Những ngày tiếp theo, toàn Hogwarts chìm trong những câu chuyện về Sirius Black. Đám học sinh thay vì sợ hãi thì lại hào hứng thêu dệt những giả thiết về cái cách mà hắn đã đột nhập vào ngôi trường cũng như lời cảnh cáo đầy hình tượng bằng máu của một con chuột bị đâm chết được Sirius để lại.
Từ căn phòng tạm để giám sát phòng nghỉ của nhà Gryffindor, Thomas quay sang nói với Gs Dumbledore với một giọng điệu bất đắc dĩ:
“Con đã nói mà, một con chuột chết chỉ có thể hù kẻ có thể nhận ra ý nghĩa của nó thôi… có lẽ một số nhà vận động nhân quyền cho chuột cũng có thể bị ảnh hưởng. Nếu không phải hai kiểu người đó thì đây chỉ đơn giản là thêm 1 chủ đề đáng để buôn chuyện mà thôi.”
Gs Dumbledore khẽ lắc đầu, chính ông cũng không nghĩ tới mọi thứ sẽ diễn ra theo chiều hướng hiện tại. Mấy ngày qua, ông đã được nghe đủ loại giả thuyết về cái cách mà Sirius đột nhập vào trường cũng như ý nghĩa lời nhắn được để lại. Và các giả thuyết thì ngày một hoang đường.
“Có lẽ thời đại đã thực sự thay đổi.” – Gs Dumbledore thở dài: “Thời gian gần đây ta có vẻ như ta đang dần không bắt kịp được suy nghĩ của bọn trẻ nữa.”
Thomas cười:
“Đây hoàn toàn là do sự bùng nổ thông tin mà mạng lưới maginet mang tới. Sự hiểu biết của chúng ta quyết định cách mà chúng ta hành xử trước mọi việc. Con người luôn sợ hãi những thứ mà họ không biết, phù thủy hay Muggle đều vậy.
Với sự chia sẻ thông tin trên toàn cầu, rất nhiều thứ mà trước đây được coi là bí ẩn hiện tại đã không còn đáng sợ như vậy nữa. Một con chuột bị ghim trên bức tranh chả đáng sợ bao nhiêu so với 1 con lợn bị làm thịt. Rất nhiều thứ chưa từng thấy trước đây cũng phơi bày trước mắt chúng ta. Có tốt có xấu, nhưng chắc chắn nó mang tới sự tiến bộ.”
Gs Dumbledore chấp nhận quan điểm của Thomas, những thay đổi từ việc chia sẻ thông tin trên toàn cầu thực sự vượt quá tưởng tượng của bất cứ người nào.
“Có lẽ ta cũng lên thay đổi thói quen của mình, tham gia mạng lưới mà tìm hiểu thông tin có lẽ là một lựa chọn đúng đắn.”
Thomas nhún vai:
“Con đã nói từ trước mà thầy có chịu nghe đâu. Chả riêng thầy, giáo viên trường mình cũng chả có mấy người them để tâm đến nó. Mọi người coi maginet cứ như một trò chơi… ban đầu thì có lẽ đúng thế… nhưng hiện tại nếu thầy nghiêm túc mà tìm hiểu thầy sẽ thấy giật cả mình với lượng thông tin mà nó đang có.”
Gs Dumbledore cau mày, ông cũng đã muốn nói với Thomas vấn đề này khá nhiều lần:
“Đúng là nó có rất nhiều thông tin, nhưng qua hỗn tạp Thomas ạ. Thầy đã từng thử tìm hiểu, nhưng bên cạnh những thông tin hữu ích thì những thông tin độc hại cũng nhiều vô kể. Thậm chí có kẻ công khai đăng những thí nghiệm ma pháp hắc ám lên đó.”
“Đây cũng là do chính quyền ma thuật chưa quan tâm tới maginet một cách đầy đủ. Hiện tại, trong mắt của họ chỉ coi nó là một công cụ để liên lạc và buôn bán… và một loạt các lợi ích, chẳng có bất cứ ai thực sự nhìn thẳng vào nó 1 cách khách quan.
Nhưng thầy đừng lo, sẽ sớm thôi, họ sẽ nhận ra rằng maginet đáng sợ hơn thế rất nhiều. Và rồi họ sẽ bắt đầu nghĩ ra cách để kiểm soát những luồng thông tin hỗn tạp trên đó thôi.”
“Con sẽ để họ làm vậy sao?” – Gs Dumbledore hỏi: “Để người khác áp đặt luật lệ lên thế giới của con?”
“Không thành vấn đề nếu họ làm những điều đúng đắn! Dù sao thì con muốn nhìn thấy maginet thành 1 bữa đại tiệc khổng lồ chứ không phải 1 đống hổ lốn bẩn thỉu.”
***
Trong phòng riêng, Gs Lupin đang cặm cụi phê duyệt những quyển da dê viết đầy chữ học sinh.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó là một giọng nam trẻ tuổi:
“Xin lỗi, Gs Lupin có ở đây không?”
Gs Lupin ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn ra cửa.
“Mời vào!”
Cánh cửa bật mở, Thomas tiến vào.
“Xin chào giáo sư, em không làm gián đoạn công việc của thầy chứ?”
“Không hẳn.” – Gs Lupin đáp, ông nhận ra người trước mặt, người đã gây ra một mớ rắc rối to đùng trong ngay buổi dạy học đầu tiên của ông. Gs Lupin hỏi lại: “Mời ngồi. Trò tìm tôi có việc gì sao, trò Walker?”
Thomas ngồi xuống chiếc ghế đối diện Gs Lupin. Nhìn ông chăm chú, nói:
“Có một việc vô cùng quan trọng mà em cần thầy giúp đỡ.”
Gs Lupin rót cho Thomas một tách trà, ông hỏi tiếp với giọng hứng thú:
“Tôi rất vui lòng được giúp đỡ học trò của mình. Nhưng nói thật thì tôi không tự tin là mình có thể giải quyết được những rắc rối của trò… dẫu sao thì… tôi không chắc mình có thể mạnh mẽ hơn trò.”
Thomas khẽ lắc đầu:
“Thầy là người thích hợp nhất. Ít nhất thì em chưa tìm được ứng cử viên thích hợp hơn.”
Gs Lupin nói:
“Nói cho tôi nghe trờ muốn tôi giúp gì nào trò Walker?”
Thomas nghiêm giọng:
“Em đang nghiên cứu về người sói. Công việc đã có tiến triển bước đầu, hiện tại em cần một người tự nguyện hợp tác để tiến hành thí nghiệm.”
Những lời của Thomas như một tiếng sét nổ ầm ầm bên tai của Gs Lupin. Sắc mặt của ông dần tái nhợt.
Gs Lupin cố gắng nở một nụ cười gượng gạo:
“Thật đáng tiếc, tôi không thể giúp gì được cho trò rồi, trò Walker. Tôi không nhiều kiến thức về vấn đề này cho lắm.”
Thomas lắc đầu:
“Thầy không cần phải che giấu. Với em thì nó không phải là điều gì bí mật.”
Gs Lupin ngồi lặng trên ghế, sau một hồi, ông nói:
“Tôi cần chút thời gian để suy nghĩ về việc này. Trò có thể về trước. Tôi sẽ liên lạc và cho trò câu trả lời sớm nhất.”
Thomas đứng dậy, cậu nói:
“Em sẽ đợi câu trả lời của thầy. Hi vọng sẽ không mất quá nhiều thời gian.”
Gs Lupin nhìn Thomas rời đi, sau đó ông nhanh chóng thu thập bàn làm việc của mình và đi tìm Gs Dumbledore. Gs Lupin cho rằng cần phải cho thầy hiệu trưởng biết về việc này ngay lập tức.
***
Thomas không cần phải chờ quá lâu để lấy được câu trả lời của Gs Lupin. Cậu ta đã không cần lòng vòng như vậy nếu như có thể mang người lạ vào trường.
Một ngày cuối tuần đầy mưa gió, Thomas rời khỏi phòng thí nghiệm trong một tâm trạng khá tệ hại, và phát hiện ra đám bạn đã biến mất.
Đưa tay vỗ đầu, Thomas nhớ ra hôm nay có trận Quidditch của nhà Hogwarts cùng với nhà Hufflepuff. Lúc lắc đầu để cố gắng vất cái cảm giác bực bội trong mình, Thomas xoay người chạy nhanh về phía sân bóng.
Khi đi ngang qua một ngã rẽ, Thomas vô tình va phải một nữ sinh khiến cô bé bị hất văng ra một bên. Nhanh tay đỡ lấy người nữ sinh không để cho cô ngã sấp xuống đất, Thomas hỏi:
“Xin lỗi, tôi thật là bất cẩn. Bạn không sao chứ?”
Cô bé bị Thomas va phải có một mái tóc vàng óng dài tới thắt lưng, vẻ rối bời khiến nó có vài phần bẩn thỉu.
Cô nữ sinh trả lời bằng một giọng nói có vẻ mơ màng:
“Tôi không sao. Còn bạn?”
Thomas không trả lời, cậu ta đang sững sờ khi nhận ra người mà mình vô tình va phải.
Không nghe được câu trả lời, cô nữ sinh ngẩng lên nhìn Thomas bằng đôi mắt hơi lồi của mình, đôi mắt khiến như có cái nhìn ngạc nhiên với mọi việc. Cô gái hỏi:
“Bạn không sao chứ?”
Thomas giật mình tỉnh lại, buông người nữ sinh ra, nở một nụ cười gượng gạo:
“Tôi ổn!” – Thomas nhìn sâu vào đôi mắt của cô nữ sinh, nói: “Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho bạn, nhưng tôi hiện tại đang rất vội nên… nếu bạn không sao thì…”
Luna Lovegood khẽ lắc đầu, giọng nói mơ hồ lại tiếp tục phát ra từ miệng của cô:
“Không sao. Tôi không phiền đâu.”
Thomas nhìn thật sâu vào đôi mắt của Luna Lovegood, sau một hồi, cậu cười một cách nhẹ nhàng:
“Tạm biệt!”
Thomas nhanh chóng rời đi, cậu thậm chí không hỏi tên người mà mình mới va phải. Thomas biết hành động vừa rồi của mình là vô cùng thất lễ, nhưng cậu không có ý định có tạo dựng một mối quan hệ sâu sắc với Luna Lovegood ở thế giới này.
Thomas hiểu rõ hơn ai hết mỗi quan hệ của cô gái có dáng vẻ nhếch nhác này với bản thân, hơn 800% các thế giới mà cậu đã biết, họ là một đôi. Kẻ có liên hệ mạnh mẽ nhất với Thomas là Thomas-B cũng thuộc về đa số kể trên.
Nếu như Thomas không có Fleur thì chắc chắn cậu ta sẽ chẳng ngần ngại mà tiến tới làm quen với Luna ngay khi có cơ hội. Nhưng hiện tại thì không, Thomas không cho rằng mình là một người tốt, nhưng cậu ta tuyệt nhiên không phải là 1 kẻ có mới nới cũ, một tên cặn bã chỉ biết suy nghĩ bằng nửa phần thân dưới của mình.
Luna nghi hoặc nhìn Thomas đi xa. Dù chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, Thomas cho cô một cảm giác vô cùng quen thuộc và an toàn. Đây là một cảm giác mà trước giờ cô chưa từng cảm nhận được, thậm chí ngay cả cha ruột của Luna cũng không cho cô cảm giác gần gũi đến vậy.
***
Thomas tới sân thi đấu Quidditch, có vẻ như trận đấu đã diễn ra được một lúc. Thomas tiến tới, chẳng biết vì lý do gì nhưng cậu để mặc cho làn mưa quất thẳng vào người khiến bản thân ướt đẫm.
Tìm tới đám bạn, Thomas hỏi:
“Thế nào rồi?”
Ron hét lên để át đi tiếng mưa:
“Bọn mình dẫn trước 50 điểm. Nhưng thời tiết thật là tệ hại!”
Hermione hỏi:
“Áo khoác của cậu đâu, nhìn cậu bây giờ tệ quá!”
Thomas lắc đầu:
“Mình ổn. Mình chỉ đột nhiên muốn tắm mưa mà thôi.”
Hermione và Ron nghi ngờ nhìn Thomas, tắm mưa thì cũng không cần nổi hứng trong cái thời tiết giông bão này chứ.
Về phía Thomas, cậu không giải thích thêm bất cứ điều gì. Những giọt nước mưa lạnh buốt quất mạnh lên mặt cũng không thể xua tan đi cơn bực bội đã theo đuổi bản thân từ nửa đêm trước. Và Thomas hiểu rằng với tình trạng này, nhất định là đã có việc gì nghiêm trọng xảy ra.
Thomas bắt đầu suy nghĩ về việc rời khỏi sân đấu để quay về tìm hiểu việc gì đã xảy ra. Một khi lục lọi ở các thế giới song song, cậu nhất định có thể tìm được câu trả lời. Lần này không giống như trước đó khi đụng độ Thomas-B, cơn bực bội, khó chịu này rất mơ hồ, nó hoặc là ở cách rất xa, hoặc là sẽ xảy ra khá lâu sau đó. Thomas tin rằng mình có đủ thời gian để tìm hiểu mọi việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...