Chương 84: Ôn Khởi x Tần Lâm (5)
Khoảnh khắc vừa nghe rõ đáp án của cô, Tần Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh lén nhìn lớp mồ hôi trong lòng bàn tay, không hỏi cô vì sao không muốn nhìn thấy mình là lời nói thật. Anh hiểu được vào thời khắc đó thể diện và lòng tự trọng của Ôn Khởi rất mạnh.
Sau khi nhận được đáp án, hai người rơi vào trầm mặc.
Ngay khi Ôn Khởi không chịu nổi nữa muốn kiếm cớ về nhà, Tần Lâm lại mở miệng nói: “Hỏi em thêm một vấn đề.”
Ôn Khởi vô thức nhíu mày, luôn cảm thấy anh đang đào hố cho mình: “Sao anh nhiều —”
Lời còn chưa dứt, Tần Lâm đã hỏi ra khỏi miệng: “…Còn thích anh không?”
“?”
Ôn Khởi sửng sốt, lập tức ngước mắt nhìn anh.
Tần Lâm cúi đầu kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Gió đêm từ từ thổi tới, hơi thở của hai người cứ thế vờn quanh đối phương.
Ánh mắt Tần Lâm sáng rực nhìn Ôn Khởi, không bỏ qua một chút biến hóa nào của cô.
Đồng thời, anh cũng không thúc giục cô trả lời câu hỏi của mình.
Giằng co một hồi lâu, Ôn Khởi mím chặt khóe môi dời mắt, ánh mắt không hề có tiêu điểm nhìn về nơi khác: “Anh hỏi tôi vấn đề này, anh cảm thấy liệu có thích hợp không?”
Tần Lâm: “Đương nhiên.”
Môi Ôn Khởi mấp máy, muốn nói thích hợp ở chỗ nào.
Cô vừa định mở miệng, giọng Tần Lâm đã vang lên: “Nếu em cảm thấy câu hỏi này quá khó trả lời, vậy anh sẽ đổi câu hỏi khác, bây giờ em có ghét anh không?”
Ôn Khởi giương mắt, đối diện với khuôn mặt anh tuấn trầm ổn trước mặt.
Ngũ quan của Tần Lâm rất sắc nét, không phải kiểu mày kiếm mắt tinh mà có hơi giống con lai, ánh mắt anh vừa sâu thẳm vừa sáng rực, giống như cất giấu vòng xoáy câu dẫn người, hấp dẫn vô cùng.
Ánh mắt Ôn Khởi dừng lại trên mắt anh rồi đi xuống, rơi vào sống mũi cao thẳng của anh.
Dương như đã trôi qua rất lâu, Ôn Khởi mới nghe được giọng nói của mình: “Nhất định phải trả lời sao?”
Tần Lâm: “Nếu em thật sự không muốn trả lời, vậy anh —”
Sợ sau này anh lại hỏi, Ôn Khởi ngẩng phắt đầu lên: “Không ghét.”
Làm sao cô có thể chán ghét Tần Lâm được.
Nghe được câu trả lời của cô, trong mắt Tần Lâm thấp thoáng sự vui sướng, anh kìm nén khóe môi muốn vểnh lên, thấp giọng hỏi: “Thật sao?”
Ôn Khởi: “..”
Hỏi xong, Tần Lâm tự biết mình hỏi một câu ngu ngốc, anh đằng hắng giọng: “Về nghỉ ngơi nhé?”
Ôn Khởi sửng sốt, còn tưởng rằng anh gióng trống khua chiêng hỏi mình muốn nói gì đó.
Im lặng vài giây, cô ồ một tiếng: “Anh ở đâu?”
Tần Lâm: “Khách sạn.”
Ôn Khởi khẽ gật đầu: “Trên đường về chú ý an toàn.”
Tần Lâm ừ một tiếng.
Nói tạm biệt xong, Ôn Khởi xoay người đi về phía cửa chính tiểu khu, lúc cô lơ đãng quay đầu lại, thấy anh vẫn còn đứng tại chỗ nhìn mình.
Thân hình anh dong dỏng cao, rõ ràng nhìn qua rất cao lớn và có cảm giác an toàn, nhưng giờ khắc này Ôn Khởi lại có cảm giác anh có chút cô quạnh lẻ loi.
Xa xa nhìn nhau giây lát, Ôn Khởi mím môi, nghĩ đến những lời tối nay vừa nói với Thi Hảo, lại nghĩ đến sự thăm dò gần đây của Tần Lâm.
Cô dừng lại tại chỗ vài giây rồi xoay người vòng lại.
Nhìn cô quay lại, Tần Lâm vô thức hỏi: “Sao vậy? Còn chuyện gì muốn nói với anh hay là bỏ sót thứ gì sao?”
Ôn Khởi ngửa mặt lên, nhìn anh nói: “Anh vừa mới hỏi em là còn thích anh không?” Cô ngừng lại, hỏi ngược lại: “Vậy còn anh, Tần Lâm, có phải anh còn thích em không?”
Nghe vậy, Tần Lâm kinh ngạc, rũ mắt nhìn cô: “Ôn Khởi, anh cho rằng biểu hiện của anh đã đủ rõ ràng rồi.”
Nếu như không phải thích cô, làm sao có chuyện một người kiêu ngạo như anh sau khi gặp lại cô và cảm giác cô không còn kháng cự mình như trước kia nữa, thì lại hết lần này đến lần khác nóng lòng muốn thăm dò cảm giác của cô đối với mình.
Ôn Khởi ngẩn ra: “Em muốn chính miệng anh nói ra.”
Tần Lâm hơi dừng lại giây lát, nở một nụ cười bất lực: “Phải.” Anh nhìn vào mắt Ôn Khởi, gằn từng chữ nói cho cô biết: “Còn thích em, Tần Lâm còn thích Ôn Khởi.”
Dứt lời, anh hỏi: “Như vậy đủ chưa?”
Ôn Khởi chậm rãi chớp mắt, lí nhí nói: “Anh nói vậy giống như em ép buộc anh thừa nhận vậy.”
“Không hề.” EQ của Tần Lâm không thấp, cũng rất hiểu tâm tư của con gái, anh kịp thời phủ nhận: “Đây là lời nói thật lòng thật dạ của anh.”
Ôn Khởi bị lời này chọc cười, khóe môi khẽ nhếch lên: “Em biết rồi, anh về đi.”
Tần Lâm ngây ra: “Mỗi thế thôi sao?”
Ôn Khởi: “Nếu không thì sao?”
Tần Lâm cúi đầu, nhìn cô chằm chằm: “Được, vậy ngày mai anh lại tới.”
“?”
Ôn Khởi biết rõ còn cố hỏi: “Ngày mai tới đây làm gì?”
Tần Lâm: “Hẹn phóng viên Ôn ăn sáng hoặc ăn trưa, không biết phóng viên Ôn có nể mặt không.”
Ôn Khởi không trả lời là có đồng ý hay không, cô giả bộ kênh kiệu: “Để xem ngày mai em có tâm trạng không đã.”
Tần Lâm cười khẽ, thái độ rất tốt: “Được, ngày mai anh sẽ hỏi lại.”
–
Tạm biệt Tần Lâm xong, lúc Ôn Khởi về đến nhà tẩy trang rửa mặt, cô vô tình nhìn thấy khuôn mặt đang tươi cười trong gương.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, vẫn giữ nguyên nụ cười.
Nói hết lời trong lòng và hỏi hết lời muốn hỏi dường như cũng không quá khó khăn như tưởng tượng. Sau khi nói xong cũng thoải mái hơn so với tưởng tượng.
Sau đêm hôm đó, Tần Lâm càng chịu khó đến tìm Ôn Khởi hơn.
Anh bắt đầu thường xuyên bay từ Bắc Kinh đến Giang Thành, mỗi thứ Sáu tan tầm, Ôn Khởi đều có thể nhìn thấy anh ở cửa công ty. Mỗi lần nhìn thấy anh, lúc nào trong tay anh cũng có hoa hoặc là những mòn quà linh tinh mang từ Bắc Kinh đến.
Có đôi khi là đồ ăn, có đôi khi là đồ trang trí nhỏ, thậm chí là chậu hoa tươi nửa sống nửa chết trong phòng làm việc của anh.
Không ai trong hai người họ chọc thủng tầng giấy cuối cùng kia, cứ như vậy làm quen và tìm hiểu nhau lần nữa.
Trong lúc này, Thi Hảo và Lương Tây Kinh quay lại.
Sau khi hai người quay lại không lâu thì có mời mọi người ăn cơm, Ôn Khởi và Tần Lâm cùng đi.
Ăn được kha khá, mấy người đàn ông đi chơi bóng, Thi Hảo còn cố ý truy hỏi tiến triển của Ôn Khởi và Tần Lâm.
Ôn Khởi: “Như các cậu nhìn thấy.”
Thi Hảo nghẹn lời: “Năng lực theo đuổi của sếp Tần hình như hơi kém nhỉ.”
Ôn Khởi lườm cô: “Thế cậu bảo Lương Tây Kinh dạy anh ấy một khóa đi.”
Thi Hảo bị lời của cô chọc cười, nhướng mày hỏi: “Có thật là muốn anh ấy dạy không?”
Ôn Khởi không lên tiếng.
Im lặng một hồi, Thi Hảo chạm vào cánh tay cô: “Khởi Khởi.”
Ôn Khởi nghiêng đầu: “Hửm?”
Thi Hảo chống má nhìn cô chằm chằm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tớ cảm giác cậu có chút thay đổi.”
Ôn Khởi giật mình: “Ở đâu?”
Thi Hảo: “Rất nhiều nơi, tớ cũng cảm thấy cậu dịu dàng hơn trước.”
Ôn Khởi của trước kia trên người đầy gai nhọn. Cô sẽ vô thức tự bảo vệ mình, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần.
Lúc học đại học, sở dĩ Thi Hảo có thể kết bạn với cô thuần túy bởi vì Ôn Khởi cảm thấy Thi Hảo còn thê thảm hơn cả mình. Cô có sự đồng cảm với Thi Hảo. Nếu không phải như thế, hai người kỳ thật rất khó mở rộng trái tim để làm bạn bè.
Trước khi Tần Lâm xuất hiện lần nữa, ngoài Thi Hảo ra, Ôn Khởi luôn dựng lên vòng tự bảo vệ mình trước rất nhiều người, cô rất ít tâm sự cùng người khác, cũng rất ít khi đề cập đến chuyện tình cảm, mỗi lần nói đến những thứ này cô đều trầm mặc.
Phân tích tình cảm duy nhất mà cô từng tham dự là của Thi Hảo và Lương Tây Kinh.
Đời sống tình cảm của cô quá thê thảm, cho nên cô hy vọng Thi Hảo có thể tốt đẹp, mãi mãi tốt đẹp.
Nhưng cô của bây giờ sẽ chủ động tham dự đề tài tình cảm mà người khác đề cập, khi người khác hỏi đến tình trạng tình cảm của cô, cô cũng sẽ không trốn tránh.
Thi Hảo cảm thấy, Ôn Khởi đã dần dần buông lỏng bản thân.
Nghe được lời cô nói, Ôn Khởi phủ nhận: “Tớ nào có.”
Thi Hảo cười cười: “Chỗ nào cũng có.”
Cô tựa vào vai Ôn Khởi, nhẹ giọng nói: “Khởi Khởi, bây giờ tớ muốn tặng cho cậu lời cậu đã từng nói với tớ.”
Ôn Khởi không kịp phản ứng: “Lời nào?”
Thi Hảo nghiêng đầu nhìn cô: “Quý trọng hiện tại, không cần suy nghĩ quá nhiều. Chúng ta là người trưởng thành, cũng không cần cố kỵ quá nhiều thứ. Tớ biết cậu sẽ không để chuyện quá khứ tái hiện, Tần Lâm bây giờ cũng đã có năng lực, đối với kiểu trò cười này cũng có cách giải quyết của riêng mình.”
Trước kia khi hai người ở bên nhau, bọn họ không chống đỡ được trò xấu của bọn tiểu nhân, nên mới lựa chọn phương thức ngu ngốc nhất là chia tay.
Nhưng bây giờ thì khác.
Thi Hảo biết Ôn Khởi sẽ có cách giải quyết những người đó, Tần Lâm cũng vậy. Bọn họ đều đã trưởng thành chín chắn, có năng lực giải quyết những chuyện lộn xộn xấu xa hơn.
Ôn Khởi nhẹ giọng nói: “Ý cậu là, bảo tớ nói thẳng với Tần Lâm?”
Thi Hảo: “Ý tớ là, lúc anh ấy thổ lộ với cậu thì cậu đừng từ chối anh ấy.”
Biểu hiện của Tần Lâm rất rõ ràng, bọn họ đều đã nhìn thấy.
Thi Hảo hiểu rất rõ Ôn Khởi, cô biết theo tình hình bây giờ, nếu Tần Lâm thổ lộ với Ôn Khởi, kêu cô làm bạn gái của anh, rất có thể Ôn Khởi sẽ còn từ chối.
Sự thật cũng vậy.
Ôn Khởi còn có một điểm do dự nhất, cũng rối rắm nhất.
Cô nhấp một ngụm rượu, nghiêng đầu nhìn Thi Hảo, lúng túng nói: “Hảo Hảo.”
Thi Hảo: “Hửm?”
Ôn Khởi: “Cậu nói xem nếu tớ đồng ý ở bên anh ấy, liệu có làm chậm trễ anh ấy không?”
“Ý cậu là?” Thi Hảo không hiểu.
Ôn Khởi cất giọng nhàn nhạt: “Cậu biết mà, tớ sẽ không kết hôn.”
Từ rất lâu trước đây Ôn Khởi đã không có suy nghĩ về hôn nhân.
Trước khi gặp Tần Lâm, Ôn Khởi thậm chí còn không tin vào tình yêu.
Là Tần Lâm thay đổi suy nghĩ của cô, cô không khống chế được mà thích Anh.
Sau khi hai người chia tay, Ôn Khởi đã âm thầm quyết định là tương lai nếu gặp lại người mình thích, yêu đương thì có thể nhưng cô tuyệt đối sẽ không kết hôn.
Cô không muốn mình biến thành một oán phụ, mặc dù Tần Lâm không phải là người đàn ông như vậy.
Nhưng sau khi có suy nghĩ này, Ôn Khởi lại càng thêm quyết tâm.
Đây là suy nghĩ có từ lúc tốt nghiệp đại học, cho đến bây giờ vẫn luôn như vậy.
Thi Hảo ngẩn người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, ra vẻ nghi hoặc hỏi: “Vậy thì đã sao?”
Ôn Khởi: “Hả?”
Thi Hảo đụng vào cánh tay cô, dáng vẻ hung dữ: “Ôn Khởi, không kết hôn cũng không phải chuyện phạm pháp gì, sao lại làm chậm trễ Tần Lâm? Là anh ấy thích cậu, cũng không phải cậu ép buộc anh ấy thích.”
Ôn Khởi khẽ chớp mắt, nhất thời không theo kịp logic của Thi Hảo.
Thi Hảo liếc cô một cái, nghiêm túc nói: “Nếu cậu thật sự lo lắng thì cứ nói rõ ràng với anh ấy đi. Sau khi nói rõ ràng, nếu sếp Tần có dao động suy nghĩ muốn ở bên cậu, vậy thì chúng ta cũng không cần người đàn ông này nữa!”
Nghe cô nói lời này, khóe môi Ôn Khởi khẽ cong lên: “Hảo Hảo.”
Thi Hảo dựa vào cánh tay cô: “Làm sao?”
Ôn Khởi khẽ nói: “Tớ còn tưởng cậu sẽ nói với tớ là tớ và Tần Lâm quay lại đã lâu, nói không chừng lại muốn kết hôn, trước tiên đừng nghĩ xa xôi như vậy.”
Thi Hảo liếc cô một cái: “Nói cái gì vậy chứ, cậu làm gì tớ cũng ủng hộ cậu hết mình. Bất luận là kết hôn hay là chuyện khác, cậu không muốn thì chúng ta sẽ không làm.”
Ôn Khởi ừ một tiếng, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Thi Hảo rồi nhỏ giọng nói: “Bây giờ tớ giành cậu với Lương Tây Kinh liệu còn kịp không?”
Thi Hảo nhướng mày: “Vẫn kịp.”
“….”
Hai người ở bên cạnh trò chuyện, không để ý thấy ánh mắt của Lương Tây Kinh và Tần Lâm thỉnh thoảng lại chuyển sang bên này.
Tần Yến và Hứa Thực chê hai người không chuyên chú, bèn đuổi hai người đi.
Tần Lâm và Lương Tây Kinh liếc nhìn nhau, không chút do dự đi tới chỗ Thi Hảo Ôn Khởi ngồi xuống.
Một lát sau, Thi Hảo nói mệt muốn về nhà, Lương Tây Kinh bèn dẫn người đi.
Ôn Khởi và Tần Lâm ở lại thêm vài phút cũng đứng dậy rời đi.
Đi ra khỏi câu lạc bộ, một cơn gió lạnh ập tới.
Tần Lâm nhíu mày, vô thức nghiêng người chặn cơn gió này lại: “Lạnh không?”
Anh hỏi Ôn Khởi.
Ôn Khởi lắc đầu, nhìn về phía tiệm trà sữa đối diện.
Lúc này người mua trà sữa đã ít lại càng ít, tiệm trà sữa nhìn qua có hơi vắng vẻ.
Tần Lâm nhìn theo ánh mắt cô, trầm giọng nói: “Muốn uống trà sữa à?”
Ôn Khởi: “Sếp Tần có muốn mời em một ly không?”
Tần Lâm cúi đầu, ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Ôn Khởi lấy làm khó hiểu: “Anh nhìn em như vậy làm gì?”
Tần Lâm thản nhiên nói: “Tâm trạng không tốt sao?”
“?”
Ôn Khởi ngẩn ngơ: “Đâu có.”
Tần Lâm híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, không tin lắm: “Thật không?”
“…Thật mà.” Ôn Khởi cảm thấy kỳ lạ: “Sao anh lại hỏi như vậy?”
Tần Lâm: “Em rất ít khi uống trà sữa.”
Tần Lâm nhớ rõ là trước đây Ôn Khởi rất ít uống trà sữa, mà số ít lần đó đều là gặp chuyện không vui.
Ôn Khởi kinh ngạc, không ngờ chuyện đã qua nhiều năm rồi mà anh vẫn còn nhớ rõ.
Thật ra không phải cô không thích uống trà sữa, trước kia là cảm thấy trà sữa đắt, cho nên mới chọn uống nước trắng.
Mà bây giờ không uống là cảm thấy không tốt cho sức khỏe.
Hai người băng qua đường, đi tới cửa tiệm trà sữa.
Không cần xếp hàng, Ôn Khởi nhìn qua tiệm trà sữa rồi gọi một ly trà sữa nóng.
Tần Lâm không uống thứ này.
Không lâu sau, nhân viên đưa trà sữa cho Tần Lâm, Tần Lâm cắm ống hút rồi đưa cho Ôn Khởi.
Ôn Khởi uống một ngụm, ngước mắt nhìn anh: “Mùi vị cũng khá ngon.”
Tần Lâm không nói gì.
Lại uống từng ngụm nhỏ, Ôn Khởi nghiêng đầu nhìn anh: “Nơi này cách chỗ em ở không quá xa, sếp Tần có muốn tản bộ với em không?”
Tần Lâm cảm thấy cô có chuyện muốn nói với mình, bèn đồng ý: “Được.”
Hai người chậm rãi tản bộ trong bóng đêm.
Gió hơi lớn, Tần Lâm đi cạnh Ôn Khởi ở vị trí gần đường cái, để cô ở trong phạm vi an toàn.
Đi chừng hai mươi phút, hai người đã tới cửa tiểu khu quen thuộc.
Dừng lại, Ôn Khởi đã uống được gần hết ly trà sữa.
“Em tới nhà rồi.” Ôn Khởi nói.
Tần Lâm rũ mắt: “Có phải anh nên nói với em một câu là ‘Nghỉ ngơi sớm đi nhé’ không?”
Ôn Khởi: “Vậy anh có muốn nói không?”
Tầm Lâm nhìn cô bằng ánh mắt nóng rực. Dưới cái nhìn chăm chú của Ôn Khởi, anh bước về phía trước một bước. Anh giơ tay vén sợi tóc mềm mại trên má Ôn Khởi ra sau tai, chầm chậm gọi: “Ôn Khởi.”
Anh nhìn vào mắt cô: “Chắc là em cũng cảm giác được anh đang theo đuổi em đúng không?”
Biểu hiện của Tần Lâm rất rõ ràng, mỗi lần gặp cô sẽ tặng hoa, sẽ tặng quà.
Thậm chí cho dù Ôn Khởi không quan tâm hành trình của anh, anh cũng sẽ báo cáo với cô.
Bọn họ đều là người trưởng thành, đương nhiên biết hành động như vậy là có ý gì.
Ôn Khởi mím môi, ăn ngay nói thật: “Em biết.”
Tần Lâm ừ một tiếng: “Vậy là tốt rồi.”
Nghe giọng nói trầm trầm của Anh, Ôn Khởi nhắm mắt lại, cố lấy dũng khí nói: “Tần Lâm, em có chuyện muốn nói với anh.”
Tần Lâm chợt thấy căng thẳng, anh hỏi cô: “Phải nói trong tối nay sao?”
Ôn Khởi: “Em muốn nói trong tối nay.”
Đồng tử Tần Lâm co lại, yết hầu khẽ lăn: “Được.”
Anh không từ chối.
Im lặng một lát, Ôn Khởi cũng không biết nên nói như thế nào.
Một hồi lâu sau, cô thành khẩn nói: “Em là người theo chủ nghĩa không kết hôn.”
Đúng lúc tiếng còi xe vang lên, Tần Lâm không nghe rõ: “Em nói gì cơ?”
Ôn Khởi nhìn thẳng vào mắt anh, lặp lại từng câu từng chữ: “Em nói, em là người theo chủ nghĩa không kết hôn.”
Lúc này đây, Tần Lâm đã nghe rõ.
Anh sửng sốt vài giây, kịp phản ứng lại, ánh mắt tập trung vào người cô: “Cho nên đây chính là nguyên nhân gần đây em lúc xa lúc gần với anh?”
Ôn Khởi nghẹn lời, muốn nói cô nào có lúc xa lúc gần với anh, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì hình như cũng có một số hành vi khác thường như vậy.
Môi cô giật giật, không thốt ra được một chữ.
Tần Lâm nhìn cô chăm chú, quan sát cô rồi nhẹ giọng hỏi: “Đây là lời em muốn nói với anh?”
Ôn Khởi gật đầu: “Anh có gì muốn nói không?”
Tần Lâm im lặng vài giây, đột nhiên cúi người, nhìn cô không rời mắt: “Anh muốn nói là, vậy em có muốn yêu anh cả đời không?”
Ôn Khởi ngước mắt lên: “Gì cơ?”
Phản ứng của Tần Lâm nằm ngoài dự liệu của cô.
Tần Lâm đi tới gần một bước: “Em không nghe rõ thì anh lặp lại một lần nữa.”
Anh giơ tay nâng gương mặt của Ôn Khởi lên, gằn từng chữ một: “Vậy em có muốn yêu đương với anh cả đời không chia tay không?”
Hỏi xong, anh kiên nhẫn chờ Ôn Khởi trả lời.
Thật lâu sau, Ôn Khởi lên tiếng: “Em thật sự sẽ không dao động suy nghĩ không kết hôn — ”
Cô còn chưa nói hết lời, Tần Lâm đột nhiên mất kiên nhẫn. Anh thuận thế cúi người xuống rồi lại nâng mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Khóe môi Ôn Khởi bị đau, vô thức mở miệng.
Tần Lâm mút môi cô, dây dưa với cô.
Hai người đều đã uống rượu ở câu lạc bộ.
Bọn họ đều nếm được mùi rượu thanh ngọt trong miệng đối phương.
Lâu lắm rồi không hôn môi nên có chút trúc trắc, Ôn Khởi đáp lại anh nhưng lại không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi anh.
Tần Lâm còn nhớ lúc này bọn họ đang ở cửa tiểu khu, anh kiềm chế không vào sâu thăm dò nữa.
Hai người triền miên hôn nhau một hồi rồi Tần Lâm buông cô ra, ôm cô vào trong ngực.
Anh nghe tiếng hô hấp của Ôn Khởi, cả tiếng tim đập kịch liệt của cô.
Chờ Ôn Khởi bình tĩnh lại, Tần Lâm mới buông người ra.
Anh rũ mi nhìn chằm chằm đôi môi hồng hào quyến rũ của cô, cất giọng khàn khàn: “Ôn Khởi, anh cho rằng anh đã biểu đạt rất rõ ràng.”
Ôn Khởi vẫn có chút do dự: “Nhưng họ —”
“Họ mà em chỉ là người lớn trong nhà của anh đúng không?” Tần Lâm hỏi.
Ôn Khởi: “…Ừm.”
Tần Lâm giơ tay, nhẹ nhàng đè lên khóe mắt đỏ ửng của cô, trầm giọng nói: “Em đừng lo lắng về họ, anh sẽ xử lý tốt.”
Ôn Khởi ngước mắt, cảm nhận hơi thở của Tần Lâm phả vào mặt mình, cô còn muốn nói gì đó.
Nhưng chưa kịp nghĩ ra, Tần Lâm đã trán chạm trán với cô, thì thầm vào tai cô: “Chỉ cần em bằng lòng, chúng ta có thể yêu nhau mấy chục năm nữa.”
Chỉ cần được ở bên Ôn Khởi, những hình thức chủ nghĩa khác đối với Tần Lâm không phải là thứ gì quan trọng.
Ôn Khởi không muốn kết hôn, vậy thì bọn họ cứ thế yêu đương đến già.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...