Ron và Hermione tới trước văn phòng của Lockhart, những âm thanh bên trong cho chúng biết chủ nhân của căn phòng này có vẻ đang túi bụi vì công việc. Hai đứa nó có thể nghe thấy những tiếng lạch cạch, tiếng đồ đạc va chạm nhau, tiếng chân người vội vàng.
Hermione gõ cửa, đầu óc của cô giờ đang loạn thành từng đoàn. Cô vẫn còn chưa hiểu được lý do khiến Thomas bảo cô và Ron tới gặp Lockhart, mà với cái tình cảnh hiện tại thì chính cô cũng không muốn nghĩ thêm nữa. Điều duy nhất Hermione quan tâm lúc này là sự an nguy của Neville.
Bên trong căn phòng đột ngột trở lên im lặng. Rồi cánh cửa hé mở và qua khe cửa hẹp đó, Heermione và Ron có thể nhận ra đôi mắt của Lockhart.
- À… trò Granger và trò Weasley…
Ông ta mở cánh cửa rộng thêm một chút:
- Lúc này ta đang bận rộn lắm. Các trò có chuyện gì thì trình bày nhanh lên một chút.
Hermione nói:
- Thưa thầy, chúng con cần sự giúp đỡ của thầy. Con có vài thông tin hữu ích.
- Ờ… thôi… cũng được…
Tuy chỉ nhìn thấy có một nửa mặt của Lockhart, nhưng hai đữa cũng nhận ra là ông ta có vẻ không thoải mái chó lắm. Dù vậy Lockhart cũng mở cửa ra cho Ron và Hermione bước vào:
- Ta định… Ờ thôi… vào trước đi…
Văn phòng của Lockhart hầu như đã bị lột trần trụi. Hai cái rương to khủng bố đang mở banh nắp trên sàn. Những tấm áo chùng đủ màu sắc: xanh ngọc bích, màu hoa tử đinh hương, màu bán dạ lam… được xếp vội vàng và chất đống vào trong một cái rương. Trong cái rương kia là sách vở chen chúc ngổn ngang. Những tấm hình vốn được dùng để treo kín các bức tường, bây giờ đã được tháo xuống, xếp vào những cái hộp để trên bàn làm việc.
Ron hỏi:
- Thưa thầy, thầy định đi đâu sao?
Lockhart đưa tay gỡ nốt tấm áp phích có vẽ chân dung bằng khổ người thật của ông ra khỏi cánh cửa, vừa cuộn nó lại vừa nói:
- Ờ, thì… ờ, phải. Hiệu triệu khẩn cấp… không thể tránh được… Đành phải đi thôi…
Hermione hỏi:
- Vậy còn số phận của Neville thì sao thưa thầy?
- À, về chuyện đó,… thật là không may…
Trong khi tránh né ánh mắt của hai đứa, Lockhart vừa nói vừa kéo ngăn tủ ra và bắt đầu vét hết đồ bên trong cho vô một cái bao:
- Đó là một việc… xui xẻo hết sức… không ai có thể đau lòng và thương tiếc hơn ta…
Hermione kêu lên:
- Thầy là giáo viên dạy Nghệ thuật Phòng chống Hắc ám! Thầy không thể bỏ đi khi mà con quái vật vẫn còn ở đây, khi mà một học sinh của thầy vừa mới bị bắt.
Lockhart lẩm bẩm, tay vẫn không ngừng thu dọn đống đồ vật của mình:
- Ờ… ta phải nói rằng… hồi ta nhận lấy công việc này… đâu có thấy trong hợp đồng ghi là phải công tác mấy chuyện như vầy… ta đâu có ngờ…
- Vậy là thầy tính chạy trốn?
Hermione hỏi lại:
- Thầy đã làm được biết bao nhiêu kỳ tích, ghi chúng vào trong sách vở. Thế mà hiện giờ thầy lại…
Lockhart nói nhẹ nhàng:
- Sách nhiều khi gây ngộ nhận…
Hermione hét lớn:
- Nhưng chính thầy viết ra chúng mà!
Lockhart đứng thẳng lên và nhìn Hermione một cách nghiêm trang, nói:
- Học trò đáng mến của ta ơi, hãy lý luận một cách tỉnh táo bình thường được chứ. Nếu người ta không tưởng là chính ta đã làm tất cả những gì ta ghi trong sách, thì sách của ta làm sao bán chạy được bằng một nửa như hiện nay. Ai mà thèm đọc chuyện về một lão phù thủy người xứ Armenie xấu xí, cho dù thực sự chính lão đã cứu được cả một làng thoát khỏi họa người sói. In hình lão trên bìa sách chỉ tổ làm cho người đọc chạy xa khỏi kệ sách mà thôi. Lão thiếu khái niệm về y phục. Còn mụ phù thủy đã trục xuất được Nữ thần báo tử lại sứt môi. Ý ta định nói, mà thôi…
- Vậy là thầy đã cướp công của nhiều người làm thành tích của riêng mình?
Hermione vẫn còn rất sửng sốt. Một góc nào đó trong cô vẫn từng hi vọng Thomas và Gs Dumbledore nhầm lẫn, và rồi Gilderoy Lockhart vẫn là người anh hùng, là thần tượng mà cô ngưỡng mộ.
Với một fan hâm mộ trung thành nhỏ tuổi như Hermione thì không gì tàn nhẫn hơn việc thần tượng của mình bị sụp đổ. Chính vì vậy mà ngay từ đầu cô không tham gia những kế hoạch của đám Harry; khi Lockhart vẫn thông qua trót lọt những thử thách từ đám bạn thì cô lại nhiều hơn một chút hi vọng. Nhưng Hermione hiểu rằng những người bạn bè của mình thực sự không hề ưa Lockhart một chút xíu nào, vì vậy cô cũng không chia sẻ suy nghĩ của mình cho bất kỳ ai trong nhóm.
Hermione đã cố gằng bám víu lấy hi vọng, nhưng giờ đây, sự thật đã đánh tỉnh cô một cách tàn nhẫn. Hiện thực đã nói rằng cô chỉ đơn giản là đang tự đánh lừa, tự huyễn hoặc bản thân mà thôi. Người đàn ông đã từng là thần tượng của cô giờ đang chạy trốn như một tên hèn. Hermione nhận ra, ông ta thậm chí còn chưa từng có ý định đi cứu Neville dù chỉ là trong thoáng chốc.
Lockhart lắc đầu:
- Đừng nhìn ta như thế. Ta cũng phải tốn nhiều công sức lắm chứ. Ta phải tìm ra tung tích những người đó, rồi hỏi họ đã làm như thế nào những chuyện mà họ đã làm, đây là quá trình khó khăn nhất đấy. Rồi ta phải cho họ thưởng thức món Bùa Obliviate (Một câu thần chú có thể xóa trí nhớ của ai đó, một phần hoặc hoàn toàn) của ta để họ quên hết những chuyện họ đã làm đi. Nếu ta chỉ còn có một điều đáng để tự hào thì đó chính là món Bùa Obliviate của ta.
Lockhart đóng sập cái nắp rương và khóa lại. Ông lẩm bẩm:
- Để coi. Mọi thứ cuối cùng cũng đã được thu dọn xong. À, còn quên một thứ!
Lockhart rút cây đũa phép ra và quay về phía hai đứa:
- Ta vô cùng tiếc nuối, hai nhóc ạ, nhưng ta vẫn phải dùng Bùa Obliviate lên tụi bây. Kẻo tụi bây lại um xùm lên khắp nơi, rồi ta lại chẳng bán được cuốn sách nào nữa.
Nhưng Hermione cũng rút cây đũa phép ra kịp thời. Lockhart chưa kịp giơ cây đũa phép của ông lên thì đã lãnh trọn câu thần chú:
- Expelliarmus! (Thần chú tước đoạt vũ khí của đối thủ. Nó xóa một đối tượng – thường là một cây đũa phép – khỏi tay người bị trúng đòn)
Lockhart bị bắn văng ra sau, té ngã chổng kềnh lên cái rương. Cây đũa phép của ông bay vút lên không trung. Ron nhanh tay chụp lấy nó và quẳng luôn ra ngoài cửa sổ.
- Lẽ ra ông không nên để cho thầy Snape dạy tụi tôi đấu tay đôi.
Lockhart ngước nhìn lên, khi ông ta thấy Hermione đang chĩa đầu cây đũa phép vào ngay mình thì mặt tái mét, nói một cách yếu ớt:
- Các trò muốn… tôi làm gì? Tôi thực tình không biết cái Mật Thất đó ở đâu. Tôi quả thực không thể làm được gì cả.
Hermione thúc ông ta đứng lên, cô nói:
- May mắn là tụi này đã biết tất cả những thứ đó rồi. Chúng ta đi thôi.
Ron cùng Hermione áp tải Lockhart đi tới cái buồng vệ sinh của con mà Myrtle. Ron nhìn Hermione hỏi:
- Cậu không có sao đó chứ?
Hermione khẽ lắc đầu, cô đã bình tĩnh trở lại, một người như Lockhart tuyệt đối không thể ảnh hưởng tới lý trí của cô lúc này. Chỉ là bản thân Hermione cảm thất hụt hẫng vì thần tượng sụp đổ mà thôi.
Ba người nhanh chóng phát hiện ra cửa lối vào mà Thomas và Harry đã đi qua hồi nãy. Ron đạp Lockhart ngã cắm đầu xuống cái ống nước rồi nhảy xuống ngay sau đó, Hermione không có bất cứ do dự nào mà nhẩy theo ngay tắp lự.
Họ tuột xuống một hồi lâu mới chạm đất. Ron bị hất văng ra khỏi cái ống, té một cái uỵch xuống một cái sàn ẩm ướt trong một địa đạo bằng đá tối om, rộng lớn. Khi Ron đang tính đứng dậy thì Hermione, kèm theo một tiếng hét nhỏ, chính xác ngồi phịch ngay lên người của nó. Ron rên lên một tiếng rồi nằm bẹp.
Lockhart đã lồm cồm đứng dậy cách chỗ nó không xa, mình mẩy lem nhem đầy bùn đất, mặt mày trắng bệch như xác chết.
Hermione áy náy kéo Ron đứng dậy, cô hỏi:
- Cậu không sao chứ?
Ron thều thào:
- Không… không sao. Gần bẹp ruột thôi.
Hermione đỏ mặt, cô không nghĩ Ron sẽ bị biến thành đệm mông cho mình. Vội vàng chuyển sang vấn đề khác, Hermione hỏi:
- Chúng ta chắc là ở sâu dưới trường vài km ấy nhỉ?
Ron đứng thẳng dậy, tách khỏi Hermione. Nó liếc nhìn những bức tường nhớp nháp u ám chung quanh, nhận xét:
- Không chừng ở bên dưới đáy hồ.
Hermione giơ đũa phép ra:
- Lumos!
Hermione và Ron áp giải Lockhart tiến lên phía trước. Bỗng nhiên, Lockhart khuỵu xuống. Ron tiến lên đá nhẹ vào người ông ta:
- Đứng dậy!
Lockhart gượng đứng lên. Rồi bất ngờ, ông nhào vô Ron, vật ngã nó xuống đất. Hermione lao tới, nhưng Lockhart đã đứng dậy, nhảy phắt ra khỏi chỗ Ron đang nằm, tay cầm cái đũa phép mà ông ta móc được trong áo chùng của thằng nhỏ, và trên mặt lại nở một nụ cười đầy răng như trước kia.
Lockhart giơ cây đũa phép của Ron lên và đọc thần chú:
- Obliviate!
Cây đũa phép nổ ấm như một quả lựu đạn, Lockhart bị hất bay ra phía sau, nện người vào bức tường và bị trôn luôn dưới đám đất đá sụp xuống. Sức nổ làm trần địa đạo rung chuyển mạnh, làm cho vụn rữa rơi xuống lả tả thành đống tro. Ron và Hermione sững sờ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ron xổ tục:
- Fu…! Lão cũng quá đen đủi đi!
Lúc này Thomas và Harry sau khi nghe thấy tiếng nổ đã chạy tới.
Harry ngơ ngác nhìn thảm trạng của cái địa đạo bị tàn phá. Nó hỏi:
- Đã có chuyện gì xảy ra thế này?
Ron nhanh chóng kể lại cho hai người những chuyện mà chúng đã trải qua từ lúc tiến tới văn phòng của Lockhart đến giờ. Harry và Thomas quay sang nhìn Hermione với một ánh mắt khiến cô phát ngượng. Hermione trừng mắt:
- Nhìn cái gì?
Thomas giơ ngón tay cái lên:
- Nữ lưu hào kiệt! Nữ lưu hào kiệt!
Hermione nhíu mày, cô hỏi lại:
- Cậu nói cái gì?
Thomas nhận ra mình vừa rồi nhỡ nói tiếng Việt, và hiển nhiên bạn bè của nó không hiểu.
- Tương đương với "hero girl"!
Hermione khẽ hừ một tiếng, cô chấp nhận lời khen này của Thomas.
Còn Thomas, nó cảm giác vận mệnh thật kỳ diệu, nó thay đổi vị trí của Harry và Hermione trong hành động lần này và kết quả đâu: những gì đáng lý là việc của Harry thì Hermione đã hoàn thành gọn lẹ. Còn Lockhart, ông ta vẫn không thoát khỏi việc bị cái đũa phép hỏng của Ron chơi một vố. Từ khi Ron có ý định giữ lại cái đũa phép hỏng coi như một kỷ niệm thì Thomas đã mơ hồ đoán trước được việc này.
Thomas thầm than: "Vận mệnh! Vận mệnh! Thực khó lường!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...