Ngay khi Thomas đang mải nghĩ ngợi lung tung, giọng lão Hagrid vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của cậu:
“Tuyệt, Thomas. Ta nghĩ nó có vẻ mến trò đó. Có muốn cưỡi nó một vòng không? Ta dám chắc nó chịu cho con cưỡi nó bay một vòng đấy”
Thomas nhìn con Bằng Mã, hỏi:
“Mày đồng ý chứ?”
Hỏi thăm ý kiến của một con quái thú là điều vô lý nhất mà một người bình thường có thể nghĩ ra, nhưng đây là thế giới phép thuật, nơi mà mọi thứ đều có thể xảy ra, thì lại chẳng phải là điều gì quá đáng ngạc nhiên.
Bằng Mã tuy kiêu ngạo nhưng chúng thực sự vô cùng thông minh. Con Bằng Mã đứng trước mặt Thomas nhẹ nhàng gật gù cái đầu của nó.
Lão Hagrid thúc giục:
“Trèo lên đi, ngay phía sau chỗ nối với cánh, và lưu ý là chớ có nhổ một cái lông vũ nào nha, Bằng Mã không khoái vụ đó đâu...”
Thomas đến bên lưng con Bằng Mã, vỗ lên cánh vài cái rồi xoay người vút lên không và nhẹ nhàng rơi lên phía trên lưng của con vật.
Thomas biết rằng 1 khi con vật bắt đầu bay lên sẽ khá là sóc nảy, đôi chân của cậu kẹp lấy bụng của con bằng mã, tay cầm lấy một đám lông dày. Cầm nhiều lông 1 lúc sẽ khiến giảm được nguy cơ giật phăng mất chúng.
Con Bằng Mã có vẻ không ưa việc đám lông của mình bị cầm loạn, nó quay đầu nhì Thomas và thở phì phì.
Thomas bỏ tay ra, vỗ nhẹ lên lưng của con thú, an ủi:
“Chỉ chút xíu cho tới khi lên không thôi, thông cảm nhé.”
Con Bằng Mã phì phì hai tiếng ra điều bất mãn nhưng cũng không có thêm bất cứ hành động nào mạnh mẽ hơn.
Thomas bật cười, cậu ta biết người bạn dưới chân này đã đồng ý.
Đôi cánh dài vài mét của con Bằng Mã giang ra hai bên, Thomas nhanh chóng túm lấy đám lông trên lưng của nó và khom người xuống trước khi con vật bay vút lên trời. Sau khi bay lên không trung, Thomas thả đôi tay đang của mình ra và ưỡn thẳng người để tận hưởng khoảnh khắc hiện tại.
Hôm nay Thomas thực sự đã có một trải nghiệm mới. Không tự do tự tại như khi tự bay, cũng không được êm ái như khi ngồi trên chổi thần nhưng có những thú vị đặc trưng riêng của nó. Tuy nhiên điều duy nhất khiến Thomas không dễ chịu cho lắm là việc đôi cánh của con Bằng Mã cứ đập vào người và vướng vào chân như muốn hất tung cậu ta xuống. Cả người Thomas lắc lư, nhấp nhô lên xuống theo mỗi cái đập cánh của con Bằng Mã.
Tốc độ của con Bằng Mã thực sự là rất khả quan, sau khi đã thích ứng với chuyển động của con vật, Thomas ra hiệu cho nó chở mình bay một vòng quanh ngôi trường.
Con Bằng Mã có vẻ như rất thích bay lượn trên không trung, dù là trên lưng đang trở thêm một người nhưng nó vẫn trở Thomas một vòng quanh lâu đài Hogwarts, sự việc này đã thu hút sự chú ý của vô số học sinh.
Không dừng ở đó, con Bằng Mã còn chở Thomas lướt trên mặt Hồ Đen rộng lớn trước khi quay trở lại bãi chăn thả và hạ cánh xuống mặt đất.
Thomas chúi người xuống, hai chân kẹp chặt lấy bụng còn tay thì ép vào sau chót cánh, nơi tiếp xúc với cái lưng to lớn của con Bằng Mã.
Bốn cái chân không cân đối của con Bằng Mã chạm mặt đất, Thomas ngồi thẳng dậy, thở phào một hơi rồi xoay người nhảy xuống.
Lão Hagrid gào lên:
“Làm tốt lắm, Thomas!”
Trong khi đám người vỗ tay hoan hô, Thomas lấy tới một con cá và đút nó cho con Bằng Mã. Cậu ta vuốt cái cổ mượt mà của con thú, nói:
“Cảm ơn nhé.”
Con Bằng Mã gừ gừ vài tiếng đáp lại tiếp tục thưởng thức con cá của nó.
Thomas bật cười, vỗ về con thú vài cái và quay lại chỗ đám học sinh.
Lão Hagrid hỏi:
“Cảm giác thế nào, Thomas? Tôi đã nói là nó rất tuyệt mà.”
Thomas đáp lại:
“Khá là thú vị thưa giáo sư. Tuy nhiên, con cho rằng loài sinh vật này không thích hợp với đám ngu xuẩn, hèn nhát và vô giáo dục đâu. Đám đó chắc chắn sẽ chọc giận chúng.”
Thomas khong hề át chế giọng nói của mình và nó cũng đủ cho đám học sinh nhà Slytherin gần đó nghe thấy.
Học sinh nhà Slytherin mặt đỏ lên vì tức giận, chúng có thể nghe ra Thomas đang cố ý nhằm vào chúng. Nhưng học sinh là Slytherin rất giỏi nhẫn nhịn, chúng hiểu không thể bộc phát lúc này nếu không chỉ có thể bị Thomas đánh nhừ đòn. Khi nãy khi uy hiếp thằng nhóc khiêu khích mình, Thomas đã thể hiện ra trình độ phép biến hình vô cùng điêu luyện, thậm chí đến phía sau nhiều người còn phát hiện ra cậu ta còn không cả sử dụng đũa phép. Đám học sinh Slytherin hiểu rằng đó không phải là trình độ mà chúng có thể trêu trọc.
Thomas trở về trong đám học sinh cùng nhà, quay sang Hermione nói:
“Thế nào? Rất hiệu quả đúng không? Chẳng còn con ruồi nào dám bay vo ve nữa.”
Hermione khẽ lắc đầu, cô không muốn tranh luận với Thomas về vấn đề này, tại thời điểm này.
Lão Hagrid hỏi:
“Sao? Có ai khác muốn ngao du không?”
Thành công của Thomas là một tiền đề tốt cho lớp học, chí ít thì đám học sinh còn lại đã bạo dạn hơn, cả đám bắt đầu trèo qua hàng rào vào bãi trăn thả. Lão Hagrid tháo dây cho từng con Bằng Mã một, và khắp bãi chăn thả chỗ nào cũng có những đứa học trò cúi mình chào một cách đầy căng thẳng. Neville cứ chạy tới chạy lui quanh con quái thú của nó, nhưng con đó không có vẻ gì muốn khuỵu chân xuống. Ron và Hermione thì thực tập với con Bằng Mã màu hột dẻ. Harry thì vẫn được ưu tiên với con Bằng Mã định mệnh của mình, Buckbeak.
Thomas đủng đỉnh đi tới chỗ Draco Malfoy, no và 2 thằng bạn Crabbe và Goyle đang thực hành với con Bằng Mã ban nãy mà Thomas cưỡi. Tuy nhiên, có vẻ như đám này đã chọn sai đối tượng, con Bằng Mã màu xám này chẳng có vẻ gì là sẽ chấp nhận chúng. Nó thậm chí còn hếch mặt lên chẳng thèm nhìn Thomas và hai thằng bạn một mắt.
Sự xuất hiện của Thomas ngay lập tức dẫn tới sự chú ý của Malfoy, thằng nhóc nhà Slytherin mặt hơi tái đi, nhưng với cái bản mặt sẵn có của nó thì điều đó cũng chẳng khiến người khác phát hiện.
Malfoy nhìn Thomas đang đi tới, hỏi:
“Mày tới đây làm gì?”
Thomas không thèm nhìn Malfoy và hai thằng bạn mà tiến thẳng tới bên con Bằng Mã. Con Bằng Mã cũng đã phát hiện ra Thomas, nó cúi đầu xuống, dụi cái mỏ của nó vào người cậu ta.
Thomas vuốt ve cái mỏ sắc nhọn của con Bằng Mã, nói với nó bằng giọng đùa cợt:
“Ôi chà. Coi bộ tôi mới có một anh bạn đầy kiêu ngạo rồi.”
Con Bằng Mã hừ hừ hai tiếng, Thomas cảm thấy rõ sự khinh bỉ nó dành cho đám Malfoy và cậu ta bật cười thực vui vẻ.
Malfoy cũng có thể cảm nhận được sự khinh bỉ của con Bằng Mã, cái mặt vốn trắng bệch của nó bắt đầu đỏ lên. Malfoy thề, nếu như không có Thomas, nó nhất định sẽ cho con súc sinh lông lá kia trả giá vì dám xúc phạm tới một phù thủy thuần huyết cao quý.
“Hai thằng cốt đột tụi bay có thể đi kiếm một con Bằng Mã khác. Còn mày, tao nói mày đó Malfoy, đến gần đây.”
Malfoy sững sờ, nó hoảng sợ nhìn Thomas, đến giờ phút này, nó chắc chắn là Thomas đã biết về việc nó đã nhìn thấy hành động của cậu ta.
Malfoy nhìn Thomas, rồi lại nhìn về phía lâu đài. Nó tự hỏi ở đây, có Gs Dumbledore ở, Thomas liệu có dám làm gì nó. Thật nực cười, người mà Malfoy luôn châm chọc sau lưng, Gs Dumbledore, giờ lại trở thành cứu cánh cho nó.
Hai thằng Crabbe và Goyle đang định làm gì đó, đến lúc này chúng mới nhận ra “hai thằng cốt đột” trong lời của Thomas là chúng, thì Malfoy đã đưa tay ra cản chúng lại.
“Tụi mày đi chỗ khác đi. Để tao với Walker gặp riêng một chút.”
“Nhưng…”
“Không sao cả. Đây là Hogwarts, nó không làm gì đâu. Mà nếu nó muốn làm gì thì hai thằng tụi bây cũng chả giúp gì được. Không phải sao…”
Hai thằng Crabbe và Goyle làu bàu rời đi sau khi Malfoy mất công khuyên bảo.
Malfoy nhìn hai thằng bạn rời đi, hít sâu một hơi rồi tiến tới bên cạnh Thomas. Nó đưa mắt nhìn Thomas và con Bằng Mã, trong mắt nó thì Thomas còn đáng sợ hơn con quái thú kia cả vạn lần.
Sau một hồi, sau khi không thấy Thomas có động tĩnh gì, Malfoy tự hỏi liệu có phải nó đã bị quên luôn rồi hay không.
“Mày muốn gì Walker?”
Thomas vẫn không trả lời mà chỉ tập trung vào con Bằng Mã. Ngay khi Malfoy cho rằng Thomas chỉ đang giỡn mặt mình, Thomas đột ngột lên tiếng:
“Đây có lẽ là lần đầu tiên mày và tao nói chuyện với nhau một cách tử tế nhỉ?”
Malfoy ngẩn người, nó không nghĩ Thomas lại hỏi một câu chẳng xuất nhập gì với những thứ nó đang nghĩ.
“Rốt cuộc thì muốn cái gì Walker? Tao không nghĩ chúng ta có gì để nói.”
Thomas lần đầu tiên quay sang nhìn Malfoy, nói:
“Có chứ. Tao cho rằng chúng ta có nhiều thứ để nói. Điều kiện tiên quyết là mày bỏ qua yêu hận tình thù của mày với Harry. Tao hi vọng nhìn thấy người đứng trước mặt nói chuyện với tao là người thừa kế của gia tộc Malfoy hùng mạnh chứ không phải là một thằng ranh ngu xuẩn! Hiểu ý tao không?”
Malfoy im lặng, cúi gục đầu xuống, nó hiểu ra Thomas không hề quan tâm tới việc nó nhìn thấy gì và cái mà cậu ta quan tâm là hoàn toàn khác. Malfoy bắt đầu suy nghĩ về mục đích của Thomas khi nói những lời này.
Thomas nhìn Malfoy đang tự hỏi, cậu ta quay đầu đi, hướng sự chú ý tới con Bằng Mã trước mặt. Con Bằng Mã này đang tỏ ra bất mãn khi Thomas không chú ý tới nó.
Thomas đưa tay lên an ủi con Bằng Mã, cậu ta tự hỏi rằng liệu đây có phải là một con cái. Cái thái độ của nó có phần… đỏng đảnh.
Qua một quãng thời gian, Malfoy ngẩng đầu lên, nhìn về phía Thomas, hỏi:
“Tao vẫn không thể tìm ra được tiếng nói chung gì giữa chúng ta, Walker. Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng mày và tao thực tế là không có gì xung đột.”
Thomas cười nhạt:
“Không. Chúng ta có xung đột đó. Nhưng cũng chỉ là trò trẻ con.”
Thomas quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Malfoy, hỏi:
“Malfoy, mày cho rằng cái gì là cơ sở cho sự cao quý của các gia tộc thuần huyết.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...