Chương 88 – Thẩm Âm x Thẩm Minh Yến (3)
Rời khỏi câu lạc bộ, Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến cùng xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm.
Câu lạc bộ này tính riêng tư rất tốt, mỗi phương tiện ra vào đều phải làm đăng ký nghiêm ngặt. Bên này là chế độ hội viên, không có hội viên cũng không vào được.
Bởi vậy, Thẩm Âm không hề lo lắng mình và Thẩm Minh Yến đi cùng sẽ bị paparazzi chụp được.
Sau khi tài xế Thẩm Minh Yến đưa anh đến đây thì đã xuống xe đi dạo xung quanh, chờ lệnh của Thẩm Minh Yến.
Anh ấy mới mua bao thuốc từ cửa hàng tiện lợi ra thì nhận được điện thoại của Thẩm Minh Yến: “Sếp Thẩm.”
Thẩm Minh Yến trả lời: “Qua đây cần mất bao lâu?”
Tài xế khẽ nói: “Anh chờ một chút, tôi qua ngay, khoảng năm phút là tới.”
Thẩm Minh Yến nói: “Tôi đang ở bãi đỗ xe.”
Cúp điện thoại, tài xế vội vàng trở về.
Điều khiến anh ấy bất ngờ là bên cạnh Thẩm Minh Yến còn có Thẩm Âm. Tài xế còn chưa kịp ngẫm nghĩ, Thẩm Minh Yến đã lên tiếng: “Đưa chìa khóa xe cho tôi.”
Tài xế ngẩn ngơ đưa ra.
Thẩm Minh Yến nhận lấy, trầm giọng nói: “Anh tan ca đi, tôi tự lái xe về.”
Nghe nói như thế, tài xế ngẩn người, anh ấy há miệng muốn nói chút gì đó, lại bị Thẩm Minh Yến liếc nhìn, bèn im lặng nuốt xuống câu “Anh vừa mới hết bệnh, mấy ngày nay cũng không nghỉ ngơi đầy đủ”.
Anh ấy cảm thấy Thẩm Minh Yến không muốn để cho Thẩm Âm biết chuyện anh bị bệnh, hơn nữa còn rất mệt mỏi.
Lên xe, Thẩm Âm tự giác cài dây an toàn.
Đây không phải lần đầu tiên cô ngồi xe của Thẩm Minh Yến, chỉ là mấy lần trước tài xế không phải là anh. Cô cũng chỉ là thuận đường được anh và tài xế đưa về.
Nhưng lần này, hình như có chút khác biệt. Thẩm Âm suy nghĩ vẩn vơ.
Bên trong xe quanh quẩn hơi thở sạch sẽ, có chút giống mùi hương mát lạnh trên người Thẩm Minh Yến.
Cánh mũi bị mùi hương của anh xâm chiếm, Thẩm Âm không thể khống chế mà dời tất cả lực chú ý vào ba chữ “Thẩm Minh Yến” này.
Mượn chiếc gương trong xe, Thẩm Minh Yến nhìn vẻ mặt không ngừng thay đổi của cô, cảm xúc trong mắt anh cũng theo đó thay đổi.
Anh bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, trước khi cô hoàn hồn thì lên tiếng hỏi: “Là địa chỉ lúc trước à?”
Thẩm Âm vô thức ngẩng đầu: “Ừ.”
Đáp xong, trong xe lại rơi vào yên tĩnh.
Thẩm Minh Yến vốn là người ít nói, lúc ở bên Thẩm Âm đa số đều là cô ríu ra ríu rít, nhưng đêm nay cô không nói gì, anh cũng không biết phải nói gì.
Huống hồ, trong lòng anh vẫn còn một khúc mắc không được vui vẻ lắm.
Nguyên nhân Thẩm Âm không muốn nói chuyện với Thẩm Minh Yến rất đơn giản, người này trở về cũng không nói với mình một tiếng, anh biết rõ là cô đang theo đuổi anh mà.
Tuy với tư cách là người theo đuổi thì không thể yêu cầu người được theo đuổi gặp mình, nhưng Thẩm Âm có thể cảm giác được trong lòng Thẩm Minh Yến cô có một chút xíu phân lượng. Cô từng tán gẫu với trợ lý của Thẩm Minh Yến, cũng nhờ người hỏi thăm biết được trước kia người theo đuổi Thẩm Minh Yến rất nhiều, nhưng thực sự được thêm phương thức liên lạc với anh, thậm chí là được anh sắp xếp tài xế đưa về nhà rồi có riêng tư qua lại thì chỉ có một mình Thẩm Âm.
Chính vì như vậy, Thẩm Âm mới thi thoảng được yêu mà kiêu ngạo với Thẩm Minh Yến.
Cô thường quên mình là người theo đuổi Thẩm Minh Yến.
Xe vững vàng chạy trên đường, Thẩm Âm rũ mắt nhìn phía trước, điện thoại di động đột nhiên rung lên, là em gái Đinh Niệm Chân gửi tin nhắn tới, hỏi cô đi đâu rồi?
Lúc cô rời khỏi phòng, Đinh Niệm Chân đã đi ra ngoài nghe điện thoại.
Đinh Niệm Chân: [Chị đi với sếp Thẩm à?]
Thẩm Âm: [Ừ.]
Đinh Niệm Chân: [Được, vậy tối nay em không qua bên chị ngủ nữa.]
Thẩm Âm: [Ừ, em muốn về nhà hay đến nhà bạn ngủ cũng được, chú ý an toàn.]
Em gái cô đã là một người trưởng thành, bố mẹ Thẩm Âm sẽ không can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của chị em họ, bản thân cô cũng sẽ không quan tâm vào chuyện của em gái mình quá. Miễn an toàn là được.
Đinh Niệm Chân: [Em biết rồi.]
Hai chị em trò chuyện một lúc, Thẩm Âm đang định rời khỏi hộp thoại thì tiếng chuông điện thoại của Thẩm Minh Yến vang lên.
Thẩm Âm vô thức nhìn thoáng qua, người gọi là Minh Mẫn.
Đang nhìn, giọng nói của Thẩm Minh Yến lướt qua bên tai: “Thẩm Âm, nhận giúp tôi đi.”
Thẩm Âm hơi giật mình, lúc này mới nhận ra anh không được tiện tay cho lắm. Cô nghiêng người, cầm di động lên nhận máy rồi kề sát vào tai phải của anh.
Lúc cô làm những việc này, ngón tay vô tình chạm vào lỗ tai Thẩm Minh Yến.
Trong nháy mắt đó, trong đầu Thẩm Âm nhảy ra ảo giác “Lỗ tai của anh nóng thật”.
Thẩm Minh Yến cũng có chút kinh ngạc, nhưng chẳng mấy chốc anh đã bình thường lại.
“Alo.” Anh nhàn nhạt cất tiếng.
Giọng nói của Minh Mẫn truyền đến, rơi vào tai hai người đang ngồi trong xe: “Khỏe chưa con?”
Không đợi Thẩm Minh Yến mở miệng, giọng nói ôn hòa không đồng tình của mẹ anh lại truyền đến: “Vẫn chưa khỏe mà chạy về Giang Thành làm gì? Có việc gì gấp cần xử lý sao?”
Bà vừa mới gọi điện thoại cho bác sĩ ở Hồng Kông, mới biết được Thẩm Minh Yến chưa điều trị tốt đã trở về Giang Thành.
Rõ ràng Giang Thành không có chuyện gì gấp cần xử lý.
Thẩm Âm cũng không dám phát ra âm thanh gì, cô sợ mình không tiện nghe cuộc điện thoại này của Thẩm Minh Yến. Thế nhưng giờ phút này hai người cách nhau rất gần, ống nghe điện thoại còn có chút vang vọng, không có gì bất ngờ thì Thẩm Âm có thể nghe rất rõ bên kia đang nói gì.
Cô sửng sốt, quay đầu nhìn Thẩm Minh Yến rồi không nhịn được lên tiếng: “Anh đang bị bệnh à?”
Khó trách tai anh lại nóng như vậy.
Giọng nói của Thẩm Âm vừa vang lên, người bên kia lập tức im lặng.
Minh Mẫn nghiêng đầu nhìn người chồng đang đọc báo bên cạnh, nhận được ánh mắt chăm chú của bà, người chồng hỏi: “Sao —”
Minh Mẫn giơ ngón tay lên, khẽ suỵt.
“……”
Yên lặng khoảng chừng ba giây, Thẩm Âm mới hậu tri hậu giác cắn môi dưới.
Cô đang làm gì vậy?
Chú ý tới hành động của cô, ánh mắt Thẩm Minh Yến trầm xuống, thấp giọng nói: “Đừng cắn mình.”
Anh nói với Thẩm Âm một câu rồi mới trả lời câu hỏi của người bên kia đầu dây: “Mẹ, con khỏe rồi, là chú Minh nói quá lời thôi.”
Chú Minh là bác sĩ gia đình của Thẩm Minh Yến ở Hồng Kông, được xem là một người chú có chút quan hệ huyết thống với Thẩm Minh Yến.
Minh Mẫn vốn muốn nói với anh mấy câu, nhưng bà là người thông minh, vừa nãy mới nghe thấy tiếng phụ nữ bên phía Thẩm Minh Yến thì bà đã bắt đầu có chút phỏng đoán.
“Được.” Minh Mẫn nói ngắn gọn: “Trong lòng con biết rõ là được, mẹ cúp điện thoại đây.”
Thẩm Minh Yến: “Vâng.”
Cúp điện thoại, Thẩm Minh Yến thừa dịp đèn đỏ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh vẫn còn đang hối hận.
Yết hầu anh khẽ lăn, thấp giọng nói: “Thẩm Âm.”
Thẩm Âm ngẩng đầu, đặt di động của anh về chỗ cũ, lẳng lặng nhìn anh mấy giây: “Anh tấp vào lề tìm chỗ dừng xe đi.”
Thẩm Minh Yến: “Sao cơ?”
Thẩm Âm mặt không chút thay đổi lặp lại câu nói vừa nãy, còn bổ sung: “Nhanh lên.”
“…”
Thẩm Minh Yến lớn đến nhường này nhưng đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu ra lệnh nói chuyện với anh.
Anh nhìn Thẩm Âm, không đoán ra được suy nghĩ trong lòng cô.
Đang lúc do dự, Thẩm Âm lại nhíu mày nói: “Thẩm Minh Yến, em bảo anh tấp vào lề.”
Đèn đỏ chuyển sang màu xanh, Thẩm Minh Yến đạp chân ga đi về phía trước, cất giọng khàn khàn: “Vì sao?”
Thẩm Âm cảm thấy anh hỏi một câu vô nghĩa: “Anh còn hỏi em vì sao?”
Cô trừng to mắt: “Anh đang bị bệnh sao anh không nói?”
Thẩm Minh Yến nhíu mày, ngữ điệu bình thường: “Không phải chuyện quan trọng gì cả.”
“Tại sao lại không phải?” Trái tim Thẩm Âm giống như một chiếc thuyền buồm phiêu bạt trong đêm, lênh đênh bất ổn, cô cất cao âm lượng: “Anh có biết bị bệnh thì không nên lái xe không?”
Nghe nói như thế, Thẩm Minh Yến cho rằng cô lo lắng cho sự an toàn, anh nắm chặt tay lái, trầm giọng nói: “Yên tâm, trong lòng tôi tự biết rõ, sẽ không để em xảy ra tai nạn xe cộ.”
“Em không phải đang lo lắng cho bản thân.” Thẩm Âm không kịp suy nghĩ kỹ đã buột miệng thốt ra.
Vừa dứt lời, Thẩm Minh Yến đạp thắng xe.
Anh phản ứng rất nhanh, nghiêng đầu nhìn Thẩm Âm một cái rồi bật đèn chuyển hướng.
Xe dừng lại ở ven đường như Thẩm Âm mong muốn, thùng xe yên tĩnh không tiếng động.
Tiếng còi ở hai bên đường không ngừng vang lên.
Sau một lúc lâu, Thẩm Minh Yến mượn ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào nhìn người bên cạnh: “Em vừa nói gì?”
Thẩm Âm mím môi.
Thẩm Minh Yến cụp mi, lặp lại lời cô vừa nói: “Không phải đang lo lắng cho mình.” Anh cố ý ngừng lại, hỏi Thẩm Âm: “Ý là đang lo lắng cho tôi?”
Thẩm Âm vốn định phủ định, không muốn để cho anh quá đắc ý.
Lời đến bên miệng cô lại cảm thấy không cần thiết. Trước mặt Thẩm Minh Yến, cô không cần phải tô son trát phấn giữ vẽ bình tĩnh mà làm gì.
Nghĩ đến đây, Thẩm Âm quay đầu nhìn anh: “Người thông minh như anh có cần phải hỏi thêm một câu này không?”
Thẩm Minh Yến nghẹn họng, dường như không ngờ cô sẽ ai oán mình như vậy.
Anh trầm mặc chốc lát rồi nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tôi muốn nghe chính miệng em nói.”
Thẩm Âm giật mình: “Ý anh là?”
Thẩm Minh Yến nhìn sâu vào mắt cô, bất ngờ hỏi: “Tuyên truyền phim xong chưa?”
Thẩm Âm có chút theo không kịp suy nghĩ của anh, nhưng vẫn thành thật trả lời anh: “Hôm nay không cần em, mấy ngày nữa phải đến thành phố khác chạy mấy rạp chiếu phim.”
Thẩm Minh Yến gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Thẩm Âm nhíu mày: “Biết là có ý gì?”
Thẩm Minh Yến nhìn cô chằm chằm, có câu đã lên đến bên miệng nhưng mỗi khi muốn nói ra lại cảm thấy không thích hợp lắm, cuối cùng vẫn nuốt xuống.
“Chỉ hỏi thế thôi.”
“?”
Thẩm Âm liếc anh một cái, giọng điệu trở nên bén nhọn: “Lần sau sếp Thẩm đừng tùy tiện hỏi như vậy nữa.”
Anh chỉ tùy tiện hỏi, cô lại phải cẩn thận trả lời, điểm này cũng không công bằng.
Thẩm Âm không thích.
Thẩm Minh Yến hơi không đoán được vì sao cô tức giận, là bởi vì mình không hỏi ra vấn đề mấu chốt nhất, hay là câu trả lời của anh không khiến cô hài lòng?
Anh suy nghĩ một lát rồi thấp giọng nói: “Em quen thư ký Thi lâu rồi à?”
Thẩm Âm nghiêm mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lần này sếp Thẩm lại tùy tiện hỏi sao?”
Thẩm Minh Yến: “…”
Không cho anh cơ hội mở miệng, Thẩm Âm nói tiếp: “Vậy em có thể tùy tiện trả lời không? Hoặc là không trả lời?”
Thẩm Minh Yến nghẹn ngào, bị cô từng bước ép sát hỏi đến á khẩu không trả lời được.
Trong lúc nhất thời anh không nghĩ ra được câu trả lời ổn thỏa nhất.
Yên lặng một lát, trước khi sự kiên nhẫn của Thẩm Âm biến mất, Thẩm Minh Yến mở miệng: “Tôi nghiêm túc hỏi.”
Thẩm Âm không rõ anh hỏi mình quen Thi Hảo làm gì, cô mơ hồ cảm thấy câu hỏi của Thẩm Minh Yến hơi kỳ lạ, nhưng lúc này đầu óc của cô giống như đã ngừng hoạt động, không cân nhắc kỹ được.
Im lặng mấy giây, Thẩm Âm khó chịu nói: “So với quen anh thì lâu hơn.”
Thẩm Minh Yến: “…”
Trả lời xong, Thẩm Âm nhìn anh: “Anh gọi điện thoại cho tài xế hoặc là tìm người lái hộ đi.”
Thẩm Minh Yến: “Cái gì?”
Thẩm Âm: “Em biết vừa nãy trong phòng bao anh không uống rượu, nhưng em có uống. Bây giờ anh còn đang bị bệnh, cũng không thích hợp lái xe.” Cô nói thêm hai câu, nói xong còn có chút tức giận: “Em không muốn làm phiền một bệnh nhân cố gắng chống đỡ đưa em về nhà.”
Nghe vậy, Thẩm Minh Yến bất đắc dĩ cười: “Cũng không đến mức cố gắng chống đỡ.”
Vừa nãy ở trong phòng bao đúng thật là anh không uống rượu, lúc trò chuyện với Lương Tây Kinh và Cận Thanh Trạc, anh đều lấy trà thay rượu.
Ánh mắt anh tỉnh táo nhìn Thẩm Âm, gằn từng chữ: “Đủ sức để đưa em về nhà.”
Nói đến mức này, Thẩm Âm cũng không khuyên bảo nữa.
Chiếc xe lần nữa hòa vào làn xe bình thường, hơn mười phút sau, xe lái vào bãi đỗ xe của tiểu khu Thẩm Âm.
Cô là ngôi sao nổi tiếng nên không tiện xuống xe ở cửa tiểu khu. Lỡ như bị đám săn ảnh chụp được, tối nay hoặc tối mai Thẩm Âm sẽ lên hot search mất. Cô không dám mạo hiểm, Thẩm Minh Yến cũng sẽ không để cô mạo hiểm.
Dừng xe xong, Thẩm Âm nghiêng đầu, lạnh lùng thản nhiên nói: “Cảm ơn sếp Thẩm đã đưa em về.”
Thẩm Minh Yến bất lực trước thái độ thay đổi xoành xoạch của cô, lại không thể làm gì cô, anh trầm giọng ừ một tiếng: “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Thẩm Âm mím chặt khóe môi, đẩy cửa xuống xe: “Tạm biệt.”
Thẩm Minh Yến nhìn bóng lưng cô đi xa, có chút thôi thúc muốn xuống xe, thế nhưng lý trí nói cho anh biết là anh không nên xuống xe, anh hoàn toàn không có lý do gọi cô lại.
Biết rõ như thế, Thẩm Minh Yến vẫn đẩy cửa xe ra.
Lúc xuống xe, Thẩm Minh Yến không để ý thấy Thẩm Âm cũng quay lại, đi thẳng tới trước mặt anh, vẻ mặt nghiêm túc: “Em có một vấn đề muốn hỏi anh.”
Đây là chút tin tức cô vừa nắm bắt được trên nửa sau con đường về nhà, sau khi đầu óc đã tỉnh táo lại.
Nếu như không hỏi, Thẩm Âm cảm thấy đêm nay mình sẽ không ngủ được.
Thẩm Minh Yến cụp mi, nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Em muốn hỏi gì?”
Thẩm Âm kết hợp chuyện anh vừa hỏi cô quen Thi Hảo bao lâu và cả mấy câu hỏi anh hỏi lúc trước, nhìn thì như quan tâm đến công việc của cô, kì thực giống như đang truy hỏi nguyên nhân tối nay cô đến câu lạc bộ.
Suy nghĩ một lúc lâu, Thẩm Âm bắt được trọng điểm —
Trước kia Thẩm Minh Yến cũng không quan tâm cô đi đâu hay công việc đã kết thúc hay chưa.
Nguyên nhân hôm nay anh khác thường như vậy có thể là chuyện kia.
Thẩm Âm cố lấy dũng khí, ngẩng đầu nhìn Thẩm Minh Yến rồi cay đắng hỏi: “Anh để ý chuyện em theo đuổi Lương Tây Kinh đúng không?”
“….”
Thẩm Minh Yến kinh ngạc, không ngờ cô lại hỏi như vậy.
Ánh mắt anh khóa chặt cô, dưới ánh mắt chăm chú của cô đưa ra câu trả lời: “Thẩm Âm, ai nói với em là tôi sẽ để ý những thứ này?”
Nghe được câu trả lời của anh, sợi dây cung căng chặt của Thẩm Âm có chút thả lỏng: “Em đoán.”
Cô dời mắt đi chỗ khác: “Dù sao đây cũng là sự thật không thể xóa bỏ, nếu anh để ý chuyện này, em cũng đành chịu.”
Sau khi nói câu này, Thẩm Âm tự giác cảm thấy mình hơi ‘trà xanh’.
Thẩm Minh Yến nghẹn ngào, ngữ điệu bình tĩnh nói với cô: “Thẩm Âm, mỗi người đều có quá khứ của mình, tôi không hẹp hòi như em nghĩ.”
Anh cũng không ngại chuyện Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh. Cái anh để ý là chuyện khác.
Trong vô thức, trọng điểm của Thẩm Âm bị lệch: “Ý của anh là, anh cũng từng có người mình thích?”
Vậy là thông tin lúc trước cô tìm hiểu được có sai sót chỗ nào sao?
Thẩm Minh Yến: “…?”
Anh bị mạch não của Thẩm Âm làm kinh ngạc, tức giận lườm cô rồi nói: “Tôi không có.”
Thẩm Âm ồ một tiếng, biểu cảm cũng không thay đổi quá lớn, ngay cả một một chút vui mừng cũng không có: “Em biết rồi.”
Lúc này, đến phiên Thẩm Minh Yến hỏi: “Biết là có ý gì?”
Thẩm Âm: “Thì biết là biết đó.”
Cô nhìn về phía Thẩm Minh Yến: “Anh không để ý chuyện em theo đuổi Lương Tây Kinh là được, nếu để ý thì…”
Câu sau còn chưa nói ra khỏi miệng, Thẩm Âm đã nghe Thẩm Minh Yến hỏi: “Nếu để ý, em định làm gì?”
“Cũng chỉ có thể chứng minh em và anh không có duyên phận thôi.” Thẩm Âm ra vẻ thoải mái nói: “Em từng theo đuổi anh ấy là sự thật, em cũng không thể trở lại vài năm trước mà tự dặn mình rằng đừng theo đuổi Lương Tây Kinh, nếu mày theo đuổi không thành, người sau này mày thích có thể sẽ rất để ý chuyện này.”
Nói đến đây, Thẩm Âm tự nở nụ cười, thẳng thắn nói với Thẩm Minh Yến: “Nếu ngay cả chuyện này anh cũng để ý, vậy em chỉ có thể thừa nhận là ánh mắt của mình lại có vấn đề.”
Thẩm Minh Yến hiểu được ý tứ trong lời nói của cô.
Anh im lặng một lát rồi hỏi cô: “Hôm nay trước khi đến câu lạc bộ em có biết là cậu ta sẽ đến không?”
Thẩm Âm sửng sốt: “Ý anh là sao?”
Cô trừng to mắt nhìn Thẩm Minh Yến, đột nhiên hiểu được nguyên nhân cả đêm nay anh cứ kỳ lạ nằm ở đâu: “…Anh sẽ không cho rằng, trong lúc bận rộn mà em còn đến câu lạc bộ chơi với mọi người là bởi vì Lương Tây Kinh cũng sẽ đến đấy chứ?”
Cô hỏi chính xác: “Anh cho rằng em còn thích anh ấy?”
“……”
Thẩm Minh Yến không nói gì, chỉ là sự im lặng của anh tiết lộ hết thảy.
Thẩm Âm không thể tin nổi: “Em theo đuổi anh lâu như vậy mà chẳng lẽ anh cảm thấy em đang đùa giỡn sao?”
Thẩm Minh Yến: “Không phải.”
Anh không hề hoài nghi Thẩm Âm theo đuổi mình là đang đùa giỡn, chỉ là…Anh đã xem mấy trò lúc trước cô theo đuổi Lương Tây Kinh, cũng xem qua không ít lời phân tích của cư dân mạng, anh vẫn có chút không chắc chắn về tình cảm của Thẩm Âm dành cho Lương Tây Kinh.
Nói cách khác, anh quả thật có chút bụng dạ hẹp hòi.
Dường như trước đây anh chưa từng có loại cảm xúc ghen tị thế này, anh ghen tị vì Lương Tây Kinh từng có thể khiến cho Thẩm Âm yêu thích như vậy. Lần đầu tiên thứ cảm xúc này khiến anh trở nên thiếu lý trí hơn bình thường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...