Trong một căn nhà nhỏ tại Hogsmeade, một người đang ông với mái tóc bù xù và thân hình tiều tụy đang ngồi gục đầu trên ghế. Đôi mắt của y lấp lóe trong hai hốc mắt u tối (vtruyen.com).
Cánh cửa bật mở, một chàng trai trẻ bước vào.
Người đàn ông đưa mắt nhìn lên, có vẻ như chính chủ đã tới.
Thomas đánh giá người cậu ruột chưa từng gặp mặt của mình. Ấn tượng đầu tiên của Thomas về Sirius là: ông ta chẳng khác gì một cái xác chết biết đi. Làn da trắng nhợt như sáp, dính sát xương mặt, nhìn giống như 1 cái đầu lâu. Râu ria xồm xoàm, tóc tai bù xù do lâu ngày không cắt tỉa. Ngoại trừ đôi mắt sáng lấp lóe kia có vài phần tương tự thì chẳng còn chút nào giống với bà Serena, chị gái của ông ta, cả (vtruyen.com).
Khi Thomas đang đánh giá Sirius, ông cậu này cũng đang làm điều tương tự. Qua lời giới thiệu của người quản gia, Alden, Sirius đã biết Thomas được cậu thanh niên trước mặt này chính là con trai của người chị gái tưởng như đã chết của mình.
Cái vẻ ngoài có phần chỉn chu cùng ánh mắt khó chịu của Thomas khiến cho ấn tượng đầu tiên của (vtruyen.com) Sirius về cậu ta không quá tốt. Dáng vẻ này làm ông cậu cho rằng Thomas là học sinh nhà Slytherin. Nhất là cái cách hành sự đặc mùi “quyền lực” mà cậu ta đang làm càng khiến Sirius tin tưởng vào suy đoán của mình.
Thomas tiến lên phía trước, kéo 1 cái ghế và ngồi xuống đối diện người cậu của mình.
“Tự giới thiệu một chút. Thomas Walker, con trai của Serena Walker, hoặc ngài có thể biết tới dưới cái tên Serena Black. Nói cách khác tôi là cháu trai của quý ngài đây.”
Sirius Black khó chịu gật đầu. Cái cách nói chuyện của Thomas, đặc biệt là cái giọng điệu đều đều không cảm xúc của cậu ta, làm ông cảm giác thực ghê tởm.
Thomas dường như không nhận ra sự khó chịu của Sirius, cậu ta tiếp tục:
“Bình thường ra mà nói, tôi cần đón tiếp cậu ruột của mình 1 cách lịch sự và lễ phép hơn. Tuy nhiên, ông lại bị coi là kẻ đã gián tiếp giết chết cha mẹ của bạn thân tôi bằng cách bán đứng họ cho Voldemort nên…”
“Ta giết ai?” – Sirius cắt ngang lời của Thomas, ông ta dường như bị kích động rất mạnh.
Thomas nhướng mày:
“Cha mẹ của Harry Potter, James và Lily.”
Những cái tên của mà Thomas nhắc tới dường như có ma lực thực đáng sợ. Chúng khiến Sirius dường như mất đi lí trí.
“Ta giết James và Lily… ha ha ha… ta giết…”
Những tiếng lẩm bẩm pha lẫn tiếng cười cuồng loạn phát ra từ Sirius.
Thomas ngồi lẳng lặng chờ đợi cho tới khi Sirius bình tĩnh trở lại.
Qua một quãng thời gian, Sirius đã lấy lại bình tĩnh. Ông ta ngồi thụp xuống ghế, hỏi lại Thomas:
“Cậu là bạn thân của Harry?”
“Đúng!”
“Nói vậy thì… cậu là học sinh nhà Gryffindor?” – Sirius hỏi bằng một giọng không chắc chắn. Ông ta không tin Thomas lại thuộc nhà Gryffindor sau khi đã tiếp xúc, cậu ta càng giống một Slytherin. Nhưng ngoài lý do đó, Sirius không nghĩ ra lý do nào khiến một kẻ có tính cách như Thomas lại trở thành bạn thân của một học sinh Gryffindor.
“Đúng vậy!”
Câu trả lời của Thomas đẩy Sirius tới đỉnh điểm của sự hưng phấn, ông ta lại cười như điên. Sau khi phát tiết đủ, ánh mắt của Sirius nhìn sang Thomas đã không còn sự hầm hè ban đầu. Sirius hỏi một cách thân thiết:
“Harry thế nào?”
Sirius có vẻ vô cùng vui mừng, nhưng Thomas vẫn hoàn toàn dửng dưng. Cậu ta đáp lại với cái giọng đều đều như trước:
“Ở đây tôi mới là người có quyền đặt câu hỏi, ngài Black. ”
Câu trả lời của Thomas như dội một gáo nước lạnh lên đầu Sirius. Vẻ vui mừng vừa xuất hiện lại lập tức biến mất. Ông ta tiếp tục hỏi:
“Thế cậu tính là gì tôi, ngài Walker? Tống tôi trở lại ngục Azkaban?”
Thomas lấy ra một chai ma dược, đặt nó trước mặt Sirius, nói:
“Uống nó, và tôi sẽ hỏi ông một vài câu hỏi. Tùy vào câu trả lời mà tôi sẽ quyết định cách mà ông sẽ được đối xử về sau.”
Sirius nhìn thật kỹ chiếc lọ thủy tinh nhỏ trước mặt, hỏi:
“Chân dược?”
Thomas không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn Sirius.
Sirius do dự. Không có bất kỳ ai biết tới Chân dược mà lại muốn uống nó cả.
“Ông thật may mắn vì có một người chị tốt. Mẹ của tôi vẫn tin là ông vô tội. Nếu không phải mẹ tôi yêu cầu điều tra rõ mọi việc, hiện tại chỗ của ông là Azkaban chứ không phải ngồi đây.”
Biết mình chẳng còn lựa chọn nào, Sirius cầm chai thuốc lên, nhấp 1 ngụm nhỏ. Trong khoảnh khắc (vtruyen.com) trước đó, Sirius chợt nghĩ tới việc đột ngột tấn công Thomas, khống chế cậu ta và rời đi. Nhưng không biết có phải nhờ vào bản năng của dã thú được thừa hưởng từ hình dạng chó đen của mình hay không, Sirius có cảm giác bản thân sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu hành động như vậy.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, khuôn mặt hốc hác của Sirius dại ra, cặp mắt lấp lánh cũng mất đi ánh sáng vốn có, trở lên đờ đẫn, vô hồn.
Thomas bắt đầu đặt câu hỏi:
“Tên đầy đủ”
“Sirius Black.”
“Tuổi?”
“34.”
“Kể lại cho tôi tất cả những gì đã xảy ra trong cái đêm mà cha mẹ Harry chết, cũng như những gì đã xảy ra giữa ông và Peter Pettigrew sau đó.”
Ánh mắt của Sirius bắt đầu có cảm xúc, ông ta đang dần nhớ lại quãng thời gian mà mọi chuyện đã xảy ra, nhớ lại cái đêm mà ông ân hận nhất trong cuộc đời.
Thomas lẳng lặng nghe lời kể của Sirius, cậu ta cũng sử dụng đồng thời Triết tâm trí thuật (Legilimency) để nhìn thẳng vào những mảnh vỡ ký ức được Sirius hồi tưởng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, câu chuyện của Sirius cũng đi tới hồi kết. Nó không có khác biệt quá nhiều so với những gì Thomas đã biết.
Có nhiều người sẽ cho rằng hành động của Thomas là thừa thãi, vì cậu ta có khả năng liên kết thế giới. Chỉ cần vận dụng khả năng của mình, Thomas hoàn toàn có thể tự mình tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng chính bởi vì nắm giữ khả năng liên kết thế giới, Thomas càng hiểu rõ hơn tính vô hạn của không thời gian. Không có gì có thể đảm bảo rằng những gì thuộc về giới khác cũng sẽ đúng ở thế giới này. Chính vì hiểu rõ điều đó, nên trước khi hành động theo thông tin bản thân đã biết trước Thomas luôn kiểm tra lại độ chính xác của thông tin trước khi hành động.
Chờ tới khi Sirius tỉnh lại, thái độ của Thomas đã tốt hơn trước đó rất nhiều.
“Cậu đã tỉnh?” – Thomas hỏi.
Câu hỏi với thái độ có phần ân cần của Thomas khiến cho Sirius không được tự nhiên. Ông vẫn còn nhớ cái thái độ lạnh nhạt đến phát tởm của thằng nhóc trước mặt thể hiện ngay trước khi bản thân uống thuốc.
Thomas có thể nhìn ra sự khó chịu của Sirius, cậu ta không ngại điều đó. Dẫu sao thì những gì (vtruyen.com) diễn ra trước đó thực sự là không được thân thiện. Thomas không thể yêu cầu một người không quen biết mình có thể bỏ qua ký ức khó chịu đó mà đối xử nhiệt tình với mình, cho dù người trước mặt đây là cậu ruột của cậu ta thì cũng chẳng ngoại lệ. Nếu như người trước mặt này có thể ngay lập tức nhiệt tình thì lúc đó Thomas lại cần phải cảnh giác.
“Cháu đã nghe hết những gì cậu nói. Lúc này không phải là lúc để manh động. Cháu sẽ đi bàn bạc việc này với Gs Dumbledore. Trong lúc đó, cậu hãy chờ ở đây.”
Sirius hốt hoảng:
“Không được. Không thể nói với Gs Dumbledore.”
“Tại sao?”
Sirius ngập ngừng:
“Thầy ấy… thầy sẽ sẽ không tin đâu.”
“Nếu là cậu thì thầy ấy sẽ không tin. Nhưng cháu thì khác.”
Sirius do dự, sau đó gật đầu chấp nhận. Nói thực ra thì ông không cho rằng mình có lựa chọn nào khác.
Thomas gọi ngài quản gia Alden tới và dặn dò:
“Phiền ông đưa cậu ấy đi tắm rửa và thay một bộ quần áo chỉnh tề. Nhìn bộ dáng này của cậu thì muốn chiếm được lòng tin của người khác cũng khó. Tiếp theo là tìm cho cậu của cháu 1 cây đũa phép phù hợp.”
Ngài quản gia đáp lại:
“Tôi sẽ xắp xếp mọi thứ ổn thỏa thưa cậu chủ.”
Thomas gật đầu:
“Tất cả nhờ vào ông vậy. Cháu cần trở về trường.”
Thomas rảo chân rời đi.
Sirius nhìn sang ngài quản gia, hỏi với giọng điệu không có một chút nào tin tưởng:
“Thằng nhóc đó thực sự là học sinh nhà Gryffindor?”
Ngài quản gia bật cười, ông đã nhận được câu hỏi này không ít lần. Ông đáp:
“Chính xác 100% thưa ngài. Không những thế, cậu ấy còn là đệ tử của ngài Dumbledore.”
Sirius bắt đầu hoài nghi chính mình. Từ bao giờ mà học sinh nhà Gryffindor bắt đầu trở lên tráo trở, lật mặt nhanh hơn người yêu cũ; rồi thì hành xử bình tĩnh thành thục, lo trước tính sau. Phải chăng trong hơn 12 năm bản thân ngồi tù, Hogwarts đã thay đổi cách phân loại các học sinh.
* * *
Tiếng gõ cửa vang lên trong căn phòng hiệu trưởng.
“Mời vào.” – Gs Dumbledore lên tiếng.
Cánh cửa bật mở, Thomas tiến tới.
Gs Dumbledore cuộn tờ giấy da dê trên tay lại, đặt nó xuống bàn.
“Có việc gì mà con lại tới đây vào giờ này vậy?”
Không trách Gs Dumbledore ngạc nhiên, mới chỉ cuối buổi sáng nay thôi, Thomas vừa rời đi với thái độ giận dỗi. Và giờ, chỉ mới qua giờ ăn tối 1 chút thôi, cậu học trò này lại tới tìm ông 1 lần nữa.
“Con đã bắt được Sirius Black.”
Gs Dumbledore đứng bật dậy. Ông vội vàng tiến tới bên cạnh Thomas, gấp gáp:
“Con nói thật?”
“Vâng!”
“Đưa ta đi gặp hắn.” – Gs Dumbledore sốt sắng.
Thomas khẽ lắc đầu:
“Xin thầy bình tĩnh, con mới phát hiện ra vài điều thú vị.”
Gs Dumbledore dừng lại. Thomas sẽ không bắn tên không đích, xem ra cậu ta đã biết được điều gì đó thực sự quan trọng.
Thomas tiến tới bàn trà, vừa đi vừa nói:
“Trước khi vào chuyện, con cần ăn chút gì đã. Con vội vàng về đây mà chưa ăn gì cả.”
Gs Dumbledore ngồi xuống đối diện Thomas, rót cho mình một ly trà. Nhìn Thomas đang ngấu nghiến đống đồ ăn do lũ gia tinh dọn lên, khi cậu học trò đã ăn xong, ông hỏi:
“Rốt cuộc thì có chuyện gì khiến con phải tới gặp ta gấp như vậy.”
Thomas bình tĩnh lau mép, dọn dẹp đống thìa dĩa qua một bên. Sau khi thu dọn xong, cậu ta mới trả lời:
“Sirius Black vô tội. Bản án 12 năm trước là 1 sai lầm.”
“Con khẳng định?” – Gs Dumbledore nghi ngờ - “Con phải biết là năm đó hắn đã nhận tội.”
Thomas đáp lại:
“Nếu như hắn có thể chống lại Chân dược loại mạnh nhất, cộng thêm Triết tâm trí thuật (Legilimency) của con cũng phạm sai lầm.”
Gs Dumbledore im lặng, ông không cho rằng Sirius Black có thể vượt qua cả hai cửa ải mà Thomas vừa nói. Nếu như vậy thì phán quyết 12 năm trước là một sai lầm.
“Vậy tại sao hắn lại nhận tội.”
Thomas ngớ ra, cậu ta đã quên mất không hỏi tới việc này. Nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới việc trả lời Gs Dumbledore:
“Con quên mất không tra hỏi vấn đề đó. Nhưng theo con thì có lẽ là do ân hận.”
“Ân hận?”
“Vâng. Vào cái đêm mà bố mẹ Harry bị giết, Sirius đã đưa ra ý kiến: đổi người giữ bí mật. Họ đã để cho Peter Pettigrewtrở thành người giữ bí mật, còn Sirius chỉ làm mục tiêu giả để thu hút sự chú ý của mọi người.”
“Nói như vậy, kẻ phản bội thực chất là Peter Pettigrew. Còn Sirius sau khi giết kẻ phản bội, hắn ân hận về việc đưa ra chủ ý đổi người nên mới nhận hết mọi tội lỗi về mình?”
Thomas khẽ gật đầu xác nhận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...