Gợn Sóng Không Tên



Chương 60: Anh yêu

Lối đi an toàn tối tăm lại trở nên yên tĩnh.

Ngoài cánh cửa an toàn nặng nề, thỉnh thoảng có tiếng bước chân vang lên.

Mà sau cánh cửa, Thi Hảo bị Lương Tây Kinh giam giữ trong lồng ngực hôn môi, sự mập mờ lan tràn.

Cô bị anh hôn đến đầu váng mắt hoa.

Giữa lúc ý loạn tình mê, cô nghe thấy Lương Tây Kinh nói bên tai: “Sau này muốn làm gì không cần nhẫn nhịn.”

Thi Hảo nhắm mắt lại, hai tay ôm lấy cổ anh, đáp lại anh, mơ hồ hỏi: “Cái gì?”

Lương Tây Kinh khàn giọng: “Cái gì cũng không cần nhẫn nhịn.”

Anh ngậm môi dưới của cô, mút thật mạnh, trầm giọng nói: “Muốn hôn anh, muốn ôm anh, có thể trực tiếp nói với anh, cũng có thể trực tiếp làm như vậy với anh.”

Giữa lúc mê man, Thi Hảo nhịn không được hỏi: “Lúc đông người cũng được sao?”

Vừa rồi cô thật sự rất muốn hôn anh, chỉ là vừa nghĩ tới xung quanh có nhiều bạn bè của anh như vậy, cô mới kiềm chế không làm ra hành động.

Lương Tây Kinh trầm giọng: “Đương nhiên, đây là đặc quyền của em.”

Đây là đặc quyền duy nhất anh trao cho Thi Hảo.

Mọi thứ của anh đều thuộc về Thi Hảo.

Môi Thi Hảo khẽ nhúc nhích, đang muốn nói được, Lương Tây Kinh lại bịt miệng cô lại.

Anh hôn rất mạnh, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt cô, khiến nhiệt độ cơ thể hai người nhanh chóng ấm lên.

Thi Hảo cảm giác như mình không thể thở được.

Chẳng biết vì sao, khi mùi rượu trong miệng hai người hòa vào nhau, cô có cảm giác như đang trở về cái đêm hơn một năm trước. Đêm đó, Lương Tây Kinh cũng hôn cô như vậy.

Mùi rượu lan tràn trong miệng hai người, thanh ngọt say lòng người.

Cô cảm giác mình lại say.

Không biết hôn bao lâu.

Khi chân Thi Hảo mềm nhũn muốn ngã xuống, Lương Tây Kinh giữ chặt thắt lưng của cô, ôm cô vào lòng, để cho cô tựa vào người mình nghỉ ngơi. Anh nương theo ánh sáng từ khe cửa nhìn cô chăm chú, trong mắt đè nén ý cười: “Sao lại yếu ớt như vậy?”

“…”

Thi Hảo thở hổn hển, không muốn nói chuyện với anh.

Cô cảm thấy mình rất lợi hại, là anh quá đáng.

Chậm lại giây lát, Thi Hảo làm ổ trong lòng Lương Tây Kinh, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người anh, mí mắt cô khẽ giật giật: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo kiễng chân, ghé vào bên tai anh nói: “Không muốn quay vào đó nữa.”

Lương Tây Kinh rũ mắt, hiểu ý cô: “Vậy về nhà?”

“…Ừm.”


Vừa dứt lời, Lương Tây Kinh kéo tay Thi Hảo đi ra ngoài, hai người xuống lầu, lên xe, bảo tài xế đưa bọn họ về nhà.

Trước cửa nhà, Lương Tây Kinh nói với tài xế một tiếng trở về chú ý an toàn rồi lập tức mang theo Thi Hảo vào nhà.

Cửa đóng lại, ngăn cách tất cả mọi thứ bên ngoài.

Túi xách và giày cao gót rơi ở cửa trước, quần áo bị cởi ra. Gió lạnh trong sân lùa vào nhà, nhưng vẫn không thể làm cho nhiệt độ cơ thể hai người giảm xuống.

Trước khi mùa đông đến, Thi Hảo và Lương Tây Kinh trải qua một đêm rất ấm áp.



Hôm sau, Thi Hảo ngủ thẳng đến khi tự nhiên thức dậy.

Khi cô tỉnh lại, suy nghĩ còn có chút hoảng hốt. Nằm ở trên giường hòa hoãn một hồi lâu, trong đầu bắt đầu hồi tưởng lại chuyện xảy ra tối hôm qua.

Thật lâu sau, Thi Hảo cuộn mình vào trong chăn.

Tính toán thời gian Thi Hảo tỉnh lại, lúc Lương Tây Kinh đẩy cửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy. Anh đè nén khóe môi cong lên, cách một lớp chăn chọc nhẹ vào đầu cô: “Muốn ngủ lại à?”

“…”

Thi Hảo Hảo im lặng nằm trong chăn vài giây, rầu rĩ nói: “Mấy giờ rồi?”

Lương Tây Kinh ngước mắt lên: “Mười giờ.”

Thi Hảo vén chăn lên, mặt đỏ tai nóng nhìn về phía anh: “Sao anh không gọi em?”

“Gọi rồi.” Lương Tây Kinh rũ mắt, “Vẫn không tỉnh.”

Đối diện với đôi mắt thâm thúy của anh, Thi Hảo chậm rãi ồ một tiếng, không nói gì nữa.

Lương Tây Kinh nhìn cô hồi lâu, đưa tay về phía cô: “Dậy rửa mặt nhé? Trưa nay chúng ta về nhà tổ ăn cơm?”

Lúc trước đã nói, cuối tuần cùng nhau về nhà tổ thăm Lương Hanh.

Thi Hảo ừ một tiếng, đưa tay cho anh.

Một giây sau, Lương Tây Kinh trực tiếp ôm lấy cô, bế cô vào phòng tắm.

“Vẫn ổn chứ?” Anh hỏi.

Thi Hảo đỏ mặt, lí nhí ừ một tiếng: “Anh đừng ở đây nhìn em nữa.”

Vừa nhìn thấy Lương Tây Kinh, trong đầu cô lại bất giác tua đi tua lại một vài hình ảnh mà cô cực kỳ chủ động vào tối hôm qua.

Thi Hảo nhớ rõ tối hôm qua cô không uống bao nhiêu rượu, nhưng không hiểu sao lại “xúc động” bám dính lấy Lương Tây Kinh như vậy, thậm chí còn bị anh dụ dỗ mở miệng gọi anh là anh yêu.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo chỉ muốn bỏ của chạy lấy người.

Lương Tây Kinh rũ mi, nhìn lỗ tai cô càng ngày càng đỏ, anh che miệng ho khan: “Anh xuống dưới lầu chờ em, ăn chút gì đó rồi ra ngoài.”

Thi Hảo hàm hồ đáp: “Được.”

Trước tiên tùy tiện thay một bộ quần áo, Thi Hảo xuống lầu ăn điểm tâm.

Ăn một chút, cô lại quay về phòng trang điểm. Gặp Lương Hanh mặc dù không cần ăn diện quá khoa trương, nhưng trang điểm đơn giản thì Thi Hảo cảm thấy vẫn rất cần thiết.

Trang điểm xong, cô vào phòng thay đồ.

Cả tuần nay cô đều ở đây, phòng thay đồ của Lương Tây Kinh càng ngày càng nhiều quần áo của cô. Thi Hảo đứng trước tủ đồ suy nghĩ một hồi, chọn một bộ quần áo tươm tất mà hẳn các trưởng bối đều sẽ thích để thay vào.


Lúc đi ra, Lương Tây Kinh vừa lúc xử lý xong tài liệu trong email, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Thấy cách ăn mặc của cô, anh ngước mắt lên: “Sao ăn mặc nghiêm túc vậy?”

Đồ Thi Hảo mặc rất công sở.

Áo sơ mi dài tay có diềm xếp nếp phối với kiểu váy đuôi cá, nhìn thế nào cũng tao nhã đoan trang.

Thi Hảo nghe anh hỏi thì nghẹn ngào nói: “Chúng ta đi gặp chủ tịch mà.”

Lương Tây Kinh đặt laptop xuống, buồn cười bảo: “Ông cụ không để ý cái này đâu, đổi sang bộ khác em thấy thoải mái là được.”

Thi Hảo không mấy xác định nhìn về phía anh: “Chắc chắn muốn đổi?”

Lương Tây Kinh kéo cô vào phòng thay đồ: “Không phải em không thích mặc như vậy sao?”

Anh nhớ rõ Thi Hảo từng châm chọc, rằng cô không thích mặc váy kiểu này, sẽ cảm thấy bị trói buộc.

Thi Hảo không ngờ chỉ là một lời cô thuận miệng nói ra mà anh cũng nhớ rõ như vậy.

Ngẩn người giây lát, Thi Hảo ngẩng đầu nhìn Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh đang chọn quần áo cho cô, nghe thấy giọng cô thì tặng cho cô một ánh mắt.

Thi Hảo nhịn cười, chủ động ôm lấy anh: “Sao anh lại tốt như vậy?”

“…”

Lương Tây Kinh cảm nhận bàn tay bên hông, lông mày khẽ nhướng lên: “Không muốn đến nhà tổ nữa?”

Thi Hảo: “Hả?”

Cô không có ý đó.

Lương Tây Kinh cụp mắt, nhìn cô chăm chú: “Muốn đến nhà tổ thì thả anh ra, tối về cho em ôm sau.”

Thi Hảo: “…”

Cô cạn lời chốc lát, lặng lẽ lui về phía sau một bước: “Con người phải học cách kiềm chế.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Buông thả vô độ không tốt.”

Sắc mặt Lương Tây Kinh trầm tĩnh nhìn cô, ánh mắt khẽ dao động: “Anh còn chưa bù lại mấy tháng trước nữa đấy.”

Không tính là buông thả.

Thi Hảo không còn gì để nói.

May mắn là Lương Tây Kinh còn nhớ rõ chuyện phải về nhà tổ ăn cơm.

Thi Hảo lại lần nữa thay sang bộ quần áo thoải mái, hai người ra cửa, thẳng đến nhà tổ.

Trước kia Thi Hảo đã từng đến nhà tổ, đối với nơi đó không có gì xa lạ.

Nhưng trước đó, cô đều lấy thân phận thư ký Lương Tây Kinh để đi, không giống với lần này.

Vừa nghĩ tới lát nữa là lấy thân phận bạn gái Lương Tây Kinh gặp Lương Hanh, Thi Hảo lại cảm thấy khẩn trương.

Nhận thấy tâm tình căng thẳng của cô, Lương Tây Kinh khẽ cười ra tiếng: “Bình tĩnh, ông ấy sẽ không làm gì em đâu.”


Thi Hảo liếc nhìn anh: “Em biết.”

Nhưng vẫn không khống chế được.

Thi Hảo ngẫm nghĩ, quyết định làm chút chuyện để phân tán lực chú ý.

“Em sẽ lướt Weibo, anh cứ yên tâm lái xe đi.” Thi Hảo lấy điện thoại di động ra.

Lương Tây Kinh mỉm cười: “Được.”



Thi Hảo hoàn toàn không ngờ, cô vừa mở Weibo ra đã thấy Thẩm Âm nằm chễm chệ trên hot search.

Cô ta được xếp hạng cao trên hot search, bên cạnh còn có bóng dáng cao lớn của một người đàn ông không nhìn rõ mặt mũi. Nếu không phải tối qua Thi Hảo gặp Thẩm Âm, biết cô ta mặc quần áo gì, cô cũng thiếu chút nữa không nhận ra người.

Thi Hảo phóng to ảnh ra nhìn, người bên cạnh là Thẩm Minh Yến.

Chỉ có điều fan trên mạng không biết.

Cô nhìn lướt qua bình luận, mọi người đều đang tò mò người đàn ông bên cạnh cô ta là ai, là bạn trai hay là người trong nhà.

Mà bên phía Thẩm Âm tạm thời vẫn chưa đưa ra câu trả lời.

Rối rắm hai giây, Thi Hảo chụp màn hình gửi cho người tối hôm qua vừa thêm bạn tốt, vẫn chưa trò chuyện trên Wechat bao giờ.

Thi Hảo: [Vụ gì đây? Tối hôm qua cô theo đuổi được người ta rồi à?]

Thẩm Âm trả lời rất nhanh: [Tôi hốt được người ta rồi, cô tin không?]

Thi Hảo: [..???]

Thi Hảo: [Cô mạnh dữ.]

Thẩm Âm: […]

Thẩm Âm: [Sao Lương Tây Kinh lại tìm được cô bạn gái đơn thuần như cô nhỉ?]

Cô ta rõ ràng là nói hươu nói vượn, vậy mà cô cũng tin được.

Thi Hảo cong môi, biết cô ta nói đùa.

Nhưng nghĩ lại, cô lại cảm thấy không phải không có khả năng này. Theo như tình hình tối hôm qua, mặc dù Thẩm Âm và Thẩm Minh Yến không nói với nhau mấy câu, nhưng Thi Hảo có thể cảm giác được, Thẩm Minh Yến có để ý đến Thẩm Âm.

Nghĩ vậy, Thi Hảo trả lời: [Cô quá hèn nhát.]

Thẩm Âm cũng không phản bác: [Đổi lại là cô thì cô cũng vậy thôi.]

Thi Hảo: […]

Hai người nói chuyện phiếm một hồi, Thi Hảo hỏi: [Ekip của cô không định trả lời gì sao?]

Thẩm Âm: [Vẫn chưa theo đuổi được người ta thì biết trả lời thế nào, tôi không muốn mất mặt.]

Thi Hảo: […Sếp Thẩm cũng lòng dạ sắt đá thật, mỹ nữ như cô mà anh ấy cũng từ chối được.]

Thẩm Âm: [Đúng vậy, không hổ là người làm ăn với Lương Tây Kinh. Nếu không phải tôi biết Thẩm Minh Yến lớn lên ở Hồng Kông, tôi còn tưởng đâu hai người họ mặc chung một cái quần lớn lên nữa đấy.]

Thi Hảo: […]

Thẩm Âm: [Bỏ đi, cứ mặc kệ. Để cư dân mạng tò mò đi, tối hôm qua tôi ngủ quá muộn, sáng lại thức dậy quá sớm, bây giờ phải đi ngủ bù đây, lần sau chúng ta lại nói chuyện.]

Thi Hảo: […Được.]

Kết thúc cuộc đối thoại với Thẩm Âm, Thi Hảo cảm giác tâm tình lo âu của mình có chuyển biến tốt đẹp.

Cô quay sang nhìn người chuyên chú lái xe bên cạnh.

Nhận thấy tầm mắt chăm chú của cô, Lương Tây Kinh bớt chút thời gian liếc cô một cái: “Sao vậy?”


Thi Hảo ung dung đáp: “Ngắm anh thôi.”

Lương Tây Kinh sửng sốt, vẫn cười cười bảo: “Được, cho em ngắm, em muốn ngắm bao lâu cũng được.”

Thi Hảo lườm anh, kiêu ngạo nói: “Em không muốn ngắm lâu đâu.” Cô quay mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tính toán lộ trình: “Hình như sắp tới rồi đúng không?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Mười phút sau, xe chạy vào nhà tổ.

Thi Hảo hít sâu một hơi, đẩy cửa xe ra.

Vừa xuống xe, cô lập tức nghe thấy tiếng Lương Hanh hô: “Thi Hảo.”

Thi Hảo nhìn theo phương hướng âm thanh, Lương Hanh đang ở trước sân tưới nước cho hoa, ông vẫy vẫy Thi Hảo, tươi cười hiền hòa: “Mau tới đây.”

Thi Hảo và Lương Tây Kinh liếc nhìn nhau.

Lương Tây Kinh cúi đầu cười cười: “Đi đi, ông ấy sẽ không để em cảm thấy áp lực đâu.”

Thi Hảo ừm một tiếng, đi về phía Lương Hanh.

“Chủ tịch.”

Nghe cách xưng hô này của cô, Lương Hanh không đồng tình liếc nhìn cô: “Còn gọi ông là chủ tịch?”

“…” Thi Hảo kịp phản ứng, vội vàng sửa lại: “Ông Lương.”

Lương Hanh nhiệt tình đáp: “Không gặp một thời gian, cháu lại xinh đẹp hơn rồi.”

Thi Hảo mặt mày cong cong đáp: “Gần đây ông có khỏe không ạ?”

Lương Hanh nói với cô dạo gần đây ông rất khỏe.

Hai người đứng trong sân nói chuyện phiếm, tán gẫu về hoa cỏ Lương Hanh trồng.

Trò chuyện một chút, Thi Hảo tự nhiên cũng thả lỏng tinh thần.

Biết Thi Hảo không còn khẩn trương, Lương Hanh đề nghị vào nhà nghỉ ngơi.

Hai người một trước một sau vào nhà, Lương Tây Kinh đưa cho Thi Hảo một ly nước ấm, vân vê bàn tay lạnh ngắt do nãy giờ ở bên ngoài hóng gió của cô: “Sao lại lạnh như vậy?” Anh nhíu mày, dịu dàng nói: “Làm ấm tay đã rồi uống.’

Thấy cảnh này, Lương Hanh ho nhẹ một tiếng, quét mắt nhìn Lương Tây Kinh.

Lương Tây Kinh vẫn tỏ ra tự nhiên, không hề có chút ngượng ngùng: “Của ông ở trên bàn trà.”

“…”

Uống cốc nước ấm làm ấm thân thể, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ngồi trên sô pha trò chuyện với Lương Hanh.

Thật ra Lương Hanh là một trưởng bối rất hiền hòa, bất luận là đối với Lương Tây Kinh hay là Thi Hảo, ông đều cực kỳ có kiên nhẫn.

Trò chuyện một lúc, đến giờ ăn trưa.

Lương Hanh không thèm để ý tới Lương Tây Kinh, chỉ chăm nói chuyện với Thi Hảo, bảo cô quá gầy, kêu cô ăn nhiều một chút: “Thích ăn cái gì cứ nói với ông Lương, ông sẽ kêu phòng bếp làm cho cháu.”

Thi Hảo nghe mà lồng ngực ấm áp.

Cô hoà hoãn cảm xúc đang dao động của mình, cố gắng bình tĩnh nói: “Ông Lương, cháu biết rồi ạ.”

Lương Hanh ừm một tiếng, quét mắt nhìn người bên cạnh, răn dạy: “Còn không gắp thức ăn cho bạn gái cháu?”

Lương Tây Kinh: “…”

Anh nhịn không được đỡ trán, bất đắc dĩ nói: “Ông để Thi Hảo tự ăn đi, ông cứ như vậy cô ấy sẽ không được tự nhiên.”

Nghe vậy, Lương Hanh không đồng ý trừng anh một cái: “Cháu như thế mà có thể theo đuổi được Thi Hảo thì cũng do cháu may mắn thôi.”

Lương Tây Kinh thẳng thắn phản bác: “Không có ông ngáng đường, bọn cháu cũng sẽ không chia tay.”

Lương Hanh: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui