Một vài câu chuyện và một ít náo loạn nho nhỏ cũng không ảnh hưởng tới việc đoàn tàu tiến về phương bắc. Trong quãng thời gian này, Draco Malfoy đã tới trình diện một lần.
Mọi người nghĩ nó chỉ muốn tới cả trọc tức cả đám nhưng Thomas thì cho rằng thằng đần thuần chủng đó chỉ tới để gặp Harry để chứng tỏ sự tồn tại của nó trong mắt của “người quan trọng”.
Sau khi Malfoy rời đi, Ron hầm hè:
“Năm học này mình nhứt định sẽ không chịu đựng thằng Malfoy nữa, mình sẽ ghè đầu nó ra và…”
Ron giơ tay làm một động tác hung dữ trong không trung, Hermione chỉ vào giáo sư Lupin, rít lên nho nhỏ:
“Ron, nói năng cẩn thận.”
Hermione không biết việc bùa chú im lặng của Thomas đã bị loại bỏ. Tuy nhiên, cô không muốn gây cho giáo viên mới một ấn tượng xấu, dù đó chỉ là một hành động vô nghĩa với ông ta.
Có điều sự lo lắng của Hermione dường như là thừa thãi, Gs. Lupin vẫn ngủ say như chết.
Trời mưa càng lúc càng to, đoàn xe lao về phương bắc trong màn mưa mờ mịt. Những khung cửa sổ giờ đây chỉ còn là những cái khung trống trơn mà xám xịt lung linh làn nước mưa, rồi dần dần tối sẫm. Dọc khắp hành lang và trên những ngăn để hành lý, đâu đâu cũng thắp lồng đèn. Đoàn tàu lắc lư, mưa trút rào rào, gió gầm rú... mà giáo sư Lupin vẫn chưa có dấu hiệu gì là sẽ tỉnh lại.
Ron chồm tới trước để dòm qua cái cửa sổ bây giờ đã hoàn toàn đen thui phía sau vai giáo sư Lupin. Cậu nói:
“Chắc là tụi mình gần tới nơi rồi.”
Ron chưa dứt lời thì đoàn tàu bỗng dưng hãm tốc độ.
“Tuyệt vời!”
Ron reo lên, đứng dậy, cẩn thận đi ngang qua giáo sư Lupin để tìm cách nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Mình đang đói chết đi được, chỉ muốn nhào vô ăn tiệc ngay thôi.” – Ron nói.
Hermione xem đồng hồ nói:
“Giờ này thì chưa thể tới nơi được…”
Ron quay đầu lại nhìn Hermione, hỏi:
“Vậy tại sao đoàn tàu ngừng chạy?”
Đoàn tàu đang hãm dần tốc độ, càng lúc càng chậm hơn. Khi tiếng máy tàu xình xịch chìm đi thì tiếng mưa gào gió rú bên ngoài cửa sổ nghe càng rõ thêm.
Harry là đứa ngồi gần cửa nhất, đứng dậy để nhìn ra hành lang. Dọc suốt các toa tàu, chỗ nào cũng thò ra những cái đầu ngơ ngác tò mò.
Thomas đột ngột đứng dậy, đi ra cửa.
Hermione cau mày, hỏi:
“Cậu tính đi đâu vào giờ này vậy?”
Thomas nhún vai, đáp tỉnh bơ:
“WC. Mình không ngại nếu cậu đi cùng đâu.”
“Cút!” – Hermione đỏ mặt gắt.
Thomas quay sang Harry và Ron hỏi:
“Có vị nào muốn đi cùng không?”
Ron và Harry nhìn ánh mắt giết người của Hermione, cả hai rụt rè lắc đầu. Trên thực tế cả hai cũng không có ý định theo chân Thomas.
Hermione cau mày nhìn Thomas biến mất sau cánh cửa toa, cô quay sang hỏi Ron và Harry:
“Các cậu có thấy Thomas có gì đó hơi kỳ lạ không? Mình thấy cậu ấy có gì đó là lạ.”
Ron ngu ngơ:
“Cái gì lạ cơ?”
Harry thoáng sửng sốt nhưng cũng lắc đầu phủ nhận nghi ngờ của Hermione:
“Cậu nghĩ nhiều rồi. Mình thấy cậu ấy vẫn bình thường mà.”
Hermione nhẹ nhàng cau mày, cô tự hỏi, thật sự là bản thân đa tâm sao?
Chỉ sau khi Thomas rời đi được một thời gian ngắn, đoàn tàu Tốc hành Hogwarts thình lình khựng lại, và khắp các toa vang lên tiếng đùng đùng của rương hòm rớt khỏi mấy ngăn để hành lý. Rồi, thực đột ngột, tất cả đèn trên tàu bỗng tắt phụt, mọi người bị nuốt chứng bởi bóng đêm sâu thẳm.
Giọng nói của Ron vang lên đằng sau Harry:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ui da!” Hermione kêu thất thanh, "Ron ơi, cậu dẫm lên chân mình!”
Harry lần mò trở về chỗ ngồi. Ron hỏi:
“Mấy cậu có nghĩ là tàu bị hư không?”
“Ai biết được!”
Một tiếng ken két chói tai vang lên, Harry nhìn thấy lờ mờ hình thù của Ron đang cố chùi một mảng cửa kính cho trong để thử nhìn ra ngoài. Ron nói:
“Có cái gì đang đi động bên ngoài. Mình nghĩ có lẽ người ta đang lên tàu.”
Cửa toa tàu của tụi nó bỗng bật mở, và ai đó ngã dúi dụi lên chân Harry.
“Ối! Xin lỗi! Bạn có biết chuyện gì đang xảy ra không? Ui da, xin lỗi nha…”
“Neville hả?”
Harry sờ soạng trong bóng tối, nắm được tấm áo choàng của Neville, kéo nó dậy. Neville mừng rỡ:
“Harry đó hả? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Mình chẳng biết gì cả. Ngồi xuống đi.”
Neville ngồi xuống, nhè ngay đầu con Crookshanks, con mèo ré lên đau đớn. Giọng của Hermione vang lên:
“Để mình đi hỏi bác lái tàu xem có chuyện gì.”
Harry chỉ cảm thấy Hermione đi ngang qua nó, cánh cửa toa tàu lại mở ra, rồi nó nghe ình một cái như hai vật chạm mạnh nhau, và hai tiếng kêu đau cùng thốt ra.
“Ai đó?”
“Ai đó?”
“Ginny hả?”
“Chị Hermione?”
“Em đang làm gì vậy?”
“Em đi kiếm anh Ron...”
“Vô đây, ngồi xuống đi.”
Harry chợt cảm thấy một cảm giác mềm mại ép lên đùi, mùi hương có phần quen thuộc xộc vào mũi. Cậu nói một cách đầy xấu hổ:
“Ginny, em ngồi lên anh rồi.”
“A!” – Ginny hét lên một tiếng nho nhỏ, đồng thời nhảy dựng lên vì bất ngờ.
Neville hét lên:
“Á! Chân tôi!”
Một giọng khàn khàn vang lên:
“Im lặng!”
Cuối cùng thì giáo sư Lupin cũng bị đánh thức. Harry nghe tiếng ông cử động trong một góc. Không đứa nhóc nào dám hó hé thêm một câu.
Bỗng vang lên một tiếng "tách" nhỏ, rồi ánh sáng lung linh chan hoà khắp toa. Giáo sư Lupin xuất hiện với một nắm lửa trong tay. Ngọn lửa chiếu sáng gương mặt xám ngoét mệt mỏi của ông, nhưng đôi mắt ông thì long lanh đầy cảnh giác và thận trọng. Cũng bằng cái giọng khàn khàn như lúc nãy, giáo sư Lupin ra lệnh:
“Ai ở đâu thì ở yên đó!”
Ông chậm rãi đứng lên, cánh tay giơ ra trước, bàn tay cầm lửa soi đường. Nhưng cửa toa lại mở ra trước khi giáo sư Lupin đi tới cửa.
Ánh sáng lung linh từ ngọn lửa trong tay giáo sư Lupin tỏ ra một hình thù trùm áo khoác cao lừng lững gần đụng nóc toa, đứng ngay trên lối ra vào. Gương mặt của kẻ đó hầu như khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu.
Ánh mắt của Harry trượt xuống phía dưới, và cái nó nhìn thấy làm cho bao tử nó quặn lên. Ở chỗ tay áo của tấm áo khoác thò ra một bàn tay nhầy nhụa, xám xịt, nhờn nhợt, ghẻ lở, và gớm ghiếc như một cái xác chết trôi đã trương sình.
Bàn tay chỉ lộ dạng trong tích tắc. Con vật nấp dưới tấm áo khoác dường như cảm nhận được cái nhìn trừng trừng của Harry, bàn tay chợt thụt vô trong nếp áo choàng màu đen.
Và cái khuất lấp dưới cái mũ trùm đầu, không rõ đó là cái gì, chỉ biết nó đang hít một hơi thở dài chậm rãi tạo thành những tiếng khò khè, như thể đang cố gắng hút cái gì đó từ trong không trung, chứ không chỉ hít không khí mà thôi.
Một luồng khí lạnh lẽo quét qua mặt tất cả mọi người đang có mặt trong toa tàu. Harry cảm thấy hơi thở nó không sao thoát ra được khỏi lồng ngực. Luồng khí lạnh thấm buốt da, luồn sâu vào buồng phổi của Harry, thấu tận tim…
Mắt Harry như lộn ngược vô trong đầu, không còn có thể nhìn thấy gì nữa. Nó đang chìm đắm trong cơn lạnh chết người, bên tai như có tiếng nước chảy xiết. Nó có cảm giác mình bị nhấn chìm xuống nước, càng lúc càng xuống sâu, tiếng gầm gào càng lúc càng lớn hơn…
Và rồi, nó nghe tiếng kêu gào vẳng lại từ xa xa, những tiếng kêu gào van xin cực kỳ thảm khốc kinh hoàng. Nó muốn ra tay giúp đỡ kẻ khốn cùng nào đó, cho dù kẻ đó là ai. Nó giơ tay ra, nhưng nó hoàn toàn bất lực... một màn sương khói trắng mịt đang xoáy chung quanh nó, ngay bên trong người nó...
Gs. Lupin bước qua người Harry, đi tới trước mặt viên giám ngục Azkaban, rút cây đũa phép của thầy ra. Thầy nói:
“Không ai trong số chúng tôi ở đây giấu Sirius Black dưới lớp áo khoác đâu. Đi đi!”
Nhưng viên giám ngục Azkaban vẫn không hề nhúc nhích.
Gs. Lupin đọc rì rầm:
“Expecto Patronum!”
Một tia sáng bạc bắn ra từ đầu cây đũa phép của thầy bắn trúng viên giám ngục Azkaban.
Tên giám ngục giật lùi ra sau rồi quay người rời đi.
Khi tên giám ngục đi tới cuối toa tàu, cánh cửa buồng vệ sinh bật mở. Một bóng người được bao bọc trong hào quang màu bạc xuất hiện, vươn tay tóm chặt lấy cái cổ của hắn.
Bóng người trong ánh sáng bạc cười nhẹ:
“Bất ngờ chưa? Tao chờ mày hợi bị lâu rồi đấy.”
Tên giám ngục giãy dụa kịch liệt, cảm giác thống khổ quen thuộc trên khổ khiến nó đau đến muốn tan biến. Tên giám ngục tự nhủ sao bản thân lại đen đủi như vậy, bị hai đòn nghiêm trọng từ thứ tồn tại khắc tinh của bản thân liên tục. Nó bắt đầu hối hận khi đâm đầu vào cái toa tàu này.
Nhưng tên giám ngục không biết rằng, sự thống khổ của nó chỉ mới bắt đầu.
Một sức hút xuất hiện, tên giám ngục chỉ cảm thấy xung quanh xoay tròn. Khi nó tỉnh táo lại, nó đã bị nhốt trong một cái chai thủy tinh nhỏ, xung quanh cái chai khắc đầy những ký tự Rune cổ.
Tên giám ngục lao về phía cái thành với hi vọng phá nát cái lọ đoạt lại tự do. Nhưng ngay khi nó sắp chạm tới thành chai, những ký tự Rune bắt đầu phát sáng, một ánh sáng bạc mãnh liệt xuất hiện và hất văng con quái vật ra khỏi cái thành.
Tên giám ngục co quắp vì đau đớn.
Thomas chăm chú nhìn tên giám ngục đang bị giam giữ. Chỉ đến khi xác định được sự vững chắc của cái nhà tù nho nhỏ mình tạo ra dành riêng cho giám ngục Azkaban cậu ta mới nhếc mép nở một nụ cười. Tâm trạng của Thomas khá lên rất nhiều, hôm nay cậu ta đã tóm được một mẫu vật nghiên cứu hoàn toàn mới, còn sống giãy đành đạch.
Cất kỹ cái lọ, Thomas rời khỏi phòng vệ sinh, đi trở về khoang tàu của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...