằm nhoài ra đất.
Thomas đã nhận ra Gs Dumbledore tới ngay cả trước khi ông tiến vào vòng lửa. Tinh thần được thả lỏng khiến nó bị cơn mệt mỏi đánh đổ và ngửa ra trên đất.
- Con đã xong việc rồi thưa thầy. Còn lại nhờ thầy…
Chưa hết câu Thomas đã té xỉu, nó thực sự quá mệt mỏi.
Nhìn học trò ngất xiu trên đất, Gs Dumbledore mỉm cười lắc đầu, ông nhận ra nó chỉ đơn giản là ngất xỉu vì mệt. Vung tay lên dập tắt đám lửa, Gs ra hiệu Hagrid và mọi người có thể tiến đến.
- Thomas không sao chứ thưa Gs? – Hagrid hỏi thăm vơi giọng đầy lo lắng.
- Không sao, Hagrid. Cậu nhóc chỉ ngất vì mệt thôi, ta sẽ đưa nó đến gặp Pomfrey. Còn anh hãy chăm sóc cho con kỳ lân, nó đã không còn nguy hiểm tính mạng nhưng vẫn rất yếu ớt.
- Cứ giao cho tôi thưa Gs.
Chào hỏi Hagrid và đám nhân mã, Gs đưa Thomas về phòng y tế, và dĩ nhiên ông không thoát được sự cằn nhằn từ bà Pomfrey.
* * *
Khi Thomas tỉnh lại thì đã là buổi chiều ngày hôm sau, và đám bạn của nó đang đứng đầy xung quanh. Cả lũ đến thăm Thomas, nhưng nhìn cái cách mà Ron đang ngấu nghiến gói bánh thì Thomas lại nghi ngờ điều đó.
- Cậu tỉnh rồi, Thomas? – Hermione đã phát hiện.
Thomas khẽ gật đầu, qua một đêm nó đã hoàn toàn bình phục, thậm chí cảm thấy cơ thể khỏe hơn trước. Đứng dậy vơ lấy cái áo choàng bên người, nó tính chào hỏi rồi rời đi phòng bệnh, nó chẳng ưa bệnh viện hay những thứ tương tự một chút nào.
Harry tiến lên ngăn cản, Thomas chỉ vừa mới tỉnh lại, và bà Pomfrey sẽ giết cả đám nếu để cho nó chạy mất.
- Dừng lại Thomas. Bà Pomfrey đã dặn bọn mình là cậu cần phải nghỉ ngơi.
- Mình không có vấn đề gì hết. Mình khỏe hơn bao giờ hết, cả thể xác và tinh thần.
Ron cũng xáp vô, nó giằng lấy cái áo từ tay Thomas.
- Cậu có hay không vấn đề không quan trọng. Quan trọng là bà Pomfrey sẽ giết tụi này nếu cậu bỏ đi.
Thomas giơ chân lên tính đá cho nó một phát nhưng bị né tránh. Bất đắc dĩ, nó chỉ có thể trở lại giường. Lúc này Hermione mới lên tiếng:
- Rốt cục thì tối qua đã xảy ra chuyện gì? Cậu đã làm gì mà lại té xỉu như vậy? Bọn mình nghe cậu ngất xỉu vì kiệt sức.
Cầm lấy một ly nước và ôm lấy một gói bánh, Thomas hiện tại đang cảm thấy đói và khát vô cùng sau khi nằm một đêm. Nếu không thể xuống phòng ăn thì xử lý tạm mấy cái bánh cũng không tệ.
- Tối qua mình... phải đi tuần ở rừng cấm. Đó... là hình phạt cho… việc đi dạo ban đêm và bị tóm. Nhiệm vụ là… tìm ra con kỳ lân đang bị thương nặng… trước đó mấy ngày đã có một con bị chết…
Thomas trả lời trong khi đang ăn, mấy miếng bánh khiến câu chuyện bị ngắt quãng.
- Mình được phân công đi cùng thằng Malfoy, nhưng mà nhìn cái bản mặt dễ ghét của nó khiến mình khó chịu, vì vậy mình vất nó lại và chạy đi tìm một mình. Sau đó mình gặp được gã đi săn, đánh một trận và đuổi được hắn đi. Tuy nhiên mình phải cứu con kỳ lân lên không thể đuổi theo.
Harry và Ron há hốc mồm, Thomas kể có vẻ nhẹ nhàng nhưng có thể đoán được độ nguy hiểm trong đó. Một kẻ có thể săn giết kỳ lân tuyệt đối không phải kẻ hiền lành. Hermione mới là người ngạc nhiên nhất. Đọc nhiều sách như cô đương nhiên biết về kháng tính của kỳ lân với các loại ma pháp, vậy mà Thomas không chỉ đánh đuổi kẻ săn giết kỳ lân mà còn có khả năng trị liệu cho nó – điều mà chỉ các phù thủy trưởng thành cực kỳ xuất sắc về ma pháp chữa bệnh mới có thể. Một lần nữa Thomas đổi mới nhận thức của Hermione về trình độ ma pháp của người bạn, cô không kìm được thốt lên:
- Thật khó tin, Thomas! Cậu có thể trị liệu cho một con kỳ lân. Điều này thật điên rồ!
Harry và Ron quay sang nhìn Hermione, chúng không hiểu được điều gì khiến cô kích động đến vậy. Hermione ngay lập tức giải thích cho chúng biết độ khó của công việc Thomas đã làm tối qua:
- Kỳ lân là một loại sinh vật huyền bí rất kỳ lạ. Kháng tính của chúng với các ma pháp ngoại lai là cực kỳ kinh khủng, đặc biệt là kháng hắc ma pháp. Vì vậy muốn săn giết kỳ lân là cực kỳ khó khăn, nhất là với các hắc phù thủy. Chúng cũng đặc biệt linh hoạt và nhanh nhẹn lên các phép thuật vật lý rất khó gây sát thương. Tổng kết lại: nếu không phải là một hắc phù thủy hàng đầu thì không có khả năng săn giết một con kỳ lân.
Thomas ngồi ăn bánh ngon lành và nhìn xem Hermione lên lớp cho 2 tên mù chữ kia. Bản thân nó không trương dương, nhưng cảm giác được người khác tán dương ngay trước mặt vẫn thật tuyệt.
- Ngoài ra, bởi vì kháng tính cực cao của kỳ lân với ma pháp lên khi thi pháp trị thương cho nó rất khó có hiệu quả khả quan. Một pháp thuật cấp cao thi triển lên kỳ lân có tác dụng còn không bằng pháp thuật sơ cấp thi triển lên người. Vì vậy một con kỳ lân một khi bị thương nặng hầu như không có khả năng cứu trị. Các vật phẩm được lấy từ kỳ lân hầu như lấy từ xác của những con kỳ lân bị chết già hoặc là khi bị thương rơi rớt lại, vì vậy chúng cực hiếm. Lông kỳ lân là thứ nhiều nhất, chúng được tìm kiếm trên đường đi của kỳ lân, khi chúng va quẹt với cây cối và rơi rụng xuống.
Harry và Ron dùng một loại ánh mắt nhìn quái vật để xem Thomas. Qua lời nói của Hermione chúng đã hiểu Thomas đã làm được những điều kinh khủng gì.
Thomas nhìn vè mặt của 3 đứa bạn lắc đầu, việc này nó không muốn thừa nhận, nó sẽ mang lại vô tận rắc rối.
- Mình không có kinh khủng vậy đâu. Người cứu con kỳ lân là Gs Dumbledore. Mình chỉ là giữ cho vết thương của nó không chuyển biến xấu thôi.
- Thật?
- Thật! Không tin các cậu có thể hỏi Gs. Con nói thật mà họ không tin thưa Gs.
Cả ba đứa quay đầu lại và nhìn thấy Gs Dumbledore đang đứng sau chúng tự lúc nào. Cả ba cuống quýt chào hỏi.
Vẫy tay ra hiệu cho đám học sinh không cần quá bận tâm, Gs tiếp lời:
- Điều Thomas nói là chính xác. Tuy nhiên việc giữ vững đến khi ta tới là vô cùng ưu tú. Nhờ vào Thomas mà con kỳ lân đã được cứu sống. Bởi vì việc này, ta đã cộng cho Thomas 50 điểm vì lòng dũng cảm và khả năng ma pháp xuất sắc.
Cả ba đứa hét lên sung sướng, tuần vừa rồi Thomas đã bị kỳ thị đủ, lần này sẽ không còn ai nói gì nó nữa. Mặc dù Thomas cũng chẳng quan tâm đến những kẻ khác nói gì, nhưng là bạn thân của nó, cả ba đứa đều thấy khó chịu thay.
Thomas nhún vai chả đáng kể. Nó chỉ hi vọng ít máu mà nó thu nhặt dọc đường sẽ không bị tịch thu mất, nếu vậy thì đúng là toi công. Mà cũng không phải, ít ra nó cũng thí nghiệm thành công ma pháp mới và chứng minh được suy đoán của mình về khí.
Gs Dumbledore vui vẻ nhìn mấy đứa trẻ ăn mừng, tình bạn không vụ lợi của đám học trò chính là một trong số ít những gì tốt đẹp khiến cho cuộc đời trải qua đầy những đau khổ và mất mát của ông cảm thấy an ủi. Ông nháy mắt với đám học trò:
- Ta nghĩ các con lên rời đi trước, ta sẽ xem xét cho Thomas. Nếu có thể bạn con có lẽ sẽ được xuất viện sớm.
Cả ba tung tăng rời đi, có đảm bảo của Gs Dumbledore thì Thomas sẽ nhanh trở lại thôi. Trước khi đi, Hermione liếc nhìn hai người đang nói chuyện, cô có cảm giác Gs và Thomas có gì đó giấu bọn chúng, ông khiến bọn chúng rời đi quá nhanh sau khi xuất hiện.
Gs đương nhiên phát hiện ánh mắt của Hermione. Ông mỉm cười nói với Thomas:
- Hermione có lẽ đã có điều phát hiện. Hai người các con có rất nhiều điểm chung.
Thomas nhún vai không thể ra sức. Đây chính là một lý do khiến nó không muốn đi quá gần Hermione trước đây. Một khi Hermione thu liễm tính tình lại thì cô ấy quá dễ bắt bài Thomas. Ở trong giấc mơ của nó, quá trình này diễn ra khi Hermione bị phạt mất 50 điểm và bị phạt đi rừng cấm. Lần này thì do sự tồn tại của Thomas, khi tiếp xúc với nó sự ưu tú của Hermione bị đả kích, cộng thêm sự hiểu lầm cách đây không lâu cũng khiến cô bé nhận ra khuyết điểm của bản thân và đang dần dần thuế biến đến dạng hoàn chỉnh.
Ngày mai mình lại có việc lên chương sẽ ra muộn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...