Gợn Sóng Không Tên



Chương 53: Dành riêng cho Thi Hảo

Trước khi vào tập đoàn, Thi Hảo đã có hiểu biết nhất định về Lương Tây Kinh.

Lương Hanh hay đến viện phúc lợi thăm cô, khi nói chuyện phiếm với cô sẽ thường xuyên nhắc tới Lương Tây Kinh. Bởi vậy, bất luận là trước hay sau khi gặp Lương Tây Kinh, đối với Thi Hảo anh không hề đáng sợ.

Nghe xong lời giải thích của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cũng không cảm thấy rất vui vẻ.

Anh nhíu mày, hỏi cô: “Ông cụ thường nói với em về anh?”

Thi Hảo gật đầu.

Lương Tây Kinh tò mò: “Ông ấy nói cái gì?”

“…Em cảm thấy anh không nên biết thì tốt hơn.” Thi Hảo uyển chuyển nhắc nhở.

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo nhìn đồng hồ, trốn tránh: “Anh đi hỏi chủ tịch đi, em phải vào làm rồi.”

“…”

Thời gian quả thật không còn sớm, Lương Tây Kinh cũng không nóng lòng.

Anh nhìn tòa nhà văn phòng gần đó, chậm rãi đồng ý: “Tan tầm tới đón em.”

Thi Hảo đang muốn gật đầu, đột nhiên nghĩ tới gì đó, trêu chọc: “Tối nay anh xác định không có tiệc?”

Ánh mắt Lương Tây Kinh dừng trên người cô: “Không có.”

“À.” Thi Hảo rướn môi, “Vậy anh tới đi.”

Lương Tây Kinh nhéo nhéo lòng bàn tay cô: “Yên tâm đi làm.”

Giống như một ngày trước, hôm nay Thi Hảo đi làm cũng nhận được không ít ánh nhìn chăm chú.

Cũng may cô không mấy để ý đến ánh nhìn chăm chú này, bình tĩnh trở lại vị trí làm việc của mình, tự nhiên tán gẫu với các đồng nghiệp khác.

Chưa tới một chốc đã đến giờ làm việc.

Bộ phận lập kế hoạch bận rộn hơn so với hầu hết mọi người, chỉ trò chuyện được đôi ba câu rồi lại tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần vào công việc.

Nhoáng một cái, đã tới giờ cơm trưa.

Ăn cơm trưa xong, Thi Hảo nằm sấp xuống vị trí nghỉ ngơi. Tối qua ngủ hơi muộn, cô có hơi buồn ngủ.

Đang lim dim ngủ, Thi Hảo bị tin nhắn của Ôn Khởi đánh thức.

Ôn Khởi: [Buổi tối đi ăn cơm không?]

Ôn Khởi: [Hôm nay không bận.]

……

Thi Hảo còn ngái ngủ mở mắt, cố gắng chống đỡ tinh thần trả lời cô ấy: [Tối nay chắc không được rồi.]

Ôn Khởi: [?]

Thi Hảo: [Có người hẹn tớ trước cậu rồi.]

Ôn Khởi: [Lương Tây Kinh?]

Thi Hảo: […Đúng.]

Ôn Khởi rất hào phóng: [Được rồi, vậy hôm nay tớ tặng cậu cho anh ấy. Lần sau tớ nhất định sẽ giành cậu với anh ấy.]

Thi Hảo bị cô ấy chọc cười, lẳng lặng cong môi: [Tớ sẽ chuyển lời của cậu cho anh ấy.]

Ôn Khởi: […]

Ôn Khởi nhịn không được tò mò hỏi: [Hai người hiện tại thế nào rồi?]

Thi Hảo ngẫm nghĩ, trả lời cô ấy: [Tiến độ bình thường?]

Ôn Khởi: [Tổng giám đốc Lương thiệt là lợi hại.]


Thi Hảo: [Sao cậu không khen tớ lợi hại?]

Ôn Khởi: [Cậu cũng lợi hại không kém.]

Hai người tâng bốc nhau trên Wechat một lúc, Thi Hảo lại nằm sấp xuống ngủ.

Lần này cô ngủ đến lúc vào giờ làm việc buổi chiều.

Cả ngày nay Thi Hảo cũng không trò chuyện với Lương Tây Kinh.

Cô bận, anh càng bận hơn.

Gần tan làm, Thi Hảo lại gặp một sự cố đột ngột.

Bên phía khách hàng có một phương án cần sửa chữa, cô không có cách nào tan tầm đúng giờ.

Nhận được điện thoại của Lương Tây Kinh, Thi Hảo tràn đầy áy náy: “Có thể em phải tăng ca, anh đừng tới đón em nữa.”

Lương Tây Kinh đang định lên xe, nghe nói vậy thì bước chân khựng lại: “Thêm bao lâu?”

Thi Hảo: “Không chắc lắm.”

Cô mở ý kiến phản hồi của khách hàng: “Có thể sẽ khá muộn.”

Lương Tây Kinh ừm một tiếng: “Đói bụng chưa?”

“Vẫn chưa.” Thi Hảo nói, “Không nói với anh nữa, em làm đã.”

Lương Tây Kinh bật cười: “Được, xong việc thì nói với anh một tiếng.”

Thi Hảo thuận miệng đồng ý, sau đó cúp điện thoại.

Lương Tây Kinh nhíu mày, nói với Đới Phong: “Cậu tan ca trước đi, tối nay tôi tự lái xe về.”

Đới Phong trả lời: “Tổng giám đốc Lương, lúc nào anh cần cứ liên lạc với tôi.”

Lương Tây Kinh đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, quay về công ty tăng ca.

Thi Hảo chưa tan làm, anh tan ca đúng giờ về nhà cũng không có ý nghĩa gì.

Vừa trở lại văn phòng, Lương Tây Kinh nhận được điện thoại Tần Yến gọi tới: “Buổi tối đi uống một ly không?”

Lương Tây Kinh: “Không uống.”

Tần Yến nghẹn họng: “Cậu chưa hỏi thế nào đã từ chối rồi sao?”

Lương Tây Kinh mím môi: “Tôi cần hỏi nữa à?”

Cận Thanh Trạc đã trở lại, đêm qua Tần Yến và Hứa Thực nói vào nhóm là muốn tới Giang Thành làm thịt Cận Thanh Trạc một bữa.

Tần Yến im lặng một lúc: “Anh tôi cũng tới.”

Lương Tây Kinh: “Có việc cứ tới công ty nói, tối nay không uống được.”

“…” Tần Yến nghiến răng, đang định nói thêm gì đó thì di động bị Tần Lâm lấy đi mất, anh ta nói trúng tim đen: “Tối nay có hẹn với thư ký Thi rồi chứ gì?”

Lương Tây Kinh: “…”

Tần Lâm: “Không có thì tới uống rượu.”

Sau đó bị cúp điện thoại, Lương Tây Kinh nhếch miệng, anh thật sự hoài nghi mấy người này đến làm khó anh.

Trầm ngâm một lát, Lương Tây Kinh cầm di động gọi cho dì trong nhà, dặn dì ấy làm vài món ăn Thi Hảo thích.

Sau đó Lương Tây Kinh lại làm việc cho đến khi dì báo cho anh biết cơm tối đã chuẩn bị gần xong, lúc này mới đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Vừa trở lại biệt thự, Lương Tây Kinh lại nhận được điện thoại thúc giục của Hứa Thực: “Cậu không đến thật à?

Lương Tây Kinh: “Đến muộn.”

Hứa Thực: “Được, vậy chúng tôi chờ cậu.”

Nói xong, Lương Tây Kinh mang theo cơm tối dì làm xong ra ngoài, tới công ty của Thi Hảo.

Đang làm được một nửa, Thi Hảo nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới: [Đặt cơm tối cho em, có rảnh xuống lầu lấy không?]


Thi Hảo sửng sốt: [Đến rồi à?]

Lương Tây Kinh: [Ừ.]

Thi Hảo lưu phương án vừa viết được một nửa lại, trả lời anh: [Em xuống lấy ngay đây.]



Công ty của Thi Hảo và tập đoàn Lương thị cách nhau không quá xa, nhưng cũng không tính là gần.

Điểm chung của hai công ty là đều nằm ở khu vực sầm uất khác nhau.

Tập đoàn Lương thị nằm ở khu vực sầm uất của trung tâm thành phố, mà công ty của Thi Hảo lại cách trung tâm thành phố xa một chút, nhưng cũng là khu vực phồn hoa của nội thành.

Quét thẻ đi ra đại sảnh văn phòng, vừa liếc mắt Thi Hảo đã nhìn thấy người đàn ông đứng cách đó không xa.

Lương Tây Kinh hẳn đã về nhà một chuyến, quần áo trên người anh khác hẳn với bộ đồ sáng nay anh đưa cô đến công ty.

Buổi sáng là âu phục thẳng tắp trầm ổn, còn bây giờ là áo khoác dáng dài phong cách thoải mái, nhìn từ xa có hơi giống đại minh tinh ăn mặc khiêm tốn nhưng khó lòng che giấu.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, Thi Hảo lập tức phủ định — Lương Tây Kinh còn nổi tiếng hơn cả đại minh tinh ấy chứ.

Phát giác tầm mắt của cô, Lương Tây Kinh ngước mắt lên, ánh mắt thẳng tắp tập trung vào cô.

Tầm mắt giao nhau hai giây, Lương Tây Kinh đến gần cô.

Không đợi Lương Tây Kinh mở miệng, Thi Hảo đã ngó nhìn phía sau anh: “Nhân viên giao hàng đâu?”

“…”

Lương Tây Kinh nhấc món đồ trong tay lên quơ quơ trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Hôm nay anh vừa tìm được công việc làm thêm.”

Thi Hảo: “…Việc làm thêm là nhân viên giao hàng?”

Lương Tây Kinh: “Ừ, em không thích à?”

Nghe vậy, Thi Hảo liếc anh: “Anh đi giao một lần bao nhiêu tiền?”

Lương Tây Kinh nhướng mày: “Thế nào?”

Thi Hảo trêu chọc: “Để xem em có gọi nổi không chứ gì.”

Lương Tây Kinh mỉm cười, khóe môi hơi nhếch lên, ánh mắt sáng rực nhìn cô: “Em gọi thì không cần trả tiền.”

Thi Hảo liếc xéo anh một cái: “Không tốt lắm đâu.”

Cô thản nhiên nói: “Đồ ăn không cần tiền em sợ không an toàn.”

Bắt được sự giảo hoạt trong đáy mắt cô, Lương Tây Kinh giơ tay búng trán cô, thấp giọng nói: “Em cố ý đúng không?”

Thi Hảo bày ra vẻ mặt vô tội: “Em nào có.”

Chọc ghẹo nhau hai câu, Lương Tây Kinh đưa đồ ăn cho cô: “Mấy thứ này có đủ không?”

Thi Hảo nhìn vào trong túi, đại khái có năm sáu hộp cơm. Cô gật đầu: “Đủ rồi.”

Tối nay cũng không có mấy đồng nghiệp tăng ca với cô.

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, đưa cho cô: “Mau vào ăn cơm đi.”

“Còn anh?” Thi Hảo nhận lấy, “Anh ăn chưa?”

Lương Tây Kinh: “Lát nữa anh tới quán bar, Cận Thanh Trạc về rồi, bọn họ qua đây tụ tập.”

Nói đến đây, anh rũ mắt trưng cầu ý kiến Thi Hảo: “Tối nay em xong việc thì nói với anh, anh tới đón em?”

“Không cần đâu.” Thi Hảo vô cùng hiểu lòng người, “Anh và sếp Cận cứ đi chơi vui vẻ, chút nữa tan ca em ngồi tàu điện ngầm về cũng được.”

Lương Tây Kinh không nói lời nào.

Thi Hảo nhìn sườn mặt lạnh lùng của anh, có chút muốn cười: “Anh làm nhân viên giao hàng partime còn chưa đủ à? Còn muốn làm tài xế partime?”


Lương Tây Kinh: “Nếu là dành riêng cho Thi Hảo thì partime hay fulltime đều được.”

“…”

Thi Hảo lườm anh: “Tổng giám đốc Lương, miệng càng ngày càng ngọt đấy nhé.”

Lương Tây Kinh nhếch môi: “Không thích?”

“Miễn cưỡng chấp nhận vậy.” Thi Hảo quy củ trả lời.

Lương Tây Kinh gật đầu: “Vậy là được rồi.”

Hàn huyên hai câu, Thi Hảo nhớ đến công việc chưa xong của mình.

Cô nhanh chóng vẫy tay với Lương Tây Kinh, xoay người trở về văn phòng tiếp tục tăng ca.

Đối với sự “tuyệt tình” của Thi Hảo, Lương Tây Kinh cũng rất bất lực.

Anh ngóng nhìn bóng lưng Thi Hảo, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới luyến tiếc xoay người rời đi.



Quán bar quen thuộc.

Lúc Lương Tây Kinh đến phòng bao, đám Tần Yến đã uống được một vòng.

Điều khiến anh bất ngờ là trong phòng bao còn có mấy người quen cũ.

Thấy anh xuất hiện, Thẩm Âm là người đầu tiên lên tiếng: “Ơ, người bận rộn tới rồi.”

Cô ta nhìn về phía sau Lương Tây Kinh, cố ý hỏi: “Thư ký Thi bạn anh đâu?”

Thẩm Âm có quen biết Thi Hảo, vả lại còn từng tiếp xúc với Thi Hảo.

Đồng thời, cô ta cũng là người đầu tiên nhận ra mối quan hệ giữa Lương Tây Kinh và Thi Hảo.

Thời điểm đó cô ta theo đuổi Lương Tây Kinh rất rầm rộ, đâu được một thời gian dài thì Lương Tây Kinh bỗng nhiên nói cho cô ta biết, anh có bạn gái rồi.

Lúc đó phản ứng đầu tiên của Thẩm Âm là, người đàn ông này tìm một cái cớ vụng về để từ chối cô ta.

Nhưng theo hiểu biết của cô ta về Lương Tây Kinh, anh không phải là kiểu người quanh co lòng vòng. Dù sao trước lần đó, anh đã từ chối cô ta nhiều lần.

Thẩm Âm nhịn không được hỏi thăm, hỏi bạn gái anh là ai.

Anh nói không thể nói cho cô ta biết.

Thẩm Âm ôm tâm tình nghi hoặc, tiếp tục theo đuổi anh.

Vài ngày sau, Lương Tây Kinh lặp lại câu nói cũ, không chỉ nhấn mạnh chuyện anh đã có bạn gái mà còn nói với Thẩm Âm rằng bạn gái của anh không vui khi cô ta cứ theo đuổi anh.

Anh cảm thấy tình cảm là phải xuất phát từ hai phía, anh không có cảm giác với cô ta, hy vọng cô ta nhanh chóng buông tha.

Thẩm Âm có thể quấn mãi không buông một người đàn ông, nhưng tuyệt đối sẽ không hạ thấp giá trị con người để đi làm người thứ ba.

Cô ta nhìn Lương Tây Kinh, truy hỏi: “Anh muốn em từ bỏ cũng được, nói cho em biết bạn gái anh là ai đi, em tuyệt đối sẽ không nói ra.”

Lương Tây Kinh không hé răng.

Thẩm Âm lại thay đổi cách hỏi: “Anh không nói tên cũng được.” Cô ta cân nhắc, lại nói: “Là người em biết sao?”

Lương Tây Kinh ừ khẽ một tiếng.

Thẩm Âm kinh ngạc: “Người em biết?”

Khoảnh khắc đó, trong đầu cô ta hiện lên vô số cái tên.

Thẩm Âm hỏi tiếp, Lương Tây Kinh không tiếp lời.

Đến lúc cô ta đi, Thi Hảo gõ cửa vào phòng làm việc của anh tìm anh ký tên, ký xong anh còn cười cười với cô.

Ngay lập tức, Thẩm Âm tinh ý phát hiện cái cách Lương Tây Kinh nói chuyện với Thi Hảo và cả ánh mắt anh nhìn cô khi cô rời khỏi văn phòng rất khác biệt.

Cô ta kinh ngạc vài giây, sau đó mới nhận ra: “Bạn gái anh là thư ký Thi?”

Lương Tây Kinh nhìn cô ta, ngữ khí bình tĩnh đáp: “Cô Thẩm, những chuyện nên nói tôi đã nói rồi, hy vọng cô sớm ngày tìm được người cô thật sự thích.”

Thẩm Âm: “…”

Cô ta muốn phản bác anh, nói là cô ta rất thích anh. Lời đến bên miệng, Thẩm Âm lại cảm thấy ‘tự rước lấy nhục’, không tiếp tục nữa.

Nói đến mức này, Thẩm Âm cũng không muốn dây dưa làm gì.

Cô ta gật đầu, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Nếu bạn gái của anh là thư ký Thi, vậy em nhận thua.”

Tuy rằng tiếp xúc không nhiều, nhưng Thi Hảo cho Thẩm Âm cảm giác rất tốt, cô ta không cảm thấy mình có thể tranh giành với cô.

Đương nhiên, cũng có một sự thật là cô ta không có hứng thú làm người thứ ba.

Trên thế giới có rất nhiều đàn ông, Thẩm Âm cô nhất định có thể tìm được người tốt hơn Lương Tây Kinh…


Nghe Thẩm Âm nói, Tần Yến là người đầu tiên cười ra tiếng: “Đại minh tinh Thẩm, cô cố ý đúng không?”

Thẩm Âm khẽ nhướng mày: “Đúng đấy.”

Cô ta nhìn Lương Tây Kinh: “Ai bảo trước đây anh ta vì thư ký Thi mà từ chối tôi.”

Tần Yến buồn cười: “Cô vẫn còn mang thù à? Đừng bảo là còn thích cậu ta chứ?”

Thẩm Âm trừng anh ấy: “Đừng có nói linh tinh, là tôi sợ người này ảo tưởng, còn sợ thư ký Thi mất hứng.”

Lương Tây Kinh: “…”

Anh lạnh lùng liếc cô ta một cái: “Cô sợ thư ký Thi mất hứng?”

Thẩm Âm đúng lý hợp tình nói: “Đúng vậy, có vấn đề gì sao?”

Cô ta rất kiêu ngạo: “Đây là sự đồng cảm của các mỹ nữ, nói với anh anh cũng không hiểu đâu.”

Lương Tây Kinh không còn gì để nói.

Anh không mặn không nhạt gật đầu, quay qua nói chuyện với đám Tần Lâm Cận Thanh Trạc, rời xa Thẩm Âm.

Không ngờ hai người này cũng cùng chung mối thù với Thẩm Âm: “Vẫn chưa theo đuổi được thư ký Thi?”

Tần Lâm hỏi: “Sao cô ấy không đến?”

Cận Thanh Trạc: “Cậu ta như vậy, có thể theo đuổi được người ta mới là lạ.”

Lương Tây Kinh quét mắt nhìn hai người, giọng điệu thờ ơ: “Tối nay hai cậu có uống rượu của Thẩm Âm mời không?”

Cận Thanh Trạc: “…”

Tần Lâm: “…”

Hai người lắc đầu: “Không dẫn thư ký Thi đến, sao cậu còn tới muộn thế?”

Bọn họ vốn cho rằng Lương Tây Kinh tới trễ như vậy là hẹn Thi Hảo cùng đi.

Lương Tây Kinh đến vị trí bên cạnh ngồi xuống, lười biếng nói: “Cô ấy tăng ca.”

Hai người bừng tỉnh.

Thẩm Âm lên tiếng: “Cô ấy tăng ca còn anh đến quán bar?”

Lương Tây Kinh không để ý tới cô ta.

Thẩm Âm khẽ chậc: “Tổng giám đốc Lương, anh theo đuổi người ta như vậy là không được đâu.”

Lương Tây Kinh không lên tiếng, Tần Yến nhướng mày: “Cô Thẩm có cao kiến gì sao?”

Anh ấy ra hiệu bên cạnh: “Tôi hỏi thay cho bọn họ. Bản thân tôi cũng lắng nghe để học tập.”

Bên cạnh có vài người đàn ông đáng thương vẫn chưa theo đuổi được bạn gái.

Thẩm Âm bày ra vẻ mặt kinh nghiệm phong phú, khiêm tốn nói: “Cao kiến thì chưa tới.”

Cô ta có lý do có căn cứ tiến hành công kích toàn diện Lương Tây Kinh: “Nhưng giống như Lương Tây Kinh, bạn gái tăng ca còn bản thân đến quán bar chơi bời thì chắc chắn là không được rồi.”

“…”

Tần Yến khẽ gật đầu, vẻ mặt đã tiếp thu, chạm vào cánh tay Lương Tây Kinh, trêu chọc: “Có nghe cô Thẩm nói không? Phải ghi nhớ trong lòng.”

Lương Tây Kinh liếc anh ấy, mở miệng nói: “Cô theo đuổi được Thẩm Minh Yến chưa?”

Sau khi từ bỏ Lương Tây Kinh, Thẩm Âm “trống rỗng” một đoạn thời gian rất dài.

Cho đến nửa năm trước, cô ta nhìn thấy Thẩm Minh Yến trên du thuyền thì nhất kiến chung tình.

Sau khi điều tra Thẩm Minh Yến, biết anh ta thật sự độc thân, Thẩm Âm bắt đầu ‘tạo’ cơ hội gặp mặt tình cờ với anh ta.

Có điều lần theo đuổi này cô ta rất kín kẽ, kể cả fans hay người bên cạnh cô ta cũng không mấy ai biết.

Vậy làm sao Lương Tây Kinh biết được?

Nghĩ đến đây, Thẩm Âm hoài nghi nhìn về phía Lương Tây Kinh: “Anh điều tra tôi?”

Lương Tây Kinh: “Tôi không rảnh như vậy.”

Anh chỉ là tình cờ nghe thấy thôi.

Thẩm Âm: “…”

Tần Yến: “…Cô đang theo đuổi sếp Thẩm?”

Thẩm Âm xấu hổ cười cười.

Lương Tây Kinh có thù tất báo, lập tức ăn miếng trả miếng: “Hai người các cậu đúng là một người dám dạy còn một người dám nghe.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui