Vào cuối năm học thứ 3 của mình, Thomas-B lợi dụng mối quan hệ giữa mình với Sirius Black để bắt quan hệ với nhóm Harry cũng như tạo ấn tượng với Gs Dumbledore.
Sau khi thành công minh oan cho Sirius đồng thời tóm gọn Peter Pettigrew. Thomas-B bắt đầu điều động hàng loạt những thân tín của Bộ trưởng Cornelius Fugde cũng như hàng loạt những những quan chức có thực quyền trong Bộ Pháp thuật đã bị hắn mua chuộc từ trước đó.
Khi mà làn sóng chỉ trích sự vô dụng của Bộ Pháp thuật dâng lên cao nhất, hàng loạt bê bối của Bộ trưởng Fugde bị tuôn ra. Và kết quả hiển nhiên là ông ta phải xuống đài để xoa dịu dư luận.
Người lên nắm quyền sau đó khiến toàn bộ giới phù thủy ngỡ ngàng. Dolores Umbridge, trợ thủ trung thành nhất của Fugde đánh bại tất cả các đối thủ khác 1 cách chóng vánh và trở thành nữ Bộ trưởng tiếp theo.
Sau khi lên làm bộ trưởng, Umbridge ngay lập tức ném chủ cũ của mình – Fugde – vào ngục Azkaban với bản án lên tới 10 năm. Tiếp sau Fugde, hàng loạt những kẻ chống đối khác cũng bị ném tới Azkaban 1 cách không thương tiếc.
Sau khi thành công xử lý hết những kẻ đối lập, Bộ trưởng Umbridge bắt tay vào hàng loạt cải cách.
Đầu tiên, bà ta giao cho tập đoàn Moonlight, một tổ chức mới xuất hiện mà chủ sau màn của nó chính là Thomas-B, độc quyền hàng loạt các dự án “công nghệ ma thuật” hoàn toàn mới.
Chỉ trong vòng 2 năm kể từ khi Bộ trưởng Umbridge lên nắm quyền, giới phù thủy Anh đã thay đổi chóng mặt. Mạng lưới Maginet cũng như những chiếc UC, một phần không thể thiếu của nó, đã thành công mở rộng ra toàn quốc.
Trong vòng 2 năm này, Thomas-B cũng thành công tìm ra Vodemort, thao túng hắn và tạo ra 1 cuộc chiến ở Hogwarts.
Lợi dụng sự hỗn loạn do Voldemort gây ra, Thomas-B thành công thu được những bảo vật quý giá mà Voldrmort đã biến thành Trường sinh linh giá của bản thân mà không có bất kỳ ai biết được. Sau khi mổ xẻ tất cả, Thomas-B chỉ giữ lại Hòn đá Phục sinh và trao trả toàn bộ những bảo vật khác lại nơi mà chúng nên ở (như mề đay của Slytherin, ly của Hufflepuff, vương miện của Ravenclaw… đều được trả lại Hogwarts).
Sau khi Voldemort chết, Thomas-B tiếp tục ở lại Hogwarts học thêm 1 năm. Vào năm thứ 6, sau khi Luna Lovegood hoàn thành kỳ thi OWLs của mình, Thomas-B và Luna đã rời khỏi trường học và bắt đầu chuyến du hành vòng quanh thế giới của mình.
Trong quá trình du hành vòng quanh thế giới cùng Luna Lovegood, Thomas-B cũng không quên việc mở rộng thế lực của mình trên mỗi vùng đất mà hắn đi qua. Bất kể xuất thân, dòng máu hay địa vị, chỉ cần có giá trị đào tạo, Thomas-B đều sẽ thu phục về dưới trướng. Còn những người mà hắn cho rằng có uy hiếp với sự nghiệp của mình, Thomas-B hoặc khống chế hoặc âm thầm cho thuộc hạ gạt bỏ.
Theo thời gian trôi qua, các học sinh dần được chứng kiến cuộc đời của Thomas-B kể từ khi hắn rời khỏi Hogwarts. Họ cũng được chứng kiến cái chết của Luna, đã trở thành vợ của Thomas-B, khi bị cuốn vào 1 cuộc xung đột giữa người thường và phù thủy.
Sau cái chết của Luna, Thomas-B giống như 1 con ác thú xổng chuồng, mọi thứ níu kéo hắn đã không còn nữa.
…
Buổi chiếu phim kết thúc, không khí trong căn phòng yên tĩnh tới mức mọi người có thể nghe thấy từng tiếng hít thở nặng nhọc của những người bên cạnh.
Qua những thước phim được quan sát, họ đã phần nào hiểu được “kẻ địch” theo như lời nói của của Thomas nguy hiểm tới đâu. Và không ai trong số họ có lòng tin rằng mình có cơ hội để chiến thắng.
Hermione hỏi:
“Không có cách để giải quyết 1 cách hòa bình sao? Cậu và hắn chắc chắn sẽ dễ thông cảm được với nhau đúng không?”
Đến thời điểm này, Thomas cũng chẳng để ý tới việc Hermione không giữ được quy tắc xưng hô trong lớp học, và cậu ta cũng cần chúng nữa. Thomas khẽ lắc đầu, ngồi lên cạnh bàn, nói:
“Chính vì hiểu được nên mình mới biết rằng không có chỗ để thương lượng. Mọi người cũng rõ lý do khiến hắn muốn tấn công thế giới của chúng ta rồi. Các bạn cho rằng hắn sẽ dừng lại sao?”
Một học sinh của nhà Ravenclaw lên tiếng:
“Chẳng lẽ không có cách khác để phục sinh vợ của hắn sao? Với sức mạnh của cậu, chẳng lẽ không thể tìm ra cách khác.”
“Đó là cách duy nhất có thể ở thế giới đó.” – Thomas dập tắt hi vọng.
“Thế thì giao luôn con nhóc đó cho hắn là được.” – Draco Malfoy nói – “Tôi nghĩ đó là cách đơn giản nhất.”
Các học sinh khác quay sang nhìn Malfoy, một số người âm thầm gật đầu. Không ít người cho rằng đó là cách hợp lý và nhẹ nhàng nhất.
“Sao mày không nói là giết quách con bé đi cho nhẹ nợ.” – Giọng chễ giễu rõ ràng của Ron vang lên.
Draco nhìn Ron bằng 1 ánh mắt khinh bỉ, cười khẩy và nói:
“Nhìn tao có đần đến mức đó không?”
Ron sững người 1 chút, sau đó cậu đứng dựng dậy, mặt đỏ lên, quát:
“Mày có ngon thì nói lại coi?”
Draco tính tiếp tục thì Thomas đã chặn lại:
“Yên tĩnh. Cậu ngồi xuống đi Ron. Không phải là tôi không tính tới việc đó. Nhưng chẳng có gì đảm bảo là thằng cha đó không nổi điên lên mà tấn công chúng ta vì đã phá hủy hi vọng của hắn.”
Thomas liếc qua Draco với 1 ánh mắt cảnh cáo.
Ánh mắt của Thomas được Draco nhận được và cũng lĩnh ngộ được ý vị trong đó. Hiển nhiên việc muốn đưa Luna Lovegood ra làm trao đổi để kiếm trác lợi ích đã bị Thomas nhìn thấu.
Không người nói chuyện, Thomas tiếp tục:
“Còn về cái đề nghị giao nộp cô ấy thì… nó chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Draco gặng hỏi:
“Tại sao? Chẳng phải đó là cách đơn giản nhất sao?”
Thomas nói:
“Hắn muốn dùng cô ấy làm tế phẩm. Nhưng vấn đề là, để có thể trở thành tế phẩm, cô ấy phải không còn chút liên quan gì tới thế giới của chúng ta. Chi tiết trong này tôi sẽ không giải đáp… tránh cho 1 ai trong số các bạn nổi hứng lên đi thí nghiệm. Các bạn chỉ cần biết là: để trở thành 1 tế phẩm, Luna Lovegood cần phải tách rời hoàn toàn với thế giới này, vấn đề này liên quan tới nhân quả và vận mệnh. Đặc biệt là… cần phải chặt đứt mọi quan hệ nhân quả với thế giới của chúng ta. Và chắc không cần nói thì các bạn cũng rõ ràng, cách gì chặt đứt nhân quả dễ dàng nhất.”
Tới lúc này, các học sinh năm chia ra làm 2 nhóm, đa phần các học sinh niên cấp cao lộ ra sắc mặt khó coi, còn các học sinh cấp thấp thì đa phần lộ ra vẻ mờ mịt. Dù đều là các học sinh xuất sắc nhưng vì hạn chế về độ tuổi nên kiến thức vẫn còn nhiều hạn chế khiến họ chưa ý thức được độ nghiêm trọng của sự việc.
“Xin lỗi, có ai có thể lí giải cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra không?” - Alicia Travers, một học sinh năm 2 tới từ nhà Ravenclaw hỏi – “Nhân quả là cái gì vậy?”
Cedric Diggory nở 1 nụ cười có phần gượng gạo, anh bắt đầu nhẹ giọng giải thích cho đàn em lớp dưới về cái gọi là quan hệ nhân quả cũng như sự liên quan của nó.
Thomas ngồi xuống, nhấp 1 ly trà nhỏ, cậu ta rất vui lòng khi có người thay mình vài việc lặt vặt.
Sự vui vẻ của Thomas chẳng kéo dài bao lâu khi mà cậu nhận ra mấy cô nàng học sinh thay vì chăm chú vào kiến thức thì họ lại chăm chú nhìn ngắm nhan sắc của Cedric Diggory.
Sau khi Diggory giảng giải hoàn tất, anh ta nghe thấy 1 lời bình vô cùng khó hiểu của Thomas:
“Cậu không thích hợp làm giáo viên!”
Sau khi đợi các học sinh tiêu hóa đống thông tin, Thomas nói:
“Bán thân tôi cũng không hi vọng chúng ta có thể chiến thắng được hắn, thế giới đó vượt qua thế giới của chúng ta quá nhiều. Cái chúng ta cần cố gắng đó là trở thành 1 khối xương cứng, một con nhím đầy gai nhọn, thứ mà bất kỳ kẻ săn mồi nào cũng không dám dễ dàng động miệng.”
Đám học sinh lúc này đã lấy lại bình tĩnh, họ gật gù ra vẻ đồng ý với Thomas. Qua những gì họ đã được chứng kiến, dùng thời gian chỉ 10 năm để đuổi theo thế giới song song kia là không thể. Nhưng dùng 10 năm để trở thành 1 miếng xương cứng thì không phải là 1 nhiệm vụ bất khả thi.
“Câu hỏi cuối cùng: Có ai muốn rời khỏi đây hay không? Tôi xin nhắc nhở, đây là cơ hội cuối cùng!”
Lần này, không bất cứ người nào rời khỏi. Thomas dẫn họ tới 1 căn phòng khác, ở đó có 1 chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt 7 quả cầu được đặt điều trên mỗi đỉnh của 1 hình lục giác và 1 quả ở trung tâm. 6 quả cầu đều chứa đựng bên trong 1 khung cảnh khác nhau.
Quả cầu ở trung tâm là 1 biệt thự rộng lớn ở ven biển. Các quả cầu còn lại, mỗi một quả cầu đều chứa 1 hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt: sa mạc, rừng rậm, băng tuyết mênh mông, biển cả với bão táp và gió lốc…
Một lỗi bất an dấy lên trong lòng các học sinh.
Thomas chỉ vào 7 quả cầu, nói:
“Từ giờ, đây sẽ là nơi học tập và rèn luyện của các bạn. Ở trong đó, thời gian sẽ chảy chậm hơn, cụ thể là 1 ngày ở ngoài này bằng 1 tháng ở bên trong đó. Như vậy, từ giờ các bạn sẽ có tới thêm gần 1 năm để luyện tập cho tới cuối học kỳ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...