Gợn Sóng Không Tên



Chương 61: Có lẽ em thật sự muốn anh làm chút gì đó

Một bữa cơm trưa ấm áp lặng lẽ trôi qua trong tiếng cãi cọ giữa Lương Tây Kinh và Lương Hanh.

Buông đũa xuống, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn cô: “Ăn xong chưa?”

Thi Hảo gật đầu.

Lương Tây Kinh cong môi: “Ăn ngon không?”

“Ngon.” Thi Hảo liếc nhìn anh, “Anh còn nghi ngờ tay nghề của đầu bếp trong nhà à?”

Lương Tây Kinh: “Cái đó thì không.”

Anh đi tới bên cạnh Thi Hảo, kéo cô ra khỏi bàn ăn, nghiêm túc nói: “Anh chỉ sợ không hợp khẩu vị em thôi.”

Thi Hảo nhướng mày, buồn cười nhìn anh: “Anh quên vừa rồi ông Lương nói gì rồi sao?”

Lương Tây Kinh: “…”

Đương nhiên anh không quên, vừa nãy ở trên bàn cơm Lương Hanh không để lại cho anh chút mặt mũi nào, ở trước mặt anh kể với Thi Hảo là mấy ngày nay Lương Tây Kinh liên tục gọi điện thoại cho bác Tôn với đầu bếp, nhắc nhở bọn họ Thi Hảo thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, một số chi tiết nhỏ như khẩu vị hơi thanh đạm các kiểu.

Tầm mắt hai người chạm nhau.

Khóe mắt Thi Hảo khẽ cong, nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh.”

Lương Tây Kinh nắm tay cô, vẻ mặt bình tĩnh: “Cảm ơn bằng miệng không tính.”

“…”

Không hiểu sao, Thi Hảo nghe hiểu ý tứ trong lời nói của anh.

Vành tai cô hơi nóng lên, có chút ngượng ngùng liếc anh một cái: “Không nói với anh nữa, em đi uống trà với chủ tịch đây.”

Lương Tây Kinh: “Đi đi.”

Vì không muốn nhìn cảnh hai người bám dính lấy nhau trong phòng ăn, Lương Hanh đã sớm đi ra phòng khách bên kia.

Thi Hảo đi theo ra ngoài, ngồi xuống đối diện ông: “Ông Lương, cháu chơi cờ với ông nhé.”

Bên cạnh bàn trà có bày một bàn cờ chưa đánh xong.

Lương Hanh nhìn cô: “Cháu biết chơi không?”

Thi Hảo uyển chuyển nói: “Biết một chút ạ.”

Nghe cô nói thế, Lương Tây Kinh cũng không vạch trần chuyện sau khi biết mình sẽ gặp Lương Hanh, ngoài thời gian công việc cô đã lên mạng học cách đánh cờ.

Hai người đánh cờ, Lương Tây Kinh ở bên cạnh vây xem.

Thỉnh thoảng anh lại đưa ra chủ ý, phá hư ván cờ của Lương Hanh.

Lương Hanh mới đầu còn nhịn, cuối cùng nhịn hết nổi ghét bỏ đuổi anh: “Cháu rảnh quá thì đi ra ngoài chơi được không? Đừng có quấy rầy ông với Hảo Hảo đánh cờ.”

Lương Tây Kinh khẽ nhíu mày, nhắc nhở ông: “Ông nội, đây là bạn gái của cháu, ông chiếm cô ấy rồi, cháu đi ra ngoài làm gì?”

Lương Hanh đang muốn nói chuyện, chuông điện thoại di động của Lương Tây Kinh vang lên.

Nhìn thấy người gọi tới, anh tiết chế tâm tình, chậm rãi nói: “Cháu ra ngoài nghe điện thoại.”

“….”

Nhìn Lương Tây Kinh đi ra khỏi phòng khách, đứng trong sân đưa lưng về phía bọn họ, Thi Hảo mới thu lại tầm mắt: “Ông Lương.”

Lương Hanh ừ một tiếng, ý bảo: “Tiếp tục đánh cờ, đừng để ý đến nó.”

Thi Hảo gật đầu: “Được ạ.”

Ván tiếp theo, Lương Hanh thấy Thi Hảo không yên lòng thì vui vẻ cười cười: “Không cần quá lo lắng, bên nó sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thi Hảo đương nhiên cũng biết, nhưng không hiểu sao trong lòng cô có chút bất an.

Bỗng dưng, Lương Tây Kinh cúp điện thoại, đi vòng về lại.

Anh nhìn Thi Hảo rồi quay sang nói với Lương Hanh: “Cháu nói với cô ấy chút chuyện.”

Lương Hanh hơi dừng lại, khoát tay với hai người: “Đi đi.”

Lương Tây Kinh kéo Thi Hảo đi thẳng lên lầu.

Tầng ba là nơi Lương Tây Kinh ở, tầng này đều thuộc về một mình anh. Ngoại trừ người làm trong nhà, những người khác hiếm khi đi lên.

Đây là lần thứ hai Thi Hảo tới căn phòng của anh ở nhà tổ, lần đầu tiên là năm đó cô làm thư ký cho Lương Tây Kinh, anh bị bệnh, cô tới đưa văn kiện cho anh.

Nhìn cách bài trí vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, tâm tư Thi Hảo bay bổng vài giây, nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Anh muốn nói gì với em?”

Lương Tây Kinh cúi đầu, nhéo nhéo lòng bàn tay cô: “Anh muốn bay sang Mỹ một chuyến.”

Thi Hảo ngẩn ra: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Lương Tây Kinh im lặng, nhẹ giọng nói: “Bên chỗ Lương Tự Minh xảy ra chút chuyện, anh qua xử lý một chút.”

Thi Hảo sững người: “…Bố anh?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Thi Hảo ngước mắt, quan sát vẻ mặt trầm tĩnh của Lương Tây Kinh, đưa tay ôm anh: “Vậy anh phải chú ý an toàn đấy.”

Cô dừng một chút, lại nghĩ đến những tin đồn lúc trước, khẽ nói: “Ông Lương và em đều nhớ anh.”

Trái tim Lương Tây Kinh thoáng xao động, ánh mắt trầm xuống: “Anh biết.”

Anh xoa đầu Thi Hảo: “Muốn ở lại đây hay là về nhà?”

Thi Hảo suy nghĩ vài giây: “Em ở lại đây với chủ tịch, buổi tối rồi về.”

Cô hỏi Lương Tây Kinh: “Anh đi bây giờ luôn à?”

Lương Tây Kinh: “Anh nói với ông cụ một tiếng rồi đi.”

“Được.” Thi Hảo bình tĩnh nói: “Vậy anh đi đi.”


Nhìn cô không chút lưu luyến, Lương Tây Kinh nhéo nhéo gò má cô: “Mỗi thế thôi à?”

Thi Hảo mờ mịt: “Cái gì?

Lương Tây Kinh rũ mi, nhìn cô ngơ ngác, yết hầu anh khẽ lăn lộn, nặng nề hôn lên môi cô: “Hôn một lát.”

Mi mắt Thi Hảo run lên, cảm thấy lần này anh trở về Mỹ hẳn là không đơn giản như vậy, cô chủ động kiễng chân, cùng anh triền miên hôn môi.

“…”

Hôn một hồi lâu, Lương Tây Kinh lui về phía sau.

Anh giơ tay, dùng ngón tay lau vết nước trên môi Thi Hảo, giọng hơi khàn bảo: “Anh xuống dưới lầu.”

Thi Hảo chậm rãi hoàn hồn: “Muốn em thu dọn hành lý không?”

Lương Tây Kinh trầm ngâm nhìn cô: “Em giúp anh thu dọn?”

Thi Hảo: “…Ừm, em thu dọn cho anh.”

Lương Tây Kinh khàn giọng đáp: “Được.”

Lương Tây Kinh xuống dưới lầu nói chuyện với Lương Hanh, Thi Hảo lấy điện thoại di động ra kiểm tra thời tiết bên Los Angeles.

Bên kia chênh lệch nhiệt độ ngày đêm cũng không quá lớn, Thi Hảo bắt đầu sửa soạn hành lý cho Lương Tây Kinh.

Dưới lầu, nghe Lương Tây Kinh nói xong, Lương Hanh trầm mặc giây lát, nhìn về phía anh: “Đi đi.”

Ông thở dài, hơi bất đắc dĩ vân vê quải trượng trong tay: “Nó có muốn quay về thì mang nó về.”

Lương Tây Kinh không hé răng.

Lương Hanh nhìn anh: “Nói với mẹ cháu một tiếng, chuyện của bọn họ nên kết thúc rồi.”

Lương Tây Kinh cụp mi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lại đến mùa đông, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, có chút lạnh.

Nhìn chằm chằm một lúc lâu, Lương Tây Kinh chậm rãi nói: “Cháu biết rồi, cháu qua bên kia, có thể phải cần ông chăm sóc Thi Hảo hộ cháu.”

Lương Hanh liếc nhìn anh: “Yên tâm đi.”

Ông trầm giọng nói: “Ở bên này không cần cháu lo lắng.”

Lương Tây Kinh: “Cảm ơn ông nội.”



Chiều hôm đó, Lương Tây Kinh ngồi máy bay tư nhân bay sang Los Angeles.

Thi Hảo ở lại nhà tổ chơi cờ với Lương Hanh, đánh cờ xong, hai người lại ra sân phơi nắng.

Ở nhà tổ ăn tối với Lương Hanh xong, Thi Hảo mới về nhà.

Cô không trở về biệt thự mà quay về ngôi nhà nhỏ của mình. Biệt thự quá lớn, cô ở một mình cảm thấy trống trải.

Thi Hảo không hỏi Lương Tây Kinh chuyện bên Los Angeles.

Mỗi người đều có bí mật riêng, chuyện của bố mẹ Lương Tây Kinh hẳn là tâm sự duy nhất anh không muốn lộ ra ngoài.

Anh không nói, Thi Hảo cũng không hỏi.

Trên chuyện này, Thi Hảo cho anh không gian tuyệt đối.

Biết Lương Tây Kinh đi Los Angeles, bận rộn xong chuyện tuyên truyền phim, Thẩm Âm còn cố ý hẹn Thi Hảo đi xem phim.

Thấy tin nhắn của cô ta, Thi Hảo hồ nghi: [Xem phim gì?]

Thẩm Âm: [Cô muốn xem phim gì thì xem phim đó.]

Thi Hảo buồn cười: [Thứ Bảy sao? Thứ Bảy tôi hẹn bạn tôi ăn cơm rồi.]

Thẩm Âm tò mò: [Người bạn nào, tôi có thể làm quen không?]

Ôn Khởi rất thích Thẩm Âm, trước khi Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh, cô ấy còn khen ngợi cô ta với Thi Hảo rất nhiều lần.

Về sau biết được Thẩm Âm theo đuổi Lương Tây Kinh, Ôn Khởi mới nói ít đi một chút. Có hai lần, cũng không biết Ôn Khởi muốn khen Thẩm Âm hay là khen cô, nói thầm với Thi Hảo: “Cả hai cậu đều là người tớ thích, nhưng tại sao ánh mắt lại nhất trí như vậy?”

Thi Hảo lúc đó quyết định phớt lờ cô ấy.

Nghĩ đến những chuyện này, Thi Hảo trả lời Thẩm Âm: [Tôi hỏi cô ấy xem có ngại không đã nhé?]

Thẩm Âm không hề mắc bệnh ngôi sao, sảng khoái đáp: [Được.]

Thi Hảo không ngờ tới chính là, cô vừa mới mở lời, Ôn Khởi đã nhiệt tình trả lời tin nhắn của cô: [Không ngại! Tớ ngại cái gì chứ! Bảo Thẩm Âm đến đi, tớ còn muốn cô ấy ký tên cho tớ đây.]

Ôn Khởi: [Nếu có Bùi Diên thì càng tốt.]

Thi Hảo: [.]

Thi Hảo: [Cậu rất chung tình.]

Ôn Khởi: [Đó là điều đương nhiên.]

Ôn Khởi: [Nếu không tớ cũng đâu cân nhắc đến việc ‘ăn lại cỏ cũ’, đúng không?]

Thi Hảo: […]

Hai ngày trước Thi Hảo và Ôn Khởi tán gẫu, cô ấy mới nói cho cô biết là mình đang cân nhắc chuyện quay lại với Tần Lâm.

Nghe cô ấy nói như vậy, Thi Hảo cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Sau khi chia tay với Tần Lâm, Ôn Khởi cũng không còn hứng thú gì với chuyện yêu đương. Dùng lời của cô ấy nói thì, thà làm việc kiếm tiền còn hay ho hơn lao đầu vào yêu đương.

Lại kết hợp với sự tương tác giữa hai người mà lúc trước cô từng nhìn thấy, cô sâu sắc cảm thấy hai người họ nối lại tình xưa chỉ là chuyện sớm muộn.

Chẳng qua khi nghe Ôn Khởi thẳng thắn nói mình sắp ăn lại cỏ cũ, Thi Hảo vẫn có chút kinh ngạc.

Đối với việc này, cô lại gửi cho Ôn Khởi một icon giơ ngón tay cái lên.

Thứ Sáu tan tầm, Thi Hảo và Ôn Khởi gặp nhau trước.


Lương Tây Kinh không ở trong nước, cô ấy sợ Thi Hảo cảm thấy cô đơn, cố ý tới đây ở cùng cô.

Hai người đi thẳng đến chỗ ở của Thi Hảo.

Vừa vào nhà, Ôn Khởi la hét đói bụng muốn xỉu, muốn làm chút gì đó ăn.

Thi Hảo buồn cười bảo: “Phòng bếp giao cho cậu đấy.”

Ôn Khởi liếc nhìn cô, diễn rất đủ: “Tớ bây giờ không còn xứng ăn cơm do cậu tự tay nấu nữa sao?”

“…”

Thi Hảo phối hợp diễn với cô ấy: “Đúng vậy, lâu quá không gặp nên hết yêu thương rồi.”

Ôn Khởi nghẹn họng.

Thi Hảo thay sang một bộ quần áo thoải mái, đang chuẩn bị đi vào phòng bếp hỗ trợ thì Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô tan tầm về đến nhà chưa.

Thi Hảo vô thức tính toán thời gian trong đầu, hoài nghi hỏi: [Sao anh vẫn chưa ngủ?]

Tin nhắn gửi đi, Lương Tây Kinh gọi điện thoại tới cho cô.

“Alo.” Thi Hảo nhận máy, cất giọng dịu dàng: “Sao anh vẫn chưa ngủ? Còn bận gì à?”

Nghe thấy giọng nói của cô, Lương Tây Kinh vẫn cười cười, anh giơ tay xoa nắn ấn đường, cảm giác thân thể mệt mỏi chợt biến mất: “Vừa trở lại khách sạn.”

Thi Hảo dời ánh mắt, nói một tiếng với Ôn Khởi đang ở trong nhà bếp rồi đi đến ban công trò chuyện với anh: “Ông ấy có khỏe không?”

“Còn sống.” Lương Tây Kinh lạnh nhạt nói.

Sở dĩ anh bay gấp sang Los Angeles như vậy là bởi vì Lương Tự Minh đột nhiên té xỉu, được đưa đến bệnh viện.

Hai năm trước, sức khỏe Lương Tự Minh đã xuất hiện vấn đề.

Lúc đó, Lương Tây Kinh cũng đích thân bay sang một chuyến, đưa ông ấy đi bệnh viện. Ở lại bệnh viện trông coi vài ngày, để ông ấy tiếp nhận trị liệu. Nhưng ông ấy lại không chịu yên phận, sau khi có chuyển biến tốt đẹp, ông ấy lại tiếp tục ‘lang bạt’ khắp thế giới.

Gần đây nhận thấy sức khỏe không được tốt, ông ấy mới trở về Los Angeles.

Trở lại nhà ở Los Angeles chưa đầy một tuần thì được vệ sĩ phát hiện ngất xỉu ở trong nhà.

Thi Hảo nhíu mày, vẫn có chút lo lắng: “Mấy ngày nay anh đều ở bệnh viện, chắc không được nghỉ ngơi đầy đủ đúng không?”

Lương Tây Kinh rũ mắt, nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ: “Có nghỉ ngơi, em đừng lo lắng.”

Thi Hảo làm sao có thể không lo lắng.

Lương Tây Kinh không muốn nói những chuyện này với cô, khiến cho cô phiền lòng. Anh gượng gạo chuyển đề tài, tán gẫu với Thi Hảo mấy chuyện hằng ngày.

“Hôm nay công việc có bận không?”

Thi Hảo ừ một tiếng: “Buổi chiều bàn giao một dự án, bên phía khách hàng khá hài lòng, cho nên có thể trải qua một ngày cuối tuần thoải mái.”

Lương Tây Kinh: “Bạn gái anh càng ngày càng giỏi.”

Thi Hảo mặt mày cong cong: “Đúng rồi, Ôn Khởi đang ở chỗ em.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh nhíu mày: “Sao cô ấy lại cướp người với anh?”

“…”

Thi Hảo bị anh chọc cười, hừ khẽ nói: “Anh bảo là tại sao?”

Lương Tây Kinh cúi đầu cười cười: “Anh sẽ tranh thủ về sớm.”

Thi Hảo ừ một tiếng: “Em chờ anh.”

Sắc mặt Lương Tây Kinh trầm tĩnh, hắng giọng gọi cô: “Hảo Hảo.”

Mỗi lần anh gọi cô như vậy, lỗ tai Thi Hảo lại bất giác trở nên tê dại, cô giơ tay, có chút mất tự nhiên xoa xoa lỗ tai, nhẹ nhàng đáp: “Gì đó?”

Lương Tây Kinh nói trắng ra: “Nhớ em.”

Thi Hảo mặt đỏ tới mang tai, khóe mắt cong cong: “Em cũng vậy.”

Lương Tây Kinh giương mắt: “Cũng là cái gì?”

Thi Hảo biết anh muốn nghe mình nói, cô tốt bụng nói thẳng: “Em cũng nhớ anh, rất nhớ rất nhớ, anh phải về sớm một chút đó.”

Lương Tây Kinh khàn giọng đáp: “Được.”

Gọi thêm một lúc, lo lắng bên phía Lương Tây Kinh đã quá muộn, Thi Hảo thúc giục anh đi rửa mặt nghỉ ngơi.

Cúp điện thoại, lúc Thi Hảo quay về phòng khách, mì Ôn Khởi nấu đã ra khỏi nồi.

Cô ấy đưa một đôi đũa cho Thi Hảo: “Bên tổng giám đốc Lương đã ba bốn giờ đêm rồi, sao anh ấy vẫn chưa ngủ?”

Thi Hảo nhận lấy: “Mới từ bệnh viện về.”

Ôn Khởi khẽ gật đầu, húp một ngụm nước súp rồi thở dài: “Bố anh ấy bị bệnh gì có nói với cậu không?”

Thi Hảo lắc đầu.

Ôn Khởi nhíu mày, có chút không thể tưởng tượng nổi: “Cậu cũng không hỏi?”

“Không.” Thi Hảo uống ngụm nước theo, ngước mắt nhìn cô ấy: “Anh ấy từ trước đến nay không thích nói chuyện về bố mẹ, tớ cũng không dám hỏi nhiều.”

Ôn Khởi mím môi ngẫm nghĩ, thở dài: “Cũng đúng, có một số bí mật của gia đình giàu có đúng là bọn họ không muốn nói ra.”

Thi Hảo: “…Ừm.”

Tuy nhiên, cô cảm thấy sở dĩ Lương Tây Kinh không đề cập tới chuyện của bố mẹ không phải vì sợ cô biết những “bí mật” không mấy dễ nghe đó. Anh là sợ cô đau lòng vì anh.

Lương Tây Kinh từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Lương Hanh.

Nếu bố mẹ anh yêu thương anh, anh cũng không đến mức luôn đi theo Lương Hanh.


Tuy nói đi theo Lương Hanh cũng không thảm, nhưng mọi người đều khát vọng được yêu thương. Đặc biệt là khi còn nhỏ, càng nhiều người yêu bạn, bạn sẽ càng cảm thấy hạnh phúc.

Ôn Khởi biết tâm tư của cô, không nói thêm nữa.

“Vậy cậu cũng đừng quá lo lắng.” Cô ấy an ủi cô: “Tổng giám đốc Lương tự có tính toán của mình.”

Thi Hảo gật đầu: “Nói cũng phải, thuận theo tự nhiên đi.”

Ăn mì xong, Thi Hảo nhận việc rửa chén.

Hai người phân công cực kỳ rõ ràng.

Trước khi ngủ, Ôn Khởi nhớ tới gì đó, hỏi: “Khi nào Lương Tây Kinh về?”

“Chắc tuần sau.” Thi Hảo cũng không chắc lắm.

Ôn Khởi tính toán thời gian: “Tuần sau là lễ Giáng Sinh rồi, các cậu có đi Đức nữa không?”

Thi Hảo nghiêng đầu suy nghĩ vài giây: “Có thể sẽ không kịp.”

Lương Tây Kinh đột ngột ra nước ngoài, chắc chắn tập đoàn có không ít công việc tồn đọng.

Anh cũng phải làm thêm ít nhất một tuần để giải quyết.

Gần cuối năm, sự vụ tập đoàn phải xử lý cũng nhiều hơn những lúc khác rất nhiều, anh không có khả năng còn thời gian rảnh dẫn Thi Hảo ra nước ngoài chơi.

Hơn nữa cho dù anh có thể bỏ ra thời gian, bên phía Thi Hảo cũng chưa chắc đã rảnh.

Nghe nói như thế, Ôn Khởi thở dài: “Chức vị tổng giám đốc quả thật cũng không dễ làm.”

Thi Hảo cong môi: “Vậy nếu để cho cậu làm, cậu có làm không?”

Ôn Khởi không chút nghĩ ngợi đáp: “Làm chứ.”

Cô ấy nhìn Thi Hảo, đúng lý hợp tình nói: “Tuy rằng tổng giám đốc không dễ làm, nhưng nhân viên lại càng không dễ làm!”

Thi Hảo không thể không thừa nhận, có đôi khi Ôn Khởi nói chuyện rất có lý.



Trưa hôm sau, ba người gặp nhau.

Thi Hảo đã gặp qua Thẩm Âm vài lần, đã sớm bình tĩnh. Ngược lại là Ôn Khởi, kích động giống như tổ chức buổi gặp mặt fan vậy.

Ồn ào náo nhiệt một lúc, Thẩm Âm đi toilet.

Thi Hảo ngồi bên cạnh Ôn Khởi, như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm cô ấy: “Phóng viên Ôn.”

Xưng hô này vừa thốt ra, Ôn Khởi ngồi lại nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm nghị: “Có gì chỉ giáo?”

Thi Hảo liếc cô ấy một cái: “Cậu có biết vừa rồi cậu nói chuyện với Thẩm Âm trông như thế nào không?”

Ôn Khởi: “Cái gì?”

Thi Hảo: “Cậu giống như một fan hâm mộ thầm mến cô ấy rất lâu rồi ấy.”

“…”

Ôn Khởi nghẹn họng: “Nào có khoa trương như vậy. Tớ cũng chỉ hơi kích động khi lần đầu tiên gặp mặt ngôi sao nổi tiếng thôi mà.”

Thi Hảo liếc xéo cô ấy, không tiếp lời cô ấy nữa.

Hai người nói đùa qua lại, một chốc sau Thẩm Âm trở lại.

“Đang nói chuyện gì vậy?”

Thi Hảo: “Tôi nói cô ấy giống như crush cô vậy đó.”

Thẩm Âm nhướng mày, cố ý hỏi: “Thật hay giả đấy?”

Ôn Khởi phối hợp với hai người: “Thật đấy, liệu cô có cảm thấy tôi biến thái không?”

“Vinh hạnh của tôi.” Thẩm Âm bắt tay với cô ấy: “Có điều cô thích gì ở tôi? Tôi có thể biết không?”

Ôn Khởi liếc nhìn cô ta: “Chắc là vẻ đẹp của cô.”

“À.” Thẩm Âm nhếch môi, “Tôi cũng thích vẻ đẹp của tôi.”

Dứt lời, cô ta lại khổ não thở dài: “Nhưng hình như có người không thích vẻ đẹp này của tôi.”

Thi Hảo và Ôn Khởi liếc nhau, ánh mắt lập tức sáng lên: “Ai?”

Ôn Khởi: “Anti–fan của cô hả?”

Thẩm Âm: “…Thẩm Minh Yến.”

Mỗi lần Thẩm Minh Yến nhìn thấy mặt cô ta đều lẳng lặng nhíu mày, sau đó dời mắt đi. Tuy ngoài miệng anh ta không nói gì, nhưng Thẩm Âm cảm thấy, hẳn là anh ta không thích vẻ ngoài của mình.

Nếu không phải thế, anh ta cũng không đến mức biểu hiện ghét bỏ như vậy.

Nghe cô ta nói xong, Thi Hảo và Ôn Khởi trầm mặc một hồi lâu, chần chờ nói: “Hay là cô đổi góc độ suy nghĩ thử xem?”

Thẩm Âm là một học sinh giỏi, tò mò hỏi: “Là sao?”

Ôn Khởi nhìn khuôn mặt xinh đẹp lại hào phóng của cô ta, suy đoán: “Sếp Thẩm sợ nhìn thấy khuôn mặt này của cô sẽ rung động, nên mới không nhìn cô nhiều?”

Khuôn mặt này của Thẩm Âm, đừng nói là đàn ông, cho dù Ôn Khởi và Thi Hảo nhìn thấy cũng không có sức chống cự gì.

Cô ta rất xinh đẹp.

Từ lúc Thẩm Âm mới ra mắt cho đến bây giờ, người ta vẫn còn nói nếu không phải cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp thì làm sao có thể đi tới hôm nay. Hiện tại diễn xuất của cô ta rất tốt, nhưng lúc trước đúng thực chỉ là bình hoa di động để cho người ta thưởng thức.

Cũng vì bình hoa như cô ta quá mức xinh đẹp, không ít khán giả mới dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của cô ta.

Thẩm Âm nhớ lại, nghiêm túc lắc đầu: “Tôi cảm thấy không phải.”

Thi Hảo: “Vì sao?”

Thẩm Âm nhún nhún vai: “Cô quên Hồng Kông có bao nhiêu mỹ nữ rồi sao? Những người phụ nữ anh ấy từng gặp qua còn xinh đẹp hơn tôi rất nhiều, không phải nguyên nhân này đâu.”

“…”

Ba người nhìn nhau một hồi, quả thực không nghĩ ra nguyên nhân.

Cuối cùng, Thẩm Âm sắp xếp cho Thi Hảo một nhiệm vụ: “Chờ Lương Tây Kinh trở về, cô bảo Lương Tây Kinh đi hỏi thăm giúp tôi thử xem.”

“?”

Thi Hảo có chút mơ hồ, giơ ngón tay cái lên với Thẩm Âm: “Ý tưởng này của cô khá hay.”

Thẩm Âm có chút tự hào: “Đúng không?”

Cô ta cũng nghĩ vậy.

Thi Hảo: “…”

Cô không thể không bày tỏ sự bội phục với Thẩm Âm.

Kêu người đàn ông mình từng theo đuổi đi thăm dò người đàn ông mình đang theo đuổi, xem thử nguyên nhân anh ta không thích mình là gì. Cái cách thăm dò tin tức này, có lẽ chỉ có Thẩm Âm mới có thể nghĩ ra được.


Ba người làm ổ trong phòng bao vừa ăn vừa trò chuyện, chờ đến gần giờ chiếu phim mới di chuyển đến rạp chiếu phim.

Thẩm Âm lo lắng mình bị người khác nhận ra, cố ý đặt vé xem phim VIP.

Bộ phim ba người họ xem là một bộ phim cũ chiếu lại. Lúc học đại học Thi Hảo từng xem với Ôn Khởi trên máy tính, còn rất thích.

Tuy nhiên, bộ phim này là một bi kịch.

Xem phim xong, ba người đi spa thư giãn, kết thúc một ngày mệt mỏi.



Trước khi Lương Tây Kinh trở về, cuộc sống của Thi Hảo cứ bình đạm trôi qua.

Hai người họ chênh lệch thời gian quá lớn, liên lạc không quá nhiều nhưng cũng không ít đi.

Mỗi sáng thức dậy, Thi Hảo đều nhìn thấy tin nhắn Lương Tây Kinh để lại cho cô.

Đồng thời, cô cũng sẽ gửi rất nhiều rất nhiều tin nhắn cho Lương Tây Kinh. Trong công việc, trong cuộc sống, ngay cả mấy chuyện linh tinh nhảm nhí cũng có.

Lại là một ngày thứ Sáu.

Ôn Khởi đã đến Bắc Kinh, tan ca xong, Thi Hảo chuẩn bị về nhà.

Mới vừa vào thang máy, Thi Hảo nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, hỏi cô buổi tối có cần tăng ca không.

Thi Hảo rũ mắt trả lời: [Không cần.]

Tin nhắn gửi đi, thang máy dừng lại ở tầng tiếp theo.

Đồng nghiệp trong công ty đi vào, thuận thế chào hỏi Thi Hảo: “Thi Hảo, chuẩn bị tan ca à?”

Thi Hảo ngước mắt, khẽ gật đầu: “Ừ, chuẩn bị về đây.”

Đồng nghiệp nhìn cô, khẽ cười nói: “Một mình sao?”

“Đúng.” Thi Hảo thẳng thắn vô tư đáp: “Bạn trai tôi đi công tác rồi.”

Nghe vậy, đồng nghiệp xấu hổ cười: “Tổng giám đốc Lương cũng bận rộn quá nhỉ?”

Dần dần, đồng nghiệp vào thang máy mỗi lúc một nhiều.

Thi Hảo cũng kết thúc cuộc trò chuyện với vị đồng nghiệp không tính là thân thiết kia, đến khi cửa thang máy lầu một mở ra, Thi Hảo mới nhìn thấy tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, hỏi cô buổi tối định làm gì.

Thi Hảo đi ra thang máy, cúi thấp đầu, mệt mỏi gõ chữ: [Về ngủ…]

Cô còn chưa gõ xong đã nghe thấy giọng nói bên cạnh: “Thi Hảo.”

Thi Hảo ngẩng đầu: “Hả?”

Nữ đồng nghiệp kích động không thôi, chỉ về phía đối diện: “Bạn trai cô.”

Thi Hảo nhìn theo phương hướng cô ấy chỉ, vừa liếc mắt đã bắt gặp một ánh mắt sáng rực đang nhìn cô.

Có một khoảnh khắc, Thi Hảo cho rằng mình xuất hiện ảo giác.

Cô trố mắt, khó có thể tin nhìn về phía Lương Tây Kinh.

Bỗng dưng, người đối diện lại gần cô.

Hơi thở quen thuộc đánh úp lại, hốc mắt Thi Hảo bỗng nhiên nóng lên: “Sao anh —”

Lương Tây Kinh quan sát biểu cảm thay đổi của cô, giọng nói mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Không quen bạn trai em nữa à?””

“Không phải.” Thi Hảo cất điện thoại di động, cụp mắt nhìn bó hoa trong tay anh: “Sao anh về mà không nói trước với em một tiếng?”

Lương Tây Kinh giơ tay sờ má cô: “Muốn cho em một niềm vui bất ngờ.”

Xung quanh còn có rất nhiều người đang nhìn bọn họ.

Lương Tây Kinh dừng lại, trước tiên nhận lấy túi xách của Thi Hảo, sau đó mới đưa hoa cho cô, nắm lấy bàn tay còn trống của cô: “Chúng ta về nhà trước nhé?”

Lúc này Thi Hảo mới bừng tỉnh, có chút không dám nhìn ánh mắt của các đồng nghiệp, nhẹ nhàng gật đầu.

Ra khỏi công ty, lên xe.

Lương Tây Kinh lập tức nâng tấm chắn lên, dặn dò: “Về biệt thự.”

Xe chạy vào đại lộ rộng rãi.

Thi Hảo cố gắng làm dịu nhịp tim, đang muốn nói chuyện với anh, Lương Tây Kinh đột nhiên lên tiếng: “Lại đây một chút.”

Thi Hảo nghiêng mắt, nhìn tay vịn ở giữa, lại nhìn về phía Lương Tây Kinh — lại đó thế nào?

Lương Tây Kinh cụp mi, vươn tay về phía cô.

“?”

Thi Hảo do dự hai giây, kịp phản ứng: “Ngồi trên đùi anh?”

Sắc mặt Lương Tây Kinh trầm tĩnh: “Không muốn?”

“Không phải.” Tai Thi Hảo lập tức nóng lên, cô cũng muốn gần gũi thân mật với anh.

Chỉ có điều, cô sợ anh không khống chế được.

Nghĩ đến đây, cô nhỏ giọng nói: “Nơi này cách biệt thự không xa.”

Lương Tây Kinh chăm chú nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, trong mắt hiện lên ý cười: “Nghĩ gì vậy?”

Thi Hảo liếc anh một cái, ý tứ rõ ràng.

Lương Tây Kinh nhếch môi, kéo cô dậy, để cô ngồi trên người mình, sau đó chậm chạp nói: “Anh chỉ muốn ôm bạn gái gần nửa tháng không gặp thôi mà.”

Dứt lời, anh dừng lại chốc lát, xoa xoa vành tai của Thi Hảo rồi khàn khàn nói: “Đương nhiên, nếu bạn gái anh muốn anh làm gì đó, anh cũng sẽ không từ chối.”

Thi Hảo lúng túng, đỏ lỗ tai liếc anh, mạnh miệng nói: “Ai muốn anh làm chút gì đó chứ.”

Cô không có ý nghĩ đó.

Lương Tây Kinh giữ thắt lưng của cô, bàn tay vói vào trong áo khoác của cô rồi dò vào bên trong, cách lớp quần áo mỏng manh lưu luyến ở bên hông cô.

Thân thể Thi Hảo có hai chỗ cực kỳ nhạy cảm, một nơi là lỗ tai, một nơi khác là eo. Cô sợ ngứa, lần nào Lương Tây Kinh đặt tay lên eo cô, cô cũng sẽ không khống chế được mà nhũn người ra, muốn chạy trốn.

Bị Lương Tây Kinh chọc như vậy, tim Thi Hảo càng đập kịch liệt.

Cô nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc này, trong lòng khó nhịn được sự rung động.

Hai người quay lại chưa được bao lâu đã tách ra gần nửa tháng, sự nhung nhớ giống như cơn gió gào thét ngoài cửa sổ xe, khoảnh khắc vừa mở cửa sổ lập tức tràn vào bên trong.

Chú ý tới ánh mắt cô thay đổi, Lương Tây Kinh rũ mi nhìn cô chằm chằm: “Muốn nói gì?”

Thi Hảo ngẩng mặt lên, hai tay ôm lấy cổ anh, khiến anh cúi đầu: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo ngồi đối diện với anh, chủ động sát lại khóe môi anh. Khoảnh khắc hai cánh môi sắp chạm nhau, cô thủ thỉ: “Có lẽ em thật sự muốn anh làm chút gì đó.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui