Chương 89 – Thẩm Âm x Thẩm Minh Yến (4)
“Không phải?” Thẩm Âm thưởng thức hai chữ Thẩm Minh Yến vừa nói, đôi mắt trong suốt nhìn anh, cánh môi khẽ mở: “Không phải vì chuyện này thì là vì chuyện gì?”
Cô cũng không định buông tha anh dễ dàng, từng bước ép sát.
Thẩm Minh Yến nhìn ánh mắt chờ đợi đáp án của cô, vẻ mặt hơi nghiêm lại: “Em muốn biết đáp án?”
Thẩm Âm bày ra biểu cảm ‘anh đang hỏi nhảm rồi đấy’ liếc nhìn Thẩm Minh Yến: “Em không muốn biết thì em sẽ không hỏi.”
Nghe được câu trả lời của cô, Thẩm Minh Yến thấp giọng nở nụ cười, ý cười có chút cưng chiều dung túng: “Thẩm Âm.”
Thẩm Âm mím chặt khóe môi, nhìn dáng vẻ khó xử của anh cô đành chịu thua trước: “Bỏ đi, em tạm thời không muốn biết nữa.”
Thẩm Minh Yến khựng lại: “Em chắc chắn?”
“Rất chắc chắn.” Thẩm Âm xoa xoa huyệt Thái Dương, ngáp một cái: “Chỉ cần anh không để ý chuyện em từng theo đuổi Lương Tây Kinh là được, những thứ khác đối với em cũng không quá quan trọng.”
Thẩm Âm nghiêm túc nói: “Em về nghỉ ngơi đây, anh chạy về chú ý an toàn.”
Thẩm Minh Yến có chút sửng sốt, muốn gọi cô lại, nhưng lại hiểu bây giờ không phải là thời điểm thích hợp nhất.
Anh suy nghĩ vài giây rồi đáp lại một câu: “Nhớ ngủ sớm.”
“…Ừm.” Bước chân Thẩm Âm hơi dừng lại: “Cảm ơn sếp Thẩm đã đưa em về.”
Thẩm Minh Yến nhìn cô đi vào thang máy rồi mới dời mắt đi.
Bãi đỗ xe tầng hầm vào đêm khuya có chút vắng vẻ, Thẩm Minh Yến đứng bên cạnh xe một lúc, đột nhiên châm một điếu thuốc. Anh biết hút thuốc, nhưng anh không nghiện thuốc lá, bình thường chỉ có lúc áp lực quá lớn Thẩm Minh Yến mới hút một hai điếu để giải tỏa.
Một điếu thuốc cháy hết, Thẩm Minh Yến ngước mắt nhìn cửa thang máy rồi lên xe rời đi.
Về đến nhà, Thẩm Minh Yến nhận được điện thoại của Viên Vũ ở lại Hồng Kông, anh ấy báo cáo tiến triển công việc cho anh.
Mọi việc đã được xử lý tốt, Thẩm Minh Yến khen anh ấy một câu: “Xong việc rồi thì quay về đi.”
Viên Vũ đáp lời, muốn nói lại thôi: “Sếp Thẩm.”
Thẩm Minh Yến: “Nói đi.”
“Tối nay bên hợp tác cứ hỏi thăm anh mãi.” Viên Vũ ăn ngay nói thật.
Vốn là tối nay Thẩm Minh Yến còn phải tham gia một bữa tiệc không thể từ chối bên Hồng Kông.
Nhưng không biết buổi chiều anh thấy được tin tức gì mà ném lại công việc chưa xử lý xong ở Hồng Kông cho Viên Vũ, cất bước vội vàng trở về Giang Thành.
Viên Vũ đoán, có thể làm cho Thẩm Minh Yến mất bình tĩnh như vậy thì có lẽ chỉ có ‘người theo đuổi’ đó.
Chỉ là anh ấy cũng có lên mạng tìm hiểu qua, không thấy tin tức bất lợi gì cho Thẩm Âm. Trong lúc nhất thời, Viên Vũ cũng không đoán ra được cấp trên trực tiếp của anh ấy đang nghĩ gì.
Thẩm Minh Yến hờ hững nói: “Không sao.”
Viên Vũ đã hiểu: “Vâng, sếp Thẩm, vậy tôi không quấy rầy anh nữa, anh tranh thủ nghỉ ngơi đi.”
Cúp điện thoại, trong điện thoại của Thẩm Minh Yến nhảy ra tin nhắn của Cận Thanh Trạc: [Cậu đưa đại minh tinh đi đâu rồi?]
Thẩm Minh Yến mím môi dưới: [Cô ấy về nhà rồi.]
Cận Thanh Trạc: […]
Thẩm Minh Yến: [Thế nào?]
Cận Thanh Trạc: [Không có gì, sếp Thẩm vì một tin nhắn của tôi mà chạy từ Hồng Kông về đây, sau khi gặp cô Thẩm thì trực tiếp đưa cô ấy về nhà, tôi cũng không biết có nên khen sếp Thẩm ga lăng hay không nữa.]
Thẩm Minh Yến: [Câm miệng.]
Cận Thanh Trạc: [OK.]
Bảo Cận Thanh Trạc câm miệng xong, anh ấy đúng thật là không gửi cho Thẩm Minh Yến thêm tin nhắn nào nữa.
Thẩm Minh Yến nhìn hộp thoại, có một nỗi buồn bực không biết nên phát tiết thế nào.
Sau một lúc lâu, anh trực tiếp gọi điện thoại cho Cận Thanh Trạc.
Cận Thanh Trạc hình như còn đang ở câu lạc bộ, có tiếng ồn ào truyền đến, Thẩm Minh Yến nhíu mày: “Còn ở đó à?”
Cận Thanh Trạc: “Thì tôi có cần đưa minh tinh nào về nhà đâu.”
Thẩm Minh Yến nghẹn ngào, bất ngờ hỏi: “Sếp Cận.”
“Nói.” Cận Thanh Trạc lời ít ý nhiều.
Thẩm Minh Yến đi đến ban công, gió lạnh buổi tối thổi vào khiến đầu óc càng thêm tỉnh táo: “Cậu quen Thẩm Âm lâu chưa?”
“?”
Cận Thanh Trạc lấy làm khó hiểu: “Mấy năm trước tôi đều ở New York, cậu nói xem tôi quen cô ấy có lâu không?”
Thẩm Minh Yến: “…”
Anh đúng là mất trí rồi.
Cận Thanh Trạc mơ hồ biết anh muốn hỏi gì: “Cậu tò mò chuyện Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh đúng không?”
Thẩm Minh Yến không hé răng.
Cận Thanh Trạc nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Không thể nào, cậu thật sự để ý chuyện Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh sao?”
“Không có.” Thẩm Minh Yến vẫn trả lời rất quyết đoán: “Tôi chỉ tò mò lúc cô ấy theo đuổi Lương Tây Kinh là như thế nào thôi.”
Cận Thanh Trạc nghẹn lời: “Vậy để tôi hỏi thử Lương Tây Kinh cho cậu nha?”
Anh ấy biết Lương Tây Kinh từng được Thẩm Âm theo đuổi, chỉ là mới nghe trong nhóm nói qua, là hai cái loa phát thanh Tần Yến và Hứa Thực có oang oang mấy câu, chứ cụ thể cũng không rõ lắm.
Thẩm Minh Yến nghẹn họng, lạnh giọng nói: “Không cần.”
Anh không cần phải đi hỏi tình địch cũ.
Cận Thanh Trạc: “Nếu không cần thì đừng nghĩ nhiều nữa, suy nghĩ này của cậu rất dễ làm tổn thương con gái đấy, biết không?”
Thẩm Minh Yến híp mắt, đút một tay vào túi, mắt nhìn ra xa: “Sếp Cận biết rõ quá nhỉ?”
Cận Thanh Trạc làm bộ không nghe hiểu ý mỉa mai của anh, lạnh nhạt nói: “Sếp Thẩm từ bao giờ lại mất niềm tin vào bản thân thế.”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến đột nhiên có chút phiền não: “Sếp Cận không phải cũng vậy sao?”
Cận Thanh Trạc: “….”
Hai người đàn ông bị đâm trúng điểm đau nhất thời rơi vào trầm mặc.
Sau một lúc lâu, Thẩm Minh Yến nói: “Cúp máy đây.”
Cúp điện thoại rồi, Thẩm Minh Yến nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ một hồi.
Kỳ thật anh cũng rất tò mò là rốt cuộc tại sao mình lại rối rắm một chuyện nhỏ như thế. Biết rõ không có gì phải để ý, nhưng lại không khống chế được muốn nghĩ nhiều, muốn suy đoán xem trước kia Thẩm Âm thích Lương Tây Kinh tới cỡ nào mới có thể vì Lương Tây Kinh làm những chuyện kia, mới có thể bằng lòng công khai nói cho fan biết cô đang theo đuổi Lương Tây Kinh.
Mỗi khi nghĩ đến những thứ này, Thẩm Minh Yến lại cảm thấy trong cổ họng như bị rót vào thứ trà đắng, vị đắng chát lan tràn vô hạn. Cứ thế lặp đi lặp lại khiến anh bực bội.
Đứng trước chuyện tình cảm, cho dù là người lý trí tự chủ như Thẩm Minh Yến cũng khó thoát khỏi hai chữ “ấu trĩ”.
–
Bên kia, Thẩm Âm sau khi về đến nhà thì lập tức chui vào phòng tắm.
Tắm qua một cái, cảm giác buồn ngủ cũng bỗng nhiên biến mất. Cô tỉnh táo nằm trên giường xem kịch bản, xem một hồi lại quét mắt nhìn thời gian trên di động.
Lúc này, Thẩm Minh Yến hẳn đã về đến nhà rồi.
Thẩm Âm vốn định gửi tin nhắn hỏi anh, lại cảm thấy như vậy sẽ khiến mình không quá khí phách. Tối nay Thẩm Minh Yến đã khó xử trả lời câu hỏi của cô như thế, rõ ràng là không quá thích cô, cô cần gì phải truy hỏi nữa.
Tự thao túng tâm lý mình một lúc, Thẩm Âm bỏ di động sang một bên.
Nhưng điều cô không ngờ là lúc mình và Thẩm Minh Yến rời khỏi câu lạc bộ đã bị người ta chụp được, hơn nữa còn lên hot search.
Sáng hôm sau, Thẩm Âm bị quản lý gọi điện đánh thức.
Trước khi nhận máy Thẩm Âm còn nhìn qua thời gian, sau đó nhíu mày nói: “Chị, còn chưa tới thời gian chúng ta hẹn nhau mà.”
“…”
Quản lý nghẹn lời, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tối hôm qua em làm gì?”
Thẩm Âm: “Hả?”
Quản lý: “Em có biết mình đã lên hot search với đàn ông không?”
Ngay lập tức, Thẩm Âm giật mình khỏi giấc mộng: “Em lên hot search với đàn ông?”
Quản lý: “Tự mình lên Weibo xem đi! Xem xong trả lời chị.”
Thẩm Âm lập tức mở Weibo ra, cô không ngờ một câu lạc bộ có tính riêng tư cao như vậy sẽ có người trà trộn vào, còn chụp được ảnh cô và Thẩm Minh Yến trao đổi ở bãi đỗ xe ngầm.
Khoảnh khắc nhìn thấy tấm ảnh, trái tim Thẩm Âm căng thẳng.
May mắn chính là, tấm ảnh bị chụp lén này chỉ có thể thấy rõ mặt của cô, còn Thẩm Minh Yến thì chỉ bị chụp được một bóng lưng thon dài cao ngất.
Trong thoáng chốc, Thẩm Âm thoáng thả lỏng.
Cô cũng không muốn để cho cư dân mạng và fan biết thân phận của Thẩm Minh Yến, cũng không muốn cho bọn họ biết mình đang theo đuổi anh.
Thẩm Âm nhìn lướt qua bình luận của cư dân mạng, gọi lại cho quản lý: “Không cần trả lời đâu.”
Quản lý nhíu mày, giọng nói hơi lạnh đi: “Em chắc chứ?”
Thẩm Âm ừ một tiếng, ngồi ở trên giường xoa xoa mái tóc rối bù, nhẹ giọng nói: “Hiện tại bọn em chỉ là bạn, mà nhiều khi còn không tính là bạn nữa, không trả lời chắc cũng không ảnh hưởng gì lớn tới em chứ?”
Thẩm Âm vốn là debut với vai trò diễn viên, cô cũng không đi theo hướng thần tượng, huống hồ với tuổi tác của cô, fan cũng sẽ không hạn chế cô yêu đương.
Cho dù có yêu đương thật, khả năng sẽ có fan sự nghiệp thoát fan, nhưng chuyện này không có gì đáng trách, cũng không cách nào tránh khỏi. Cô không thể cả đời không yêu đương được.
Sở dĩ không đáp lại là bởi vì Thẩm Âm tạm thời không muốn để cho người khác biết mình lại đang theo đuổi người khác.
Cô sợ lỡ như không theo đuổi thành công thì lại bị cư dân mạng chê cười.
Hơn nữa, cô không muốn mọi người biết đến sự tồn tại của Thẩm Minh Yến sớm như vậy.
Biết suy nghĩ của cô, quản lý cũng không miễn cưỡng nữa: “Được, vậy nghe lời em.”
Thẩm Âm: “Cảm ơn chị.”
Quản lý bất đắc dĩ cười cười: “Em cố gắng lên, theo đuổi được rồi chúng ta sẽ công khai.”
Nghe nói như thế, Thẩm Âm có chút buồn bực: “Chắc cũng khó.”
Quản lý khích lệ cô thêm mấy câu thì có điện thoại tới: “Không nói với em nữa, bên hợp tác gọi điện thoại cho chị.”
Thẩm Âm sờ sờ mũi, rất áy náy: “Có phải em lại tìm việc cho mọi người rồi không?”
“Nếu em không tìm việc cho bọn chị, bọn chị cũng ngại nhận lương cao như vậy.” Quản lý an ủi cô: “Cúp trước đây, lát nữa nói với em tiếp.”
Thẩm Âm: “Được.”
Kết thúc đối thoại, Thẩm Âm nhấn vào Wechat.
Cô nhìn chằm chằm avatar quen thuộc của Thẩm Minh Yến, muốn biết anh có biết chuyện mình lên hot search hay không, muốn biết anh có để ý không.
Suy nghĩ vài giây, Thẩm Âm vẫn chủ động gửi tin nhắn cho Thẩm Minh Yến, báo cho anh biết chuyện trên mạng.
Nói tiếng xin lỗi với Thẩm Minh Yến xong, Thẩm Âm để điện thoại xuống.
Đợi vài phút, Thẩm Âm nhận được câu trả lời của Thẩm Minh Yến: [Ekip của em định xử lý thế nào?]
Thẩm Âm: [Hả?]
Thẩm Minh Yến: [Không định trả lời à?]
Thẩm Âm ăn ngay nói thật: [Không có ý định này, chuyện này cũng không có gì để đáp lại, ảnh chụp trên mạng chỉ là hai chúng ta đứng cùng một chỗ, lại không có hành động thân mật gì.]
Cô không thể mỗi lần bị chụp ảnh đều phải đi giải thích đáp lại.
Nếu thật sự như vậy thì phải giải thích rất nhiều. Cư dân mạng không phiền, nhưng cô cảm thấy phiền.
Thẩm Âm nghĩ như vậy, Thẩm Minh Yến lại không phải.
Anh nhìn chằm chằm câu “Không có gì để đáp lại” của Thẩm Âm hồi lâu, ngón tay khẽ nhúc nhích: [Cũng đúng.]
Thẩm Âm nhìn hai chữ này, lại không đoán ra suy nghĩ của Thẩm Minh Yến, cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi: [Chắc sẽ không ảnh hưởng đến bên anh chứ?]
Thẩm Minh Yến: [Sẽ không.]
Thẩm Âm: [Vậy là tốt rồi.]
Thấy lời này, Thẩm Minh Yến không trả lời nữa, Thẩm Âm cũng không gửi tin nhắn mới cho anh.
Mấy ngày sau, Thẩm Âm đều bận rộn với công việc của mình. Cô đi thử vai một nhân vật trong phim mới, lại làm liên tục không nghỉ, nào là quay cho nhãn hiệu, chụp bìa tạp chí, quen biết với bạn thân của Thi Hảo rồi liên hoan tụ tập.
Lúc liên hoan có nhắc tới Thẩm Minh Yến.
Trên đường trở về, trong đầu Thẩm Âm không ngừng vang lên lời các cô nói, Thẩm Minh Yến cũng có ý tứ với cô.
Nghĩ đến đây, Thẩm Âm rũ mắt mở khóa điện thoại di động — nếu Thẩm Minh Yến thật sự có ý tứ với cô, tại sao đã lâu như vậy rồi không liên lạc với cô?
Khi Thẩm Âm nghĩ như thế, cô hoàn toàn quên mất mình mới là người theo đuổi.
Đang rối rắm có nên chủ động liên lạc với Thẩm Minh Yến không, Thẩm Âm nhận được điện thoại của quản lý, nói là có một hãng trang sức cao cấp liên hệ với cô, muốn nói chuyện hợp tác với cô, muốn Thẩm Âm làm người đại diện cho thương hiệu.
Thẩm Âm tựa vào cửa sổ xe, vẻ mặt mệt mỏi nói: “Ồ.”
Quản lý: “Em không kích động chút nào sao?”
Thẩm Âm cũng không nghe rõ tên thương hiệu chị ấy nói, không chút tập trung trả lời: “Không kích động.”
Quản lý khó có thể tin nổi: “Chẳng lẽ sếp Thẩm không nói với em vụ đại ngôn này?”
Nghe thấy hai chữ “Sếp Thẩm”, Thẩm Âm sửng sốt: “Sếp Thẩm nào?”
Quản lý nghẹn ngào: “Lúc trước em không nghe chị nói chuyện hả? Thương hiệu xa xỉ này không phải của nhà họ Minh sao? Trước đây người được chọn làm đại sứ thương hiệu vẫn luôn là siêu sao quốc tế, cũng không phải là gương mặt phương Đông, lần này muốn tìm em không phải vì sếp Thẩm sao?”
“….”
Thẩm Âm thoáng hoàn hồn, lúc này mới để ý lời quản lý nói: “Ý chị là làm đại sứ thương hiệu cho hãng D.P?”
Quản lý: “Đúng vậy, em không biết chút gì cả sao?”
Thẩm Âm khẽ hé miệng, muốn nói cô và Thẩm Minh Yến đã lâu rồi không liên lạc.
Cô mím môi, chậm rãi nói: “Em phải hỏi anh ấy thử đã.”
Cúp điện thoại của quản lý, Thẩm Âm nhấp vào avatar Wechat của Thẩm Minh Yến, nhập vào hỏi: [Làm đại sứ thương hiệu trang sức là anh giới thiệu cho em sao?]
Viết xong, Thẩm Âm cảm thấy không thích hợp lắm, lại cau mày xóa đi.
Lặp đi lặp lại mấy lần, cho đến khi cô về đến nhà cũng chưa gửi cho Thẩm Minh Yến một tin nhắn nào.
Cô không ngờ là người bên kia không nhịn được trước, gửi cho cô một tin nhắn: [Có việc gì muốn nói với tôi à?]
Thẩm Âm: […?]
Thẩm Minh Yến ngồi trong phòng họp, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, vẻ mặt nghiêm túc.
Mấy vị quản lý bên dưới trao đổi ánh mắt với nhau — sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Thoạt nhìn sếp Thẩm có vẻ rất khẩn trương.
Bọn họ nào biết, Thẩm Minh Yến chỉ là đang tán gẫu với Thẩm Âm.
Dấu chấm hỏi gửi đi, Thẩm Âm kịp phản ứng lại: [Sao anh biết em đang định gửi tin nhắn cho anh?]
Thẩm Minh Yến còn chưa trả lời, Thẩm Âm lại hỏi: [Anh đúng lúc đang mở hộp thoại của chúng ta sao?]
Thẩm Minh Yến: [Vô tình nhấp vào thôi.]
Thấy lời này, Thẩm Âm nhíu mày: [Anh nói dối.]
Thẩm Minh Yến khựng lại, nhìn Thẩm Âm lại gửi tới một tin nhắn: [Rõ ràng anh đang để ý đến em.]
Ai cũng đều là người trưởng thành, Thẩm Âm cũng không phải là cô bé ngây thơ gì, Thẩm Minh Yến lấy cớ này, nếu là lúc cô mười sáu tuổi có thể sẽ tin, nhưng hiện tại thì không.
Huống hồ, Thẩm Minh Yến có bao nhiêu bận rộn cô rất rõ ràng, anh hoàn toàn không phải loại người nhàm chán mở Wechat ra lướt tới lướt lui.
Tin nhắn gửi đi, Thẩm Âm nhìn điện thoại di động, chờ mong Thẩm Minh Yến trả lời.
Đợi một lát, cô thấy Thẩm Minh Yến gửi tới: [Em muốn nghe đáp án gì?]
Thẩm Âm giật mình, cầm di động trả lời: [Anh có thể cho em đáp án gì?]
Im lặng trong vài phút.
Hộp thoại lại bật ra tin mới: [Buổi tối có rảnh không?]
Thẩm Âm kinh ngạc: [Nếu anh hẹn em, em có thể suy nghĩ xem có rảnh hay không.]
Thẩm Minh Yến cẩn thận thưởng thức những lời này của Thẩm Âm, bất đắc dĩ cười cười: [Thẩm Âm.]
Thẩm Âm: [Làm sao?]
Có thể là giữa trưa đã ăn cơm trò chuyện với Thi Hảo và Ôn Khởi, được các cô ấy tẩy não, cho nên Thẩm Âm của bây giờ cảm thấy rõ ràng là Thẩm Minh Yến có ý với mình. Cô xinh đẹp như vậy, kỳ thật chính bản thân cô cũng cảm thấy Thẩm Minh Yến thích cô.
Cho dù không thích tính cách của cô thì chắc chắn cũng thích khuôn mặt của cô.
Hơn nữa người phát ngôn cho hãng D. P không phải là thứ Thẩm Âm có thể liên lạc được, nếu như đối phương chủ động tìm tới quản lý nói muốn hợp tác, trong chuyện này tất nhiên có Thẩm Minh Yến giới thiệu, hoặc là thêm dầu vào lửa.
Thẩm Minh Yến: [Nếu tôi thật sự định hẹn em, em cần suy nghĩ bao lâu mới trả lời tôi?]
Thẩm Âm: [Sếp Thẩm, không có ai hẹn người khác như anh cả.]
Thẩm Minh Yến: [Vậy phải hẹn thế nào?]
Thẩm Âm không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: [Ví dụ như tối nay anh có rảnh không, có thể nể mặt cùng em ăn một bữa cơm không? Nếu không được thì lần sau em lại hỏi.]
Tin nhắn gửi đi, Thẩm Âm nhận được câu trả lời của Thẩm Minh Yến: [Được.]
Thẩm Minh Yến: [Có rảnh.]
__
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...