Chương 85 – Ôn Khởi x Tần Lâm (hết)
Biết Ôn Khởi và Tần Lâm quyết định tái hợp, Thi Hảo lập tức gửi lời chúc mừng.
Ôn Khởi nhìn icon bắn pháo hoa của Thi Hảo, khóe môi khẽ nhếch lên: [Hay là cậu bắn cho tớ một trận pháo hoa thật ở Giang Thành đi?]
Thi Hảo thành khẩn đáp: [Tớ không làm được, hay là cậu tìm sếp Tần đi.]
Ôn Khởi: [.]
Trò chuyện một lúc, Thi Hảo sực nhớ tới, hỏi: [Bây giờ sếp Tần đang ở đâu?]
Ôn Khởi khó hiểu: [Đương nhiên là ở khách sạn.]
Thi Hình cảm thấy tiếc nuối: [Aiza.]
Ôn Khởi: […?]
Thi Hảo: [Sếp Tần sao chẳng có chút bá đạo nào hết nhỉ?]
Ôn Khởi biết ý tứ của cô, im lặng vài giây rồi trả lời: [Anh ấy vẫn đang trong thời gian thử việc.]
Thi Hảo: [… Thì ra là thế, vẫn là phóng viên Ôn lợi hại.]
Ôn Khởi: [Cũng bình thường thôi.]
Nói linh tinh một hồi lâu, Ôn Khởi nhận được điện thoại của Tần Lâm.
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên sau khi hai người quyết định tái hợp, Ôn Khởi nghe máy, không hiểu sao lại có chút khẩn trương. Cô nằm trên giường, hơi mím môi nói: “Alo.”
Tần Lâm: “Là anh.”
Ôn Khởi: “…Em biết.”
Nhận ra cô đang ngượng ngùng, Tần Lâm mỉm cười: “Anh đến khách sạn rồi.”
Ôn Khởi ừ một tiếng, sờ sờ lông mày: “Vậy anh mau tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Nghe vậy, Tần Lâm cảm thấy buồn cười: “Mỗi vậy thôi à?”
Ôn Khởi: “Hả?”
Tần Lâm thở dài, dường như cũng hết cách: “Em buồn ngủ rồi sao?”
Ôn Khởi: “Có một chút.”
Tần Lâm: “Được, vậy anh đi tắm đây, em ngủ đi.”
“Ừm.” Ôn Khởi đáp lời, suy nghĩ giây lát rồi lại nói: “Anh ngủ ngon.”
Tần Lâm: “Em ngủ ngon.”
Đêm đầu tiên sau khi quay lại, Ôn Khởi đã có chút luyến tiếc anh. Đây là cảm nhận chân thật của Tần Lâm.
Ngày hôm sau, Ôn Khởi mở mắt ra cầm lấy điện thoại thì nhìn thấy mười mấy tin nhắn của ‘bạn trai mới nhậm chức’ gửi tới cho cô.
Tin đầu tiên là bảy giờ, hỏi cô đã tỉnh chưa.
Sau đó cứ cách hai mươi phút lại gửi thêm một tin, kéo dài đến mười giờ rồi nhắn mấy tin liên tục, nói công ty tạm thời có chút việc, anh phải đi công tác.
Vừa có bạn gái phải đi công tác, Tần Lâm vô cùng u oán.
Cách màn hình mà Ôn Khởi vẫn có thể cảm nhận được.
Cô buồn cười trả lời tin nhắn của anh, trấn an cảm xúc của anh.
Tin nhắn vừa gửi đi, Tần Lâm lập tức gọi điện thoại cho cô.
Ôn Khởi nhận máy: “Alo.”
Bên phía Tần Lâm có chút ồn ào: “Em dậy rồi à?”
Ôn Khởi lúng túng, có chút ngượng ngùng đáp: “Ừm, em vừa mới dậy, anh đang ở sân bay sao?”
Cô nghe thấy nhiều giọng nói.
Giọng Tần Lâm trầm xuống: “Anh vừa mới tới.”
Ôn Khởi ồ một tiếng.
Tần Lâm có hơi nghẹn lời: “Chỉ vậy?”
Ôn Khởi im lặng giây lát, nhỏ giọng nói: “Anh nhớ chú ý an toàn, lần này anh đi công tác mất bao lâu?”
Tần Lâm tính toán đại khái: “Chắc phải mất một tuần.”
Ôn Khởi hiểu ra: “Em biết rồi.”
Tần Lâm nhướng mày: “Hửm?”
Ôn Khởi cảm thấy anh hiện tại có chút ngây thơ, cô nở nụ cười nói: “Vậy một tuần sau chúng ta gặp nhau nhé?”
Nghe vậy, Tần Lâm thở dài: “Được.”
Anh u oán nói: “Hình như em không luyến tiếc chút nào nhỉ.”
“…Chúng ta vừa mới quay lại mà.” Ôn Khởi nhắc nhở anh: “Em vẫn chưa quen với cảm giác bên cạnh có thêm người.”
Nghe thế, Tần Lâm thấy nghẹn.
Nếu sớm biết Ôn Khởi sẽ nói như vậy, anh sẽ không lắm miệng hỏi thêm.
Đau lòng vài giây, Tần Lâm nghiêm mặt nói: “Vậy một tuần này em ráng thích ứng đi.”
Ôn Khởi cong khóe môi, dễ tính đáp: “Được.”
Hai người hàn huyên một lúc, đến khi Tần Lâm sắp lên máy bay mới lưu luyến không rời cúp điện thoại.
Sau khi quay lại, tần suất Tần Lâm gọi điện thoại cho Ôn Khởi cũng tăng vọt hơn so với lúc còn theo đuổi.
Dường như anh thật sự muốn trong một tuần chia xa này, Ôn Khởi phải làm quen với chuyện mình đã có bạn trai.
Sau khi ở bên Tần Lâm, có đôi khi Ôn Khởi cảm thấy anh thay đổi rất nhiều, có đôi khi lại cảm thấy anh vẫn giống như trước kia, trong một số chuyện vẫn còn rất ngây thơ ấu trĩ.
Một lần tình cờ, hai người đang hẹn hò thì gặp Ngô Tuấn Niên.
Tần Lâm vẫn còn ghim trong lòng chuyện Ngô Tuấn Niên thích Ôn Khởi, đợi Ôn Khởi nói chuyện với Ngô Tuấn Niên xong, anh âm thầm nổi cơn ghen.
“Hai người vừa nói chuyện gì vậy?” Anh sốt ruột hỏi.
Ôn Khởi liếc nhìn anh: “Anh cảm thấy thế nào?”
Tần Lâm: “Anh không biết.”
Nếu anh có thể đoán được thì anh đã không hỏi.
Nhìn vẻ mặt ấm ức của anh, Ôn Khởi phì cười: “Không nói chuyện gì cả.”
“Không nói chuyện gì cả?” Tần Lâm nhướng mày: “Hai người nói chuyện tận năm phút đấy.”
“…”
Ôn Khởi không ngờ anh còn tính giờ, cô cạn lời bật cười: “Nói về tình hình của công ty thôi.”
Mấy tháng trước Ôn Khởi đã nghỉ việc, sau khi nghỉ việc cô nghe được không ít tin đồn của công ty. Nhưng bởi vì cô không mấy thân thiết với đồng nghiệp ở công ty cũ, chỉ duy trì ở mức quan hệ đồng nghiêp bình thường, cho nên cô cũng không biết mấy tin đồn kia là thật hay giả.
Trùng hợp gặp được Ngô Tuấn Niên, anh ấy hỏi Ôn Khởi có biết chuyện Lý Thụy Chi bị sa thải không.
Ôn Khởi thản nhiên nói mình có nghe nói, còn tình huống cụ thể thế nào thì không biết.
Nhắc tới chuyện này, hai người mới nói thêm mấy câu.
Nghe Ôn Khởi thuật lại, Tần Lâm nổi hứng nhiều chuyện: “Công ty có biến gì à?”
Ôn Khởi nhìn vẻ mặt tò mò của anh, buồn cười bảo: “Sếp Tần, từ bao giờ anh trở nên hóng hớt như vậy?”
Tần Lâm thành thật trả lời cô: “Vừa tức thì luôn.”
“….”
Nhìn Ôn Khởi ngậm miệng không nói gì, Tần Lâm đột nhiên giơ tay nắm lấy hai bên má cô.
Ôn Khởi bị đau, trừng to mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Cô lúng búng hỏi.
Tần Lâm nhìn dáng vẻ của cô lúc này, cảm thấy hết sức đáng yêu.
Khóe môi anh khẽ nhếch, không kìm được cúi đầu chạm vào môi cô, giọng khàn khàn nói: “Ôn Khởi.”
Ôn Khởi nghe giọng nói của anh thì lỗ tai khẽ nhúc nhích.
Cô không mắc chứng thanh khống, nhưng lại không có sức chống cự trước giọng nói mê hoặc của Tần Lâm. Trái tim bỗng chốc đập dồn dập, Ôn Khởi đối diện với con ngươi sáng rực của anh, lập tức bại trận: “Nói chuyện lãnh đạo cũ của em bị sa thải.”
Nói xong, Ôn Khởi nhìn Tần Lâm: “Còn muốn hỏi gì nữa không?”
Tần Lâm không hề tỏ ra bất ngờ, cụp mắt nhìn cô một lúc: “Không có gì.”
“?”
Ôn Khởi giương mắt: “Lần này tin rồi sao?”
Tần Lâm tỏ vẻ điềm nhiên: “Dù sao cậu ta cũng không có cơ hội.”
“…”
Ôn Khởi nghẹn họng, có chút buồn cười: “Sếp Tần từ lúc nào lại mất niềm tin vào bản thân thế nhỉ.”
Tần Lâm ngậm miệng không nói gì.
Anh không nói cho Ôn Khởi biết là đứng trước mặt Ôn Khởi, từ trước đến nay anh rất thiếu tự tin.
Vừa nói xong, Ôn Khởi chợt ý thức được điều gì đó, cô đẩy tay Tần Lâm ra, nhẹ giọng nói: “Anh phải tự tin vào bản thân nhiều hơn nữa chứ.”
Tần Lâm mỉm cười: “Đi thôi.”
Ôn Khởi: “Đi đâu?”
Tần Lâm: “Xem phim.”
Hai người ra ngoài hẹn hò, cơm nước xong thì gặp Ngô Tuấn Niên nên chậm trễ một chút thời gian.
Bây giờ họ sẽ tiếp tục cuộc hẹn của mình và không để ai làm phiền nữa.
–
Sau khi ở bên Tần Lâm, Ôn Khởi phát hiện bản thân khá hứng thú với chuyện yêu đương.
Cô rất hưởng thụ, cũng rất thích cuộc sống yêu đương của mình và Tần Lâm.
Đương nhiên, con đường yêu đương của cô và Tần Lâm cũng không khác mấy so với dự đoán của cô. Sau khi mẹ cô và bố dượng biết hai người ở bên nhau thì không ngừng gọi điện thoại cho cô, thậm chí lại sử dụng thủ đoạn ti tiện lúc trước là đến nhà hàng của nhà họ Tần chặn người.
Cũng may Ôn Khởi và Tần Lâm đều đã trưởng thành, cũng đã có năng lực.
Lần đầu tiên bọn họ đến nhà hàng gây sự, Ôn Khởi thẳng thừng bảo Tần Lâm báo cảnh sát.
Cô từ Giang Thành bay về Bắc Kinh, gặp mặt bọn họ ở cục cảnh sát.
Không có gì bất ngờ, Ôn Khởi bị mẹ cô mắng là thứ vô ơn, chỉ trích cô vong ân phụ nghĩa.
Những lời này Ôn Khởi không hề quan tâm.
Trước đó rất lâu, Ôn Khởi đã có suy nghĩ cắt đứt quan hệ với gia đình này, chỉ là vẫn chưa hạ quyết tâm.
Hai người khác không có quan hệ gì với cô, nhưng khi bố cô qua đời, khi bà nội qua đời, họ lại dặn dò cô là phải chăm sóc mẹ cô. Dù sao bà ta cũng đã sinh ra cô, cho dù bà ta có hà khắc với cô thế nào thì cô cũng không thể làm chuyện tổn thương bà ta.
Nhưng hiện tại Ôn Khởi cảm thấy, cô lần nữa nhượng bộ thì sẽ chỉ làm cho bọn họ được voi đòi tiên.
Ở cục cảnh sát gặp qua bọn họ, bên phía Ôn Khởi và Tần Lâm không muốn hòa giải.
Cuối cùng, mẹ của Ôn Khởi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận cắt đứt quan hệ với cô, lúc này bên phía Ôn Khởi mới đồng ý hòa giải, không để bố dượng cô để lại tiền án.
Sau đó, Ôn Khởi thay đổi mọi phương thức liên lạc, cũng chuyển nhà đi nơi khác.
Cô rất ít khi trở về Bắc Kinh, Tần Lâm cũng dần chuyển trọng tâm công việc đến Giang Thành.
Lúc Thi Hảo kết hôn, Ôn Khởi lại một lần nữa gặp được chú thím của Tần Lâm.
Họ coi Tần Lâm là con ruột của mình, khi Tần Lâm nói cho họ biết anh đã có bạn gái, họ đã muốn gặp Ôn Khởi, thế nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp.
Trong khung cảnh hôn lễ ngập tràn tình yêu.
Ôn Khởi nhìn người có gương mặt nhu hòa trước mắt, có chút không biết nên nói gì với bà.
“Dì.” Cô nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp ạ.”
Mẹ Tần cười khanh khách đánh giá cô: “Đã lâu không gặp, cháu càng ngày càng xinh đẹp lên đấy, khó trách thằng nhóc Tần Lâm cứ nhớ mãi không quên.”
Ôn Khởi lúng túng.
Mẹ Tần biết sự băn khoăn của cô, khẽ nói: “Chuyện của cháu và Tần Lâm, dì với chú nó đã biết từ lâu, lúc trước dì cũng muốn tìm cháu tâm sự nhưng Tần Lâm không cho, nó không muốn gây áp lực cho cháu.”
Ôn Khởi giật mình, môi khẽ nhúc nhích: “Xin lỗi, là cháu —”
“Cháu cứ nghe dì nói xong đã.” Mẹ Tần ngắt lời cô: “Ngày đầu tiên cháu và Tần Lâm ở bên nhau, nó đã nói với dì chú rồi.”
Ôn Khởi: “Sao ạ?”
Mẹ Tần: “Người trẻ tuổi có suy nghĩ của người trẻ tuổi, dì chú cũng già rồi, cũng chưa bao giờ thích can thiệp vào chuyện của bọn nhỏ.” Bà nhìn Ôn Khởi, tươi cười nói: “Nói thật là nếu dì trẻ hơn một chút nữa, có lẽ dì cũng sẽ không kết hôn với chú Tần của cháu.”
Ôn Khởi lập tức nhận ra Tần Lâm đã nói chuyện gì với bà, đôi mắt cô hơi lóe lên, thật sự không ngờ Tần Lâm sẽ nói cho họ biết, càng không ngờ mẹ Tần không hề bài xích suy nghĩ này của cô, thậm chí còn có chút ủng hộ.
Mẹ Tần nắm tay cô, dịu dàng nói: “Hôm nay dì tìm cháu trò chuyện, là muốn cho cháu biết đừng cảm thấy áp lực gì cả, cháu không muốn kết hôn thì không kết hôn, chuyện này cháu và Tần Lâm tự quyết định là được. Nhưng nghi thức nên có thì không thể thiếu.”
Bà nói thẳng: “Bố mẹ thằng bé đã mất rồi, có một số việc dì và chú nó nên quan tâm.”
Mẹ Tần nhìn dáng vẻ khẩn trương của Ôn Khởi, cười nói: “Nghi thức mà dì nói là về nhà ăn bữa cơm thôi.”
Ôn Khởi: “Dạ?”
Mẹ Tần vẫn cười cười: “Nếu cháu và Tần Lâm rảnh thì nhớ tới nhà ăn một bữa cơm.”
Ôn Khởi vô thức gật đầu: “Vâng ạ.”
Mẹ Tần ôn hòa nói: “Có bận rộn hơn nữa cũng phải chú ý tới sức khỏe, có chuyện gì không được vui vẻ thì cứ nói ra, nếu muốn cũng có thể tìm dì tâm sự, đừng cảm thấy gánh nặng gì cả, biết không?”
Ôn Khởi đáp lời: “Cháu biết rồi ạ, cháu cảm ơn dì.”
Mẹ Tần đưa tay ôm cô, nhẹ giọng nói: “Bé ngoan, vất vả rồi.”
Nghe nói như thế, trái tim Ôn Khởi như ngừng đập, hốc mắt hơi nóng lên.
Cô ngửi hơi thở ấm áp trên người mẹ Tần, nhắm mắt ôm bà một hồi lâu rồi hứa hẹn: “Lần sau được nghỉ cháu nhất định sẽ cùng Tần Lâm trở về thăm hai người ạ.”
Mẹ Tần vội vàng đồng ý: “Nói rồi đấy nhé.”
Được chú thím Tần Lâm ủng hộ, Ôn Khởi và Tần Lâm dường như càng thoải mái hơn trong vấn đề yêu đương.
Mùa đông năm nay, Tần Lâm chuyển tổng công ty tới Giang Thành. Công ty của anh vốn là tự anh sáng lập, lúc trước lựa chọn đặt ở Bắc Kinh là bởi vì bên kia là quê nhà của anh, chú thím của anh cũng ở bên đó, những sản nghiệp khác của nhà họ Tần cũng ở bên đó.
Mà hiện tại chuyển tới Giang Thành là bởi vì Ôn Khởi ở chỗ này.
Anh biết, Ôn Khởi không thích Bắc Kinh, vậy thì anh sẽ ở lại Giang Thành nơi cô thích.
Vì chuyện này mà Tần Yến đã châm chọc anh rất nhiều lần là anh ‘trọng sắc khinh anh em’, ném hết chuyện nhà hàng lại cho anh ấy, anh ấy mệt mỏi chẳng muốn yêu đương gì, ngay cả thời gian ngủ cũng không có.
Sau khi công ty Tần Lâm chuyển đến Giang Thành, Ôn Khởi liền chuyển đến ở chung với anh.
Ngày thứ hai sau khi hai người ở chung ngày, Ôn Khởi nhận được món quà Tần Lâm tặng cho cô.
Nhìn tài liệu chuyển nhượng cổ phần mở ra trước mặt và hợp đồng chuyển nhượng bất động sản, Ôn Khởi có chút mơ hồ: “Anh làm vậy là có ý gì?”
Tần Lâm nhét bút vào tay cô: “Em ký tên đi.”
Ôn Khởi ngước mắt: “…Anh muốn tặng mấy thứ này cho em?”
Tần Lâm gật đầu.
Dường như biết Ôn Khởi muốn nói gì, Tần Lâm đã nói trước: “Anh không muốn em cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, tuy rằng những vật ngoài thân này cũng chưa chắc sẽ khiến em có cảm giác an toàn, nhưng anh vẫn hy vọng em có thể nhận lấy.”
Ôn Khởi nhíu mày: “Tần Lâm, em không cần.”
“Em cần.” Tần Lâm nói: “Chúng ta yêu nhau thì cũng không khác gì kết hôn. Em biết đấy, trước khi Thi Hảo và Lương Tây Kinh kết hôn, Lương Tây Kinh cũng bảo cô ấy ký vào thỏa thuận.”
Đây là lời hứa hẹn và cam đoan của Lương Tây Kinh dành cho Thi Hảo.
Tương lai nếu anh có bất kỳ hành vi nào vi phạm vào lời thề hôn nhân, anh sẽ ra đi với hai bàn tay trắng.
Ôn Khởi biết việc này, cô nhỏ giọng nói: “Thi Hảo có kể với em, đó là lúc cô ấy uống say nên mới bị Lương Tây Kinh lừa ký tên.”
Thi Hảo cho rằng loại bảo đảm này không có ý nghĩa quá lớn đối với cô, nếu thật sự Lương Tây Kinh dám làm chuyện phản bội cô, cô lấy tiền lấy tài sản của anh rồi thì anh vẫn có thể đứng lên như thường.
Nhưng Lương Tây Kinh cảm thấy, anh phải cho Thi Hảo đủ cảm giác an toàn.
Bởi vậy, khi Thi Hảo uống say tới mê mang, anh đã lừa cô ký tên.
Tần Lâm cười: “Em không hy vọng anh cũng dùng biện pháp này chứ?”
Ôn Khởi trừng anh: “Tửu lượng của em tốt hơn Thi Hảo đấy.”
“Anh biết.” Tần Lâm ôm cô từ phía sau, bàn tay to rộng của anh đặt trên mu bàn tay cô, cầm bút rồi cất giọng khàn khàn: “Nhưng nếu anh thật sự muốn làm chút gì đó, anh cũng có cách riêng của mình.”
Ôn Khởi nghẹn lời, cô nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của Tần Lâm: “Anh nghiêm túc thật à?”
Tần Lâm: “Anh rất nghiêm túc.”
Ôn Khởi dường như có chút bất đắc dĩ: “Lần trước chúng ta đến Bắc Kinh, chiếc vòng tay dì tặng cho em cũng đủ mua một ngôi biệt thự rồi.”
Tần Lâm: “Đó là tâm ý của bà ấy, đây là của anh.”
Giằng co hồi lâu, Ôn Khởi hỏi: “Có phải chỉ khi em ký tên thì anh mới yên tâm không?”
Tần Lâm: “Phải.”
Trầm mặc một lúc, Ôn Khởi đề bút ký một phần hợp đồng bất động sản.
Cô đưa cho Tần Lâm, ăn ngay nói thật: “Ngày nào đó chúng ta chia tay, em chỉ cần một căn nhà này.”
“…”
Tần Lâm biết, đây là sự nhượng bộ của cô.
Anh đè bản hợp đồng xuống, rút bút trong tay Ôn Khởi ra, cúi đầu cắn môi cô: “Chúng ta sẽ không chia tay nữa.” Anh dường như có chút ấm ức: “Sau này cũng đừng nói những lời như vậy nữa.”
Ôn Khởi bật cười, chủ động ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh: “Được.”
Kỳ thật chuyện tương lai không ai biết trước được.
Cô biết Tần Lâm làm như vậy là vì cái gì, cô không kết hôn, nếu lỡ có một ngày bọn họ chia tay, về mặt pháp luật cô sẽ không chiếm được một thứ gì từ Tần Lâm.
Tần Lâm biết những thứ này chưa chắc khiến cho cô có cảm giác an toàn, nhưng anh chỉ muốn cho cô một sự bảo đảm chân thật.
Tất nhiên, anh tin chắc rằng họ sẽ không bị chia cắt nữa.
Sự thật cũng vậy.
Bọn họ mãi mãi bên nhau không hề chia lìa.
Ôn Khởi và Tần Lâm ở bên nhau năm thứ năm thì cô mang thai.
Khi đó Ôn Khởi hơn ba mươi tuổi, nhìn cô công chúa nhà Thi Hảo lớn lên từng ngày, kỳ thật cô cũng bắt đầu nảy sinh ý định kết hôn. Nhưng cũng chỉ là một chút, cô lại tự phủ định.
Sau đó, cô và Tần Lâm thương lượng là sẽ sinh một cục cưng.
Không lâu sau, cô mang thai như ý nguyện.
Vài tháng sau, Ôn Khởi sinh hạ một cô con gái. Con gái theo họ của cô, đây là chuyện Tần Lâm đã quyết định.
Chuyện đứa trẻ theo họ ai, bố mẹ Tần không quan tâm quá nhiều, họ không can thiệp vào quyết định của hai người trẻ tuổi.
–
Gia đình ba người của Ôn Khởi vẫn sống bình thường như bao gia đình khác.
Đương nhiên, cũng vẫn có lúc không bình thường.
Lúc công chúa nhà họ Ôn lên tiểu học, khi bạn học biết bố mẹ của cô bé không phải vợ chồng, hai người họ căn bản không đăng ký kết hôn, cô bé đã bị bạn học cười nhạo một hồi lâu.
Ngày đó cô bé khóc tức tưởi chạy về nhà, hỏi Ôn Khởi là vì sao cô không kết hôn với bố cô bé.
Sau này cô bé cũng không biết nên giới thiệu bọn họ như thế nào.
Ôn Khởi và Tần Lâm vô cùng kiên nhẫn giải thích với cô bé, thế nhưng cô bé không nghe vào.
Ngày hôm sau, Ôn Khởi vốn định thương lượng với Tần Lâm, nếu không đăng ký kết hôn lĩnh thì đi theo chủ nghĩa hình thức cũng được. Cô còn chưa nói ra suy nghĩ này, công chúa nhà cô đã tìm cô nói xin lỗi, nói là hôm qua bé không nên nổi giận với Ôn Khởi, bé sai rồi.
Ôn Khởi lấy làm khó hiểu, không biết tại sao ngủ một giấc dậy bé đã hiểu được vấn đề.
Có một lần tình cờ, Ôn Khởi đi đón con gái tan học thì nghe thấy cô bé lớn tiếng đáp trả những người cười nhạo cô bé: “Mẹ tôi có suy nghĩ độc lập của mình, bà ấy không muốn kết hôn, bà ấy muốn yêu bố tôi cả đời chẳng lẽ không được sao? Đâu phải tất cả mọi người đều phải kết hôn, bố mẹ tự có lựa chọn của riêng mình, tôi hy vọng sau này mấy cậu đừng nói như vậy về bố mẹ tôi nữa, họ rất yêu nhau, cũng rất yêu tôi.”
Ôn Khởi bất ngờ bị con gái làm cảm động, cô thật sự không ngờ cô bé mới mười tuổi mà đã hiểu được những đạo lý này.
Hình như cô chưa từng đề cập những chuyện này với bé bao giờ.
Thật lâu về sau, Ôn Khởi trò chuyện với Tần Lâm mới biết được, lúc trước anh có tìm con gái nói rất nhiều chuyện, cũng nói cho cô bé nghe rất nhiều đạo lý, thỉnh thoảng còn tặng cho bé một số cuốn phim điện ảnh ý nghĩa, để cho một cô bé mười tuổi hiểu được rằng hai người yêu nhau chỉ cần được ở bên nhau, có đăng ký kết hôn hay không cũng không quan trọng.
Anh muốn con gái luôn nhớ rằng anh yêu mẹ cô bé và yêu cô bé rất nhiều.
Bởi vì giữa họ có tình yêu nên mới có sự tồn tại của cô bé.
–
Cuối câu chuyện, Ôn Khởi và Tần Lâm vẫn đi đăng ký kết hôn.
Lúc đăng ký kết hôn, Tần Lâm đã sáu mươi tuổi. Đó là quà sinh nhật sáu mươi tuổi Ôn Khởi muốn tặng cho Tần Lâm.
Khi hai người xuất hiện ở Cục dân chính đã nhận được không ít ánh mắt kinh ngạc.
Lĩnh giấy chứng nhận xong, Ôn Khởi nhận được bó hoa do cô công chúa của mình tặng.
“Bố mẹ, chúc hai người tân hôn vui vẻ ạ.” Cô gái cười khanh khách nói.
Ôn Khởi đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn cục cưng.”
Cô công chúa cong cong khóe môi, kéo tay hai người nói: “Chúng ta chụp ảnh chung đi ạ.”
Chụp ảnh xong, một nhà ba người về nhà.
Nghe giọng nói vui mừng của con gái, Ôn Khởi và Tần Lâm nhìn nhau cười, khóe miệng tươi rói.
Ánh mặt trời trên đường vô cùng chói mắt, bóng dáng của họ chồng khít lên nhau. Ngôi nhà nhỏ của họ luôn được bao bọc bởi tình yêu thương vô bờ bến.
Ôn Khởi và Tần Lâm sẽ lần nữa kiên định bước về phía trước, đi hết câu chuyện tình yêu nồng nhiệt thuộc về hai người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...