Chương 44: Hoa cát tường
Nháy mắt, trong tay lại xuất hiện một bó hoa.
Tay Thi Hảo không đủ dài, hai bó hoa chồng lên nhau suýt chút nữa cô không ôm hết được.
Cô thất thần nhìn bó hoa trong ngực một lát rồi ngước mắt nhìn người trước mặt, cánh môi mấp máy, lại không biết nên nói gì.
Thi Hảo không dám hỏi anh muốn làm gì, cô sợ ý nghĩ mình vừa dập tắt lại bùng cháy trở lại.
Cô không thể làm thế.
Sau khi tặng hoa cho Thi Hảo, Lương Tây Kinh vẫn luôn quan sát vẻ mặt biến hóa của cô.
Anh không bỏ qua vẻ ngạc nhiên và niềm vui sướng chợt thoáng qua gương mặt cô.
Im lặng hồi lâu, Lương Tây Kinh không ép người quá đáng: “Vào nhà đi.”
Thi Hảo mím môi, ánh mắt lóe lên: “Anh…”
Lương Tây Kinh: “Sao?”
Thi Hảo nuốt lời muốn nói xuống, lắc đầu: “Không có gì, lái xe cẩn thận.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, biết cô chưa nghĩ ra nên nói với mình thế nào: “Đi đi, về ngủ sớm một chút.”
Ánh mắt Thi Hảo thoáng dao động, “Được.”
Nhìn Thi Hảo đi vào tiểu khu, Lương Tây Kinh đứng tại chỗ hóng gió thêm một lúc rồi mới lái xe rời đi, về hướng nhà tổ.
Đối với việc Lương Tây Kinh quay về nhà tổ mà không báo trước, Lương Hanh cũng không thèm đoái hoài đến nữa.
Lúc đầu ông còn hỏi anh tại sao lại trở về, đến bây giờ nghe thấy tiếng động, ông chỉ hừ lạnh một tiếng.
Bác Tôn ở bên cạnh cảm thấy thú vị, bèn gọi: “Cậu chủ, cậu ăn cơm chưa?”
Lương Tây Kinh: “Vẫn chưa ạ.”
Lương Hanh: “…”
Ông nhìn đồng hồ trên tường, nhíu mày: “Mấy giờ rồi mà cháu còn chưa ăn cơm?”
Lương Tây Kinh: “Cháu không có khẩu vị.”
“…” Lương Hanh nghẹn họng, khịt mũi trừng mắt: “Cháu đừng có diễn khổ nhục kế trước mặt ông, ông không dễ mắc lừa đâu!”
Từ ngày Lương Hanh tìm Thi Hảo rồi Thi Hảo từ chức, sau đó hai người họ chia tay, Lương Tây Kinh đã trở về nhà tổ chất vấn ông, hỏi ông vì sao làm như vậy.
Hai người ầm ĩ một trận.
Hơn nửa tháng sau, Lương Tây Kinh cũng không về nhà.
Sau đó, anh bay đến Bắc Kinh một chuyến. Lúc trở lại Giang Thành, anh tựa như đã thay đổi thành một con người khác, thỉnh thoảng lại đến trước mặt Lương Hanh tìm kiếm cảm giác tồn tại, còn hay nhắc tới Thi Hảo.
Ban đầu Lương Hanh vẫn chưa hiểu dụng ý của anh lắm, sau khi cân nhắc vài lần ông đã kịp phản ứng, tên nhóc này định dùng chính sách mềm mỏng để làm dịu thái độ của ông đây mà.
Nghe Lương Hanh nói thế, sắc mặt Lương Tây Kinh không chút thay đổi, giơ tay vân vê ấn đường, mệt mỏi nói: “Bác Tôn, dặn phòng bếp làm chút gì đó cho cháu ăn đi ạ.”
Bác Tôn bất đắc dĩ: “Cậu chủ có món gì muốn ăn không?”
Lương Tây Kinh: “Không có, lót dạ là được.”
Bác Tôn: “…Được.”
Quản gia rời đi, phòng khách chỉ còn lại Lương Tây Kinh và Lương Hanh.
Lương Hanh lơ đãng liếc nhìn vành mắt thâm quầng của anh, lại nhẫn tâm dời tầm mắt, không nhìn thêm nữa.
Yên lặng một hồi, Lương Hanh không nhịn được mở miệng: “Ông nghe nói công ty của Thi Hảo đang đấu thầu gói các sản phẩm công nghệ mới của tập đoàn?”
Lương Tây Kinh cũng không ngước mắt lên, châm chọc: “Tin tức của ông đúng là rất nhanh nhạy.”
“……”
Vẻ mặt Lương Hanh cứng đờ, nhẫn nhịn nói: “Ông là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn đấy.”
Chẳng lẽ không cho chủ tịch tập đoàn nắm bắt thông tin nhanh nhạy?
Lương Tây Kinh nghe hiểu ý tứ của ông, lơ đễnh ồ một tiếng.
Lương Hanh cực kỳ bất mãn trước thái độ cà lơ phất phơ của anh: “Ý tưởng của công ty bọn họ thế nào?”
“Cháu cũng không rõ.” Lương Tây Kinh nói.
Lương Hanh nhíu mày: “Cái gì gọi là không rõ?”
Lương Tây Kinh nghiêng mắt nhìn ông, ung dung đáp: “Mảng tuyên truyền này trước nay đều do phó tổng quản lý, cháu sẽ không can thiệp quá nhiều.”
Lương Hanh khựng lại, ánh mắt khóa chặt trên người anh: “Thi Hảo không đến công ty?”
Lương Tây Kinh: “Có đến.”
Lương Hanh lại hỏi: “Cháu không đi nghe đề án?”
Lương Tây Kinh vâng một tiếng.
Lương Hanh giật mình, có chút bất ngờ.
Ông vốn tưởng nếu Thi Hảo đến công ty, Lương Tây Kinh dù bận cỡ nào cũng sẽ bớt chút thời gian đến phòng họp, không ngờ anh lại không đi.
Nghĩ vậy, Lương Hanh vốn định cười nhạo anh, xem ra anh đã buông bỏ Thi Hảo rồi.
Lời vừa đến bên miệng, Lương Hanh lại cảm thấy không đúng —— Lương Tây Kinh là do một tay ông nuôi lớn, ông là người hiểu rõ anh nhất. Anh càng quý trọng một người hoặc một thứ gì đó thì lại càng cẩn thận từng li từng tí không dám đụng vào quá nhiều.
Anh không đi nghe đề án hoàn toàn là sợ ảnh hưởng đến Thi Hảo, sợ Thi Hảo cảm thấy áp lực.
Nghĩ vậy, Lương Hanh không nhịn được thở dài.
Sao hai đứa nó lại nhìn trúng nhau nhỉ.
Lúc trước cũng không phải Lương Tây Kinh không có thư ký nữ, nhưng chưa từng xảy ra loại chuyện này.
Bỗng dưng, tiếng chuông điện thoại của Lương Tây Kinh vang lên.
Liếc nhìn điện thoại, Lương Tây Kinh nhận máy: “Alo?”
Giọng nói của Tần Yến truyền đến phòng khách yên tĩnh: “Xong việc chưa? Tôi và Hứa Thực đang ở quán bar, cậu có đến không?”
Lương Tây Kinh lạnh nhạt từ chối: “Không đến.”
Tần Yến khẽ chậc, không chút suy nghĩ châm chọc anh: “Thư ký Thi đã có hẹn, cậu còn ở văn phòng tăng ca sao?”
Nói đến đây, anh ấy nhớ ra: “Đúng rồi, tôi mới nghe một người bạn kể là gặp được thư ký Thi và một người đàn ông ở nhà hàng Nhật Bản, hai người cười nói rất vui vẻ.”
Lương Tây Kinh: “…”
Tần Yến: “Cậu biết người ăn cơm với cô ấy là ai không?”
Không đợi Lương Tây Kinh lên tiếng, Tần Yến đã tự mình nói ra: “Là vị kiến trúc sư lần trước chúng ta gặp ở tiệc rượu hội nghị thượng đỉnh tài chính, cũng chính là đàn anh của thư ký Thi. Lần đó tôi đã cảm thấy cậu ta có ý với thư ký Thi, không ngờ đúng thật.”
Tần Yến cảm khái: “Cậu nói xem, vị kiến trúc sư kia mời thư ký Thi đến nhà hàng Nhật Bản cao cấp như vậy, không phải là muốn tỏ tình với cô ấy chứ?”
Nghe vậy, vẻ mặt Lương Tây Kinh hơi trở lạnh: “Câm miệng.”
Tần Yến cười nhạo anh, như đang xem náo nhiệt: “Cậu mà còn lề mề không chịu theo đuổi thư ký Thi, thư ký Thi sẽ thuộc về người khác đấy.”
Lương Tây Kinh lười nghe anh ấy lải nhải, trực tiếp cúp điện thoại.
Trong thoáng chốc, phòng khách rơi vào sự yên tĩnh kỳ lạ.
Vừa lúc bác Tôn bưng bữa ăn khuya của đầu bếp đi ra, nhận ra bầu không khí vi diệu, ông ấy ho một tiếng: “Cậu chủ, ăn cơm đi.”
Lương Tây Kinh đứng dậy khỏi ghế sô pha, liếc nhìn thức ăn trong tay ông ấy, nhạt nhẽo nói: “Bác Tôn để đó đi, lát nữa cháu ăn.”
Nói xong, anh nhìn Lương Hanh: “Cháu về phòng nghỉ ngơi trước.”
Lương Hanh còn chưa kịp nói câu gì, anh đã bỏ đi.
“…”
Một hồi lâu sau, bác Tôn không nhịn được hỏi: “Ngài lại dạy dỗ cậu ấy à?”
Lương Hanh liếc ông ấy, tức giận nói: “Tôi nào dám trêu chọc nó!”
Môi bác Tôn khẽ nhúc nhích, muốn phản bác lại không dám.
Chốc sau, Lương Hanh hỏi: “Tôi bảo Thi Hảo từ chức, không đồng ý hai đứa nó ở bên nhau, tôi thật sự làm sai rồi sao?”
Bác Tôn không dám lên tiếng.
Lương Hanh lẩm bẩm: “Tôi cũng vì muốn tốt cho hai đứa nó thôi mà.” Ông lại thì thầm: “Hơn nữa, nếu tình cảm của hai đứa nó thật sự sâu đậm như vậy, chẳng lẽ tôi vừa nói là có thể tách ra được sao?”
Bác Tôn sờ sờ chóp mũi, nhắc nhở ông: “Đối với cô Thi, ngài rất khác biệt.”
Lương Hanh là ân nhân cứu mạng của Thi Hảo, có ơn tri ngộ với cô.
Nếu như người khác tìm tới Thi Hảo, nói với cô rằng cô không xứng với Lương Tây Kinh, cô phải chia tay anh, Thi Hảo nhất định sẽ giãy dụa, sẽ phản kháng.
Nhưng người tìm cô là Lương Hanh, cô đã ích kỷ “lén lút qua lại” một thời gian, làm sao cô có thể không làm theo lời Lương Hanh được.
Nếu cô từ chối yêu cầu của Lương Hanh, vậy thì cô và Lương Tây Kinh tiếp tục ở bên nhau cũng chưa chắc sẽ yên tâm.
Cô vốn không phải là người ích kỷ như vậy. Đây là ưu điểm của cô, cũng là khuyết điểm của cô.
Lương Hanh biết ý của bác Tôn, ông trầm mặc một lúc lâu rồi thở dài một hơi, khoát tay với bác Tôn: “Tôi đi nghỉ đây, chú đem đồ ăn vào phòng cho nó đi.”
Bác Tôn đáp lời.
–
Bên kia, Thi Hảo về đến nhà thì ngẩn người nhìn hai bó hoa.
Cô không phải kẻ ngốc, biết vì sao Lương Tây Kinh lại tặng hoa cho mình.
Cô và Lương Tây Kinh đã ở bên nhau hơn một năm, nếu ngay cả ý tứ hành động của anh cũng không phát hiện ra, vậy thì cô cũng không xứng làm bạn gái cũ của anh.
Huống hồ, nửa tiếng trước Dương Văn Tuấn còn tặng hoa tulip và tỏ tình với cô.
Không biết sững người bao lâu, Thi Hảo đang chuẩn bị đi rửa mặt thì điện thoại di động rung lên, là tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới: [Đến rồi.]
Thi Hảo giật mình, ngón tay khẽ cử động: [Ừm.]
Tin nhắn gửi đi, cô lại lướt lên trên — cách cuộc đối thoại lần trước của hai người đã qua gần ba tháng.
Trước kia Lương Tây Kinh không có thói quen báo cáo với người khác.
Lúc Thi Hảo và anh mới yêu nhau, anh cũng sẽ không chủ động báo cho cô biết mấy chuyện nhỏ nhặt như đã về đến nhà.
Là có lần nọ Thi Hảo uống say không cẩn thận lỡ miệng, hỏi anh tại sao về đến nhà không nói với cô một tiếng, cô cũng không biết anh đến nhà lúc mấy giờ, có an toàn về đến nhà hay không. Lần nào cũng phải đợi đến ngày hôm sau đi làm nhìn thấy anh, trái tim treo lơ lửng của cô mới có thể thả về chỗ cũ.
Ngày đó sau khi tỉnh rượu, Thi Hảo bắt đầu nhận được một loạt tin nhắn báo cáo hành trình của Lương Tây Kinh, ví dụ như tan tầm về đến nhà, đi công tác hạ cánh.
Có đôi khi dù chỉ ra khỏi thành phố, Lương Tây Kinh cũng sẽ báo cho Thi Hảo là anh đi nơi nào, mấy giờ đi, rồi là lúc nào đến, định lúc nào sẽ quay về.
Con người trong một khoảnh khắc nhàn rỗi nào đó, trong đầu sẽ bất giác phát lại những chuyện cũ không quan trọng.
Từng cảnh, từng khung hình, lặp đi lặp lại như cảnh quay phim.
Thi Hảo rơi vào trong thế giới hồi ức, không muốn bứt ra.
Cho đến khi cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ, cô mới đứng dậy dụi mắt và đi vào phòng tắm.
Hơi nước mờ mịt lan tràn, tiếng nước chảy ào ào và nước mắt trộn lẫn vào nhau, cùng chui vào cống thoát nước rồi biến mất không dấu vết.
–
Hôm sau thức dậy, Thi Hảo thu dọn tâm tình, đến công ty làm việc.
Bên phía tập đoàn Lương thị vẫn chưa có kết quả so sánh bản thảo, nhưng trong tay Thi Hảo đã có công việc khác phải xử lý.
Mơ mơ hồ hồ bận rộn hơn một giờ, đồng nghiệp bỗng nhiên gọi cô: “Thi Hảo.”
Thi Hảo trả lời: “Sao vậy?”
Đồng nghiệp: “Có nhân viên giao hàng tìm cô.”
Thi Hảo hoài nghi: “Ở đâu?”
“Ngoài cửa.” Đồng nghiệp báo cho cô biết: “Nói là gọi điện thoại cho cô nhưng không ai nghe máy.”
Thi Hảo bối rối, lấy di động ra mới phát hiện buổi sáng sau khi tỉnh lại cô đã quên điều chỉnh sang chế độ âm thanh.
Đi tới cửa phòng làm việc, anh giao hàng cười ha hả nhìn cô: “Là cô Thi Hảo Thi đúng không?”
Thi Hảo nhìn hoa tulip trong tay anh ta: “…Đúng vậy.”
Anh giao hàng đưa hoa cho cô: “Đây là hoa tặng cô, phiền cô ký nhận.”
“…”
Ký nhận xong, Thi Hảo xong thất thần nhìn bó hoa tulip.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến giọng nói của đồng nghiệp: “Thi Hảo, hoa này ai tặng cô vậy?”
Không đợi Thi Hảo trả lời, một đồng nghiệp khác đã nói: “Cái này còn phải hỏi? Không phải bạn trai thì là người theo đuổi thôi.”
“Thi Hảo chưa có bạn trai.” Trước đây đồng nghiệp đã hỏi qua vấn đề tình cảm của cô, cười híp mắt nói: “Vậy chắc chắn là người theo đuổi.”
Nghe mấy người bọn họ nói chuyện, Thi Hảo buồn cười, thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết là ai tặng.”
Đồng nghiệp kinh ngạc: “Không có thiệp sao?”
Thi Hảo nhìn thử, thật đúng là không có.
Có điều, cô đã loáng thoáng biết là ai tặng.
Đồng nghiệp khoát tay: “Không quan trọng, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết.” Cô ấy nhìn bó hoa tulip này, phân biệt: “Đây là hoa tulip Pháp đúng không?”
Thi Hảo nhìn những bông hoa màu hồng phấn tựa như đào mật trong lòng, khẽ gật đầu: “Là hoa tulip Pháp.”
Đúng lúc Bối Diệp Đồng từ văn phòng đi ra, thấy một bó hoa lớn như vậy thì chọc cô: “Đẹp thế, đặt ở văn phòng đi, để mọi người mở rộng tầm mắt.”
Thi Hảo mỉm cười, đồng ý: “Được.”
Tìm được một bình hoa, Thi Hảo cắm hoa tulip vào đó rồi đặt ở bên bệ cửa sổ.
Bận rộn xong, cô lấy di động ra chụp một tấm ảnh.
Vốn dĩ, Thi Hảo cho rằng người tặng hoa sẽ tìm mình, nhưng không ngờ đã một ngày trôi qua mà chẳng thấy người tặng hoa gửi tin tức gì.
Người tặng hoa không nói lời nào, Thi Hảo cũng không chủ động hỏi là có phải anh tặng hoa hay không.
Ngoài dự liệu của Thi Hảo chính là, mấy ngày sau cô đều nhận được hoa.
Mỗi ngày tặng một loại hoa khác nhau.
Có hoa tulip, có hoa hồng, có thược dược, có chuông gió…thậm chí còn có hoa cát tường.
Mỗi ngày văn phòng của Thi Hảo lại đổi một bó hoa tươi, không đến một tuần, toàn bộ công ty đều biết có người đang theo đuổi Thi Hảo.
Mà người theo đuổi Thi Hảo là ai thì lại không biết.
Hỏi Thi Hảo, Thi Hảo nói cô cũng không biết.
Nhưng điều đáng mừng là mặc dù Thi Hảo không có tin tức gì của người tặng hoa, nhưng lại nhận được tin tức tốt từ công ty người tặng hoa truyền đến.
Gói sản phẩm công nghệ mới của tập đoàn Lương thị đã được giao cho công ty “Vô Danh”.
Nhờ vào ý tưởng sáng tạo, bên phía Thi Hảo đã giành được chiến dịch lần này.
Dự án mới rơi xuống vai, Thi Hảo trở nên bận rộn hơn trước.
Bên phía tập đoàn Lương thị cần gấp, Thi Hảo cùng các đồng nghiệp chỉ có thể tăng ca làm thêm giờ để lập kế hoạch, làm PPT.
Sau khi thức mấy đêm liền để hoàn thành dự án và nộp lên, hơn nữa còn vượt qua các yêu cầu tiêu chuẩn của tập đoàn Lương thị, cuối cùng Thi Hảo cũng có thể nghỉ trọn vẹn một ngày cuối tuần.
Biết kế hoạch cô phụ trách đã thuận lợi thông qua, Ôn Khởi cố ý gửi tin nhắn: [Tối nay đi ăn mừng chứ?]
Thi Hảo: [Để ngày mai ăn mừng đi, tối nay tan tầm tớ chỉ muốn về nhà trùm chăn ngủ mười hai tiếng.]
Ôn Khởi: [Được!]
Trò chuyện với Ôn Khởi mấy câu, ngón tay Thi Hảo bất giác trượt xuống.
Trượt một đoạn rất dài, cô nhìn thấy avatar Wechat quen thuộc kia. Cuộc đối thoại của hai người vẫn dừng lại ở đêm đó, trên một chữ cô hồi âm.
Nhìn chằm chằm hộp thoại của hai người lúc lâu, khi Thi Hảo đang chuẩn bị rời khỏi, trên hộp thoại đột nhiên xuất hiện dòng chữ “Đối phương đang nhập”.
Thi Hảo trừng to mắt.
Một phút sau, hộp thoại bật ra một tin nhắn mới.
Lương Tây Kinh: [Buổi tối phải tăng ca à?]
Nhìn thấy tin nhắn này, Thi Hảo kỳ thật rất muốn trả lời anh là không cần tăng ca.
Nhưng mà, trong đầu cô bỗng nhảy ra một cô bé tỉnh táo nhắc nhở cô rằng đừng trả lời. Cô đã từng vô lý một lần, cũng từng buông thả bản thân một lần, không thể lặp đi lặp lại như thế nữa.
Cô đã hứa với Lương Hanh.
Dường như biết cô đang suy nghĩ gì, Lương Tây Kinh lại gửi tin nhắn cho cô: [Hôm nay là sinh nhật Hứa Thực, cậu ấy muốn mời em tới ăn tiệc.]
Thi Hảo và Hứa Thực không mấy thân thiết, sở dĩ Hứa Thực muốn mời cô qua đó, nguyên nhân căn bản nhất là Lương Tây Kinh muốn.
Nhìn thấy lời này, Thi Hảo lại bắt đầu dao động.
Đột nhiên, Ôn Khởi lại gửi tin nhắn cho cô: [Hôm nay là sinh nhật của Hứa Thực! Anh ta mời tớ đến uống rượu chung vui, cậu có đi không? Cậu đi thì tớ đi.]
Thi Hảo: […Tớ vừa nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh.]
Ôn Khởi: [Vậy cậu nghĩ thế nào?]
Thi Hảo suy nghĩ giây lát rồi trả lời cô ấy: [Đi đi.]
Hồi âm cho Ôn Khởi xong, Thi Hảo cũng trả lời tin nhắn của Lương Tây Kinh: [Được, gặp nhau ở đâu?]
Lương Tây Kinh: [Anh bảo tài xế tới đón em.]
Sợ Thi Hảo từ chối, Lương Tây Kinh bổ sung: [Chỉ có tài xế, chỗ uống rượu hơi xa.]
Nói đến nước này, Thi Hảo không có lý do từ chối nữa.
Thi Hảo khẽ chớp mắt: [Được. Chắc em có thể tan ca đúng giờ.]
Lương Tây Kinh: [Ừm.]
–
Vừa đến sáu giờ, Thi Hảo thu dọn đồ đạc rời đi.
Trong Wechat của cô có biển số xe Lương Tây Kinh gửi tới, đi ra đại sảnh công ty, vừa liếc mắt đã nhìn thấy chiếc xe màu đen đang chờ mình ở ven đường.
Thi Hảo đối chiếu biển số xe rồi đi đến gần.
Là người cô quen thuộc, cũng là tài xế toàn thời gian mà Lương Tây Kinh tín nhiệm nhất, Đới Phong.
“Thư ký Thi.” Đới Phong xuống xe mở cửa xe cho cô: “Đã lâu không gặp.”
Thi Hảo cười khẽ: “Đã lâu không gặp.”
Lên xe, Đới Phong quay đầu nhìn cô: “Tổng giám đốc Lương nói còn phải đi đón cô Ôn.”
Thi Hảo gật đầu: “Anh ấy có nói với tôi qua Wechat.”
Hai người chạy tới công ty mới của Ôn Khởi, đúng vào giờ cao điểm tan tầm nên đường xá rất tắc nghẽn.
Thi Hảo nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ xe, đột nhiên nhớ tới một trọng điểm: “…Hôm nay Lương Tây Kinh tự lái xe sao?”
Đới Phong không biết Thi Hảo có rõ hành trình của Lương Tây Kinh hay không, bèn nói thẳng: “Chắc là tổng giám đốc Lương sẽ đi thẳng từ trạm tàu cao tốc qua đó luôn.”
“Trạm tàu cao tốc?” Thi Hảo vô thức hỏi: “Anh ấy đi công tác?”
Đới Phong kinh ngạc: “Cô không biết sao?”
“Ừm…” Thi Hảo ngượng ngùng nói: “Anh ấy không nói với tôi.”
Tương tự, cô cũng không hỏi.
Đới Phong hiểu ra: “Tập đoàn nước ngoài gặp chút vấn đề, tổng giám đốc Lương đã qua đó từ nửa tháng trước.”
Nửa tháng trước.
Thi Hảo tính toán thời gian, hẳn là sau lần cuối tuần cô và Lương Tây Kinh chạm mặt, anh đã bay ra nước ngoài công tác.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo không nhịn được gửi tin nhắn cho Lý Thiến Vi, hỏi thăm tình huống tập đoàn nước ngoài.
Cô không thấy tin tức trên mạng, chắc là có người dập xuống.
Chưa tới một chốc sau, Lý Thiến Vi đã kể cô nghe những gì có thể nói.
Dự án của tập đoàn nước ngoài xảy ra vấn đề, có người gây chuyện, còn có người bị thương. Lương Tây Kinh vừa biết chuyện lập tức bay qua đó, đến tận ngày hôm qua mọi chuyện mới xem như kết thúc.
Lý Thiến Vi: [Tôi nghe đồng nghiệp đi cùng nói là nửa tháng nay tổng giám đốc Lương không có lấy một giấc ngủ ngon, bên kia có mấy người nói chuyện ngang ngược, ngày đầu tiên tổng giám đốc Lương sang bên đó hình như còn bị thương.”
Đồng tử Thi Hảo co rụt lại, hoảng hốt hỏi: [Bị thương? Nghiêm trọng không?]
Lý Thiến Vi: [Tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe đồng nghiệp nói thế.]
Lý Thiến Vi nghi hoặc: [Sao cô đột nhiên hỏi chuyện này?]
Thi Hảo bình tĩnh lại.
Cô nhắm mắt, xoa xoa lòng bàn tay bắt mình phải tỉnh táo: [Vừa nghe tập đoàn bên nước ngoài xảy ra chút chuyện nên tò mò hỏi một câu thôi.]
Lý Thiến Vi hiểu ra: [Chắc là không có vấn đề gì lớn, nếu không công ty đã sớm lan truyền rồi.]
Tuy nói như thế, Thi Hảo vẫn không thể hoàn toàn yên lòng.
Cô nghĩ, chỉ khi chân chính nhìn thấy Lương Tây Kinh và bảo đảm anh bình an vô sự, cô mới thực sự thả lỏng.
Ôn Khởi vừa lên xe đã phát hiện tâm trạng của Thi Hảo không đúng lắm, cô ấy vốn định hỏi cô làm sao vậy, tài xế đã nhìn cô ấy lắc đầu.
Ôn Khởi thoáng khựng lại, không mở miệng nữa.
Địa điểm Hứa Thực tổ chức sinh nhật nằm ở vùng ngoại ô.
Họ sắp xếp cắm trại ở vùng ngoại ô, ca hát và uống rượu.
Thời điểm Thi Hảo và Ôn Khởi đến, ở đây đã sáng bừng ánh đèn, bầu không khí thoạt nhìn vô cùng hài hòa.
Chú ý tới sự tồn tại của hai người, Hứa Thực nhiệt tình chào hỏi: “Thư ký Thi, phóng viên Ôn.”
Thi Hảo và Ôn Khởi đến gần: “Sếp Hứa.”
Hứa Thực khoát tay, cười nói: “Gọi tên tôi là được, sếp Hứa nghe có vẻ xa lạ quá.”
Thi Hảo và Ôn Khởi trăm miệng một lời nói được.
Hứa Thực chỉ sang bên kia: “Đó là mấy người bạn khác của tôi, có muốn làm quen không?”
Thi Hảo: “Được.”
Giới thiệu lẫn nhau xong, Thi Hảo và Ôn Khởi tìm một góc ngồi xuống.
Ôn Khởi đưa cho cô một ly rượu: “Đang suy nghĩ gì mà tâm thần không yên vậy? Lương Tây Kinh à?”
Từ trước đến nay Thi Hảo không có bí mật, cô ừ một tiếng: “…Tớ nghe Thiến Vi nói, khoảng thời gian trước anh ấy bị thương.”
Ôn Khởi khiếp sợ: “Nghiêm trọng không?”
Hỏi xong, cô ấy vỗ trán: “Tớ bị choáng rồi, cậu lo lắng như vậy nhất định là chưa biết tình huống cụ thể.”
“…Ừ.” Thi Hảo nghiêng đầu nhìn cô ấy: “Ôn Khởi.”
Ôn Khởi rũ mắt, để cô dựa vào vai mình: “Muốn nói gì với tớ?”
Thi Hảo nhìn về nơi xa, nhắm mắt lại: “Tớ cảm thấy mình rất mâu thuẫn.”
Ôn Khởi hiểu điểm mâu thuẫn của cô nằm ở đâu.
Ăn ngay nói thật, nếu như cô ấy là Thi Hảo, dám chắc bây giờ cô ấy cũng rơi vào trạng thái mê mang.
Trầm ngâm một lát, Ôn Khởi thở dài: “Không phải cậu mâu thuẫn.”
Thi Hảo nhìn cô ấy.
Ôn Khởi: “Cậu là đang cảm thấy có lỗi với ông nội Lương, đạo đức quá nặng, cũng không đủ ích kỷ.”
Cánh môi Thi Hảo khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng nói: “Đã ích kỷ một lần rồi.”
Ôn Khởi bất đắc dĩ: “Cậu có từng nghĩ sẽ thử cố gắng dành lấy không?”
Thi Hảo trầm mặc.
Cô đương nhiên có nghĩ tới. Thế nhưng, chung quy cô vẫn không có dũng khí mặt dày mở miệng với Lương Hanh. Bởi vì cô cũng không dám chắc nếu cô và Lương Tây Kinh kiên trì đi tiếp sẽ có tương lai tốt đẹp hay không.
Nói cho cùng, là Thi Hảo không có tự tin với bản thân.
Hai người đang nói chuyện, Thi Hảo nghe thấy động tĩnh phát ra cách đó không xa.
Như nhận ra được, cô ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.
Lương Tây Kinh đến rồi.
Anh vừa xuất hiện đã bị người chặn lại.
Thi Hảo nhìn từ xa, còn chưa kịp làm ra phản ứng, Lương Tây Kinh có cảm ứng nhìn về phía cô.
Sau đó, anh nói gì đó với người đang chắn trước mặt anh, chỉ chỉ về phía Thi Hảo, nhấc chân đi về phía cô.
“…”
“Tớ rút lui trước.” Ôn Khởi rất biết điều: “Hai người các cậu tâm sự đi.”
Thi Hảo gật đầu: “Ừ.”
Gió vùng ngoại ô thổi qua, Thi Hảo ngửi được hơi thở mát lạnh của người đứng bên cạnh cô.
Cô hơi ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Lương Tây Kinh, cánh môi mấp máy: “Sao anh còn trễ hơn cả em?”
Nghe thế, Lương Tây Kinh cười khẽ: “Chuyến bay hơi trễ.”
Thi Hảo ồ một tiếng: “Tài xế nói anh đi tàu cao tốc về mà.”
“…”
Hỏi xong, Thi Hảo kịp phản ứng —— Có thể vì chuyến bay trễ nên Lương Tây Kinh mới đổi sang tàu cao tốc quay về Giang Thành.
Mà nguyên nhân anh đổi sang tàu cao tốc cô cũng mơ hồ đoán ra được.
Cũng giống như dự đoán của Thi Hảo, Lương Tây Kinh thật đúng là bởi vì cô đồng ý qua đây nên anh mới bảo Dương Cao Phi đổi thành tàu cao tốc.
Buổi trưa chuyên cơ hạ cánh xuống Bắc Kinh, Lương Tây Kinh ôm tâm tình thử một lần, hỏi cô có muốn tới đây không. Anh cũng không nắm chắc Thi Hảo sẽ đồng ý.
Sau khi nhận được câu trả lời của cô, anh được thông báo rằng chuyến bay sẽ bị hoãn.
Lương Tây Kinh không muốn để cô đợi quá lâu, bèn bảo Dương Cao Phi trả vé, đổi sang tàu cao tốc quay về.
Im lặng chốc lát.
Thi Hảo rời mắt khỏi người anh, mấy giây sau, cô lại dời về lại: “…Em nghe nói anh bị thương?”
Lương Tây Kinh nhíu mày, ngữ khí đột nhiên lạnh lùng: “Ai nói cho em biết?”
Thi Hảo nhìn thẳng vào anh, không nói lời nào.
Lương Tây Kinh thoáng sửng sốt, rũ mắt thở dài: “Vết thương nhỏ, đã không sao rồi, em đừng lo lắng.”
Sở dĩ anh không cho người khác nói cho cô biết là vì sợ cô sẽ lo lắng.
“Em không lo lắng.” Thi Hảo mạnh miệng nói: “Em chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Lương Tây Kinh nhịn cười: “…Được.”
Hai người lại yên lặng, lắng nghe tiếng gió gào thét bên tai.
Sau một lúc lâu, Thi Hảo nghe thấy Lương Tây Kinh gọi mình: “Thi Hảo.”
Thi Hảo nghiêng đầu: “Anh muốn nói gì?”
Lương Tây Kinh cụp mi, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng vào cô: “Còn thích hoa không?”
“…” Nhắc tới hoa, Thi Hảo ngẩng đầu nhìn anh, chậm rãi gật đầu: “Anh biết mà, em rất thích hoa, nhưng…”
Lời sau đó cô còn chưa nói ra khỏi miệng, Lương Tây Kinh đã có dự đoán.
Anh ngăn không cho cô nói tiếp, ngắt lời rồi hỏi: “Anh hỏi em một câu.”
Trái tim Thi Hảo bỗng đập hẫng một nhịp, hô hấp hơi trì trệ, có thể đoán được anh muốn hỏi gì: “Anh nói đi.”
Lương Tây Kinh nhìn xoáy vào cô, thấp giọng hỏi: “Anh vẫn rất muốn biết, giả thiết không phải ông cụ bảo em từ chức và rời khỏi anh, em sẽ đồng ý chứ?”
Anh muốn một câu trả lời cho câu hỏi này.
Thi Hảo ngẩn ra, chống lại ánh mắt của anh, không thể nói ra lời trái lương tâm: “…Sẽ không.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...