Chương 65 – Muốn em trở thành phú bà
Gió mùa đông từng đợt thổi qua.
Hỏi xong, Thi Hảo trơ mắt nhìn Lương Tây Kinh đang nhíu mày nhìn chằm chằm lại cô: “Em nói cái gì?”
“…”
Thi Hảo đương nhiên không thể lặp lại một lần nữa, cô khẩn trương mím môi, chớp đôi mắt to trong suốt: “Anh không nghe thấy thì thôi vậy.”
Nghe thế, Lương Tây Kinh nở nụ cười không mấy thân thiện hỏi: “Chê anh lớn tuổi?”
Thi Hảo thấy nghẹn, nắm lấy trọng điểm: “Anh nghe rồi còn hỏi lại nữa.”
Lương Tây Kinh bị lời nói của cô chặn lại, cổ họng có chút ngứa ngáy. Anh siết chặt cơ bắp, híp nửa mắt nhìn cô: “Hửm?”
“Không phải không phải.” Thi Hảo bối rối giải thích: “Em không có ý này.”
Để phòng ngừa tối nay về đến nhà không còn cái mạng nhỏ, Thi Hảo giải thích cho mình: “Em chỉ cảm thấy hình như anh có chút sốt ruột.”
Lương Tây Kinh hiểu ý cô, chỉ là hiểu thì hiểu, nên so đo vẫn phải so đo.
Anh im lặng giây lát: “Nếu em cảm thấy quá vội, chúng ta có thể chờ thêm một thời gian.”
Thi Hảo kinh ngạc vài giây, kéo cánh tay anh đi về phía trước: “Em cũng không có ý này.”
Lương Tây Kinh nhướng mày, rất phối hợp hỏi: “Vậy thì?”
Thi Hảo không biết nên nói như thế nào.
Cô cũng không thể hỏi Lương Tây Kinh là có phải anh muốn kết hôn không? Hỏi như vậy thì có vẻ như cô nôn nóng quá? Lỡ như Lương Tây Kinh chỉ muốn dẫn cô đến Bắc Kinh gặp Tiêu Bạch Hủy, cũng không có ý muốn kết hôn thì sao.
Dù sao bây giờ cũng có rất nhiều cặp đôi đã gặp qua cha mẹ hai bên, nhưng không có ý tưởng đăng ký kết hôn đó thôi.
Đi tới bãi đỗ xe, Thi Hảo vẫn không thể thốt ra câu nói tiếp theo.
Cuối cùng, cô hàm hồ nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có nguyên nhân gì cả.”
Lương Tây Kinh: “…”
“Đi ăn lẩu trước đi.” Để phòng ngừa Lương Tây Kinh hỏi tiếp, Thi Hảo đề nghị: “Em đói bụng rồi.”
Lương Tây Kinh lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, gật đầu: “Đi thôi.”
Ăn xong nồi lẩu, hai người mới về nhà.
Về đến nhà, Thi Hảo cảm giác mình kiệt sức, cô chỉ lên lầu: “Em đi tắm, sau đó đọc sách.”
Lương Tây Kinh còn có công việc xử lý, anh ừ một tiếng: “Chán quá thì đến phòng sách tìm anh.”
Thi Hảo mỉm cười: “Được.”
Hai người đều bận rộn việc của mình.
Xử lý công việc được một lúc, Lương Tây Kinh đang muốn kết thúc cuộc họp video trở về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, Cận Thanh Trạc chờ những người khác đều rời khỏi mới sực nhớ hỏi: “Tết Dương lịch định dẫn Thi Hảo đến Bắc Kinh à?”
Lương Tây Kinh: “Tần Yến nói với cậu rồi sao?”
Anh cũng chẳng lạ gì khi Tần Yến đi khắp nơi ồn ào chuyện này.
Cận Thanh Trạc mỉm cười: “Lâu rồi tôi không về nước, cũng chưa gặp dì Tiêu, định qua đó thăm dì ấy chút.”
Nói đến đây, anh ấy khựng lại: “Nhưng cậu muốn dẫn Thi Hảo đi gặp dì ấy, chắc qua thời gian ngắn nữa tôi đi cũng được.”
Lương Tây Kinh liếc nhìn anh ấy, đột nhiên nghĩ tới gì đó: “Cậu chờ tôi hỏi Thi Hảo thử.”
Cận Thanh Trạc: “Thế nào?”
Lương Tây Kinh: “Tôi đưa cô ấy đến Tây Viên, có thể cô ấy sẽ không thoải mái.” Anh nhẹ giọng nói: “Nếu cậu và Tần Yến cũng đi, có thể cô ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn.”
Nhưng đây chỉ là suy nghĩ cá nhân của Lương Tây Kinh.
Có muốn Tần Yến và Cận Thanh Trạc đến Tây viên cùng một ngày hay không, anh cần trưng cầu ý kiến của Thi Hảo trước.
Cận Thanh Trạc hiểu ý của Lương Tây Kinh: “Vậy cậu hỏi cô ấy thử.”
Lương Tây Kinh gật đầu.
Im lặng một lát, anh nhớ tới chuyện trước bữa cơm tối Thi Hảo muốn nói lại thôi việc gì đó, anh nhìn người đối diện có vẻ đáng tin cậy hơn một chút, nhịn không được nói: “Hỏi cậu một vấn đề.”
Cận Thanh Trạc hờ hững đáp: “Nói.”
Lương Tây Kinh suy nghĩ một lúc, lại không biết bắt đầu từ đâu: “Quên đi, không có việc gì.”
Anh quét mắt nhìn Cận Thanh Trạc: “Cúp đây.”
Cận Thanh Trạc còn chưa kịp nói chuyện, video đã bị cắt đứt.
Anh ấy nghẹn lời một lát, gửi cho Lương Tây Kinh một dấu chấm hỏi.
Lương Tây Kinh: [Nói với cậu cậu cũng không hiểu.]
Cận Thanh Trạc: [….]
Lương Tây Kinh cất di động, không để ý đến anh ấy nữa.
Sắp xếp tài liệu xong xuôi, anh đứng dậy trở về phòng.
–
Cuối tuần nháy mắt đã qua.
Thứ Hai đi làm, Thi Hảo mệt đến mí mắt cũng không mở ra nổi. Nhìn cô như vậy, đồng nghiệp trêu chọc: “Thi Hảo, cuối tuần cô đi đâu vậy?”
“….”
Nghe đồng nghiệp trêu chọc, Thi Hảo mặt không đổi sắc nói: “Đi hẹn hò với bạn trai.”
Đồng nghiệp hoàn toàn không ngờ cô lại “thẳng thắn” như vậy.
Đùa giỡn với đồng nghiệp một hồi, Thi Hảo lại bận rộn làm việc.
Cùng lúc đó, sau khi Lương Tây Kinh họp xong, Dương Cao Phi theo chân anh vào văn phòng báo cáo hành trình công việc.
Chờ anh ta báo cáo xong, Lương Tây Kinh nhìn anh ta, bất ngờ nói: “Trợ lý Dương, cậu với bạn gái quen nhau bao lâu rồi?”
Dương Cao Phi lấy làm khó hiểu với câu hỏi Lương Tây Kinh đặt ra.
Anh ta bối rối một hồi lâu mới trả lời: “Chúng tôi đã ở bên nhau bảy năm rồi.”
Anh ta và bạn gái quen nhau khi còn là sinh viên đại học.
Lương Tây Kinh giương mắt: “Bảy năm?”
“Vâng.” Dương Cao Phi cười cười, nói: “Tổng giám đốc Lương, tết Dương lịch tôi muốn xin anh nghỉ vài ngày.”
Lương Tây Kinh: “Mấy ngày?”
Dương Cao Phi nói với Lương Tây Kinh, anh ta và bạn gái chuẩn bị kết hôn, tết Dương lịch sắp xếp cho bố mẹ hai bên gặp mặt, thuận tiện dẫn bạn gái đi chơi vài ngày.
Nghe xong, Lương Tây Kinh mơ hồ biết vì sao Thi Hảo hỏi anh là có phải anh sốt ruột không.
Anh nhìn về phía Dương Cao Phi: “Chúc mừng cậu, định khi nào thì tổ chức hôn lễ?”
Dương Cao Phi cười cười: “Cảm ơn tổng giám đốc Lương, chúng tôi định đăng ký trước tết Âm lịch. Công việc của bạn gái tôi cũng khá bận rộn, chuyện hôn lễ chắc phải đợi vơi bớt việc rồi nói sau.”
Lương Tây Kinh gật đầu: “Muốn nghỉ thì sắp xếp trước là được, bên tôi có thể cho cậu nghỉ dài hạn.”
Mấy năm nay Dương Cao Phi luôn đi theo Lương Tây Kinh, không nói công lao có bao nhiêu, chỉ riêng khổ lao cũng đủ để Lương Tây Kinh cho anh ta nghỉ dài hạn.
Dương Cao Phi: “Vậy tôi cảm ơn tổng giám đốc Lương trước.”
Lương Tây Kinh: “Chuyện nên làm.”
Trong phòng làm việc yên tĩnh một lát, Dương Cao Phi nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương, anh hỏi chuyện này làm gì?”
Lương Tây Kinh xoay cây bút máy trong tay, nhìn anh ta nói: “Không có gì.” Anh đã biết đáp án rồi, thoáng dừng lại vài giây, anh lại hỏi: “Cậu cầu hôn bạn gái cậu lúc nào?”
“Sinh nhật cô ấy năm nay.” Nói xong, Dương Cao Phi đột nhiên biết nguyên nhân Lương Tây Kinh hỏi anh ta: “Tổng giám đốc Lương muốn cầu hôn thư ký Thi?”
Lương Tây Kinh thản nhiên đáp: “Có ý này, chỉ là —”
Anh không chắc Thi Hảo có cảm thấy anh vội vàng không, cũng không chắc Thi Hảo có muốn kết hôn hay không.
Biết anh đang phiền lòng, Dương Cao Phi đề nghị: “Tổng giám đốc Lương, anh có thể nói bóng nói gió thăm dò thư ký Thi.”
Ánh mắt Lương Tây Kinh sáng lên, vẫn cười cười: “Biết rồi, cậu ra ngoài làm việc đi.”
Dương Cao Phi đáp lời, xoay người rời đi.
Sau khi người đi, Lương Tây Kinh cẩn thận suy nghĩ lại, Thi Hảo bằng lòng cùng anh đi gặp Tiêu Bạch Hủy, vậy hẳn là không kháng cự chuyện kết hôn này.
Chỉ là, anh cũng không dám chắc chắn.
Trên chuyện này, anh quả thật nên cẩn thận hơn một chút, anh muốn thăm dò xem thái độ của Thi Hảo đối với chuyện kết hôn này trước.
–
Giáng sinh năm nay rơi vào thứ Bảy.
Công việc của Thi Hảo và Lương Tây Kinh đều quá bận rộn, kế hoạch đi Đức đón Giáng sinh đã bị hủy bỏ.
Tối thứ Sáu, hai người tăng ca xong về đến nhà thì không muốn đi đâu nữa.
Thi Hảo tranh thủ tắm rửa rồi nằm trên giường nghỉ ngơi.
Mà Lương Tây Kinh thì còn đang bận rộn kết thúc công việc cuối năm ở phòng sách.
Chờ Lương Tây Kinh xong việc trở về phòng, Thi Hảo đã ngủ mất.
Mượn ánh sáng yếu ớt, anh ngắm nhìn dáng vẻ Thi Hảo lúc ngủ say, có chút không biết phải làm sao. Tắm rửa xong, Lương Tây Kinh đi xuống lầu. Anh đi tới phòng chứa đồ, chuyển vật liệu lúc trước kêu người đưa tới ra, cố gắng hoạt động nhẹ nhàng, bắt đầu lắp ráp cây thông Noel.
Hai người không có thời gian ra nước ngoài cảm nhận bầu không khí Giáng Sinh, vậy thì anh muốn ở nhà tổ chức một đêm lễ Giáng Sinh đặc biệt cho Thi Hảo.
Thi Hảo hoàn toàn không biết nửa đêm Lương Tây Kinh ở dưới lầu đùa nghịch cây thông Noel.
Cô ngủ đến 7 giờ sáng hôm sau.
Lúc mở mắt ra, Lương Tây Kinh còn đang ngủ.
Thi Hảo quan sát người bên cạnh một lúc, đoán tối hôm qua có thể anh làm việc ở phòng sách đến khuya, nên không quấy rầy anh.
Cô rón rén xốc chăn bò dậy, rửa mặt đơn giản xong thì đi xuống lầu.
Hôm nay dì nghỉ phép, cô định tự mình xuống bếp làm bữa sáng.
Đi tới đầu cầu thang, vừa ngẩng đầu lên, Thi Hảo thấy được cây thông Noel khổng lồ đặt trong phòng khách.
Cô mở to mắt nhìn, thậm chí hoài nghi mình xuất hiện ảo giác.
Bỗng dưng, phía sau truyền đến giọng nói khàn khàn của Lương Tây Kinh: “Thích không?”
“…” Thi Hảo mạnh mẽ quay đầu lại: “Anh tỉnh rồi à?”
Lương Tây Kinh khẽ cười, từ phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn xuống xem không?”
Thi Hảo hoàn hồn, không thể tưởng tượng nổi nhìn anh: “Đây là… anh chuẩn bị?”
Nghe cô nói thế, Lương Tây Kinh ngước mắt lên, vẻ mặt ‘em cảm thấy thế nào’.
Thi Hảo bật cười, khóe môi cong cong: “Ý của em là, anh chuẩn bị khi nào?”
Đêm qua hai người họ về nhà vẫn chưa có.
Lương Tây Kinh: “Sau khi em ngủ.”
Thi Hảo sửng sốt, nhìn vành mắt thâm quầng của anh: “Anh ngủ lúc mấy giờ?”
“Quên rồi.” Lương Tây Kinh dắt cô xuống lầu: “Xem thử có thích không.”
Thi Hảo ngửa đầu, hết nhìn cây thông Noel cao to chạm tới trần nhà rồi quay sang nhìn Lương Tây Kinh: “Không cần nhìn cũng thích.”
Lương Tây Kinh chuẩn bị bất ngờ cho cô, làm sao cô có thể không thích.
Nhận được câu trả lời của Thi Hảo, Lương Tây Kinh đã yên tâm. Anh xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Đi mở quà xem, anh vào bếp.”
Thi Hảo vô thức a một tiếng: “Anh vào bếp làm gì?”
Lương Tây Kinh cúi đầu: “Làm bữa sáng.”
Nghe vậy, Thi Hảo không dám xác định trừng mắt nhìn anh: “Bữa sáng?”
Lương Tây Kinh từ bao giờ biết vào bếp?
Lương Tây Kinh liếc cô một cái, bất đắc dĩ nói: “Ăn vằn thắn nha?”
Trong tủ lạnh có vằn thắn dì gói sẵn.
Vằn thánh đơn giản, Lương Tây Kinh của bây giờ đã biết nấu. Anh từng vào bếp giúp Thi Hảo rất nhiều lần, đã có thể thao tác đơn giản rất nhiều dụng cụ làm bếp trong bếp.
Thi Hảo tự biết ánh mắt mình nhìn anh có chút đả kích, cô bật cười, mặt mày cong lên: “Được, vậy em đi mở quà.”
Cô đã nhìn thấy quà đặt dưới cây thông Noel và cả mấy món quà treo trên cây.
Lương Tây Kinh ừ một tiếng: “Cứ từ từ mà mở.”
Thi Hảo khẽ chớp mắt, không để cho sự xúc động của mình lộ ra quá mức rõ ràng: “Được.”
Phòng khách của biệt thự rất lớn, cũng rất rộng rãi.
Cây thông Noel chiếm hơn một nửa.
Thi Hảo nhìn cây thông Noel trước mặt, lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm ảnh. Kỳ thật trước đó cô và Lương Tây Kinh cũng không đón Giáng Sinh.
Dù sao năm ngoái hai người họ cũng chưa từng trải qua.
Đương nhiên cũng có thể là lễ Giáng Sinh năm ngoái rơi vào ngày làm việc, hai người bận rộn xong thì lễ Giáng Sinh đã trôi qua. Nếu không phải đồng nghiệp bên bộ phận trợ lý đặt một chiếc vớ đỏ nhét đầy kẹo lên vị trí làm việc của cô, Thi Hảo thậm chí cũng không nhớ ra hôm đó là Giáng sinh.
Kéo suy nghĩ bay bổng trở về, Thi Hảo gỡ các món quà mà Lương Tây Kinh đã chuẩn bị theo thứ tự từ trên xuống dưới.
Trên cành cây treo thiệp chúc mừng, cũng có quà tặng giống như phong bì.
Thi Hảo tháo từng món xuống trước, chuẩn bị lát nữa lại mở ra xem.
Sau khi gỡ xuống, cô phát hiện dưới gốc cây có một số hộp được đóng gói rất đẹp.
Rút ra xem, Thi Hảo hỏi Lương Tây Kinh một tiếng, sau đó cởi dây ruy băng quấn quanh.
Không có gì bất ngờ, trong hộp là váy lễ phục Lương Tây Kinh chọn cho cô, cũng có váy ngủ, còn có túi xách và giày cao gót.
Mở mấy hộp lớn xong, Thi Hảo mới xem sang mấy hộp nhỏ.
Đang tháo ra, Lương Tây Kinh từ phòng bếp đi ra.
“Hảo Hảo.” Lúc anh gọi tên Thi Hảo, sẽ cho Thi Hảo một cảm giác dịu dàng lưu luyến.
Thi Hảo rất thích nghe anh gọi mình như vậy.
Cô ngẩng đầu: “Ăn sáng rồi à?”
Lương Tây Kinh đáp lời: “Chút nữa lại xem mấy cái khác được không?”
Thi Hảo được anh kéo dậy khỏi thảm, cô chỉ vào những món quà đã mở ra bên cạnh: “Cây thông Noel là được chuẩn bị tối hôm qua, còn những thứ này thì sao?”
Dù sao cũng không thể chuẩn bị đột ngột được.
Lương Tây Kinh ăn ngay nói thật: “Túi xách cũng là từ bên kia mang về, những thứ khác là mấy ngày hôm trước anh bảo người ta đưa đến văn phòng.”
Đây cũng là lần đầu tiên Lương Tây Kinh chuẩn bị nhiều quà Giáng sinh như vậy.
Anh và Thi Hảo đều muốn có cảm giác nghi thức trong ngày lễ, nhưng cảm giác nghi thức kia chỉ giới hạn trong việc anh tặng Thi Hảo một phần quà, Thi Hảo tặng lại anh một phần. Hơn nữa, lúc trước hai người quen nhau, Thi Hảo còn không cho phép anh tặng cô mấy món quà giá trị.
Thi Hảo ngẩn ra, trong lòng ấm áp: “Sao anh chẳng tiết lộ cho em chút tin tức gì vậy?”
Lương Tây Kinh: “Thế nào?”
Thi Hảo khó xử: “Em vẫn chưa chuẩn bị quà cho anh.”
Lương Tây Kinh mỉm cười, kéo cô đi vào phòng ăn: “Lát nữa nể tình ăn hết vằn thắn anh nấu, coi như là quà Giáng sinh của anh.”
Thi Hảo kinh ngạc: “Cái gì?”
Vừa nói xong, hai người vừa vặn đi tới bên cạnh bàn ăn.
Thi Hảo cúi đầu, nhìn vằn thắn đã nấu đến mức vỏ và nhân thịt tách ra trong bát, đột nhiên cảm thấy phần “quà” Lương Tây Kinh muốn này thật sự có chút khó xử.
Cô nhìn chằm chằm một lúc, cẩn thận nói: “…Hôm nay vẫn chưa qua, em cảm thấy em còn rảnh để chuẩn bị quà Giáng sinh cho anh.”
Lương Tây Kinh: “…”
Nhìn nhau vài giây, dưới ánh mắt áp bách của Lương Tây Kinh, Thi Hảo yên lặng ngồi xuống.
Cô cầm lấy một cái thìa, dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí: “Em thử trước nhé?”
Lương Tây Kinh vô cảm liếc nhìn cô, không muốn nói chuyện.
Thi Hảo nhìn vẻ mặt này của anh, buồn cười nói: “Đùa anh thôi.”
Ánh mắt cô sáng ngời nhìn anh, mặt mày cong cong như trăng lưỡi liềm: “Em sẽ ăn hết.”
Đồ Lương Tây Kinh nấu, cho dù là khó ăn thì Thi Hảo cũng sẽ ăn hết. Đây là tâm ý của Lương Tây Kinh.
Lương Tây Kinh giơ tay nhéo gò má trắng nõn của cô: “Nếu khó ăn thì cho phép em không ăn hết.”
Thi Hảo ngửa đầu, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cố ý chọc anh: “Thật sao?”
“…”
Thấy nụ cười của Lương Tây Kinh dần cứng đờ, Thi Hảo dở khóc dở cười.
“Bạn trai.” Cô ngửa đầu, chủ động hôn lên cằm anh, trêu anh: “Có đôi khi anh đừng mạnh miệng như vậy.”
Rõ ràng chỉ hy vọng cô ăn hết, còn nói là cũng có thể không ăn hết.
Lời gì Thi Hảo cũng nói được, Lương Tây Kinh cũng tự biết mình nói không lại cô, anh dứt khoát chọn im lặng.
Thi Hảo trêu đùa anh một hồi, lần nữa cầm lấy thìa: “Em nếm thử.”
Sau khi tinh tế thưởng thức, Thi Hảo nhìn Lương Tây Kinh: “Ngon lắm.”
Lương Tây Kinh khẽ nhướng mày: “Không cần an ủi anh.”
“Không phải an ủi.” Thi Hảo bất lực nói: “Tuy bề ngoài rất bình thường, nhưng mùi vị cũng không tệ lắm.”
Dù sao vằn thắn cũng là dì gói, Lương Tây Kinh chỉ phụ trách nấu chín.
Chỉ là, câu này Thi Hảo không nói ra miệng.
Bạn trai kiêu ngạo lại muốn mặt mũi hiếm khi xuống bếp, cô vẫn nên cổ vũ thì hơn.
Sắc mặt Lương Tây Kinh vẫn không chút thay đổi: “Bề ngoài có thể không cần bình luận.”
Thi Hảo vui mừng khôn xiết đáp: “Được.”
Ăn xong vằn thắn, Thi Hảo tiếp tục mở quà.
Tháo vòng tay ra, lại tháo trâm cài áo ra…Còn lại một hộp hình chữ nhật dẹp cuối cùng chưa tháo ra, Thi Hảo nhìn chằm chằm một lát, không đoán ra được bên trong là cái gì.
Trong đầu cô lọc ra không ít thứ, nhưng không có đáp án cụ thể.
Vừa vặn Lương Tây Kinh thu dọn xong phòng bếp đi ra, Thi Hảo ngẩng đầu nhìn về phía anh, lòng hiếu kỳ bùng nổ: “Bên trong này có cái gì?”
Lương Tây Kinh đến bên cạnh cô, ngồi cùng cô trên thảm: “Mở ra xem sẽ biết thôi.”
Thi Hảo khẽ chớp mắt: “Không thể nói trước cho em biết sao?”
Lương Tây Kinh rất có nguyên tắc: “Không thể.”
“….”
Nhìn nhau một lát, Thi Hảo yên lặng bắt đầu mở ra.
Tháo dây ruy băng ra, lại tháo giấy gói quà màu sắc rực rỡ bên ngoài ra, mở nắp hộp nhỏ ra, đập vào mắt Thi Hảo là một bản hợp đồng mà cô rất quen thuộc.
Sau khi nhìn rõ chữ trên đó, cô không thể tin nổi nhìn Lương Tây Kinh: “Đây là…”
Lương Tây Kinh không biết từ đâu lấy ra một cây bút, đưa cho cô: “Ký tên đi.”
Thi Hảo nhìn chằm chằm hợp đồng tặng bất động sản biệt thự trước mặt, sau đó chuyển ánh mắt sang người Lương Tây Kinh, lông mi khẽ run: “Anh vậy là có ý gì?”
Lương Tây Kinh nhét bút vào tay Thi Hảo, vẻ mặt tự nhiên nói: “Muốn em trở thành phú bà.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...