Gợn Sóng Không Tên



Chương 55 – “Quay về nhé?”

Sau khi Lương Tây Kinh đi công tác, ngày làm việc của Thi Hảo cũng không khác gì trước kia.

Tối thứ Tư cô vốn định hẹn Ôn Khởi ra ngoài tụ tập, thế nhưng lại bị ép tăng ca.

Tới tối thứ Sáu, Thi Hảo mới thực sự được đi chơi với Ôn Khởi.

“Công ty các cậu chèn ép nhân viên tới vô nhân đạo.” Vừa gặp mặt, Ôn Khởi đã nhịn không được châm biếm.

Thi Hảo cong khóe môi: “Cậu nói đúng.”

Cô vô cùng tán thành.

Trước kia, Thi Hảo chỉ là nghe người khác châm chọc nghề không có cuối tuần, càng không có thời gian tan ca.

Lúc đó, mặc dù cô không thấy khoa trương nhưng cũng không nghĩ rằng sẽ tăng ca nghiêm trọng như vậy. Mãi đến khi cô chân chính bắt đầu, cô mới biết được tình huống này vẫn còn nhẹ, có người thậm chí còn không có thời gian ngủ nghỉ.

Ôn Khởi quan sát cô: “Nhưng tớ thấy cậu làm việc rất vui vẻ.”

“Thực hiện được những ý tưởng trong đầu, đổi lại là cậu cũng sẽ thấy vui vẻ.” Thi Hảo nói.

Thi Hảo vốn đã có khao khát với ngành nghề hiện tại của cô.

Nếu không phải như thế, lúc học đại học cô cũng sẽ không học một lúc hai chuyên ngành. Cô là một người thích thử thách, cũng thích cảm giác đạt được thành tựu trong công việc.

Có thể là bởi vì từ nhỏ đến lớn cô không có sở trường đặc biệt, cho nên ở phương diện công việc, ham muốn chinh phục của Thi Hảo mạnh hơn so với những đồng nghiệp bình thường. Cô yêu công việc và yêu mọi công việc mình làm.

Ôn Khởi thích nhất và bội phục nhất là tâm tính này của Thi Hảo.

“Lần trước tớ đi ngang qua Quảng trường Thời đại, thấy ý tưởng của công ty cậu cho thương hiệu điện thoại di động mới kia, rất tốt.”

Nghe nói như thế, Thi Hảo có chút tự hào: “ đó tớ cũng có góp chút ý tưởng sáng tạo.”

Ôn Khởi: “Tớ nhìn ra rồi.”

Nói đến công việc, Thi Hảo luôn có thể nói chuyện rất tự tin.

Hàn huyên một hồi, Ôn Khởi mới giật mình phát hiện: “Tan làm rồi đấy, sao cậu vẫn muốn nói chuyện công việc với tớ thế?”

Thi Hảo: “…”

Cô không thể dừng lại.

Ôn Khởi đã quen, ra hiệu cho cô quét mã QR trên bàn: “Chọn trước xem muốn ăn gì.”

Thi Hảo ồ một tiếng, cầm lấy điện thoại di động bắt đầu chọn lựa.

Tối nay hai người chọn ăn lẩu, khẩu vị của các cô đều thanh đạm, bèn gọi lẩu Quảng Đông.

Thi Hảo rất thích vị này.

Gọi đồ ăn xong, lúc này Ôn Khởi mới rảnh quan tâm chuyện tình cảm của cô.

“Sao hôm nay cậu rảnh hẹn tớ vậy, Lương Tây Kinh đâu?”

Thi Hảo: “Đi Bình Thành rồi.”

Ôn Khởi sửng sốt: “Bình Thành?”

Thi Hảo biết ý của cô ấy, nở nụ cười nói: “Anh ấy chỉ đề cập mấy câu, chắc là dự án khu nghĩ dưỡng cạnh tranh thất bại trong năm lại cần tập đoàn Lương thị đầu tư các kiểu.”

Tình huống cụ thể Thi Hảo cũng không rõ, cô không hỏi, bên phía Lương Tây Kinh cũng chưa có gì chắc chắn, bởi vậy cũng không cách nào cho cô câu trả lời khẳng định.

Ôn Khởi hiểu ra: “Mất mà có lại?”

“Cũng không hẳn.” Thi Hảo cân nhắc trả lời.

Ôn Khởi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Bỗng dưng, cô ấy nhớ tới chuyện quan trọng: “Lương Tây Kinh đi Bình Thành, cậu không lo lắng cô con gái nhà họ Tiền bên đó à?”

Dự án bên phía Bình Thành tất nhiên cần hợp tác với nhà họ Tiền.

Nếu Lương Tây Kinh tiếp nhận, mối quan hệ với nhà họ Tiền đương nhiên cũng sẽ tăng lên.

Thi Hảo: “Tớ lo lắng gì chứ?”

Ôn Khởi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô: “Cũng đúng, dựa theo mức độ yêu đương mù quáng của tổng giám đốc Lương, cậu quả thật không có gì phải lo lắng.”

Nghe cô ấy nói thế, Thi Hảo phì cười: “Lương Tây Kinh yêu đương mù quáng?”

“Đúng vậy.” Ôn Khởi liếc nhìn cô: “Cậu không biết à?”

Thi Hảo mờ mịt: “Tớ biết cái gì?”

“Sau khi hai người cùng lên hot search, tớ thấy trên mạng có không ít người bình luận anh ấy như vậy.” Ôn Khởi nói cho cô hay, “Cậu không cảm thấy thế sao?”

Thi Hảo: “…”

Cô ngẫm lại, không chắc lắm: “Có thể có một chút xíu như vậy.”

Ôn Khởi bày ra vẻ mặt ‘Chứ gì nữa’.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện. Đang nói, Ôn Khởi bỗng hỏi Thi Hảo cuối tuần có sắp xếp gì không.

Lương Tây Kinh đi công tác, cô có cần cô ấy bầu bạn không.

Thi Hảo: “Tối nay anh ấy về, ngày mai dẫn tớ đi chơi.”

Ôn Khởi nhướng mày, tò mò hỏi: “Đi đâu chơi?”

Thi Hảo: “…Anh ấy không nói cho tớ biết.”

Vẻ mặt Ôn Khởi kiểu ‘Tớ hiểu rồi’: “Chắc anh ấy muốn tạo cho cậu một bất ngờ.”

Thi Hảo: “Hy vọng không phải là kinh hãi.”

“…”




Ăn tối xong, hai người đi dạo gần trung tâm thương mại.

Thời tiết trở lạnh, Thi Hảo và Ôn Khởi đều không muốn rời khỏi nơi được nhiệt độ điều hòa bao phủ.

Đi dạo được một đoạn, Thi Hảo bỗng dừng chân.

Ôn Khởi cũng vô thức dừng lại: “Sao vậy?”

Thi Hảo ngước mắt nhìn bóng lưng cách đó không xa, lại nghiêng đầu nhìn tên cửa hàng xa xỉ bên cạnh: “Trông thấy một người quen.”

Ôn Khởi nhìn theo tầm mắt cô, ấn đường nhíu lại: “Đó là…Minh Đào?”

Lúc Minh Đào vừa đến tập đoàn Lương thị làm việc, Ôn Khởi đã gặp cô ta một lần.

Thi Hảo gật đầu.

Ôn Khởi hoài nghi: “Bây giờ cô ta…” Cô ấy nhìn chiếc túi xách tay trong tay cô ta và người đàn ông bên cạnh, tổ chức lại ngôn ngữ: “Sống rất tốt.”

“…”

Thi Hảo nhìn cô ấy: “Hình như cũng được.”

Ôn Khởi hừ lạnh: “Cậu giấu tớ chuyện gì đúng không?”

Trước kia Thi Hảo không nói với Ôn Khởi, cô cảm thấy chuyện tình cảm ngầm của mình và Lương Tây Kinh bị bại lộ có thể có chút liên quan với Minh Đào.

Có điều cô không có chứng cớ trực tiếp, cũng chỉ là đơn phương suy đoán, bởi vậy không nói với nhau.

Huống hồ, cô và Lương Tây Kinh đã ở bên nhau từ lâu, sự tình bại lộ cũng là chuyện sớm muộn, nghĩ như vậy, Thi Hảo cũng không canh cánh trong lòng nữa.

Chỉ là trong lòng chung quy vẫn có chút không thoải mái.

Cô vẫn luôn cho rằng, có chuyện gì hay có mâu thuẫn gì cứ trực tiếp nói rõ sẽ tốt hơn, ở sau lưng giở trò vặt cô thật sự không thích.

Nghe Thi Hảo nói xong, Ôn Khởi nhíu mày: “Trừ cô ta ra, hình như cũng không đoán được ai khác.”

Thi Hảo: “Tớ có cơ hội xác nhận thử.”

Cũng không thể vu oan người khác được.

Ôn Khởi tỏ vẻ tán thành: “Cậu hỏi Lương Tây Kinh xem.”

Thi Hảo ừ một tiếng.

Nói đến đây, Ôn Khởi tò mò: “Cô ta có phương thức liên lạc với chủ tịch?”

Thi Hảo: “Email của Lương Tây Kinh và chủ tịch đều công khai.”

Nhân viên nội bộ đều biết.

Ôn Khởi hiểu ra, cô ấy nhìn bóng lưng Minh Đào và người đàn ông bên cạnh đi xa, đưa tay vỗ vỗ bả vai cô an ủi: “Không nghĩ đến chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục đi dạo phố.”

Thi Hảo nói được.

Mua được không ít đồ, hai người mới dừng lại tạm biệt nhau.

Thi Hảo về đến nhà, vừa tắm rửa xong thì nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, nói cho cô biết anh đã đến sân bay.

Thi Hảo ngước mắt nhìn thời gian ở góc trên bên trái màn hình: [Chắc cũng phải rạng sáng mới hạ cánh đúng không?]

Lương Tây Kinh: [Cỡ đó.]

Thi Hảo: [Ngày mai vẫn muốn ra ngoài?]

Cô muốn Lương Tây Kinh nghỉ ngơi thật tốt một ngày.

Lương Tây Kinh cụp mi: [Em không muốn đi?]

Thi Hảo: […Anh biết ý em mà.]

Lương Tây Kinh cười cười, trả lời cô bằng tin nhắn thoại: “Thi Hảo, em cũng biết đấy, thể lực và tinh lực của anh cũng không tệ lắm.”

Nghe Lương Tây Kinh nói xong, Thi Hảo xoa xoa lỗ tai, không khuyên anh nữa: [Ngày mai mấy giờ gặp?]

Lương Tây Kinh: [Lúc nào em dậy thì nói với anh.]

Thi Hảo: [Chín giờ?]

Lương Tây Kinh: [Được.]

Đang chuẩn bị kết thúc cuộc đối thoại, Thi Hảo bỗng nhớ ra, hỏi: [Em có cần mang theo quần áo không?]

Hình như Lương Tây Kinh muốn đưa cô ra ngoài đến hết cuối tuần.

Lương Tây Kinh: [Qua đó mua cũng được.]

Thi Hảo: [Để em mang đi thì hơn.]

Lương Tây Kinh: [.]

Hẹn xong, Thi Hảo thu dọn hành lý đơn giản, đợi Lương Tây Kinh gửi tin báo cho cô biết anh đã hạ cánh, cô lập tức để điện thoại xuống đi ngủ.



Sáng sớm hôm sau, thời tiết Giang Thành vẫn rất đẹp.

Thi Hảo thức dậy từ sớm, nằm ráng trên giường một hồi mới chậm rãi đứng dậy sửa soạn bản thân.

Trang điểm xong, cô đứng trước tủ quần áo bắt đầu chọn lựa.

Nhìn hồi lâu, Thi Hảo dán mắt vào chiếc váy dệt kim màu trắng mà tối qua cô đi dạo phố với Ôn Khởi đã mua. Ôn Khởi cứ nói nó rất thích hợp với cô.

Vừa mới thay quần áo xong, Thi Hảo nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, hỏi cô đã dậy chưa.

Thi Hảo: [Em dậy rồi.]

Tin nhắn gửi đi, Lương Tây Kinh gọi điện thoại tới.


“Alo.” Thi Hảo nhận máy, đi tới trước gương, chuẩn bị sửa sang lại tóc: “Anh dậy sớm vậy sao?”

Lương Tây Kinh: “Tám giờ, không còn sớm nữa.”

Thi Hảo: “…Ồ.”

Lương Tây Kinh cười khẽ, giọng nói trầm trầm: “Bây giờ anh tới đón em nhé?”

Thi Hảo chớp mắt: “Được.”

Từ biệt thự đến nơi ở của Thi Hảo, khoảng cách không tính là xa.

Thi Hảo cầm máy uốn tóc lên uốn tóc, lại uống một ly nước, lúc này mới thay giày, xách túi ra cửa.

Xe Lương Tây Kinh dừng lại, vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đứng ở cửa tiểu khu cầm điện thoại di động mỉm cười.

Anh hơi ngẩn ra, đang muốn xuống xe đi về phía cô, Thi Hảo nghe được động tĩnh ngẩng đầu lên, sau khi xác nhận là xe của anh, Thi Hảo nhấc chân đi tới.

“Sao nhanh vậy?” Thi Hảo kinh ngạc.

Ánh mắt Lương Tây Kinh dừng trên người cô, nóng rực như lửa đốt: “Ừm.”

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống: “Sáng thứ Bảy không kẹt xe.”

Thi Hảo bừng tỉnh.

Lên xe, Thi Hảo thắt dây an toàn: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lương Tây Kinh: “Ăn sáng trước đã.”

“…”

Ăn sáng xong lại lên xe, Thi Hảo quên mất phải hỏi Lương Tây Tinh điểm đến cuối cùng của họ.

Xe lên đường cao tốc, Thi Hảo mê man ngủ thiếp đi.

Khi cô tỉnh dậy, họ đã đến đích.

Thi Hảo mở mắt ra, nhìn thấy tòa nhà cách đó không xa.

Cô kinh ngạc vài giây, không thể tưởng tượng nổi quay sang nhìn Lương Tây Kinh: “…Nơi anh muốn dẫn em tới, là nơi này?”

Thi Hảo hoàn toàn không ngờ, nơi Lương Tây Kinh dẫn cô tới là Disney.

Lương Tây Kinh rũ mắt, nhéo nhéo lòng bàn tay cô: “Thích không?”

Thi Hảo giật mình, có chút cảm động đến nghẹn lời: “Đây là nơi em vẫn muốn đến.”

Lương Tây Kinh vẫn cười cười: “Xuống xe đi, em muốn chơi trước hay là về phòng nghỉ ngơi một lát?”

Ánh mắt Thi Hảo sáng lên: “Đêm nay chúng ta ở lại đây?”

Lương Tây Kinh gật đầu.

Thi Hảo suy nghĩ vài giây: “Chơi trước đi, lát nữa rồi về phòng sau.”

Lương Tây Kinh bật cười: “Được.”

Disney quá nhiều người, Lương Tây Kinh không muốn để Thi Hảo có trải nghiệm không tốt khi lần đầu đến Disney, vậy nên đã kêu Dương Cao Phi đặt vé VIP, hai người không cần phải xếp hàng với những người khác.

“Muốn chơi trò gì trước?” Lương Tây Kinh cầm trong tay một bản đồ hướng dẫn, hỏi Thi Hảo.

Thi Hảo liếc nhìn: “Muốn đến chỗ ‘Cướp biển vùng Caribbean’ xem trước.”

Lương Tây Kinh: “Được.”

Thi Hảo muốn chơi trò gì, toàn bộ quá trình Lương Tây Kinh đều phối hợp với cô.

Từ Cướp biển vùng Caribbean đi ra, Thi Hảo rất có hứng thú trò chơi tàu lượn siêu tốc được khen ngợi nức tiếng trên mạng.

Bởi vì không cần xếp hàng, một buổi chiều hai người đã chơi được không ít trò.

Chơi đến sáu giờ, Thi Hảo cảm thấy mệt mỏi, hai người mới tìm một nhà hàng trong công viên để nghỉ ngơi.

Vừa mới ngồi xuống, trong điện thoại nhảy ra tin nhắn của Ôn Khởi.

Ôn Khởi: [Kỹ thuật chụp ảnh của tổng giám đốc Lương hình như tiến bộ không ít.]

Thi Hảo vừa mới gửi cho Ôn Khởi mấy tấm ảnh chụp mình ở Disney.

Thi Hảo nhịn cười, trả lời cô ấy: [Tớ cũng cảm thấy như vậy.]

Ôn Khởi: [Huhuhu, ảnh chụp đẹp quá đi mất, nhìn mà tớ cũng muốn đến đó chơi!]

Thi Hảo cong môi: [Lần sau hai ta lại đến chơi.]

Ôn Khởi: [Được.]

Cô ấy không thể không khen Lương Tây Kinh: [Tổng giám đốc Lương cũng khá biết cậu muốn đi đâu đấy.]

Thi Hảo: [.]

Hai người trò chuyện một lát, Lương Tây Kinh hỏi Thi Hảo: “Nói chuyện với Ôn Khởi à?”

Thi Hảo nhìn anh: “Ừm, sao anh lại muốn dẫn em tới đây?”

Lương Tây Kinh thản nhiên đáp: “Cảm giác em sẽ thích.”

Anh vẫn luôn biết rõ sở thích của Thi Hảo, cũng biết cô chưa từng tới Disney. Cho nên lúc rảnh rỗi, anh muốn dẫn cô tới nơi này.

Nghe được đáp án này, Thi Hảo nở nụ cười tươi sáng: “Cảm ơn anh.”

Cô nghiêng đầu nhìn du khách đi tới đi lui ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: “Em rất thích.”


Cô thật sự rất thích nơi này.

Hầu hết thời gian Thi Hảo đều bình tĩnh và lý trí, nhưng nội tâm cũng cất giấu một giấc mộng công chúa.

Ở Disney, cô sẽ có cảm giác mình thật sự là một tiểu công chúa có người cưng chiều yêu thương.

Để ý thấy cảm xúc thay đổi trong mắt cô, Lương Tây Kinh hơi ngẩn người, đột nhiên có chút buồn bã: “Thi Hảo.”

Thi Hảo: “Hửm?”

Lương Tây Kinh nhìn cô: “Giáng Sinh có muốn đi Đức không?”

Thi Hảo chớp mắt: “Anh sắp đi Đức công tác?”

Lương Tây Kinh: “Muốn đưa em đến lâu đài Neuschwanstein tham quan.”

Đó cũng nguyên mẫu của lâu đài Disney.

Thi Hảo không khỏi vui vẻ, đang muốn đồng ý, lời đến bên miệng lại nuốt xuống: “….Em không chắc có được nghỉ hay không.”

Lương Tây Kinh: “…”

Anh im lặng giây lát, nói với vẻ hối hận: “Không nên đồng ý cho em từ chức.”

Thi Hảo nhướng mày: “Thế nào? Nếu em không từ chức, anh muốn lấy quyền mưu tư* sao?”

(*lấy quyền mưu tư: sử dụng vị trí của một người cho lợi ích cá nhân.)

Lương Tây Kinh: “Cũng có ý này.”

Anh muốn cho Thi Hảo được nghỉ ngơi thoải mái.

Thi Hảo dở khóc dở cười.

Nhắc tới chuyện này, Lương Tây Kinh nói: “Sau khi trở về anh sẽ đi gặp ông chủ của các em.”

Thi Hảo liếc anh, nói đùa: “Anh đừng nói với em là anh muốn thu mua công ty bọn em đấy nhé.”

Lương Tây Kinh vốn không có ý này, nhưng nghe Thi Hảo nói như thế, anh lại cảm thấy khá hay: “Đề nghị này của em không tồi, sau khi trở về anh sẽ xem xét tình hình công ty của các em.”

“…”

Thi Hảo nghẹn họng, đá anh một cước dưới gầm bàn: “Tổng giám đốc Lương, bình tĩnh một chút.”

Lương Tây Kinh rướn khóe môi: “Anh sẽ cố gắng.”

Ăn cơm tối trong công viên Disney xong, hai người ra ngoài, đi xem Disney vào ban đêm.

Hơn bảy giờ, Thi Hảo và Lương Tây Kinh mới đi về phía tòa thành.

Họ muốn đi xem pháo hoa.

Mới vừa đến gần đứng ở phía trước, Thi Hảo quay đầu đang muốn nói chuyện với Lương Tây Kinh, bỗng nhiên bắt gặp một đôi tình nhân đứng bên cạnh Lương Tây Kinh đang hôn môi.

Ánh đèn ven đường nghiêng nghiêng bao phủ, hai người nọ ôm hôn nhìn qua có hơi giống hình ảnh trong phim.

Thi Hảo không thể khống chế ánh mắt, dừng lại trên người hai người kia một hồi lâu.

Chú ý tới tầm mắt của cô, Lương Tây Kinh nhìn theo, lông mày khẽ nhíu lại: “Đang nhìn gì vậy?”

Thi Hảo hoàn hồn, ngượng ngùng dời mắt, chột dạ đến mức tâm trí hoảng loạn: “…Không nhìn gì cả.”

Lương Tây Kinh cười khẽ: “Hâm mộ?”

Thi Hảo lườm anh, giả bộ bình tĩnh nói: “Em hâm mộ gì chứ?”

Lương Tây Kinh chỉ cười không nói gì.

Thi Hảo đụng phải đôi mắt sâu thẳm của anh, vành tai và sườn cổ nóng lên theo, cánh môi cô khẽ nhúc nhích, muốn giấu đầu hở đuôi nói thêm gì đó, rồi lại không biết nên nói gì cho phải.

Trong lúc rối rắm, tay Thi Hảo bị Lương Tây Kinh nắm lấy.

Lòng bàn tay cô dán sát vào nhiệt độ nóng bỏng, lồng ngực hơi nóng lên: “Anh…”

“Thi Hảo.” Lương Tây Kinh cúi đầu, thân mật cọ chóp mũi cô, trầm giọng nói: “Những lời này, anh vốn định để sau mới nói, nhưng thật sự không chờ được nữa.”

Vốn dĩ, Lương Tây Kinh muốn chờ thêm một lát, ít nhất phải để cho người ta sắp xếp một cảnh tỏ tình hoành tránh, để cho sau này khi nhớ lại, Thi Hảo sẽ cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng anh phát hiện, cố ý sắp xếp lại không thích hợp bằng giờ khắc này.

Tại thời khắc này, khi tình cờ bắt gặp đôi mắt sáng ngời kia của Thi Hảo, anh đã xúc động, anh không kiềm chế được nữa, muốn thổ lộ hết mọi lời với cô.

Lông mi Thi Hảo khẽ run, mơ hồ biết anh muốn nói gì.

Cô ngước mắt, lại bị cuốn theo ánh nhìn của anh.

Lương Tây Kinh nghiêng đầu, đặt lên môi cô một nụ hôn, hỏi khẽ: “Em có muốn cho anh một cơ hội khác, để chúng ta bắt đầu một mối quan hệ yêu đương nghiêm túc không?”

Anh nói: “Anh rất thích em, muốn ở bên em.”

Thi Hảo ngửa đầu, nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, mấp máy cánh môi: “…Thật ra em rất tò mò, anh thích em ở điểm nào?”

Câu này, lúc trước Thi Hảo đã rất muốn hỏi.

Vấn đề này, Lương Tây Kinh có chút khó trả lời.

Anh im lặng một lát, thản nhiên nói: “Rất nhiều.”

Thi Hảo: “Hả?”

Lương Tây Kinh thấp giọng: “Thích em vì em là Thi Hảo.”

Đây đâu phải là câu trả lời.

Thi Hảo có chút mơ hồ.

Lương Tây Kinh khẽ nhếch môi, hôn lên chóp mũi cô: “Bởi vì em là Thi Hảo, cho nên mọi thứ thuộc về em, anh đều thích.”

Anh thích sự lý trí và cảm tính của Thi Hảo, thích sự kiên cường và yếu đuối của cô. Rất nhiều, rất nhiều.

Chỉ cần là mọi thứ thuộc về cô, anh đều thích. Thích không có lý do.

Nghe Lương Tây Kinh nói xong, tim Thi Hảo như ngừng đập giây lát.

Cô chưa từng nghĩ sẽ có một người thích mình như vậy.

Đôi mắt cô hơi lấp lánh, đang muốn mở miệng, Lương Tây Kinh bỗng nhiên nắm tay cô đặt lên vị trí lồng ngực anh, để cho cô cảm nhận trái tim anh đang vì cô mà nhảy nhót.

Tầm mắt anh dừng trên mặt cô, quan sát vẻ mặt biến hóa của cô, chậm rãi nói: “Em còn muốn anh không?”

“…”

Lỗ tai Thi Hảo tê dại, thật lòng cảm thấy Lương Tây Kinh rất biết cách bắt thóp cô.

Kỳ thật trước khi Lương Tây Kinh hỏi ra những lời này, nội tâm Thi Hảo đã có tính toán. Mấy hôm trước cô đã muốn chấp nhận ở bên anh, chỉ là cô không biết nên mở miệng như thế nào.


Đến bây giờ, cách lớp quần áo không mỏng không dày, cô có thể cảm nhận được trái tim anh đang đập rất rộn ràng.

Thình thịch thình thich, từng nhịp lại từng nhịp, thiêu đốt lòng bàn tay cô.

Ngón tay liền tim.

Khoảnh khắc tiếp xúc với ngực anh, Thi Hảo cảm thấy lồng ngực mình cũng đang dần nóng lên.

Cô không biết nên hình dung cảm giác lúc này như thế nào, cô chỉ biết là, cô không thể từ chối Lương Tây Kinh. Cô muốn ở bên anh.

Bất luận tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, bọn họ có thể đi tiếp hay không, giờ khắc này cô chỉ muốn ở bên Lương Tây Kinh, được yêu anh như một cặp đôi bình thường, hẹn hò, ôm hôn, làm mọi thứ mà những cặp đôi thường làm, làm những chuyện mà bọn họ yêu thích.

Hỏi xong câu kia, Lương Tây Kinh không mở miệng nữa.

Anh chăm chú nhìn Thi Hảo, chờ đợi câu trả lời của cô. Trong mắt anh cảm xúc bắt đầu dâng trào, phản chiếu dáng hình của Thi Hảo.

Đối diện với ánh mắt Lương Tây Kinh, vành tai Thi Hảo hơi nóng lên: “Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo mím môi dưới, mặt đỏ tới mang tai, nói: “Mấy hôm trước anh đoán đúng chuyện em muốn làm rồi, hôm nay sao không đoán nữa?”

Lương Tây Kinh thoáng cái không kịp phản ứng, ý cô là tối hôm đó anh hỏi cô, có phải muốn hôn anh hay không.

Một giây sau, Thi Hảo kiễng chân, hai tay chủ động ôm lấy cổ anh, ép anh cúi đầu, sau đó hôn lên môi anh.

Hai đôi môi dán sát vào nhau.

Cơ thể Lương Tây Kinh cứng đờ, đảo khách thành chủ, mút mạnh môi cô, thâm nhập thật sâu.

“…”

Khoảnh khắc hàm răng bị Lương Tây Kinh đẩy ra, bên tai Thi Hảo truyền đến tiếng pháo hoa nở rộ.

Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên lâu đài.

Cùng lúc đó, trái tim yên lặng đã lâu của cô cũng bị đốt cháy.

Bầu trời đêm đen kịt được chiếu sáng, dưới ánh trăng sáng tỏ cùng pháo hoa nở rộ, Thi Hảo và Lương Tây Kinh ở trong đám người ôm nhau hôn sâu.

Anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, dò xét từng chút từng chút một.

Trái tim Thi Hảo càng đập nhanh hơn, bị anh hôn đến mềm nhũn cả chân, rồi lại không muốn nhận thua. Cánh tay cô siết chặt, nồng nhiệt đáp lại anh, đón nhận tất cả những gì anh cho cô.

Môi lưỡi hai người dây dưa thật lâu.

Chung quanh vang lên tiếng thét chói tai, tiếng pháo hoa cháy liên tục không ngừng rơi xuống. Nhưng thứ mà bọn họ nghe được rõ ràng nhất là tiếng nước lả lướt trong nụ hôn, và cả tiếng tim đập rộn ràng của chính họ.

Hôn hồi lâu, khi Thi Hảo sắp chống đỡ không nổi nữa, Lương Tây Kinh buông cô ra, để cô tựa vào người mình.

Anh chờ cô thở dốc, môi xê dịch sang một bên rồi dừng lại ở gò má cô, mút khẽ vành tai đỏ ửng của cô, giọng khàn khàn hỏi: “Là ý anh muốn sao?”

Thi Hảo bị anh vây trong lồng ngực, cô thở hổn hển, cố gắng bình phục nhịp tim, rầu rĩ nói: “Anh biết rõ còn hỏi.”

Lương Tây Kinh giơ tay nhéo khẽ sườn cổ trần trụi của cô, cố ý nói: “Em không nói, anh không biết.”

Thi Hảo nghẹn lời, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Anh quá thâm hiểm.”

Lương Tây Kinh không nghe rõ, nghiêng đầu, một lần nữa đối diện với đôi mắt của cô: “Em nói gì cơ?”

Thi Hảo giương mắt, nhìn vào đôi mắt đang đè nén dục vọng của anh, cánh môi khẽ nhúc nhích: “Em nói —” Cô ra vẻ vênh váo: “Miễn cưỡng chấp nhận anh.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh cười vui vẻ.

Anh bắt lấy bàn tay đang lộn xộn của Thi Hảo, giọng khàn khàn nói: “Vậy cám ơn bạn gái trước nhé.”

Nghe thấy hai chữ “bạn gái” này, Thi Hảo nhẹ nhàng hừ một tiếng, không giống tức giận, ngược lại giống làm nũng hơn.

Thấy cô như vậy, Lương Tây Kinh lại có chút được voi đòi tiên.

Anh đang định hôn cô, lại bị Thi Hảo đẩy ra: “Lát nữa lại hôn, em muốn xem pháo hoa.”

Nếu còn không tranh thủ xem, pháo hoa sẽ hết mất.

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, ôm người vào lòng, miễn cưỡng đồng ý: “Được.”

Chỉ là vừa rồi hai người quấn lấy nhau có chút lâu, pháo hoa đã đốt đến giai đoạn cuối cùng.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh quay đầu, mới nhìn chưa tới nửa phút thì pháo hoa đã kết thúc.

Thi Hảo khẽ chớp mắt, có hơi không tin được: “Hết rồi?”

Lương Tây Kinh: “…”

Anh nhéo eo cô, đèn nén khóe môi muốn vểnh lên: “Lần sau sẽ bù đắp cho em.”

Thi Hảo giận dữ liếc anh một cái.

Lương Tây Kinh cụp mi, há miệng cắn môi cô, trầm giọng nói: “Quay về nhé?”

“…”

Có lẽ biết chuyện gì sắp xảy ra.

Hai người làm thủ tục vào phòng, đi thang máy lên lầu.

Lương Tây Kinh xách theo hành lý, hai người mười ngón tay đan vào nhau vẫn không tách rời.

Lòng bàn tay không biết đổ mồ hôi từ lúc nào.

Nhưng không ai đề nghị buông tay.

Tiếng thang máy ding ding vang lên.

Thi Hảo và Lương Tây Kinh nhất trí ngước mắt nhìn ra bên ngoài, tầm mắt hai người đối diện, cùng bước ra.

Hành lang hơi dài, phòng của hai người lại ở cuối.

Ánh sáng của đèn tường bao phủ, cái bóng của bọn họ thi thoảng lại chồng chéo lên nhau.

Thi Hảo cúi đầu, nhìn bóng dáng trên thảm, tim đập như nổi trống. Cô hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh một chút, lại phát hiện vô dụng.

Tim cô đập mạnh giống như cỏ non sinh trưởng mạnh mẽ vào ngày xuân, không thể ngăn cản.

Bỗng dưng, Lương Tây Kinh dừng lại.

Anh lấy thẻ phòng ra mở cửa, trước khi đẩy cửa, anh liếc nhìn Thi Hảo.

Cửa đẩy ra, Thi Hảo đi vào, khom lưng chuẩn bị tìm dép lê thay.

Lương Tây Kinh theo sau cô đi vào.

Tiếng khóa cửa vừa vang lên bên tai, Thi Hảo theo bản năng quay đầu lại: “Em không tìm —”

Lời còn chưa dứt, Lương Tây Kinh đã ôm lấy cô xoay người lại, chống lên tường.

Khoảnh khắc Thi Hảo bị ép ngửa đầu, Lương Tây Kinh chính xác ngậm lấy môi cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui