Chương 51: Mạnh mẽ hôn
Lúc trước mở họp, thường là Thi Hảo sẽ ở bên cạnh Lương Tây Kinh.
Trong hầu hết các trường hợp, sau khi nghe xong trọng điểm báo cáo của các quản lý, Lương Tây Kinh sẽ dời lực chú ý sang Thi Hảo.
Nhìn Thi Hảo ngẩn người mất tập trung, thậm chí là ngủ gà ngủ gật, anh đều cảm thấy rất thú vị.
Ý thức được một tầng ý tứ khác trong lời nói của Lương Tây Kinh, khóe môi Thi Hảo không khỏi nhếch lên.
Cô bỗng nhiên phát hiện, sau khi hai người tách ra, Lương Tây Kinh rất biết nói chuyện.
Vui vẻ một hồi, Thi Hảo nhịn không được hỏi: [Tổng giám đốc Lương, sáng nay anh ăn kẹo à?]
Lương Tây Kinh nhếch môi: [Không có cơ hội ăn.]
Thi Hảo: [Ồ.]
Cô ngẫm nghĩ, phòng làm việc của Lương Tây Kinh hình như không có kẹo. Bản thân anh cũng không thích mấy đồ ngọt ngấy.
Hai người trò chuyện một lúc, bên Thi Hảo kết thúc cuộc họp, bắt đầu vào làm việc, cũng không để ý đến anh nữa.
Lương Tây Kinh cũng vậy.
Sau khi cuộc họp kết thúc, anh lại bận rộn với một đống công việc, ngay cả thời gian ăn cơm trưa đúng giờ cũng không có.
Thi Hảo lại nhìn thấy tin nhắn của anh là lúc ngủ trưa tỉnh lại.
Lúc 13h10 Lương Tây Kinh có gửi cho cô một tấm ảnh chụp bữa trưa trong văn phòng. Thi Hảo phóng to nhìn đồ ăn trong ảnh, lại nhìn thời gian, ngón tay cử động: [Bận đến vậy à?]
Tin nhắn gửi đi, có lẽ Lương Tây Kinh đang bận, không kịp trả lời cô.
Thi Hảo cũng không để bụng, tiếp tục bận rộn công việc trong tay, hôm nay cô phải tranh thủ tan tầm sớm một chút.
Tâm không tạp niệm chuyên chú làm việc mấy giờ, Thi Hảo xử lý xong công việc khẩn cấp trong tay thì vừa vặn đến giờ tan tầm.
Trong điện thoại có một vài tin nhắn chưa đọc.
Thi Hảo mở ra xem, là hơn ba giờ Lương Tây Kinh trả lời cô, hơn nữa còn nói cho cô biết, buổi chiều có thể anh không tới đón cô tan tầm được, vì anh tạm thời có một bữa tiệc.
Thi Hảo không hề bất ngờ.
Thứ Hai hàng tuần là thời điểm Lương Tây Kinh bận rộn nhất, anh có thể tới đón cô mới là kỳ lạ.
Điểm này, Thi Hảo rất rõ ràng.
Gửi cho Lương Tây Kinh một icon xong, Thi Hảo có chút do dự, dứt khoát làm tiếp công việc ngày mai.
Đúng giờ tan tầm về đến nhà, một mình cũng rất chán.
Chờ Thi Hảo xong việc lại tan làm thì đã là tám giờ tối.
Các đồng nghiệp cũng lục tục chuẩn bị rời đi.
Mới vừa ra khỏi phòng làm việc, trong di động của Thi Hảo nhảy ra tin nhắn của Lương Tây Kinh: [Đang làm gì vậy?]
Cô không nói với Lương Tây Kinh mình tăng ca ở công ty.
Thi Hảo khẽ chớp mắt, lấy làm lạ hỏi: [Không phải anh đang ở bữa tiệc sao?]
Lương Tây Kinh: [Ừ.]
Thi Hảo nhịn cười: [Tổng giám đốc Lương, đang ở bữa tiệc mà anh cũng làm việc riêng được à?]
Lương Tây Kinh nhìn đôi tình nhân ngồi phía đối diện, cúi đầu trả lời: [Nhớ em.]
Thi Hảo sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên trước lời âu yếm đột ngột này của anh.
Cô cầm di động, không để cho mình biểu hiện quá nhiệt tình, lạnh lùng trả lời: [Ồ!]
Lương Tây Kinh nghẹn lời, mỉm cười bất lực.
Bỗng nhiên, có người trong bữa tiệc chú ý tới sự thay đổi nhỏ này của anh, tò mò hỏi: “Tổng giám đốc Lương cười gì vậy?”
Lương Tây Kinh cất di động, thản nhiên nói: “Thấy một tin tức thú vị.”
Nghe vậy, mọi người sáng tỏ nhìn nhau, không kiềm chế được lòng hiếu kỳ mà nhiều chuyện vài câu: “Anh với thư ký Thi là thế nào đấy?”
Phần lớn những người trong bữa tiệc đều đã gặp qua Thi Hảo, video tối hôm qua họ cũng đã thấy được. Mặc dù có một số không phải nhìn thấy trên Weibo, nhưng tóm lại cũng là nhìn thấy.
Lương Tây Kinh đưa mắt nhìn người nọ, hỏi: “Cậu cảm thấy là thế nào?”
Nghe nói như thế, có mấy người nở nụ cười ẩn ý.
Đối với họ, tổng giám đốc và thư ký thì còn có thể thế nào? Bọn họ từng nghe rất nhiều tin đồn, đa phần là chuyện về tổng giám đốc và thư ký.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là, Lương Tây Kinh cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Biết mọi người đang suy nghĩ gì, Lương Tây Kinh trầm giọng: “Như trong video.” Anh quét mắt nhìn mọi người, bất ngờ nói: “Tôi đang theo đuổi cô ấy.”
“Hả?” Có người khiếp sợ: “Theo đuổi…anh đang đuổi theo thư ký Thi?”
Lương Tây Kinh tự nhiên hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Dứt lời, anh lại nói: “Cô ấy đã từ chức mấy tháng rồi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mơ hồ hiểu được hàm ý trong lời nói của Lương Tây Kinh.
Đang lúc mọi người nghi ngờ, Cận Thanh Trạc ở bên cạnh xem náo nhiệt trêu chọc: “Ông cụ biết việc này không?”
Lương Tây Kinh liếc anh ấy, biết dụng ý của anh ấy: “Ông cụ rất thích Thi Hảo.”
Mọi người trên bàn tiệc đồng loạt giật mình — Lương Hanh biết rõ việc Lương Tây Kinh theo đuổi Thi Hảo, hơn nữa còn không ngăn cản.
Mọi người không khỏi nhớ lại mấy tháng gần đây, quả thật không nghe nói Lương Hanh sắp xếp đối tượng liên hôn cho Lương Tây Kinh nữa. Thì ra là ông biết Lương Tây Kinh có ý với Thi Hảo, ngầm đồng ý cho hai người ở bên nhau.
Trong nháy mắt, khi nhắc tới Thi Hảo lần nữa, thái độ của mọi người trong bữa tiệc đã thay đổi rất nhiều.
“Vậy chúng tôi chúc tổng giám đốc Lương sớm ngày theo đuổi được thư ký Thi.”
“Lần sau tổng giám đốc Lương tới bữa tiệc, có thể dẫn thư ký Thi theo không?”
“…”
Mọi người mồm năm miệng mười nói, Lương Tây Kinh nhếch môi: “Tôi sẽ cố gắng.”
Trò chuyện xong, Cận Thanh Trạc liếc nhìn người bên cạnh, thấp giọng hỏi: “Định cảm ơn tôi thế nào?”
Lương Tây Kinh: “Cậu vừa về nước đã sắp xếp tiệc cho cậu, còn không tính là cảm ơn?”
Cận Thanh Trạc: “…”
Cái này mà tính là cảm ơn gì chứ, anh ấy chẳng có hứng thú gì với bữa tiệc này.
Lương Tây Kinh mỉm cười, nhìn hướng bên kia, tỏ ý: “Vị bên Giang Nam tới rồi.”
Cận Thanh Trạc nhướng mày, hiểu ý anh.
Năm trước Lương Tây Kinh nhắm được một mảnh đất, dự định xây dựng một sân biệt thự kiểu Trung Quốc mới ở Giang Thành. Kiểu nhà này ở Giang Nam thì nhiều, nhưng Giang Thành vẫn còn ít.
Mà người đến bữa tiệc hôm nay chính là ông chủ ở Giang Nam tới bàn chuyện đầu tư.
Cận Thanh Trạc liếc nhìn ông ta: “Lúc trước nói chuyện thế nào rồi?”
Lương Tây Kinh: “Cũng không tệ lắm.”
Cận Thanh Trạc khẽ gật đầu, lại hỏi tình huống khác.
Chủ đề của bữa tiệc bắt đầu mở ra, mọi người trò chuyện rất vui vẻ.
Vừa trò chuyện vừa uống, lúc kết thúc, Lương Tây Kinh đã uống không ít rượu, hơi say khướt.
–
Bên kia, Thi Hảo đợi một lát cũng không thấy Lương Tây Kinh hồi âm, bèn đi tắm trước.
Tắm rửa xong, cô lại nói chuyện với Ôn Khởi một lúc.
Trò chuyện xong, Thi Hảo lấy cuốn sách đọc dở ra tiếp tục đọc.
Đang đọc thì chuông điện thoại di động vang lên.
Thi Hảo nghiêng đầu, nhìn chằm chằm màn hình hiển thị vài giây, chậm rãi nhận máy: “Alo.”
Giọng nói của Lương Tây Kinh mang theo tiếng gió đêm truyền tới tai cô, trầm thấp có từ tính, nghe rất đỗi gợi cảm: “Vẫn chưa ngủ à?”
Thi Hảo cảm thấy anh biết rõ còn cố hỏi, cô trầm mặc giây lát: “Ngủ rồi.”
Lương Tây Kinh: “Hmm?”
Thi Hảo: “Lại bị anh đánh thức.”
“…”
Lương Tây Kinh nhất thời không nói nên lời, trầm giọng cười, thanh âm tê dại đó chui vào lỗ tai Thi Hảo: “Vậy anh cúp máy đây, em ngủ tiếp đi nhé?”
Thi Hảo bĩu môi, có hơi nóng nảy: “Anh cố ý?”
Lương Tây Kinh nhếch môi, hạ cửa sổ xe xuống, để mặc cho gió đêm cuối thu len lỏi vào trong xe.
Dường như chỉ có như vậy anh mới có thể tỉnh táo một chút.
“Thi Hảo.” Anh nhìn ánh đèn neon ngoài cửa sổ, gọi tên cô.
Thi Hảo nghe giọng anh rõ ràng không đúng lắm, cô đưa tay xoa xoa lỗ tai: “Gì đó? Anh lại uống say rồi phải không?”
Lương Tây Kinh: “Hơi say.”
Thi Hảo nhíu mày, rất là không đồng ý: “Sao lại uống nhiều như vậy?”
Hỏi xong, cô tự biết mình hỏi một vấn đề ngốc nghếch.
Lương Tây Kinh giải thích: “Bữa tiệc nhiều người.”
Mỗi người trò chuyện đôi ba câu, cứ thế tự nhiên uống nhiều.
Thi Hảo ừ một tiếng, đứng dậy đi ra ban công hóng gió, nhẹ giọng hỏi: “Anh vẫn đang trên đường về nhà à?”
“Ừ.” Lương Tây Kinh xoa xoa huyệt thái dương, “Mới vừa đi.”
Thi Hảo nhìn thời gian, ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Kêu dì nấu cho chút trà giải rượu đi.”
Bên biệt thự, chỉ cần Lương Tây Kinh có yêu cầu là dì giúp việc sẽ qua chăm sóc anh.
Nhưng hầu hết thời gian anh không cần dì.
Nghe đến đây, Lương Tây Kinh nói: “Không nấu được.”
“Vì sao?” Thi Hảo hỏi.
Bây giờ vẫn chưa tới mười giờ, theo lý thì dì có thể qua đó được. Điểm này, Thi Hảo hiểu rất rõ.
Lương Tây Kinh: “Dì đi du lịch rồi.”
Thi Hảo: “…”
Cô mơ hồ cảm thấy phía sau có một cái hố đang chờ mình. Đứng ở rìa hố do dự vài giây, Thi Hảo vẫn tự chui đầu vào lưới: “Vậy anh lại đây uống đi.”
Vừa dứt lời, sợ Lương Tây Kinh hiểu lầm, Thi Hảo nhấn mạnh: “Anh chỉ được nán lại năm phút, uống xong phải về liền.”
Nghe vậy, khóe môi Lương Tây Kinh rướn lên, dễ tính nói: “Một lời đã định.”
Thi Hảo: “…Vậy cúp nhé?”
Lương Tây Kinh: “Có việc gì bận à?”
Nghe hiểu ý của anh, Thi Hảo thỏa hiệp: “Không có.”
Cô ngẩng đầu nhìn vầng trăng cong cong treo dưới bầu trời đêm, tán gẫu với anh: “Khó chịu lắm sao?”
Uống nhiều rượu thật sự rất khó chịu.
Lương Tây Kinh nặng nề đáp: “Có chút.”
Thi Hảo ồ một tiếng, lại hỏi: “Còn bao lâu nữa thì tới?”
Lương Tây Kinh nhìn cảnh sắc ven đường: “Chắc khoảng mười phút nữa.”
Sau khi lên xe, tài xế hỏi anh về biệt thự hay về nhà tổ, Lương Tây Kinh đưa ra câu trả lời dứt khoát là — qua chỗ Thi Hảo.
Nghe thấy anh nói, Thi Hảo kịp phản ứng, cho dù cô không hỏi chuyện trà giải rượu thì Lương Tây Kinh cũng định tới tìm cô.
Biết được sự thật này, trong lòng cô vụt qua một tia vui sướng.
Có người luôn để mình trong lòng, cô không thể nào không rung động.
Trầm mặc một hồi, Thi Hảo tính toán thời gian: “Vậy em vào bếp nấu trà giải rượu trước.”
Lương Tây Kinh đáp lời, giọng hơi khàn: “Được.”
Cúp điện thoại, Thi Hảo vào bếp nấu trà giải rượu.
Vừa nấu xong, chuông cửa reo lên.
Thi Hảo đi tới sau cửa, mở cửa ra.
Ánh đèn hành lang và phòng khách trút xuống, cô vừa liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa, trên tay anh cầm chiếc áo khoác vest, áo sơ mi cũng rộng rãi thoải mái, khuôn mặt anh tuấn rắn rỏi. Dưới sự phụ trợ của ánh sáng, đường nét khuôn mặt anh lúc này rất đỗi mềm mại, ánh mắt nhìn cô cũng thật dịu dàng.
Tầm mắt hai người đối diện nhau.
Cách không xa không gần, Thi Hảo cảm giác ánh mắt Lương Tây Kinh nhìn mình như có một ngọn lửa vừa mới châm lên.
Cô theo tầm mắt của anh nhìn lại mình, lúc này mới phát hiện cô quên mặc thêm áo khoác, chỉ mặc độc một chiếc váy hai dây mỏng manh ra mở cửa cho anh. Dưới ánh đèn, da thịt cô trắng như tuyết, vô cùng mê người.
“Anh…” Vành tai Thi Hảo nóng lên, tránh ánh mắt sáng rực của anh, “Vào đi.”
Ánh mắt Lương Tây Kinh dính trên người cô giây lát mới lưu luyến không rời dời đi.
Yết hầu anh lăn lên lăn xuống, rũ mắt nhìn đôi dép Thi Hảo lấy ra — là dép mới.
Lương Tây Kinh ngước mắt lên.
Thi Hảo: “…Cái trước vứt rồi.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, thay dép rồi theo cô vào nhà.
“Anh ngồi một lát đi.” Thi Hảo dặn dò, “Trà giải rượu pha xong rồi, em bưng ra cho anh.”
Lương Tây Kinh nói được.
Đi tới sô pha ngồi xuống, Lương Tây Kinh liếc nhìn cuốn sách đặt trên bàn.
Khi nhìn thấy chữ viết trên bìa sách, anh hơi ngẩn ra, khom lưng cầm lên.
Lúc Thi Hảo bưng trà giải rượu từ phòng bếp bước ra, Lương Tây Kinh đang cầm cuốn sách cô xem được một nửa lên, lần nữa dời mắt sang người cô.
Ánh mắt của anh lúc này càng nóng hơn so với vừa rồi.
Thi Hảo ngẩn ra: “Sao vậy?”
Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm cô: “Sao lại đọc sách tiếng Đức?”
Thi Hảo giả bộ bình tĩnh đặt trà giải rượu lên bàn trà: “Học thêm thôi.”
Tại sao cô lại muốn học, Lương Tây Kinh không cần hỏi nhiều.
Yên lặng chốc lát, Thi Hảo gượng gạo nói sang chuyện khác: “Trà giải rượu chắc nguội rồi, anh có thể —”
Cô còn chưa nói xong chữ ‘uống’, Lương Tây Kinh đã sấn người tới gần, chặn lời cô muốn nói lại. Một tay anh nắm lấy gáy cô, một tay giữ thắt lưng cô, đẩy hàm răng của cô ra, mạnh mẽ len vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...