Gợn Sóng Không Tên



Chương 58: Lương Tây Kinh, xem ra bạn gái anh cũng không xót anh lắm.

Vừa nói xong, mọi người vội vàng chúc phúc.

“Chúc mừng Tổng giám đốc Lương.”

“Chúc mừng thư ký Thi nha.”

“…”

“Chuyện vui như vậy mà tổng giám đốc Lương không mời khách sao?”

Nghe mọi người ồn ào, Thi Hảo thật sự rất muốn trốn chạy.

Lương Tây Kinh ngược lại rất bình tĩnh.

Anh mỉm cười nhìn thoáng qua người bên cạnh, thấp giọng nói: “Mọi người muốn ăn gì cứ tùy ý, bảo trợ lý Dương thanh toán cho tôi.”

Dương Cao Phi: “Còn không mau cảm ơn tổng giám đốc Lương.”

Mọi người: “Cảm ơn tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, để ý tới sự lúng túng của Thi Hảo, anh thấp giọng nói: “Mọi người làm xong việc thì tan ca sớm đi.”

Lời này vừa nói ra, không hiểu sao Thi Hảo lại cảm thấy ánh mắt mọi người nhìn cô và Lương Tây Kinh thật kỳ lạ. Cô còn chưa kịp nhận ra nguyên nhân kỳ lạ ở đâu, Lương Tây Kinh đã kéo cô vào văn phòng.



Cửa phòng làm việc đóng lại, Lương Tây Kinh rũ mắt thưởng thức gò má ửng hồng của cô: “Ngại quá à?”

Thi Hảo hoàn toàn không ngờ hôm nay sẽ có nhiều người tăng ca như vậy, sớm biết như thế, cô đã không tới.

“Sao họ vẫn chưa tan ca?” Theo cô hiểu, thứ Sáu thường là ngày các đồng nghiệp đi làm tích cực nhất.

Lương Tây Kinh thản nhiên đáp: “Đang đánh giá dự án khu nghỉ dưỡng Bình Thành.”

Thi Hảo ngẩn ra, hiểu rồi.

“Tuần trước anh đi công tác chính là vì chuyện này?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, hỏi cô: “Có để ý không?”

Thi Hảo giương mắt, đối diện với đôi mắt trầm tĩnh của anh, biết một tầng ý tứ khác trong lời nói của anh.

Cô trầm mặc vài giây, tò mò hỏi: “Dự án này có thể giúp tập đoàn kiếm được bao nhiêu tiền?”

Lương Tây Kinh: “Lát nữa cho em xem bản báo cáo?”

“Không cần.” Thi Hảo không chút nghĩ ngợi từ chối: “Lỡ như ngày nào đó nội dung báo cáo của anh bị lộ, không phải em khó thoát tội sao?”

Lương Tây Kinh im lặng.

Nói đến đây, Thi Hảo như nhớ tới gì đó, hỏi: “Đúng rồi, em có một chuyện thật sự rất muốn hỏi chủ tịch, nhưng em cảm thấy hẳn anh cũng biết.”


Lương Tây Kinh: “Chuyện gì?”

“Thì chuyện lúc trước chúng ta quen nhau đó…làm sao chủ tịch biết được?” Thi Hảo nói.

Lương Tây Kinh kinh ngạc: “Ông cụ không nói với em sao?”

Thi Hảo: “Không, em không hỏi.”

Lương Tây Kinh dắt cô đến sô pha bên cạnh ngồi xuống: “Em cảm thấy sao ông cụ lại biết được?”

Thi Hảo ăn ngay nói thật: “Ngày chúng ta đến khu vui chơi, có một người quen cũng ở đó.”

Cô nhìn Lương Tây Kinh: “Anh biết là ai không?”

Lương Tây Kinh: “Minh Đào.”

Thi Hảo thoáng khựng lại, giật mình: “Thật sự là cô ta nói với chủ tịch?”

Lương Tây Kinh: “Một nửa.”

Thi Hảo: “Là sao?”

Cô không hiểu.

Lương Tây Kinh nói cho cô biết, Minh Đào đã nhìn thấy, chụp ảnh và quay video hai người nắm tay, ôm nhau hay thậm chí là hôn môi ở khu vui chơi.

Nhưng cô ta không có phương thức liên lạc với Lương Hanh, gửi email cũng sợ Lương Hanh không nhìn thấy, bởi vậy, cô ta tìm tới Tiền Tĩnh Hà.

Cô ta tống tiền Tiền Tĩnh Hà một khoản, sau đó gửi ảnh và video cho Tiền Tĩnh Hà.

Thi Hảo trợn mắt há hốc miệng: “Ảnh chụp chủ tịch nhìn thấy, là cô Tiền gửi?”

Lương Tây Kinh: “Ừ.”

Thi Hảo khiếp sợ một hồi lâu, nghi hoặc: “Sao Minh Đào lại có phương thức liên lạc với cô Tiền?”

Lương Tây Kinh nhìn cô, bất đắc dĩ nói: “Trước kia lúc cô ta đến công ty, bọn họ đã thêm Wechat của nhau.”

Chuyện này, là tuần trước Lương Tây Kinh đến Bình Thành công tác, Tiền Tĩnh Hà đã tìm đến anh để bộc bạch.

Tiền Tĩnh Hà cũng không phải là một người phụ nữ quá nham hiểm.

Cô ta thích Lương Tây Kinh, vì để gả cho Lương Tây Kinh mà đã dùng chút thủ đoạn nhất định.

Khi Minh Đào gửi cho cô ta một tấm ảnh Lương Tây Kinh đang ở bên một người phụ nữ bị làm mờ mặt, cô ta đã dao động.

Lòng hiếu kỳ của cô ta mãnh liệt, rất muốn biết rốt cuộc vì ai mà Lương Tây Kinh từ chối mình.

Vì vậy, cô ta không chút do dự bỏ ra một khoản tiền mua được ảnh chụp Lương Tây Kinh và Thi Hảo ở bên nhau.

Xem xong, Tiền Tĩnh Hà vô cùng phẫn nộ.

Trước kia lúc cô ta đi tìm Lương Tây Kinh, tại sao cô ta lại không phát hiện sự mập mờ giữa hai người nhỉ?

Lần trước cô ta hỏi Thi Hảo là Lương Tây Kinh thích loại phụ nữ gì, Thi Hảo cũng giả vờ nói không biết.


Nghĩ đến đây, cô ta lại tức giận, nhất thời cảm thấy mình bị chơi đùa.

Cho nên cô không chút do dự gửi những bức ảnh kia cho Lương Hanh, ý đồ chia rẽ trả thù bọn họ.

Kết quả cũng đúng như suy nghĩ của cô ta, cô ta cho người đi tìm hiểu được, Thi Hảo đã từ chức khỏi tập đoàn Lương thị, không còn liên lạc với Lương Tây Kinh.

Chỉ là cô ta không ngờ tới, mấy tháng sau lại thấy video hai người cùng đi xem buổi công chiếu phim trên Weibo. Lương Tây Kinh thậm chí còn nói là Thi Hảo thích nên anh mới cùng đi xem.

Nhìn thấy video kia, Tiền Tĩnh Hà lại tìm tới Lương Hanh. Cô ta không trực tiếp gửi video qua, chỉ nói cô ta nhìn thấy Lương Tây Kinh đang lên hot search.

Mọi người đều là người thông minh.

Lương Hanh đương nhiên hiểu ý cô ta.

Sau khi nhận được tin nhắn của cô ta, Lương Hanh đã gọi cho cô ta để bày tỏ lời xin lỗi của mình.

Lúc trước là ông suy nghĩ sự tình không đủ chu đáo, ông rất thích Tiền Tĩnh Hà, muốn tác hợp cô ta và Lương Tây Kinh, nhưng ông đã quên Lương Tây Kinh là một người thành thục, có suy nghĩ của mình, có người mình yêu thích.

Tiền Tĩnh Hà tuy rằng từ nhỏ đã có thói kiêu căng, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, nhưng cũng biết ý tứ của Lương Hanh.

Lương Hanh cũng ngầm đồng ý hai người lui tới, vậy cô ta lại càng không có hy vọng.

Buồn bực một thời gian rất dài, dưới sự khuyên giải an ủi của bố mẹ và bạn bè, Tiền Tĩnh Hà cũng dần dần nghĩ thông suốt.

Cho dù cô ta dùng phương thức khác để gả cho Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh không thích cô ta, tương lai cô ta cũng sẽ không hạnh phúc.

Cô ta muốn tìm một người như bố mình.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao lần này Lương Tây Kinh đi Bình Thành, cô ta chủ động tìm tới anh.

Cô ta nhờ Lương Tây Kinh gửi lời xin lỗi đến Thi Hảo, thuận tiện kể lại chân tướng chuyện này.

“…”

Nghe Lương Tây Kinh nói xong, Thi Hảo trầm mặc giây lát rồi thốt lên một câu: “….Em không hề biết sau đó còn xảy ra những chuyện này.”

Lương Tây Kinh cúi đầu: “Không thoải mái sao?”

Thi Hảo im lặng, có chút khó hiểu: “Em đối xử với Minh Đào cũng khá tốt mà nhỉ?”

Cô không hiểu tại sao Minh Đào lại làm như vậy.

Ngay từ đầu cô ta đã ụp nồi cho cô, cô cực kỳ khó hiểu.

Lương Tây Kinh xoa đầu cô, an ủi: “Mỗi người đều có thứ họ muốn.”

Ở nơi làm việc, có người thích đi lên từng bước một, có người lại thích đi đường tắt.

Thi Hảo hiểu ý Lương Tây Kinh.

Cô thở dài, dựa vào lòng anh: “Khó trách.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”


Thi Hảo không nói chuyện cô và Ôn Khởi gặp Minh Đào ở cửa hàng xa xỉ phẩm, chỉ ghé vào lòng anh cọ qua cọ lại: “Không có gì.”

Lương Tây Kinh trầm mặc, nhìn cô cọ vào người mình như mèo con, ánh mắt anh hơi tối xuống, ôm cô hỏi: “Em có muốn làm chút gì đó không?”

Thi Hảo ngẩn ra: “Ý anh là Minh Đào?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

“Bỏ đi.” Thi Hảo ngẫm nghĩ, “Cô ta cũng không làm hại em đáng kể, với lại —”

Cô nhìn thẳng vào mắt Lương Tây Kinh, giơ tay chọc chọc bả vai anh, nhỏ giọng bức ép: “Lấy quyền mưu tư không tốt.”

Lương Tây Kinh bắt lấy ngón tay lộn xộn của cô, đặt bên miệng hôn một cái: “Không thấy tức giận à?”

Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ: “Lúc mới biết đương nhiên có tức giận, bây giờ hết tức giận rồi.”

Sai lầm của Minh Đào ngược lại đã khiến cho hai người trưởng thành sớm hơn và nhanh hơn.

Không có cô ta đổ thêm dầu vào lửa, Thi Hảo đoán có thể bây giờ cô và Lương Tây Kinh vẫn đang phát triển tình yêu ngầm.

Rất nhiều chuyện, có được có mất, cô cũng không muốn so đo nhiều.

Huống chi, Minh Đào cũng không làm chuyện phạm pháp, bọn họ không thể làm gì cô ta.

Thay vì cứ canh cánh trong lòng, không bằng nghĩ thoáng một chút.

Cô cảm thấy Minh Đào bây giờ không chừng còn đang hối hận, cô ta ‘cố tình trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu lại xanh’, ngược lại còn giúp Thi Hảo và Lương Tây Kinh.

Còn nữa, Thi Hảo và Lương Tây Kinh không làm gì cô ta, trong lòng cô ta nhất định sẽ bất an. Để cho cô ta cứ ôm tâm tình bất an mà sống cũng là một loại tra tấn khác.

Thi Hảo không muốn để người không quan trọng ảnh hưởng đến tâm tình của cô, ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.

Nhận được câu trả lời khẳng định của Thi Hảo, Lương Tây Kinh đáp ứng: “Vậy mặc kệ cô ta.”

“Ừm.” Thi Hảo ngước mắt: “Đúng rồi, vừa rồi sao anh lại ra ngoài? Anh biết em đến sao?”

Lương Tây Kinh lườm cô: “Em quên ở trong phòng làm việc của anh có camera thang máy chuyên dụng à?”

Thi Hảo: “…”

Cô thật đúng là đã quên.

Lương Tây Kinh vừa định kết thúc cuộc họp thì thấy người xuất hiện trong camera.

Anh nhướng mày, chờ đối phương báo cáo xong thì nhanh chóng tắt video, ra ngoài văn phòng chờ cô đến.

Nhìn nhau một lát, Thi Hảo mơ hồ cảm thấy ánh mắt Lương Tây Kinh nhìn mình có chút nguy hiểm.

Cô giả vờ bình tĩnh vén tóc ra sau tai, ánh mắt lấp lánh hỏi: “Vậy anh xong việc chưa?”

Lương Tây Kinh cúi đầu: “Xong việc rồi.”

Những thứ khác không quan trọng, anh có thời gian sẽ xử lý sau.

Thi Hảo ồ một tiếng, ánh mắt sáng lên: “Chuẩn bị tan làm?”

Lương Tây Kinh cười khẽ: “Chờ anh một lát.”

“Được.”



Khi hai người từ văn phòng đi ra, đa số người bên bộ phận trợ lý tổng giám đốc đã ra về.


Rời khỏi công ty, Lương Tây Kinh vốn định hỏi Thi Hảo muốn ăn gì.

Vừa mới lên xe anh đã nhận được điện thoại của Hứa Thực, nói cuối tuần rồi, đến câu lạc bộ uống rượu chơi bóng thôi.

Lương Tây Kinh suy nghĩ vài giây, hỏi ý kiến Thi Hảo: “Có muốn qua đó không?”

Thi Hảo còn chưa lên tiếng, Hứa Thực đã nói: “Thư ký Thi đang ở bên cạnh cậu à?”

“Thư ký Thi, đi cùng đi.” Hứa Thực nhiệt tình nói: “Lâu rồi chưa gặp cô, đi với Lương Tây Kinh qua đây chơi một lát đi.”

Nói đến đây, Hứa Thực như nhớ tới gì đó, bảo: “Có điều Thẩm Âm cũng đang ở đây, không biết cô có thấy ái ngại không.”

“Không ngại.” Thi Hảo khẽ cười, dùng ánh mắt trao đổi với Lương Tây Kinh, chậm rãi đồng ý: “Bây giờ chúng tôi sẽ sang đó.”

Hứa Thực: “Tôi chờ bọn cô.”

Cúp điện thoại, Lương Tây Kinh nói: “Có thể từ chối cậu ấy.”

Thi Hảo bật cười: “Thật ra lâu lắm rồi em không gặp họ.”

Cô cũng muốn đi.

Lương Tây Kinh nhìn thoáng qua cô, biết thật ra cô muốn đến câu lạc bộ uống rượu: “Không được uống nhiều.”

Thi Hảo: “..Em sẽ cố gắng.”

Câu lạc bộ mà Hứa Thực hẹn gặp mọi người, Thi Hảo đã từng theo Lương Tây Kinh qua đó một lần.

Lúc đó cô là thư ký Lương Tây Kinh, không tham gia hoạt động vui chơi gì, chỉ quy củ ngồi ở bên cạnh ngẩn người.

Hôm nay thì khác.

Hai người vừa xuất hiện, mọi người trong phòng bao đồng loạt quay đầu nhìn lại, tầm mắt của họ lia từ trên xuống dưới, rơi vào bàn tay hai người đang đan vào nhau.

Hứa Thực khuấy động bầu không khí, trêu chọc: “Tổng giám đốc Lương, không giới thiệu cho mọi người biết một chút à?”

Lương Tây Kinh nhếch môi nở nụ cười, nói: “Bạn gái tôi, Thi Hảo.”

Mọi người lập tức nhốn nháo.

Náo loạn một lúc, có người lại trêu ghẹo: “Thư ký Thi, sao cô lại đồng ý với anh ta nhanh vậy?”

“Đúng vậy, thư ký Thi, lý ra cô nên để Lương Tây Kinh chờ đợi lâu một chút mới đúng, để anh ta chịu chút đau khổ.”

Thi Hảo nhịn cười: “Sức hấp dẫn của tổng giám đốc Lương quá lớn.”

Ở bên ngoài, Thi Hảo cho Lương Tây Kinh đủ mặt mũi.

Hứa Thực khẽ chậc: “Vậy cũng không lớn bằng thư ký Thi của chúng ta.”

Lương Tây Kinh nhướng mày, sửa lại cách xưng hô của anh ấy: “Cô ấy đã từ chức rất lâu rồi, sau này mọi người cứ gọi tên của cô ấy.”

Thẩm Âm không biết từ đâu chui ra, trong tay cầm một ly rượu, đưa cho Lương Tây Kinh: “Thi Hảo, không ngại chuyện tôi mời anh ta một ly rượu chứ?”

Nháy mắt, mọi người xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn lại thét chói tai.

Thi Hảo hào phóng đáp: “Cô Thẩm cứ tùy ý.”

Nụ cười của Thẩm Âm càng sâu hơn, dùng thanh âm chỉ có mấy người họ có thể nghe thấy, cố ý gây sự bảo: “Lương Tây Kinh, xem ra bạn gái anh cũng không xót anh lắm.”

Thi Hảo: “…”

Lương Tây Kinh: “…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui