Gợn Sóng Không Tên



Chương 48: Cháu thích dáng vẻ anh ấy thích cháu.

Tiết trời cuối thu, ánh mặt trời ấm áp lại thoải mái.

Sửa soạn xong, Thi Hảo ra cửa, đến nhà hàng sớm hơn nửa tiếng so với thời gian đã hẹn.

Vào phòng bao ngồi xuống, Thi Hảo nhìn về phía cửa lớn đóng chặt, nặng nề thở ra một hơi.

Cô rất lo lắng, căng thẳng đến mức cần phải làm gì đó để đánh lạc hướng chú ý.

Rối rắm một hồi lâu, Thi Hảo nhấp vào avatar của Ôn Khởi.

Thi Hảo: [Kể cho tớ nghe một câu chuyện cười thoải mái đi.]

Ôn Khởi: [?]

Thi Hảo: [Trưa nay tớ phải ăn cơm với chủ tịch.]

Ôn Khởi: [???]

Ôn Khởi: [Quyết định tranh thủ cho bản thân?]

Thi Hảo nhìn tin nhắn cô ấy gửi tới, ngẫm nghĩ rồi hỏi: [Cậu có cảm thấy tớ không biết tự lượng sức mình, hơn nữa còn bốc đồng không?]

Có lẽ câu hỏi của Thi Hảo quá đáng giận, Ôn Khởi trực tiếp gửi tin nhắn thoại cho cô: “Thi Hảo, cậu đang nghĩ gì vậy? Tớ ước cậu bốc đồng mà còn không được đấy. Cậu và tổng giám đốc Lương thích nhau, anh ấy không buông cậu được, cậu cũng không quên anh ấy được. Hơn nữa, cái gì gọi là không biết tự lượng sức mình? Cậu đang cố gắng tranh thủ cho tình yêu của mình, ai dám nói cậu không biết tự lượng sức mình, tớ sẽ chửi thay cho cậu.”

Ôn Khởi: “Chính cậu cũng không được nói. Cậu mà còn nói mấy câu khinh thường bản thân, tớ sẽ chặn cậu luôn.”

Thi Hảo cười: [Tớ không có ý đó.]

Ôn Ỷ: [Tớ mặc kệ cậu có ý gì, dù sao cậu cứ cố gắng làm là được. Tớ sẽ mãi mãi ủng hộ cậu, tớ cảm thấy chủ tịch cũng không phải người không nói lý, cậu cố gắng thêm chút nữa, nói không chừng ông ấy sẽ thay đổi quyết định.]

Thi Hảo: [Được.]

Nói chuyện với Ôn Khởi một lúc, Thi Hảo cảm giác tâm trạng của mình đã thoải mái hơn.

Cô lờ mờ cảm thấy sự căng thẳng đã tan biến đi rất nhiều.



Gần đến giờ hẹn, Thi Hảo đi toilet một lát.

Từ toilet trở về phòng bao ngồi xuống, Lương Hanh đã đến.

“Chủ tịch.” Thi Hảo vội vàng đứng dậy khỏi ghế.

Lương Hanh cười ha hả nhìn về phía cô, ý bảo cô ngồi xuống: “Thi Hảo, đã lâu không gặp.”

Thi Hảo gật đầu.

Hai người họ đã khá lâu chưa gặp nhau.

“Gọi món trước đã.” Lương Hanh nói, “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Thi Hảo nhẹ giọng đáp: “Vâng ạ.”

Gọi đồ ăn xong, Lương Hanh bảo quản gia pha trà.

“Nếm thử xem, tay nghề của bác Tôn cháu đấy.”

Thi Hảo nhận lấy, cảm ơn: “Cháu thử xem ạ.”

“Mùi vị thế nào?” Chờ Thi Hảo nếm qua, Lương Hanh mới hỏi.

Thi Hảo ngước mắt, đối diện với vẻ mặt hiền hòa của ông: “Cháu không biết hình dung thế nào.”

Cô không nghiên cứu về trà.

Lương Hanh bật cười: “Uống ngon không?”

“Vâng.” Thi Hảo cảm nhận được vị trà tràn ngập trong miệng, “Rất ngon ạ.”

Lương Hanh gật đầu: “Sau này rảnh rỗi lại tới nhà uống trà.”

Thi Hảo giật mình, có chút muốn biết ý tứ của ông khi nói câu này.

Còn chưa kịp hỏi, nhân viên phục vụ nhà hàng đã mang thức ăn lên.

Thi Hảo hết cách, chỉ có thể tạm thời nuốt xuống lời đã đến bên miệng.

Lúc ăn cơm Lương Hanh không thích nói chuyện.

Thi Hảo rất rõ điểm này, cho nên tự giác duy trì sự yên tĩnh nhất định. Cô sốt ruột, nhưng cũng không vội.

Đồng thời, cô đoán Lương Hanh chắc chắn biết tại sao hôm nay cô hẹn ông đi ăn cơm.

Hai người im lặng dùng cơm.

Ăn đã được kha khá, Lương Hanh mới bắt đầu mở lời: “Ở công ty mới cảm thấy thế nào?”

Thi Hảo khẽ đáp: “Lúc đầu cháu có hơi bối rối, nhưng giờ đã tốt hơn nhiều rồi ạ.”

Lương Hanh hiểu rõ: “Đồng nghiệp thế nào? Cháu đến công ty mới không bị bắt nạt chứ?”

Nghe được lời nói ấm áp như vậy, lồng ngực Thi Hảo nóng lên, đây là lần thứ hai cô được hỏi han ân cần thế này.

Lần trước là lúc cô mới vào tập đoàn Lương thị, để chúc mừng cô chính thức nhận việc, Lương Hanh đã mời cô ăn cơm, hỏi những lời giống như bây giờ.

“Không ạ.” Thi Hảo đè nén cảm xúc, ngước mắt nhìn Lương Hanh, “Các đồng nghiệp mới đối xử với cháu rất tốt.”


Lương Hanh chậm rãi nói: “Như vậy ông Lương cũng yên tâm hơn.”

Thi Hảo thoáng khựng lại, mím môi nói: “Chủ tịch, hôm nay cháu hẹn ông ra ngoài là muốn chính thức xin lỗi ông.”

Lương Hanh biết rõ còn cố hỏi: “Cháu xin lỗi việc gì?”

Thi Hảo đối diện với khuôn mặt uy nghiêm của ông, hít sâu một hơi rồi nói: “Cháu xin lỗi vì trước đây đã làm ông thất vọng.”

Lương Hanh khẽ mỉm cười: “Thi Hảo, chuyện này lúc trước cháu đã nói rồi. Ông nội Lương biết đám thanh niên các cháu sẽ có nhiều lúc xúc động, ông cũng không để trong lòng.”

“Không.” Thi Hảo nhìn Lương Hanh, bình tĩnh nói, “Ông nội Lương, chúng cháu ở bên nhau không phải là nhất thời xúc động.”

Nghe nói như thế, ý cười trên mặt Lương Hanh dần nhạt đi: “Không phải nhất thời xúc động?”

Thi Hảo: “Chúng cháu không phải nhất thời xúc động.”

Cô thừa nhận: “Cháu rất thích Lương Tây Kinh, cho dù anh ấy không phải là tổng giám đốc của tập đoàn Lương thị thì cháu vẫn sẽ thích anh ấy.”

Lương Hanh ẩn ý nói cho cô biết: “Thi Hảo, giả thiết này không được thành lập với ông nội Lương.”

Bởi vì Lương Tây Kinh chính là tổng giám đốc tập đoàn Lương thị, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn.

Thi Hảo tự biết lời nói của mình có chút mâu thuẫn, thế nhưng ——

Cô nhìn Lương Hanh: “Cháu biết, anh ấy là cháu trai của ông, là cấp trên của cháu, điều này không thể hoàn toàn vứt bỏ.”

Nhưng Thi Hảo thích Lương Tây Kinh, chỉ bởi vì anh là Lương Tây Kinh.

Thi Hảo cũng biết, đối với Lương Hanh, những lời này quá mức ngây thơ.

Nhưng cho dù là ngây thơ cô cũng phải nói rõ ràng với Lương Hanh. Dù ông có tin hay không.

Lương Hanh không nói gì.

Thi Hảo bấu chặt vào lòng bàn tay, cố lấy dũng khí tiếp tục: “Chủ tịch, cháu biết thân phận của cháu và Lương Tây Kinh có chênh lệch rất lớn. Chúng cháu là hai người lớn lên trong hoàn cảnh khác nhau, cho dù hiện tại có thể hòa hợp ở bên nhau, nhưng tương lai thì chưa chắc. Đây là lo lắng của ông, cũng là vấn đề chúng cháu nên cân nhắc.”

Cô dừng lại giây lát, chân thành nói tiếp: “Nhưng kết cục tương lai này không có gì là chắc chắn.”

Cô và Lương Tây chưa chắc sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Lương Hanh hiểu ý cô.

Ông trầm mặc một lúc lâu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thi Hảo: “Hôm nay cháu hẹn ông nội Lương ra ngoài, là muốn thuyết phục ông nội Lương đồng ý cho hai người tiếp tục ở bên nhau?”

Thi Hảo: “Cháu muốn, nhưng cháu không nắm chắc.”

Thi Hảo mím môi, nhẹ giọng nói: “Đồng thời, cháu cũng biết rõ cháu không có tư cách ngồi ở đây nói với ông những chuyện này. Nếu như không có ông cũng sẽ không có cháu hiện tại, lẽ ra cháu nên tri ân báo đáp ông, chứ không phải giống như bây giờ, làm ra một số chuyện khiến ông tức giận.”

Lương Hanh chỉ cười không nói.

Thi Hảo hít sâu một hơi, thẳng thắn nói tiếp: “Nhưng cháu đã suy nghĩ mấy tháng nay, vẫn cảm thấy cháu nên hẹn ông nói chuyện thử, bất luận kết quả như thế nào, ít nhất cháu đã có cố gắng tranh thủ.”

Nói như vậy, cho dù Lương Hanh vẫn không thay đổi quyết định, ít nhất cô sẽ không để lại tiếc nuối quá lớn.

Lương Hanh lẳng lặng nhìn cô thật lâu, bất ngờ hỏi: “Thi Hảo, cháu thích Tây Kinh ở điểm gì?”

Thi Hảo ngẩn ra, cẩn thận suy nghĩ: “Cháu không biết.”

Lương Hanh kinh ngạc: “Hả?”

Thi Hảo ăn ngay nói thật: “Ở Lương Tây Kinh có rất nhiều chỗ thu hút cháu, nhưng để mà tỉ mỉ kể ra thì hình như cũng không có gì quá đặc biệt.” Cô nhìn về phía Lương Hanh, tổ chức ngôn ngữ: “Cháu nghĩ, có thể là cháu thích dáng vẻ anh ấy thích cháu.”

Lương Hanh sửng sốt: “Thi Hảo, cháu biết cháu đang nói gì không?”

“Cháu biết.” Thi Hảo cũng biết nói như vậy có hơi ngứa đòn, thậm chí là quá đáng.

Nhưng mà, cô thật sự thích Lương Tây Kinh, thích dáng vẻ lúc anh ở bên cô.

Khoảnh khắc đó, cảm giác cô đơn trong anh sẽ biến mất, anh cũng không còn là hư ảo, anh sẽ trở nên cụ thể. Cụ thể đến mức Thi Hảo sẽ phát hiện anh thích ăn cái gì, ghét ăn cái gì. Thỉnh thoảng, anh còn tham gia vào mấy câu chuyện phiếm của Thi Hảo, đưa ra lời nhận xét có cơ sở.

Lương Tây Kinh khi thích Thi Hảo là một người rất chân thật, đến người khác cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của anh. Chứ không phải là tổng giám đốc tập đoàn Lương thị cao cao tại thượng, lãnh đạm vô tình, thủ đoạn tàn nhẫn, người lạ chớ gần.

Lương Hanh lẳng lặng nhìn Thi Hảo thật lâu, khen cô: “Dũng khí đáng khen.”

Thi Hảo ngượng ngùng sờ chóp mũi, không biết trả lời như thế nào.

Bên trong phòng rơi vào im lặng.

Đang lúc Thi Hảo vắt hết óc suy nghĩ, muốn nói thêm gì đó để thuyết phục Lương Hanh thì ông mở miệng trước: “Thi Hảo, nếu hôm nay ông nội Lương vẫn không thay đổi quyết định, sau này cũng sẽ không thay đổi quyết định, cháu sẽ làm như thế nào?”

Thi Hảo ngẩn người, suy nghĩ một lát rồi nói: “Cháu không biết.”

Lương Hanh: “Từ bỏ?”

“…Cháu không muốn.” Thi Hảo ăn ngay nói thật, “Có lẽ cháu sẽ tiếp tục nghĩ cách khác để thuyết phục ông, chứng minh cho ông thấy quyết tâm muốn ở bên Lương Tây Kinh của cháu.”

Lương Hanh hiểu rõ gật đầu.

Ông nhìn Thi Hảo khiến Thi Hảo thấp thỏm bất an.

Thật lâu sau, ông khẽ thở dài một hơi: “Thi Hảo, hai người thích nhau yêu nhau là chuyện rất dễ dàng.”

Ông dừng một chút, nói với cô: “Nhưng phải mãi mãi yêu nhau mới là chuyện khó khăn. Cháu cảm thấy các cháu có thể yêu nhau bao lâu?”

Thi Hảo trầm mặc giây lát, thong thả lắc đầu: “Cháu không biết.”

Cô không thể cho Lương Hanh một câu trả lời khẳng định.

Lương Hanh nhướng mày: “Cháu không có lòng tin như vậy, sao có thể khiến ông nội Lương đồng ý cho các cháu ở bên nhau đây?”

Thi Hảo hắng giọng, suy nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: “Chủ tịch, hôm nay cháu không thể nói với ông là cháu và Lương Tây Kinh chắc chắn sẽ yêu nhau đến mãi sau này, yêu đến khi chúng cháu sáu mươi tuổi hay tám mươi tuổi. Nhưng đối với đoạn tình cảm này, thái độ của chúng cháu từ đầu đến cuối đều là trân trọng.”


Cho dù đó là tình yêu hay cuộc sống, họ sẽ cố gắng hết sức để vun đắp.

Kết quả như thế nào, Thi Hảo tạm thời không biết được, nhưng cô nghĩ, suy nghĩ của Lương Tây Kinh nhất định cũng giống như cô. Họ sẽ dốc toàn lực đi về phía đối phương, kéo gần khoảng cách giữa hai bên.

Thi Hảo nói xong, Lương Hanh thật lâu sau cũng không nói gì.

Cô thấp thỏm bất an, cánh môi mấp máy: “Chủ tịch, ông đừng cảm thấy khó xử, ông không đồng ý cháu cũng có thể hiểu, hôm nay cháu chỉ muốn nói hết lời trong lòng với ông thôi.”

“…”

Nghe nói như thế, Lương Hanh buồn cười nhìn cô: “Sao cháu biết ông nội Lương lòng dạ sắt đá, dù là một chút cơ hội cũng không cho các cháu?”

Thi Hảo sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía ông, “Lời này của ông…là có ý gì ạ?”

Cô không dám vọng tưởng suy đoán.

Lương Hanh liếc nhìn cô, hừ lạnh nói: “Có phải hai người các cháu đều cảm thấy ông nội Lương không dễ giao tiếp, ngoan cố bướng bỉnh không?”

Thi Hảo nghẹn lời: “Cháu không hề nghĩ như vậy ạ.”

Lương Hanh: “Cháu không có, nhưng thằng nhóc thối kia thì có.”

Nói đến đây, Lương Hanh rất tức giận: “Biết ông bảo cháu từ chức, khuyên hai người hai tay, thằng nhóc thối kia đã cãi nhau với ông một trận không nói, còn lật lại nợ cũ với ông, mấy tháng gần đây cũng tỏ ra khó chịu với ông, khiến cho ông cứ tưởng mình đã làm ra chuyện ác tày trời gì đó.”

Thi Hảo vẫn duy trì sự trầm mặc.

Lương Hanh châm chọc Lương Tây Kinh trước mặt cô, khe khẽ thở dài: “Thật ra ông nội Lương biết, cháu không giống Tiêu Bạch Hủy mẹ của Lương Tây Kinh, nó cũng không giống bố nó. Nhưng cháu cũng biết, ông nội Lương chỉ có một đứa cháu trai, ông không hy vọng nó dẫm vào vết xe đổ của bố mẹ nó.”

Thi Hảo chậm rãi gật đầu.

Mỗi người đều có khó khăn của mình, cô hiểu.

Lương Hanh nhìn cô: “Ông nội Lương tận mắt nhìn cháu lớn lên, ông rất hiểu cháu. Nó cũng vậy, ông cũng rất hiểu nó.”

Ông nói thẳng: “Ông nội Lương cũng không muốn làm khó hai cháu, chỉ là tình huống lúc trước của hai cháu, ông nội Lương quả thật không đồng ý.” Ông nói với Thi Hảo, “Lúc trước ông nội Lương đã suy nghĩ, nếu như hai cháu hối hận vì đã chia tay, có dũng khí tìm ông để tranh thủ cơ hội ở bên nhau, vậy thì ông cũng không phải là không thể cho hai người một cơ hội.”

Nghe thế, ánh mắt Thi Hảo sáng lên.

Lương Hanh giội cho cô một gáo nước lạnh: “Đừng vui mừng quá sớm.”

Thi Hảo: “…”

Lương Hanh trầm giọng: “Ông nội Lương già rồi, không muốn can thiệp quá nhiều vào việc của các cháu. Chỉ là ông nội Lương hy vọng các cháu biết rõ, vĩnh viễn không được quên cố gắng ở bên nhau, son sắt với lựa chọn ban đầu. Tương lai các cháu muốn lựa chọn đi tiếp với nhau hay đôi ngã đôi đường, cũng phải gắng hết sức đừng làm tổn thương những người khác, cháu hẳn là hiểu ý của ông nội Lương đúng không?”

Thi Hảo nghẹn ngào: “Cháu hiểu ạ.”

Lương Tây Kinh là một trong những nạn nhân chịu tổn thương do sự chia tách của bố mẹ.

Lương Hanh ừ một tiếng: “Những lời nên nói ông nội Lương đã nói, những chuyện khác các cháu tự mình lo liệu.”

Thi Hảo thư thái cười: “Cảm ơn chủ tịch.”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, Lương Hanh thở dài trong lòng.

Hai đứa nhỏ này trước đây đã quá khổ, ông cũng không đành lòng nhìn bọn họ tiếp tục khổ.

Có điều, nên nói vẫn phải nói.

Lương Hanh ngẫm nghĩ, nhắc nhở Thi Hảo: “Cháu đã không còn làm ở tập đoàn, còn gọi ông là chủ tịch?”

Ông giáo huấn cô: “Gọi ông là ông nội Lương.”

Thi Hảo vẫn cười cười, cả người thoải mái hơn rất nhiều: “Ông nội Lương.”

Lương Hanh trêu cô: “Nếu ông nội Lương không thay đổi quyết định, có phải cháu vẫn muốn gọi ông là chủ tịch không?”

“…”

Thi Hảo lúng túng, “Cháu xin lỗi.”

Lương Hanh khoát tay, cũng không phải người bụng dạ hẹp hòi, sẽ không so đo với cô chút chuyện nhỏ này.

Yên lặng chốc lát, Lương Hanh nhớ tới mấy tin đồn nghe được gần đây.

“Thằng nhóc kia gần đây đang theo đuổi cháu đúng không?”

Thi Hảo: “Sao ạ?”

Lương Hanh: “Trước đây các cháu bắt đầu không rõ ràng, lần này thằng nhóc đó muốn đuổi theo cháu, cháu phải để cho nó theo đuổi cháu một thời gian, đừng đồng ý nó quá nhanh, phải làm khó dễ nó, báo thù cho ông nội Lương, biết không?”

Thi Hảo mờ mịt chớp mắt.

Lương Hanh hừ nhẹ: “Để nó ăn hành nhiều vào.”

Sợ Thi Hảo mềm lòng, Lương Hanh khuyên bảo: “Theo đuổi được quá nhanh chắc chắn nó sẽ không biết quý trọng. Cháu phải để cho nó nhớ lâu một chút.”

“…”

Thi Hảo nghẹn lời một hồi lâu, dưới ánh mắt chăm chú của Lương Hanh, cô đồng ý: “Ông nội Lương yên tâm, cháu sẽ làm như vậy.”

Lương Hanh cảm thấy mỹ mãn: “Vậy còn được.”

Ông nhìn đồng hồ: “Vậy ông nội Lương về trước, tránh cho tên nhóc kia nghi ngờ.”

Thi Hảo khẽ cười: “Vâng ạ, cháu tiễn ông ra ngoài.”


Lương Hanh: “Được.”



Tạm biệt Lương Hanh xong, Thi Hảo lập tức chia sẻ tin tức tốt này với Ôn Khởi.

Tin nhắn vừa gửi đi, Ôn Khởi gọi điện thoại tới.

“Trời ạ! Chủ tịch cũng tốt quá nhỉ.” Ôn Khởi khiếp sợ, “Ông ấy thật sự nói vậy sao?”

Thi Hảo “ừm” một tiếng: “Hình như tớ biết nguyên nhân lúc trước ông ấy bảo tớ từ chức và chia tay Lương Tây Kinh rồi.”

Ôn Khởi: “Thế nào?”

Thi Hảo: “Mối quan hệ công việc trước đây của bọn tớ quá đặc biệt, ông nội Lương không muốn bọn tớ bị quấy rầy bởi những tin đồn nhảm.”

Bởi vậy, ông mới đề nghị Thi Hảo nghỉ việc.

Ôn Khởi: “Vậy chuyện chia tay thì sao?”

“Ông ấy nói bọn tớ bắt đầu không được rõ ràng, tình cảm sẽ không lâu dài.” Thi Hảo cẩn thận nhớ lại dụng ý Lương Hanh làm như vậy, “Ông ấy bảo bọn tớ chia tay, hẳn là muốn bọn tớ nhận rõ tình cảm đối với đối phương, sau đó đưa ra lựa chọn.”

Ôn Khởi suy ngẫm: “Nếu nghĩ như vậy, hình như rất có lý.”

Trên con đường tình cảm này sẽ luôn có chút trắc trở. Chỉ có vượt qua quá khứ mới có thể có tương lai tốt đẹp hơn.

Thi Hảo nói phải.

Ôn Khởi ‘aiza’ một tiếng, “Không nói chuyện này nữa, dù sao đây cũng là tin tức tốt, chủ tịch thay đổi quyết định là được rồi, những thứ khác phải xem bản thân cậu và Lương Tây Kinh.”

Thi Hảo: “…Ừ.”

Cô đè nén khóe môi muốn nhếch lên, nói với Ôn Khởi: “Chủ tịch bảo tớ làm khó Lương Tây Kinh, đừng đồng ý anh ấy nhanh quá.”

Ôn Khởi cười khúc khích: “Tớ ủng hộ chủ tịch, cậu đừng để Lương Tây Kinh theo đuổi quá dễ dàng.”

Thi Hảo ngẫm nghĩ, hỏi cô ấy: “Vậy tớ phải làm khó anh ấy như thế nào?”

“?”

Ôn Khởi ngẩn ra: “…Câu hỏi hay, nhưng mà tớ chịu, hay để tớ tra Baidu cho cậu?”

Thi Hảo: “Vậy chi bằng để tớ tự tra Baidu.”

Ôn Khởi: “Cũng đúng.”

Cô ấy vui mừng khôn xiết: “Nói tóm lại, hai người có thể thử yêu đương đàng hoàng, lúc trước vốn cũng mơ màng ở bên nhau, cũng chưa từng trải nghiệm cuộc sống yêu đương là thế nào.” Cô ấy ấm áp nhắc nhở Thi Hảo, “Nhân cơ hội này phải trải nghiệm cảm giác chân thật.”

Nghe xong, mặt mày Thi Hảo cong cong: “Tớ sẽ cố gắng.”

Lúc gọi điện thoại với Ôn Khởi, Thi Hảo cũng chậm rãi về nhà.

Lững thững về đến nhà, Lương Tây Kinh gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô ở bên ngoài hay ở nhà.

Thấy tin nhắn này, Thi Hảo đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lương Tây Kinh đâu.

Cô thật sự rất tò mò, rốt cuộc anh làm sao gửi tin nhắn tới chuẩn giờ như vậy.

Nghĩ vậy, Thi Hảo đang định trả lời.

Bỗng dưng, cô dừng lại.

Lương Hanh nói đúng, phải để Lương Tây Kinh chờ đợi, cô trả lời quá kịp thời lại có vẻ như cô vẫn luôn chờ đợi tin nhắn của anh.

Vất vả đợi qua năm phút, Thi Hảo trả lời anh: [Em vừa về đến nhà, sao vậy?]

Tin nhắn nhảy ra trên màn hình di động, Lương Tây Kinh nhìn chằm chằm mấy chữ Thi Hảo gửi tới, mày nhíu chặt —— sao vậy?

Anh còn có thể thế nào.

Chẳng qua anh chỉ muốn biết cô đã kết thúc “hẹn hò” với người khác hay chưa thôi mà.

Lương Tây Kinh nhìn di động, không xa truyền đến cuộc đối thoại giữa Hứa Thực và Đinh Niệm Chân.

Hai người bọn họ đang bàn bạc chuyện đến tham gia lễ công chiếu phim mới của chị gái Đinh Niệm Chân. Tán gẫu một hồi, Hứa Thực gọi Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương, cậu đi không?”

Lương Tây Kinh cũng không ngẩng đầu, đáp: “Không đi.”

Hứa Thực: “Đi cổ vũ Thẩm Âm chứ?” Anh ấy khuyên anh, “Vừa rồi Niệm Chân nói cô nữ phụ trong bộ phim chị cô ấy đóng có người chống lưng, Thẩm Âm đơn đả độc đấu, chúng ta đi ủng hộ một chút đi.”

Hứa Thực và Đinh Niệm đang trong giai đoạn mập mờ, đương nhiên phải ra sức giúp chị gái của đối tượng mập mờ rồi.

Lương Tây Kinh không quan tâm tới tin tức giới giải trí, lại càng không quan tâm Thẩm Âm.

Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, lù lù bất động: “Tôi không đi, các cậu đi là được rồi.”

Đinh Niệm Chân đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Anh Tây Kinh, anh cũng có thể kêu người anh thích tới mà.”

Cô ấy đề nghị: “Chị em rất muốn làm quen với người phụ nữ có thể thu phục anh đấy.”

Lương Tây Kinh liếc nhìn cô ấy, không đáp lời.

Đinh Niệm Chân thấy anh thật sự không có suy nghĩ thì không khuyên nữa. Cô ấy tiếp tục thảo luận với Hứa Thực, nói đến nam diễn viên không tham gia vào cuộc chiến giữa phụ nữ.

Nghe thấy tên nam diễn viên, Lương Tây Kinh nhíu mày ngẩng đầu: “Người hợp tác đóng phim với chị cô là ai?”

Đinh Niệm Chân à một tiếng, “Bùi Diên, sao vậy?”

Cái tên này Lương Tây Kinh nghe rất quen tai, anh từng nghe Thi Hảo nhắc bên tai anh vài lần.

Thi Hảo không thích đu idol, chỉ là thỉnh thoảng có xem phim truyền hình. Bùi Diên là nam diễn viên cô rất thích, mấy bộ phim truyền hình anh ta tham gia cô không bỏ sót bộ nào.

Lương Tây Kinh nhớ rất rõ, có một lần cô và Ôn Khởi hẹn nhau đến trường quay xem một chương trình giải trí của Bùi Diên, nhưng lần đó tập đoàn có việc tăng ca, thế là mong ước được gặp Bùi Diên của cô không thành.

Để bồi thường cho cô, Lương Tây Kinh còn cho cô thêm một khoản “tiền tăng ca”.

Nghĩ vậy, Lương Tây Kinh ngước mắt nhìn Đinh Niệm Chân: “Chỗ chị cô còn vé hàng đầu không?”

Đinh Niệm Chân: “…Chắc là có chứ, anh muốn đi à?”

Lương Tây Kinh: “Cô hỏi chị cô thử, tôi muốn hai vé.”

Đinh Niệm Chân và Hứa Thực liếc nhìn nhau, không hiểu ra sao: “Được.”

Chờ Đinh Niệm Chân hỏi Thẩm Âm, xác định còn vé, Lương Tây Kinh mới gửi tin cho Thi Hảo: [Buổi tối còn hẹn ai không?]


Thi Hảo: [Không muốn ra ngoài lắm.]

Đây là Thi Hảo nói thật, đoạn thời gian trước quá bận rộn, cuối tuần này cô vẫn chưa thả lỏng.

Lương Tây Kinh: [Có muốn đi xem buổi công chiếu phim mới của Bùi Diên không?]

Nhìn thấy tin nhắn của Lương Tây Kinh, Thi Hảo bật dậy khỏi sô pha. Cô đưa tay dụi dụi mắt, sợ mình xuất hiện ảo giác.

Nửa phút sau, Lương Tây Kinh nhận được hồi âm của Thi Hảo: [Anh có vé?]

Hỏi xong, Thi Hảo cảm thấy mình đã hỏi một vấn đề ngốc nghếch.

Lương Tây Kinh muốn vé thì dễ như trở bàn tay.

Lương Tây Kinh: [Ừ, đi với đám Hứa Thực, đi không?]

Thi Hảo có chút dao động: [Còn có ai?]

Lương Tây Kinh: [Đinh Niệm Chân.]

Thi Hảo nghiêm túc suy nghĩ một lát: [Để em nói với Ôn Khởi một tiếng đã.]

Hai người họ đã hẹn trước, muốn cùng đi gặp Bùi Diên. Bây giờ cô được đi trước, dù sao cũng phải nói một tiếng với Ôn Khởi.

Lương Tây Kinh: [Em có thể hỏi cô ấy có muốn đi không.]

Cho dù trong tay Thẩm Âm không có vé, chỉ cần Ôn Khởi và Thi Hảo muốn đi cùng, bên phía anh vẫn có thể nhờ quan hệ lấy được vé.

Thi Hảo: [Được.]

Hỏi Ôn Khởi xong, Thi Hảo nói cho Lương Tây Kinh biết: [Cô ấy không đi, buổi tối còn có việc.]

Trên thực tế, Ôn Khởi trả lời là —— cô ấy làm bóng đèn đủ rồi, không muốn đi làm bóng đèn nữa. Sau này cô ấy còn muốn phỏng vấn Lương Tây Kinh, phải để lại chút ấn tượng tốt cho Lương Tây Kinh, không thể để cho anh ghi hận cái bóng đèn sáng chói này của cô ấy được.

Tin nhắn gửi đi, trên màn hình điện thoại của Thi Hảo hiện lên cuộc gọi của Lương Tây Kinh.

Cô hắng giọng, để giọng mình có vẻ bình tĩnh mới chậm rãi bắt máy: “Alo.”

Giọng nói trầm thấp dễ nghe của Lương Tây Kinh truyền tới tai cô: “Tối nay anh tới đón em nhé?”

Sợ bị từ chối, Lương Tây Kinh nhàn nhạt nói: “Bên kia có khá nhiều fan, đường xá tắc nghẽn, chúng ta qua đó sớm một chút.”

Nói đến nước này, Thi Hảo từ chối cũng không thích hợp.

Cô đồng ý: “Trước khi anh đến nhớ nói với em một tiếng.”

Lương Tây Kinh đáp ứng.



Bốn giờ chiều, trang điểm xong xuôi, Thi Hảo thay quần áo ra ngoài.

Lương Tây Kinh vừa dừng xe thì nhìn thấy người bước ra cách đó không xa. Sau khi nhìn thấy cách ăn mặc của Thi Hảo, tầm mắt anh hơi dừng lại, cũng có chút bất ngờ.

Thi Hảo cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Lương Tây Kinh, cô cố gắng làm cho mình bình tĩnh.

Cô đến gần, đối diện với anh đang ngồi trong xe.

Ánh mắt Lương Tây Kinh sâu thẳm khó dò, bám chặt lấy người cô, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.

Thi Hảo có chút không được tự nhiên nghênh đón: “Sao anh lại tự lái xe?”

Tầm mắt Lương Tây Kinh hơi dời xuống, dừng lại trên khuôn mặt to bằng bàn tay của cô rồi rơi xuống đôi môi mềm mại đỏ tươi của cô, ánh mắt hơi trầm xuống: “Không phải em không thích trong xe có tài xế sao?”

Trong xe có tài xế, cho dù là có tấm chắn, Thi Hảo cũng rất khó thả lỏng hoàn toàn.

Thi Hảo hơi khựng lại, mơ hồ ừ một tiếng.

Lương Tây Kinh giơ tay, đang muốn cởi dây an toàn xuống xe thì bị Thi Hảo ngăn lại, “Em tự lên.”

“…”

Chờ cô ngồi lên xe, Lương Tây Kinh cũng không khởi động xe ngay.

Thi Hảo hắt dây an toàn xong, khó hiểu nhìn về phía anh: “Không đi à?”

Lương Tây Kinh cụp mắt, mơ hồ cảm thấy Thi Hảo có chút không thích hợp.

Nhưng cụ thể là chỗ nào không đúng thì Lương Tây Kinh lại nói không nên lời.

“Đi chứ.” Anh đè nén nghi hoặc trong lòng, “Cần ăn chút gì trước không?”

Thi Hảo lắc đầu: “Em không đói bụng.”

Lương Tây Kinh nói được.

Bên trong xe yên tĩnh.

Thi Hảo ngửi thấy hơi thở mát lạnh quanh quẩn trong xe, tâm tình đột nhiên tĩnh lại.

Đột nhiên, cô sực nhớ ra, hỏi: “Sao anh lại muốn đi xem buổi công chiếu phim của Bùi Diên?”

“…Đinh Niệm Chân và Hứa Thực muốn đi.” Lương Tây Kinh quên nói với Thi Hảo, “Em có theo dõi bộ phim này không?”

Thi Hảo nghiêng mắt nhìn anh, giả ngốc nói: “Theo dõi cái gì của bộ phim này? Nam chính, hay là nữ chính?”

Lương Tây Kinh nghẹn ngào: “Biết nữ chính là ai không?”

Thi Hảo: “Biết chứ.”

Cô cố ý nói: “Nữ minh tinh Thẩm Âm trước kia từng theo đuổi anh.”

Nghe nói như thế, Lương Tây Kinh không có cách nào phản bác.

Không hiểu sao, anh có chút hối hận vì đã hẹn Thi Hảo đi xem buổi công chiếu phim.

Thi Hảo nhìn vẻ mặt cứng ngắc của anh, trong mắt hiện lên ý cười.

Cô quay mặt đi, rướn nhẹ khóe môi, bất thình lình hỏi: “Bây giờ cô Thẩm đã có bạn trai chưa?”

Lương Tây Kinh đáp rất nhanh: “Anh không rõ lắm.”

Anh không hề quan tâm đến cuộc sống riêng tư của Thẩm Âm.

Thi Hảo ý vị sâu xa ồ một tiếng, lại hỏi: “Vậy cô ấy còn thích anh không?”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui