Gợn Sóng Không Tên



Chương 7: Lương Tây Kinh tìm được báu vật

Rời khỏi văn phòng Lương Tây Kinh, Thi Hảo giao văn kiện cho Dương Cao Phi.

Dương Cao Phi kinh ngạc: “Có gấp không?”

Công việc trong tay anh ta vẫn còn chút chưa hoàn thành.

Thi Hảo gật đầu, “Gấp.”

Dương Cao Phi trả lời, “Vậy bây giờ tôi chạy ——”

Anh ta còn chưa nói xong, Lý Thiến Vi nghe thấy hai người nói chuyện bèn xung phong nhận việc, “Để tôi đi cho.”

Cô ấy nhìn về phía hai người, lý do đầy đủ, “Trong tay tôi không có chuyện gì quan trọng.”

Văn kiện lấy ra từ văn phòng Lương Tây Kinh, chỉ cần không phải đặc biệt giữ bí mật thì tất cả trợ lý đều có thể tiếp xúc.

Thi Hảo nghĩ đến giọng điệu cố ý của anh ở văn phòng, hiểu được anh chỉ là không cho mình đến bộ phận nghiên cứu và phát triển.

Nghĩ vậy, cô đưa văn kiện cho Lý Thiến Vi, dặn dò, “Đi sớm về sớm nhé.”

Lý Thiến Vi biết tâm tư của mình đã bị cô nhìn thấu, trừng mắt nhìn Thi Hảo, nhỏ giọng nói, “Tôi nhiều nhất chỉ dừng lại một phút.”

Thi Hảo buồn cười: “Được.”

Đến vị trí làm việc ngồi xuống, Thi Hảo cẩn thận báo cáo với Lương Tây Kinh rằng người đến bộ phận nghiên cứu phát triển đưa văn kiện đổi thành Lý Thiến Vi.

Tin nhắn được gửi đi, bên kia hiển thị đã đọc.

Biết Lương Tây Kinh đã hiểu rõ trong lòng, Thi Hảo tập trung tinh thần vào công việc trong tay.

Tập đoàn Lương thị tham gia vào nhiều ngành công nghiệp, trong đó ngân hàng đầu tư và bất động sản là những công ty liên quan lâu dài nhất. Có điều sau khi Lương Tây Kinh tiếp nhận tập đoàn, Thi Hảo cảm thấy trọng tâm các dự án của công ty đã chuyển sang khoa học kỹ thuật y tế và trí tuệ nhân tạo.

Sau khi xem qua các email tồn đọng, Thi Hảo phân loại cái nào khẩn cấp cái nào không khẩn cấp ra riêng, viết ra các trọng điểm, sau đó vào văn phòng Lương Tây Kinh báo cáo hành trình sắp xếp hôm nay.

Mười một giờ, người Lương Tây Kinh hẹn bàn chuyện tới.

Thi Hảo ngẩng đầu nhìn, là Tần Yến.

Đôi mắt cô lóe lên, có chút bất ngờ. Nhưng rất nhanh, Thi Hảo lấy lại tinh thần: “Sếp Tần.”

Tần Yến gật đầu, ánh mắt chuyển sang cô, thuận miệng khen, “Đã lâu không gặp, thư ký Thi lại xinh đẹp hơn rồi.”

Thi Hảo mỉm cười, “Sếp Tần quá khen.”

Tần Yến nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô thì khẽ nhíu mày: “Sao, thư ký Thi không tin lời tôi nói à?”

Thi Hảo: “Tôi không có ý này.”

Tần Yến ừ một tiếng, khóe mắt liếc thấy thứ gì đó rồi cố ý cúi thấp người xuống, kéo gần khoảng cách: “Nhất là hôm nay.”

“…”

Thi Hảo còn chưa kịp phản ứng, Tần Yến đã khôi phục lại tư thế thường ngày, thậm chí còn lui về phía sau một bước.

Giây tiếp theo, Thi Hảo nghe thấy giọng nói của Lương Tây Kinh, “Thư ký Thi.”


Cô nghiêng mắt, đối diện với tầm mắt của Lương Tây Kinh.

Vẻ mặt Lương Tây Kinh nhạt nhẽo, lạnh nhạt nói, “Mang các văn kiện hợp đồng sáng nay đã sắp xếp vào đây.”

Thi Hảo lên tiếng trả lời.

Đi theo Lương Tây Kinh vào văn phòng, Tần Yến không nhịn được khẽ chậc, “Thái độ của cậu đối với thư ký Thi ở công ty là như vậy sao?”

Lương Tây Kinh ngay cả một ánh mắt cũng không thèm nhìn anh ấy.

“…”

Tần Yến tự tìm mất mặt, hậm hực sờ sờ mũi, đi tới sô pha ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn xung quanh, cảm thán: “Phòng làm việc của cậu trông thoải mái nhỉ.”

Sau khi Lương Tây Kinh trở lại bàn làm việc thì không để ý tới anh ấy nữa.

Không lâu sau, Thi Hảo gõ cửa tiến vào.

Cô đặt văn kiện xuống, chờ Lương Tây Kinh phân phó.

Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn cô, “Ra ngoài trước đi.”

Lương Tây Kinh và Tần Yến có việc cần bàn.

Đẩy hợp đồng Thi Hảo đưa vào qua, Lương Tây Kinh thúc giục, “Xem xong ký xong thì đi ngay đi.”

Tần Yến: “… Cậu có chút lương tâm nào không vậy? Tôi là vì ai mới chạy ngược chạy xuôi chứ?”

Lương Tây Kinh không đáp lời.

Tần Yến lườm anh, lại không như anh mong muốn. Anh ấy chậm rãi bắt đầu đọc từng câu từng chữ nội dung hợp đồng.

“…”



Bên kia, Thi Hảo vừa làm xong một chút việc thì nhận được điện thoại của ông nội Lương Tây Kinh là Lương Hanh gọi tới.

Nhìn thấy tên người gọi, cô sững người một lát.

Lương Hanh thường gọi điện thoại cho cô hỏi tình hình công ty và Lương Tây Kinh, nhưng ông ấy hiếm khi gọi điện thoại cho cô trong giờ làm việc.

Ổn định lại tinh thần, Thi Hảo cầm lấy di động đến lối đi an toàn nhận máy, “Alo, chủ tịch ạ?”

Bên kia truyền đến thanh âm ôn hòa quen thuộc, “Thi Hảo, đang bận sao?”

Thi Hảo tựa vào tường, ngửa đầu nhìn bốn chữ “Lối ra an toàn” màu xanh lá cây nhấp nháy phía trên cánh cửa màu xám trắng trước mặt, nhẹ giọng nói, “Cháu không bận, chủ tịch cứ nói đi ạ.”

Lương Hanh ngồi phơi nắng trong sân, vẫy tay bảo quản gia rời đi, hòa ái nói: “Đã nói với cháu rồi, không có người ngoài thì cứ gọi ông là ông nội Lương là được.”

Thi Hảo nghe lời, đổi giọng, “Ông nội Lương.”

Lương Hanh cười cười, “Gần đây công việc có ổn không?”

“Vẫn ổn ạ.” Thi Hảo ấm giọng trả lời.

Lương Hanh ừ một tiếng, như có điều suy nghĩ hỏi, “Ông nghe nói mấy hôm trước có một vị trợ lý thực tập ở văn phòng Tây Kinh bị đuổi việc?”


“…”

Thi Hảo không hề bất ngờ vì Lương Hanh nắm được thông tin kịp thời, chỉ là cô không ngờ Lương Hanh hiện tại còn quan tâm đến loại vấn đề nhỏ này. Cô cụp mắt, lên tiếng trả lời: “Đúng ạ, trợ lý thực tập phạm sai lầm, tổng giám đốc Lương đã yêu cầu rời đi.”

Nghe nói như thế, Lương Hanh mỉm cười, “Hai năm nay tính khí của Tây Kinh càng lúc càng tệ.”

Thi Hảo không hé răng.

Lương Hanh tán gẫu với Thi Hảo một hồi, cuối cùng cũng nhắc tới chủ đề chính.

“Thi Hảo, mấy ngày hôm trước Tĩnh Hà đến công ty tìm Tây Kinh, cháu có gặp không?”

Thi Hảo rũ mắt, “Có thưa chủ tịch.”

Nghe câu trả lời của cô, Lương Hanh không sửa lại cách gọi của cô nữa, lại hỏi, “Cháu thấy cô ấy thế nào?”

Hô hấp của Thi Hảo hơi chậm lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Cô một tay cầm điện thoại di động, một tay nặng nề móc phần thịt non trong lòng bàn tay, bình tĩnh nói, “Chủ tịch, cháu chưa hiểu lắm ý của ông ạ.” Cô bình tĩnh nói cho Lương Hanh biết, “Cháu và cô Tiền chỉ gặp nhau hai lần, không thể đưa ra đánh giá chính xác.”

Nghe vậy, Lương Hanh cũng không tức giận, “Cũng đúng.”

Ông ấy thở dài, “Tĩnh Hà là đối tượng liên hôn ông chọn cho Tây Kinh, nhưng hình như nó không có ý với Tĩnh Hà. Tuần trước gọi nó về nhà ăn cơm, Tĩnh Hà nói chuyện với nó mà nó chẳng phản ứng gì cả.”

Thi Hảo mím môi, không biết phải nói gì.

Lương Hanh lại lẩm bẩm, “Hôm nay ông gọi điện thoại cho cháu là vì nghĩ cháu ở bên cạnh nó lâu nay, hẳn là biết suy nghĩ và sở thích của nó.”

Lông mi Thi Hảo khẽ run, hô hấp lên tới cổ họng, “Chủ tịch.”

Cô khó khăn mở miệng, uyển chuyển nói: “Tổng giám đốc Lương rất ít khi nói chuyện riêng ở công ty.”

Lương Hanh hiểu rõ Lương Tây Kinh, biết Thi Hảo nói là sự thật.

Ông ấy cười cười, “Được, ông biết rồi.”

Nhắc tới chuyện Tiền Tĩnh Hà và Lương Tây Kinh, Lương Hanh lại hỏi Thi Hảo tình hình công ty gần đây.

Ông không thể hỏi gì từ miệng Lương Tây Kinh, chỉ có thể từ chỗ Thi Hảo biết được mốt số tình huống cụ thể.

Trước khi cúp điện thoại, Thi Hảo nghe Lương Hanh dặn dò, “Thi Hảo, sau này Tĩnh Hà đến công ty tìm Tây Kinh, cháu nhớ giúp cô ấy một chút nhé.”

Đôi mắt Thi Hảo lóe lên, cúi đầu đáp, “Chủ tịch yên tâm.”



Cúp điện thoại, Thi Hảo đứng ở cầu thang thật lâu.

Bỗng dưng, điện thoại di động của cô rung lên, là Lý Thiến Vi gửi tin nhắn tới: [Thư ký Thi đi đâu rồi?]

Thi Hảo cúi đầu, vừa trả lời Lý Thiến Vi vừa hỏi: [Sếp Tần đi chưa?]

Lý Thiến Vi: [Chưa.]


Trở lại vị trí làm việc, Thi Hảo bấm số điện thoại nội tuyến.

Giọng nói trầm thấp của Lương Tây Kinh truyền đến, “Có chuyện gì vậy?”

Thi Hảo ngữ khí bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Tổng giám đốc Lương, có cần đặt cơm cho anh và sếp Tần không?”

Lương Tây Kinh: “Không cần.”

Anh nhìn lướt qua thời gian, thấp giọng nói, “Thư ký Thi nghỉ ngơi đi, có cần gì tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.”

Thi Hảo: “Được.”

Để điện thoại xuống, Thi Hảo nhìn về phía Lý Thiến Vi đang chờ mình, khóe môi khẽ cong, “Đi thôi.”

Trụ sở của tập đoàn Lương thị có nhà ăn riêng.

Nhà ăn ở lầu ba, chia làm mấy khu vực. Lần đầu tiên tới nơi này, Thi Hảo thậm chí còn sinh ra ảo giác trở lại căn tin thời đại học.

Có điều mùi vị thức ăn trong nhà ăn tập đoàn Lương thị chất lượng hơn gấp mấy lần so với căn tin đại học.

Giờ ăn trưa đông người.

Thi Hảo và Lý Thiến Vi khẩu vị không giống nhau lắm, cô ít khi ăn cay, mà Lý Thiến Vi là người không cay không vui.

Chờ Thi Hảo xếp hàng dài gọi cơm xong, Lý Thiến Vi đã tìm được vị trí ngồi xuống.

Cô bưng hộp cơm đi về phía cô ấy.

Đến gần, Thi Hảo mới phát hiện đối diện Lý Thiến Vi và cả một bên khác có mấy thanh niên khuôn mặt ngây ngô non nớt đang ngồi.

Thi Hảo ôm tâm tình kinh ngạc ngồi xuống bên cạnh Lý Thiến Vi.

Không đợi Thi Hảo mở miệng, Lý Thiến Vi đã chủ động giới thiệu cho cô, “Các em trai ở bộ phận nghiên cứu và phát triển, đây là thư ký duy nhất bên cạnh Tổng giám đốc Lương chúng ta, thư ký Thi.”

Thi Hảo: “…”

Đối diện với mấy đôi mắt trong veo tò mò, cô cố gắng duy trì hình tượng đoan trang thường ngày ngụy trang ở công ty, khẽ mỉm cười nói, “Chào mọi người, tôi là Thi Hảo.”

Vừa dứt lời, mọi người đồng loạt gọi cô một câu thư ký Thi.

Nụ cười trên mặt Thi Hảo cứng đờ, có chút muốn chạy trốn.

Cũng may có Lý Thiến Vi sinh động hoà giải, không lâu sau, tình cảnh đã trở nên hài hòa.

Thi Hảo trò chuyện với cậu thanh niên ngồi đối diện Lý Thiến Vi mấy câu mới biết cậu ấy là bạn học của cô, là đàn em cùng trường.

……

Cùng lúc đó, Tần Yến ký xong hợp đồng đói đến mức ngực dán vào lưng, anh ấy la hét bảo Lương Tây Kinh mời anh ấy đi ăn cơm.

Lương Tây Kinh trực tiếp dẫn người đến nhà ăn.

Đi tới cửa nhà ăn, Tần Yến đang định châm chọc anh keo kiệt, bỗng nhiên nhìn thấy một màn hài hòa cách đó không xa.

Nhìn chằm chằm mặt mày cong cong của Thi Hảo, Tần Yến nhướng mày, quay đầu nói, “Cậu đừng nói, ngoại hình của thư ký Thi thật sự rất được người ta yêu thích.”

Thi Hảo sở hữu gương mặt trái xoan tròn trịa, không tạo cảm giác xa cách, đặc biệt là lúc cô để mặt mộc trông càng thêm thanh thuần.

Thế nhưng vì nguyên nhân đi làm nên cô thường cố ý trang điểm theo hướng thành thục ổn trọng, từ đó trở nên chững chạc.

Nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ phát hiện Thi Hảo bẩm sinh có điều kiện rất tốt.

Lần đầu bắt gặp cô và Lương Tây Kinh ở bên nhau, Tần Yến còn kinh ngạc vì ánh mắt của Lương Tây Kinh sao lại thấp đến thế. Mãi cho đến khi đối diện với đôi mắt hẹp dài ngập nước của Thi Hảo, anh ấy mới giật mình, Lương Tây Kinh đã tìm được báu vật rồi.

Lương Tây Kinh biết Thi Hảo luôn được hoan nghênh.

Chỉ là…


Anh híp mắt nhìn nụ cười dịu dàng của Thi Hảo, ngữ khí không mấy thân thiện, “Còn muốn ăn cơm không?”

“…” Tần Yến nghe giọng nói này của anh thì trào phúng, “Cậu cũng có hôm nay?”

Lương Tây Kinh hừ lạnh.

Tần Yến lắc đầu, cùng anh đi đến cửa sổ mua cơm: “Đàn ông đừng mạnh miệng quá, cũng đừng khẩu thị tâm phi.”

Anh ấy giống như người từng trải, “Cậu có gì khó chịu thì cứ nói với thư ký Thi, nếu không cô ấy có thể làm ra chuyện khiến cậu tức giận hơn đấy.”

Lương Tây Kinh nghẹn ngào, rồi lại cảm thấy hai câu Tần Yến nói khá có lý.

Làm ra chuyện chọc giận anh là chuyện tốt Thi Hảo thường xuyên làm với anh.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lương Tây Kinh trở nên khó coi.

“Tổng giám đốc Lương.” Nhận được tin Lương Tây Kinh tới dùng cơm, quản lý nhà ăn vội vàng chạy tới, “Anh cần gì không ạ, tôi sẽ sắp xếp đầu bếp đi làm.”

Lương Tây Kinh nhìn anh ta, “Không cần.”

Anh chỉ sang bên cạnh, “Tôi và sếp Tần ăn những món này là được rồi.”

Chỉ cần không ăn món Nhật thì món gì Lương Tây Kinh cũng ăn được.

Tần Yến biết tâm tình anh lúc này không tốt, không dám đưa ra kháng nghị.

Lúc bận rộn Lương Tây Kinh cũng thường xuyên đến nhà ăn dùng cơm.

Bởi vậy khi nhìn thấy anh xuất hiện, mọi người ngược lại không có nhiều bất ngờ.

Chuẩn bị cơm xong, Lương Tây Kinh đang muốn đi đến nơi ít người, nhưng Tần Yến không như anh mong muốn, túm lấy quần áo anh bắt đi về hướng Thi Hảo.

“Thư ký Thi.” Tần Yến đứng bên cạnh Thi Hảo, “Có ngại khi tôi và tổng giám đốc Lương ngồi ở đây không?

Hai người xuất hiện không lâu, Thi Hảo cũng đã nhìn thấy, nhưng cô không ngờ hai người họ sẽ qua đây.

Đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Lương Tây Kinh, Thi Hảo chần chừ gật đầu, “Không ngại, tổng giám đốc Lương và sếp Tần cứ tùy ý.”

Lương Tây Kinh và Tần Yến ngồi xuống.

Nháy mắt, xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.

Thi Hảo vô tình liếc nhìn xung quanh, phát hiện tốc độ dùng cơm của mọi người đều nhanh hơn không ít.

Rõ ràng trong miệng còn thức ăn nhưng vẫn không ngừng nhét vào trong.

Sau khi hiểu được nguyên nhân bọn họ làm như vậy, Thi Hảo bất đắc dĩ sờ sờ mũi.

“Thư ký Thi.” Lý Thiến Vi kéo quần áo Thi, thấp giọng nói, “Tôi ăn xong rồi, cô…”

Cô ấy còn chưa nói xong, Thi Hảo đã đứng dậy: “Tổng giám đốc Lương, chúng tôi ăn xong rồi, về phòng làm việc trước đây ạ.”

Lương Tây Kinh cũng không ngẩng đầu, “Đi đi.”

Đi ra khỏi nhà ăn, Lý Thiến Vi nặng nề thở ra một hơi.

“Mẹ ơi, sao hôm nay tổng giám đốc Lương lại đến nhà ăn, còn tưởng rằng anh ấy sẽ hẹn sếp Tần ra ngoài ăn chứ.” Cô ấy vỗ vỗ trái tim bé nhỏ vừa mới nhặt về, “Còn ngồi bên cạnh chúng ta nữa, tôi thật sự không dám thở mạnh.”

Thi Hảo nghe cô ấy châm chọc thì có hơi buồn cười.

Đột nhiên, di động trong túi cô rung lên. Thi Hảo lấy ra mở xem, là tin nhắn của người không chuyên tâm ăn cơm gửi tới.

Lương Tây Kinh: [Thức ăn trong nhà ăn hợp khẩu vị của em à?]

Thi Hảo mơ hồ cảm thấy trong lời nói của Lương Tây Kinh có hàm ý, cô ngẫm nghĩ rồi trả lời: [Không có món Nhật nào ngon cả.]

Lương Tây Kinh: […]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui