Chương 43: Tặng hoa
Vốn dĩ Thi Hảo muốn từ chối Lương Tây Kinh, nhưng vừa đối diện với đôi mắt kia của anh, cô lại không thốt nên lời.
Im lặng vài giây, Thi Hảo hỏi: “Anh muốn ăn gì?”
Lương Tây Kinh: “Gì cũng được.”
“…”
Thi Hảo nghẹn lời, đang muốn nói chuyện với anh, Lương Tây Kinh lại nói: “Em quyết định đi.”
Cô chọn gì anh cũng ăn được.
Nghe nói như thế, Thi Hảo nhịn không được châm chọc anh: “Em chọn đồ ăn Nhật anh cũng ăn?”
Lương Tây Kinh nghiêng đầu, ánh mắt chăm chú nhìn cô: “Em muốn ăn à?”
Tầm mắt hai người chạm nhau, như là đang phân cao thấp.
Một lát sau, vẫn là Thi Hảo thua cuộc trước, dời ánh mắt đi: “Em ăn cơm rồi.” Cô nhấn mạnh: “Tối nay em còn có việc, ra ngoài cổng tiểu khu tùy tiện ăn gì đó được không?”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng: “Tối nay có hẹn à?”
Thi Hảo: “…Ừm.”
Lát nữa cô phải đi đón Ôn Khởi, xem như có hẹn đi.
Nghe vậy, Lương Tây Kinh rơi vào trầm mặc.
Anh không nói lời nào, Thi Hảo cũng không biết nói gì cho phải.
Hai người im lặng đi tới một quán ăn nhỏ đã cùng tới đó một lần, mùi vị cũng không tệ lắm.
Qua giờ cơm, trong tiệm đã không còn mấy người.
Thi Hảo đi vào trước, tìm một vị trí ngồi xuống: “Anh gọi đi, em không đói bụng.”
Lương Tây Kinh liếc nhìn cô: “Không cần gì cả sao?”
Nghĩ đến thói quen ăn uống giống nhau của họ, Thi Hảo quay đầu nhìn thực đơn treo trên tường: “Em uống chút canh đi.”
Lương Tây Kinh báo cho ông chủ.
Thi Hảo vô thức rút khăn giấy ở bên cạnh chuẩn bị lau bàn giúp Lương Tây Kinh. Ăn ở mấy quán ăn nhỏ này, anh hơi mắc chứng sạch sẽ.
Lau được một nửa, Thi Hảo mới chú ý tới ánh mắt Lương Tây Kinh.
Lúc này cô mới kịp phản ứng, để khăn giấy lại tại chỗ, vẻ mặt hơi cứng nhắc: “Anh tự lau đi.”
Bây giờ cô đã không còn là thư ký của Lương Tây Kinh, không cần làm những chuyện này.
Lương Tây Kinh không phản bác lời của cô.
Anh yên lặng tiếp nhận, không chỉ lau sạch bên phía mình mà thậm chí còn lau cho Thi Hảo.
“…”
Không lâu sau, ông chủ bưng đồ hai người gọi lên bàn.
Thi Hảo gọi một chén canh, Lương Tây Kinh cũng chỉ gọi một chén cháo thịt nạc, anh cũng không có khẩu vị gì.
Hai người ngồi ở quán ăn nhỏ hẹp đơn sơ, ánh đèn màu cam ấm áp bao trùm khiến khuôn mặt hai người nhu hòa đi không ít.
Ánh đèn kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, khiến cả hai tạm thời bỏ qua sợi dây đang vắt ngang giữa hai người kia.
Ăn được vài miếng, Lương Tây Kinh mở miệng tìm đề tài trước: “Tìm việc thế nào rồi?”
Thi Hảo nghe anh hỏi cũng không bất ngờ, thấp giọng nói: “Không tốt lắm.”
Lương Tây Kinh nhìn dáng vẻ cúi thấp mặt của cô, trong lòng thoáng xao động.
Anh uống một ngụm nước, lại mở miệng: “Đổi nghề tìm việc lúc ban đầu sẽ gặp chút khó khăn, không nên gấp gáp, cứ chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
Thi Hảo: “Em biết.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, hỏi cô: “Gửi sơ yếu lý lịch cho những công ty nào?”
Thi Hảo cảnh giác: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
Lương Tây Kinh nhướng mày: “Không tiện nói à?”
“…” Thi Hảo ngước mắt, nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt đen nhánh của anh, cô khẽ mấp máy khóe môi: “Mấy công ty khá nổi tiếng.”
Lương Tây Kinh hiểu rõ: “Những công ty này phần lớn đều có bệnh chung là chọn nhân viên có kinh nghiệm làm việc, mô hình hoạt động của bọn họ hẳn cũng không phải thứ em thích.”
Anh dừng lại chốc lát, đưa ra lời khuyên: “Em có thể thử công ty Tân Duệ, bọn họ rất hoan nghênh người mới gia nhập.”
Thi Hảo đương nhiên đã cân nhắc đến công ty Lương Tây Kinh vừa nói.
Trước khi anh nói với cô, cô đã gửi sơ yếu lý lịch tới hai công ty mới thành lập cách đây hai năm, trong đó có một công ty hẹn thứ Hai tuần sau đi phỏng vấn.
Nghe Lương Tây Kinh nói xong, Thi Hảo gật đầu: “Em biết rồi.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, Lương Tây Kinh không nói thêm gì nữa. Có vài lời nên đến điểm thì dừng sẽ tốt hơn. Thi Hảo là người thông minh, cũng biết cách thích nghi, cô sẽ không giam mình trong một phạm vi nhất định mà không bước ra ngoài.
Ăn xong, hai người rời khỏi quán ăn nhỏ.
Họ đi vòng theo con đường cũ về đến cổng tiểu khu của Thi Hảo. Thi Hảo hít một hơi thật sâu, phá vỡ bầu không khí vi diệu giữa hai người: “…Em đến nhà rồi.”
Lương Tây Kinh rũ mắt, lẳng lặng nhìn cô, bỏ lại một câu: “Bảo vệ tốt bản thân, ra ngoài chơi thì hạn chế uống bia rượu.”
“?”
Thi Hảo bỗng chốc bối rối, ngước mắt nhìn thẳng vào mắt anh, lúc này mới kịp phản ứng anh có ý gì.
Trước khi đi ăn cơm cô nói tối nay cô có hẹn, Lương Tây Kinh sẽ không cho rằng…cô muốn hẹn với người khác chứ?
“Em…” Thi Hảo vô thức muốn giải thích, lời vừa đến bên miệng, cô lại cảm thấy với trạng thái quan hệ của hai người trước mắt, hình như cô cũng không cần phải giải thích với Lương Tây Kinh.
Đang do dự, chuông di động của Thi Hảo vang lên: “Em nghe điện thoại đã.”
Lương Tây Kinh đút hai tay vào túi, dời mắt khỏi người cô: “Đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Trong lúc Thi Hảo thất thần, Lương Tây Kinh đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng anh đi xa, Thi Hảo chậm rãi chớp mắt, nhận điện thoại của Ôn Khởi: “Alo.”
Giọng nói của Ôn Khởi truyền đến: “Sao mãi mới nhận điện thoại vậy? Vừa rồi cậu bận gì à?”
Thi Hảo nhìn Lương Tây Kinh lái xe rời đi, mím môi nói: “Ừ, cậu tới đâu rồi?”
Ôn Khởi: “Vừa ra khỏi tàu điện ngầm.”
Thi Hảo trả lời: “Vậy tớ tới đón cậu.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Thi Hảo ngước mắt nhìn con đường đã sớm không còn bóng người và chiếc xe quen thuộc, cô dụi mắt, nhấc chân đi về phía cửa tàu điện ngầm.
–
Sau khi gặp Lương Tây Kinh, thứ Hai tuần sau Thi Hảo đến một công ty phỏng vấn.
Cũng không biết là may mắn hay do công ty mới thật sự thích máu mới gia nhập, Thi Hảo đã được nhận vào bộ phận lập kế hoạch mà cô muốn thử sức.
Từ khi thực tập đến nay, Thi Hảo đã từng làm thị trường, từng làm trợ lý và thư ký, duy chỉ chưa từng làm kế hoạch .
Nhưng từ lúc học đại học thật ra cô đã từng hợp tác với bạn học làm dự án công ích. Mấy phương án kế hoạch đó đặt ở thời điểm hiện tại kỳ thật đã lỗi thời. Nhưng khi phỏng vấn, vị giám đốc kia cũng rất thích suy nghĩ của cô lúc đó.
Thuận lợi thông qua phỏng vấn, nghỉ ngơi hồi phục vài ngày, Thi Hảo toàn tâm toàn ý vùi đầu vào công việc mới.
Gặp lại Lương Tây Kinh đã là hai tháng sau.
Sau khi đến công ty mới làm việc, tuân theo suy nghĩ mình là người mới, Thi Hảo vô cùng nhiệt tình trong công việc. Thời gian hai tháng cô đã xem qua vô số , học được rất nhiều kiến thức liên quan.
Vì vậy, Thi Hảo bận đến tối mặt tối mày.
Ngay cả cuối tuần cô cũng thường xuyên bảo Ôn Khởi đến thư viện với cô, đi làm các loại điều tra nghiên cứu.
Bận rộn có thể làm cho người ta quên đi rất nhiều chuyện phiền lòng, ít nhất là Thi Hảo cảm thấy như vậy.
Ngày hôm đó, Thi Hảo vừa tới vị trí làm việc ngồi xuống thì giám đốc Bối Diệp Đồng gọi cô đến văn phòng.
Ban đầu cô còn rất khó hiểu.
Cho đến khi Bối Diệp Đồng hỏi cô: “Lúc cô còn làm thư ký cho tổng giám đốc Lương, đối với xu hướng thương hiệu của tập đoàn Lương thị cô hiểu rõ bao nhiêu?”
Thi Hảo hiểu ra: “Công ty muốn cạnh tranh với khách hàng của tập đoàn Lương thị?”
Bối Diệp Đồng tặng cho cô một ánh mắt khen ngợi, nói: “Trước đây tập đoàn Lương thị luôn lựa chọn hợp tác với công ty , năm nay bọn họ đầu tư khá lớn vào phương diện khoa học kỹ thuật, lựa chọn tuyên truyền , cũng có xu hướng công khai đấu thầu hợp tác.”
Mà công ty ‘Vô Danh’ của họ vừa vặn nhận được thư mời đấu thầu của tập đoàn Lương thị.
Nói đến đây, Bối Diệp Đồng nhìn Thi Hảo: “Chúng tôi muốn thử xem sao.”
Nếu có thể giành được của tập đoàn Lương thị, đó sẽ là cách thức quảng bá tốt nhất đối với công ty của Thi Hảo.
Tuy nhiên, khi nói đến việc lựa chọn công ty , tập đoàn Lương thị không nhất thiết nghiêng về những công ty có ý tưởng độc đáo mới mẻ.
Khi Thi Hảo còn làm việc ở tập đoàn Lương thị, mảng tuyên truyền của tập đoàn luôn được một người chú của Lương Tây Kinh phụ trách.
Vị giám đốc kia tư tưởng khá bảo thủ, hợp tác cũng chỉ lựa chọn công ty đã từng hợp tác. Năm nay vì sao lại đấu thầu với bên ngoài, cô cũng không rõ nguyên nhân lắm. Nhưng nếu đã công khai, tất nhiên là có nguyên nhân nhất định.
Nghĩ vậy, Thi Hảo hỏi: “Chị Đồng, chị muốn tôi phụ trách chuyện này?”
Bối Diệp Đồng cười cười, cũng không miễn cưỡng cô: “Xem ý của cô nữa. Thông thường mà nói, cô khá hiểu bọn họ, giao cho tổ của các cô làm có lẽ sẽ đánh trúng vào sở thích của bọn họ hơn, nhưng cô không có ý tưởng thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng.”
Sợ Thi Hảo sẽ có áp lực, Bối Diệp Đồng trấn an: “Cô nghĩ kỹ rồi trả lời tôi, ‘Vô Danh’ của chúng tôi luôn tôn trọng lựa chọn của nhân viên.”
Thi Hảo khẽ gật đầu, thản nhiên cười: “Tôi biết, tôi sẽ cân nhắc rồi cho chị câu trả lời trước khi tan làm nhé?”
Đến công ty mới hai tháng nhưng Thi Hảo đã biết đồng nghiệp và lãnh đạo của mình là người như thế nào.
Ở đây bất luận là thanh niên hay lão làng thì đều có cá tính riêng của mình.
Đồng thời, bọn họ cũng giống như lời Bối Diệp Đồng nói, luôn luôn tôn trọng lựa chọn của nhân viên, sẽ không phải kiểu người bằng mặt không bằng lòng, về điểm này Thi Hảo rất thích.
Từ phòng làm việc của Bối Diệp Đồng đi ra ngoài, Thi Hảo nhìn chằm chằm máy tính đến ngẩn người.
Sâu trong nội tâm, Thi Hảo biết mình không nên tiếp nhận nhiệm vụ công tác này, cô và Lương Tây Kinh đã chia tay, không thể dây dưa không rõ nữa.
Cô sợ mình sẽ không kiềm chế được.
Hai tháng vừa qua cô vất vả dùng sự bận rộn để khiến tâm tình của mình bình tĩnh lại.
Nhưng nghĩ lại, Thi Hảo cảm thấy mình càng trốn tránh lại càng giống như chưa thoát ra được.
Mà quan trọng hơn là, nếu như cô có thể làm kế hoạch của tập đoàn Lương thị, hơn nữa còn khiến cho bên phía Lương Tây Kinh hài lòng, con đường công việc tương lai của cô sẽ tốt hơn so với hiện tại.
Rối rắm thật lâu, Thi Hảo vẫn không tìm ra kết quả.
Cuối cùng, cô chỉ có thể nhờ Ôn Khởi đưa ra lời khuyên.
Xem xong tin nhắn cô gửi tới, Ôn Khởi nói thẳng: [Cậu bị ngốc à? Đương nhiên là nhận! Chưa kể cậu có lấy được cơ hội này hay không, cậu đi làm đề án đấu thầu cũng được xem là một loại thử nghiệm đột phá. Có thể thuận lợi lấy được thì tất nhiên rất tốt, không lấy được thì coi như rèn luyện.]
Ôn Khởi: [Cậu sợ chạm mặt Lương Tây Kinh?]
Thi Hảo: [Cũng không phải sợ.]
Cô chỉ sợ sự xuất hiện của anh sẽ làm cho cô lần nữa sinh ra ý nghĩ không nên có.
Ôn Khởi: [Lúc trước anh ấy có tham gia vòng đấu thầu đề án không?]
Thi Hảo: […Không.]
Cô hiểu rõ nhất, Lương Tây Kinh cơ bản không quản lý nghiệp vụ . Tập đoàn Lương thị không cần tuyên truyền, sở dĩ hiện tại dùng đến cũng là bởi vì liên quan đến sản phẩm ngành khoa học kỹ thuật.
Ôn Khởi: [Vậy thì có gì đâu phải lo! Cậu nhận rồi cũng chưa chắc sẽ chạm mặt anh ấy.]
Thi Hảo: [Cậu vừa giống như đang an ủi tớ, vừa giống như đang đâm dao vào tim tớ.]
Ôn Khởi: [..Vậy cậu có muốn làm không?]
Thi Hảo: [Muốn!]
Được Ôn Khởi nói như vậy, Thi Hảo đã sáng tỏ. Bất luận có gặp lại Lương Tây Kinh hay không, đề án này cô vẫn muốn làm, có thể lấy được thì càng tốt, không lấy được coi như rèn luyện.
Chưa tan ca, Thi Hảo đã trả lời Bối Diệp Đồng, cô đồng ý làm đề án này.
Mấy ngày sau, Thi Hảo và các đồng nghiệp tiến hành nghiên cứu gói thầu do tập đoàn Lương thị phát hành và nhu cầu của bọn họ.
Chuẩn bị mọi thứ xong, Thi Hảo làm một đệ trình kiểm tra cuối cùng.
Sau khi đệ trình, có thể vượt qua bản thảo của các công ty khác cùng tham gia hay không, Thi Hảo cũng không chắc chắn.
Ôm tâm tình thấp thỏm qua vài ngày, công ty Vô Danh nhận được hồi âm — trải qua tầng tầng sàng lọc, Vô Danh tiến vào giai đoạn công khai so sánh bản thảo và so sánh giá.
“Thi Hảo.” Vừa nhận được tin tức, Bối Diệp Đồng hỏi ý kiến Thi Hảo: “Cô muốn đến tập đoàn Lương thị không?”
Mặc dù cô ấy không biết tại sao Thi Hảo lại từ chức, nhưng phải trở về tham gia hội nghị đấu thầu thì cô ấy vẫn muốn hỏi ý kiến Thi Hảo trước.
Thi Hảo ngẩn ra, không ngờ cô ấy lại suy nghĩ chu đáo như vậy.
Cô thản nhiên nhìn Bối Diệp Đồng, khẽ nói: “Tôi không sao, đều nghe theo sự sắp xếp của chị.”
Bối Diệp Đồng: “Được, kế hoạch lần này cơ bản đều là ý tưởng của cô, tôi sẽ sắp xếp cho cô làm người thuyết trình chính.”
Thi Hảo nói được.
–
Mấy ngày sau, Thi Hảo cùng Bối Diệp Đồng và một đồng nghiệp khác xuất phát đến tập đoàn Lương thị.
Một thời gian không tới, Thi Hảo bỗng cảm thấy xa lạ với tòa nhà này.
Thấy cô xuất hiện, đồng nghiệp lễ tân kinh ngạc nói: “Thư ký Thi.”
Nghe thấy xưng hô quen thuộc này, Thi Hảo bỗng nhiên hơi cảm khái. Cô cong môi cười cười, nhìn về phía vị đồng nghiệp kia: “Đã lâu không gặp.”
Lễ tân nhìn cô: “Cô đây là?”
Thi Hảo ra hiệu: “Chúng tôi là công ty Vô Danh, tới đây so sánh bản thảo đề án sản phẩm mới.”
Lễ tân hiểu ra: “Thư ký Thi, mọi người ký vào đây đi, tôi bảo đồng nghiệp dẫn mọi người đến phòng họp.”
Thi Hảo cười khẽ: “Được, cám ơn.”
Ký tên xong, mấy người Thi Hảo tiến vào thang máy.
Đến phòng họp, nhân viên dẫn họ lên sắp xếp chỗ ngồi cho họ trước, sau đó rời đi.
Người đi rồi, Bối Diệp Đồng mới lên tiếng: “Thi Hảo.”
Thi Hảo đang nhớ lại nội dung đề án, bất ngờ bị gọi, cô ngẩn ngơ: “Chị Đồng.”
Bối Diệp Đồng buồn cười nhìn cô: “Không có gì, tôi chỉ là phát hiện, Vô Danh của chúng ta nhặt được bảo vật rồi.”
Thi Hảo cũng buồn cười theo: “Chị Đồng, câu này chị chờ chúng ta lấy được dự án rồi hãy nói thì tốt hơn, nếu không tôi sẽ bị áp lực.”
Bối Diệp Đồng liếc cô một cái: “Cô phải có lòng tin với bản thân, kế hoạch của cô rất có ý tưởng, tôi tin các đồng nghiệp cũ của cô xem qua đều sẽ thích.”
Thi Hảo nghe xong, nhìn cô ấy chớp chớp mắt: “Hy vọng như thế.”
Dứt lời, Bối Diệp Đồng thuận miệng hỏi: “Tổng giám đốc Lương bình thường có đến tham gia hoạt động so sánh bản thảo này không?”
Thi Hảo sững sờ, vô thức nhìn cô ấy.
Bối Diệp Đồng khoát tay: “Không có ý gì khác, chỉ là chị Đồng của cô làm giám đốc của Vô Danh đã hai năm, nhưng chưa gặp qua một vị sếp tổng nào như tổng giám đốc Lương thôi.”
Thi Hảo bị cô ấy chọc cười, suy nghĩ giây lát rồi nói: “…Trước kia anh ấy không tham gia.”
Hôm nay có đến hay không, Thi Hảo không chắc chắn.
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu, Thi Hảo lập tức dập tắt.
Cô nghĩ như vậy liệu có ảo tưởng quá không, trước kia Lương Tây Kinh không đến, hôm nay đương nhiên cũng sẽ không đến. Cô không thể bởi vì mình ở đây mà tự cảm thấy Lương Tây Kinh sẽ đến được.
Cùng lúc đó, Lương Tây Kinh mới từ một phòng họp khác đi ra, trở lại văn phòng ngồi xuống.
Không lâu sau, Dương Cao Phi ôm một xấp văn kiện cần ký tên đưa cho anh làm báo cáo.
Ký xong, Lương Tây Kinh liếc nhìn người còn đứng bên cạnh: “Còn có việc gì à?”
Dương Cao Phi không dám phỏng đoán suy nghĩ trong lòng anh, nhưng nếu không nói ra tin tức này, anh ta lo sẽ khó giữ được công việc. Rối rắm vài giây, anh ta thẳng thắn thông báo: “Tổng giám đốc Lương, nửa tiếng nữa sẽ là phần trình bày bản thảo đề án sản phẩm khoa học kỹ thuật.”
Vẻ mặt Lương Tây Kinh vẫn hờ hững: “Người phụ trách không có ở đây?”
Anh không hiểu ám chỉ của Dương Cao Phi.
Dương Cao Phi nghẹn ngào, thấp giọng nói: “Trong ba công ty cuối cùng tiến vào vòng so sánh bản thảo và giá cả có công ty Vô Danh.” Anh ta hơi dừng lại, chủ động nói: “Là công ty mới của thư ký Thi.”
“…”
Lương Tây Kinh ngước mắt, ánh mắt xoáy thẳng vào người Dương Cao Phi.
Yên tĩnh một lát, anh mở miệng hỏi: “Cô ấy tới rồi?”
Lương Tây Kinh biết công ty mới của Thi Hảo là công ty nào, cũng biết năm nay tập đoàn đang công khai đấu thầu .
Đồng thời, anh cũng biết công ty của Thi Hảo đã thông qua tầng tầng sàng lọc tiến vào giai đoạn lựa chọn cuối cùng.
Chỉ là sau khi mọi thứ quyết định xong anh mới biết được những tin tức này.
Loại chuyện nhỏ này, bình thường không cần anh đưa ra quyết định cuối cùng.
Sở dĩ anh biết là do bình thường Dương Cao Phi sẽ nói thầm với anh một hai câu.
Dương Cao Phi vâng một tiếng: “Nghe các đồng nghiệp nói, hình như thư ký Thi là người thuyết trình chính lần này.”
Lương Tây Kinh ngước mắt lên, không tính là bất ngờ.
Dương Cao Phi quan sát vẻ mặt của anh, cẩn thận nói: “Anh muốn đi xem không?”
Dứt lời, Lương Tây Kinh đứng dậy: “Ở tầng nào?”
“…”
Tầng 23.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Lương Tây Kinh, không ít đồng nghiệp bị rơi vào trong trạng thái mơ hồ: “Tổng giám đốc Lương, sao anh lại xuống đây?”
Lương Tây Kinh nhìn vị quản lý kia, thản nhiên hỏi: “So sánh bản thảo bắt đầu rồi à?”
Quản lý không ngừng lắc đầu: “Ba công ty vừa mới đến đông đủ, còn năm phút nữa mới bắt đầu.”
Anh ta đoán ý của Lương Tây Kinh: “Tổng giám đốc Lương, anh muốn tham dự sao?”
Lương Tây Kinh nhấc chân đi vào trong, lúc tới gần cửa phòng họp, anh đột nhiên dừng lại.
Mượn tấm kính trong suốt, anh nhìn thấy Thi Hảo ngồi nghiêng phía đối diện, cô hẳn là đang học thuộc lòng nội dung bản thảo, cánh môi khẽ đóng mở, chuyên chú nghiền ngẫm.
Hai tháng không gặp, cô dường như đã gầy đi không ít.
“Tổng giám đốc Lương?” Trên trán quản lý bắt đầu đổ mồ hôi, không biết vì sao anh dừng lại.
Lực chú ý của Lương Tây Kinh bị kéo về, cách tấm kính trong suốt nhìn khuôn mặt anh ngày nhớ đêm mong hồi lâu, sau đó xoay người rời đi: “Không có gì, tôi xuống xem một chút thôi.”
Quản lý: “Hả?”
Lương Tây Kinh ném cho Dương Cao Phi một ánh mắt.
Dương Cao Phi ngầm hiểu, nói: “Tổng giám đốc Lương chỉ ghé qua xem thử thôi, quản lý Lưu cứ chủ trì buổi so sánh bản thảo đi.” Anh ta ngẫm nghĩ, lại nhắc nhở: “Cần bảo đảm công bằng tuyệt đối.”
Có một công ty tham gia đấu thầu là họ hàng của quản lý Lưu.
Nghe nói như thế, sau lưng quản lý Lưu đổ mồ hôi lạnh: “Tổng giám đốc Lương, tôi hiểu rồi.”
Rời khỏi tầng hai mươi ba, để cho nhân viên tin phục, Lương Tây Kinh còn giả vờ đi dạo mấy tầng dưới lầu.
Đối với hành động bất thình lình này của anh, nhân viên nội bộ tập đoàn thấp thỏm không yên, e sợ bị anh “thị sát công việc” phát hiện vấn đề gì đó không tốt.
Cũng may là không có.
Lương Tây Kinh thật đúng là chỉ vội nhìn thoáng qua rồi đi ngay.
Trở lại văn phòng, Lương Tây Kinh bảo Dương Cao Phi pha một tách cà phê.
Dương Cao Phi liếc nhìn thời gian, muốn khuyên anh buổi chiều uống cà phê không tốt, lời đến bên miệng lại nuốt xuống.
Anh ta nói cũng vô dụng.
Cửa văn phòng mở rồi lại đóng.
Lương Tây Kinh cụp mắt nhìn văn kiện bày ra trên bàn, một chữ cũng xem không vào.
Gương mặt của Thi Hảo không ngừng hiện lên trong đầu anh — vừa rồi sở dĩ anh rời đi là vì không muốn làm cô phân tán lực chú ý, khiến cho cô căng thẳng vì sự xuất hiện của mình.
Lương Tây Kinh biết năng lực Thi Hảo ở đâu, cũng rất hiểu cô.
Anh không can thiệp vào công việc mới của cô, cũng không dám chắc mình còn sức ảnh hưởng nhất định đối với cô. Nhưng anh biết, anh vào trong cô sẽ có áp lực.
–
Bên kia, khi Lương Tây Kinh xoay người rời đi, Thi Hảo giống như có phát hiện, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Có điều vị trí cô ngồi không nhìn thấy toàn bộ bên ngoài phòng họp.
Bên ngoài vẫn là đồng nghiệp cũ lui tới, ngoài ra không có gì khác.
Thi Hảo ngẩn ngơ, tiếp tục công việc chưa làm xong.
Vòng công khai đề án chính thức bắt đầu, trong phòng họp tiến hành so sánh bản thảo và giá cả với đầy sự căng thẳng.
Thi Hảo vẫn giữ được bình tĩnh.
Cô có lòng tin với kế hoạch của mình, tuy rằng cô biết ở phương diện này đa số đều là nội bộ, nhưng càng như vậy thì cô lại càng bình tĩnh.
Kết quả như thế nào không phải là quan trọng nhất, quan trọng là cô phải làm tốt chuyện này.
Công khai so sánh bản thảo kết thúc, kết quả sẽ thông báo vào ngày hôm sau.
Thi Hảo cùng các đồng nghiệp rời khỏi phòng họp, chuẩn bị rời đi.
Thang máy đến lầu một, Thi Hảo và các đồng nghiệp nhấc chân đi ra, vừa ngẩng đầu cô đã nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đưa lưng về phía cô đứng cách đó không xa.
Cô vô thức dừng bước, Lương Tây Kinh có cảm ứng, quay đầu nhìn về phía cô.
Xa xa nhìn nhau vài giây.
Thi Hảo còn chưa kịp làm ra phản ứng, Bối Diệp Đồng và một đồng nghiệp khác bên cạnh đã kích động nói: “Thi Hảo, đây là sếp cũ của cô đúng không?”
“…Ừm.” Thi Hảo hoàn hồn, gọi: “Tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh khẽ gật đầu, tầm mắt đảo qua ba người họ: “Vòng so sánh bản thảo kết thúc rồi à?”
Thi Hảo tiếp tục: “Vâng.”
Lương Tây Kinh gật đầu, cười khẽ: “Chúc cô may mắn.”
Thi Hảo ngẩn ra, ngước mắt đối diện với đôi mắt đen nhánh của anh.
Không đợi cô nói gì, Lương Tây Kinh đã nhàn nhạt nói tiếp: “Đừng quá áp lực, tôi đã xem qua kế hoạch của các cô, ý tưởng rất đặc biệt.”
Cánh môi Thi Hảo khẽ nhúc nhích: “Cảm ơn tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh dời mắt: “Cố lên.”
Thi Hảo cong môi: “…Tôi biết rồi.” Cô chỉ chỉ sang bên cạnh, trái tim căng thẳng như dây đàn: “Vậy chúng tôi đi trước đây.”
Lương Tây Kinh nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô: “Đi đi.”
Sau khi cùng các đồng nghiệp ngồi lên xe, thần kinh căng thẳng của Thi Hảo mới cảm thấy thả lỏng đôi chút.
Cô thở nhẹ một hơi, bất ngờ đối diện với ánh mắt Bối Diệp Đồng đang nhìn sang.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Giây lát sau, Bối Diệp Đồng dời mắt sang chỗ khác, khen cô: “Hôm nay làm rất tốt.”
Thi Hảo thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn chị Đồng.”
Bối Diệp Đồng còn muốn nói gì đó, một đồng nghiệp bằng tuổi Thi Hảo nhịn không được cảm thán: “Trời ạ Thi Hảo, sếp cũ của cô đẹp trai quá! Trước đây tôi chỉ thấy anh ấy trên TV, không ngờ ở ngoài anh ấy còn đẹp trai hơn cả trên TV.”
Nói đến đây, cô ấy tò mò: “Sếp cũ đẹp trai như vậy, sao cô nỡ từ chức?”
“…”
Thi Hảo há miệng, không biết nên trả lời thế nào.
Bối Diệp Đồng nhìn dáng vẻ quẫn bách của cô, nói: “Đẹp trai thì có ích lợi gì, cô không cảm thấy khí chất của tổng giám đốc Lương quá mạnh sao?”
“…Có.” Đồng nghiệp nói.
Bối Diệp Đồng ừ một tiếng, khoe khoang: “Không phải sếp nào cũng bình dị gần gũi như chị Đồng đây, đúng không Thi Hảo?”
Thi Hảo mỉm cười: “Đúng vậy.”
Cô mím môi, nhẹ giọng nói: “Làm việc ở tập đoàn Lương thị khá áp lực, cho nên tôi đã từ chức.”
Đề tài nói đến đây, đồng nghiệp cũng không hỏi nhiều nữa.
Thi Hảo quay sang nhìn Bối Diệp Đồng, nhẹ giọng nói: “Chị Đồng, cám ơn.”
Bối Diệp Đồng nhìn cô, thấp giọng đáp: “Tôi không muốn mất đi một nhân viên mới mà còn có năng lực làm việc.”
Thi Hảo hiểu ý nở nụ cười, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng thả về chỗ cũ.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Tòa nhà tập đoàn Lương thị đứng sừng sững kia dần dần biến mất trong tầm mắt.
Thi Hảo lẳng lặng nhìn, cho đến khi điện thoại di động rung lên.
Cô cúi đầu nhìn, là tin nhắn Dương Văn Tuấn gửi tới.
Sau lần đi tìm việc chạm mặt nhau, anh ấy thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho Thi Hảo, không tính là thường xuyên, nhưng cũng làm cho Thi Hảo rất khó từ chối.
Đối với người từng vươn tay giúp đỡ mình, cô rất khó nói ra lời từ chối.
Ôn Khởi từng nhận xét cô quá mức mềm lòng, quá mức hoài niệm, điều này thật sự không tốt.
Đương nhiên Thi Hảo cũng biết, nhưng việc ‘đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi’ đối với cô là một chuyện đáng cảm kích cả đời.
Dương Văn Tuấn hẹn cô buổi tối đi ăn cơm.
Thi Hảo suy nghĩ vài giây, trả lời: [Buổi tối chắc tôi phải tăng ca.]
Dương Văn Tuấn: [Không sao, tôi cũng còn công việc chưa hoàn thành, vậy lúc nào em tăng ca xong nói với tôi nhé?]
Thi Hảo hơi khó xử, muốn hỏi anh ấy có phải có chuyện gì muốn nói với mình không, lại cảm thấy người ta không đề cập mà mình chủ động nhắc đến thì cũng không hay lắm.
Cô không phải đồ ngốc.
Cô mơ hồ cảm thấy Dương Văn Tuấn có ý tứ khác với mình.
Như thể sợ bị cô từ chối, Dương Văn Tuấn bổ sung: [Có chút chuyện muốn nói với em.]
Thi Hảo cân nhắc giây lát: [Được, buổi tối gặp.]
Dương Văn Tuấn: [Buổi tối gặp.]
Trả lời Dương Văn Tuấn xong, Thi Hảo lập tức nhận được tin nhắn của Tần Yến.
Cô nhìn ngày giờ, rất tò mò hôm nay rốt cuộc là ngày đặc biệt gì mà người nào cũng muốn hẹn cô ăn cơm.
Tần Yến đến Giang Thành, nói là muốn hẹn cô và Ôn Khởi ăn cơm.
Trước đó không lâu, Ôn Khởi làm phỏng vấn Tần Yến, nợ Tần Yến một ân tình.
Nếu Dương Văn Tuấn không hẹn cô trước, Thi Hảo sẽ đồng ý.
Nhưng lúc này, cô không thể.
Không do dự nhiều, Thi Hảo trả lời anh ấy: [Xin lỗi sếp Tần nhé, tối nay tôi có hẹn rồi.]
Tần Yến: […Khéo thế cơ à.]
Thi Hảo: [Vâng, anh ở Giang Thành mấy ngày?]
Tần Yến: [Nhiều ngày lắm, hai ngày nữa chúng ta hẹn lại cũng được.]
Thi Hảo: [Được.]
Thấy tin nhắn của Thi Hảo, Tần Yến ngẩng đầu nhìn về phía người còn đang làm việc: “…Tối nay thư ký Thi có hẹn rồi.”
Thi Hảo vừa rời khỏi tập đoàn là anh ấy tới.
Vì thế, Tần Yến còn có chút hối hận, lẽ ra anh ấy nên đến sớm hơn mười phút, như vậy sẽ xem được trò cười của Lương Tây Kinh.
Nghe Tần Yến nói vậy, Lương Tây Kinh dừng động tác trên tay, nhướng mí mắt nhìn về phía anh ấy, ánh mắt sắc bén.
Tần Yến nhún nhún vai: “Cậu nhìn tôi cũng vô dụng, là thư ký Thư chính miệng nói thế.”
Lương Tây Kinh rời mắt khỏi anh ấy, vẻ mặt thờ ơ.
Tần Yến nhìn anh một lúc, khẽ chậc: “Rốt cuộc cậu tính toán thế nào?”
Lương Tây Kinh: “Tính toán thế nào là sao?”
Tần Yến trợn tròn mắt: “Cậu không có suy nghĩ gì với thư ký Thi thật à?”
“…”
Lương Tây Kinh trầm mặc.
Tần Yến nheo mắt nhìn anh: “Có suy nghĩ thì nhanh chóng hành động đi.”
“Hành động thế nào?” Lương Tây Kinh hỏi.
Tần Yến bối rối, hoài nghi nhìn anh: “…Theo đuổi người ta đó, cậu đừng bảo với tôi là ngay cả theo đuổi thế nào cậu cũng không biết nhé.”
Lương Tây Kinh khẽ nhướng mắt nhìn anh ấy, ý tứ rõ ràng.
Tần Yến nghẹn họng, có hơi muốn mắng người: “Cậu quá kiêu ngạo, phải để thư ký Thi tới trị cậu mới được.”
Lương Tây Kinh không để ý đến lời châm chọc của anh ấy, nhíu mày: “Nói cho rõ ràng, theo đuổi thế nào.”
“…” Tần Yến nghẹn lời hồi lâu, chần chờ nói: “Tặng hoa? Hoặc tặng gì đó hợp sở thích? Bầu bạn?”
Kỳ thật Tần Yến cũng không biết.
Lương Tây Kinh lạnh lùng lườm anh ấy, sâu sắc cảm thấy mấy lời anh ấy nói đều vô dụng.
Anh liếc nhìn đồng hồ, lạnh nhạt nói: “Hỏi cô ấy buổi tối ăn cơm ở đâu.”
Tần Yến: “…?”
Anh ấy khẽ chớp mắt, ánh mắt sáng lên: “Sao, cậu muốn đến phá đám?”
Lương Tây Kinh: “…Tôi không ấu trĩ như thế.”
Tần Yến nhìn dáng vẻ lù lù bất động của anh, châm chọc: “Chẳng thà cậu ấu trĩ một chút.”
Như vậy sẽ khiến cho “thái giám” là anh ấy đỡ phải sốt ruột.
–
Hoàn thành công việc trong tay, Thi Hảo đi đến điểm hẹn với Dương Văn Tuấn.
Nhà hàng Dương Văn Tuấn đặt là nhà hàng Nhật Bản lần trước cô mời anh ấy.
Lúc Thi Hảo đến, Dương Văn Tuấn đã có mặt.
“Xin lỗi, tôi đến muộn rồi.” Thi Hảo áy náy cười cười.
Dương Văn Tuấn đưa thực đơn cho cô: “Là tôi tới sớm.” Anh ấy ra hiệu: “Tôi vừa mới gọi mấy món em thích, em xem có cần thêm gì không.”
Thi Hảo mỉm cười: “Được, cám ơn.”
Môi trường trong nhà hàng Nhật Bản rất tốt, ánh đèn dịu nhẹ, bầu không khí cũng hài hòa.
Trong lúc ăn, thỉnh thoảng Thi Hảo sẽ chạm phải ánh mắt của Dương Văn Tuấn đang nhìn cô.
Bữa cơm này Thi Hảo ăn được không được tự nhiên lắm.
Ăn đã được kha khá, Dương Văn Tuấn nhìn cô: “Ăn xong chưa?”
Thi Hảo gật đầu.
Hai người một trước một sau rời khỏi nhà hàng, nơi này cách nhà Thi Hảo không xa, Dương Văn Tuấn đề nghị: “Có muốn đi bộ về cho tiêu thực không?”
“…Được.” Thi Hảo đồng ý.
Hai người im lặng đi về phía tiểu khu.
Đi được nửa đường còn trùng hợp còn gặp phải người bán hoa.
Dương Văn Tuấn nhìn cô, hỏi: “Tôi nhớ em thích hoa tulip phải không?”
Thi Hảo kịp phản ứng, uyển chuyển từ chối: “Hôm qua tôi mới mua rồi.”
Dương Văn Tuấn nghiêng mắt, nhấn mạnh: “Chỉ là một bó hoa thôi mà.”
Dứt lời, anh ấy vẫn mua cho Thi Hảo.
Thi Hảo hết cách, chỉ có thể nhận lấy: “Cảm ơn anh.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước.
Đến cửa tiểu khu, Thi Hảo mới mở miệng lần nữa: “Đàn anh, tôi tới rồi.”
Dương Văn Tuấn đáp lại một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô: “Thi Hảo, em là người thông minh, hẳn đã đoán được dụng ý tôi hẹn em tối nay.”
“…”
Thi Hảo giật mình, còn chưa kịp mở miệng, Dương Văn Tuấn đã hỏi: “Bây giờ em đang độc thân đúng không?”
“Đúng vậy.” Thi Hảo thành khẩn nhìn về phía anh ấy: “Nhưng tôi đề nghị anh đừng nên nói tiếp.”
Dương Văn Tuấn khựng lại: “Vì sao?”
Thi Hảo hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt anh ấy, ăn ngay nói thật: “Tôi tạm thời không có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới.”
Dương Văn Tuấn: “Nếu tôi nói tôi có thể chờ thì sao?”
“Vậy đừng chờ sẽ tốt hơn.” Thi Hảo không chút nghĩ ngợi đáp lời.
Dương Văn Tuấn nghẹn ngào.
Thi Hảo tự biết mình nói hơi quá đáng, cô ngại ngùng sờ chóp mũi: “Xin lỗi, tôi không có ý đó.”
Dương Văn Tuấn thở dài, không làm khó cô: “Em tiếp tục đi.”
Thi Hảo tổ chức lại ngôn ngữ: “Thật ra tôi cũng không biết nên nói thế nào, nhưng tôi rất chắc chắn là tôi không cảm giác với đàn anh về phương diện đó.”
Dương Văn Tuấn ngẩn ra, tỏ vẻ bội phục sự thẳng thắn thành khẩn của cô.
Anh ấy im lặng giây lát, đột nhiên hỏi: “Em còn thích Lương Tây Kinh?”
Thi Hảo giật mình nhìn anh ấy.
Dương Văn Tuấn nói rõ: “Chuyện này cũng không khó nhận ra.”
Thi Hảo cười chua xót: “Đúng vậy, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện.”
Dương Văn Tuấn không thích dáng vẻ miễn cưỡng cười vui của cô, anh ấy thấp giọng nói: “Hai người chia tay là bởi vì…gia đình của tổng giám đốc Lương?”
“Một nửa.” Thi Hảo trả lời anh ấy.
Dương Văn Tuấn khẽ gật đầu, rất có chừng mực không hỏi thêm gì nữa: “Vậy thôi.”
Anh ấy cũng là một người thẳng thắn: “Xem như hôm nay tôi tỏ tình thất bại rồi.”
Thi Hảo bị anh ấy chọc cười: “Đàn anh, anh rất tốt.”
“Đừng trao giải người tốt cho tôi.” Dương Văn Tuấn nói: “Vậy tôi đi đây.”
Thi Hảo lặp lại: “Cảm ơn anh.”
Nhìn cô như vậy, Dương Văn Tuấn có chút không đành lòng: “Đừng cảm thấy áp lực, chúng ta vẫn là bạn bè.”
Thi Hảo nở nụ cười sáng lạn: “Được.”
Nhìn Dương Văn Tuấn đi xa, Thi Hảo cúi đầu ngắm bó hoa tulip trong tay hồi lâu rồi chuẩn bị về nhà.
Vừa quay đầu, cô đã nhìn thấy Lương Tây Kinh đứng cách đó không xa, trong tay còn mang theo một bó hoa hồng màu hồng nhạt.
Không biết anh đến từ lúc nào, đã nhìn cô và Dương Văn Tuấn bao lâu.
Trái tim bỗng nhiên thắt lại, Thi Hảo đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải.
Bỗng dưng, Lương Tây Kinh nhấc chân đến gần cô.
Anh đứng trước mặt Thi Hảo, quét mắt nhìn bó hoa tulip trong tay cô, vô cùng ghét bỏ nói: “Cậu ta không biết hoa tulip không thể để trong nhà à?”
“?”
Thi Hảo ngẩn người, vô thức hỏi: “Sao anh biết?”
Loại phạm trù thường thức này không nằm trong phạm vi hiểu biết của Lương Tây Kinh. Con người anh thật ra còn vô vị hơn so với mọi người nghĩ.
Lương Tây Kinh giật giật khóe môi, không để ý tới cô.
Thi Hảo mím môi, tự biết câu hỏi của mình có chút ngu ngốc.
Giằng co một lúc lâu, cô không nhịn được hỏi: “Anh đến từ lúc nào?”
Lương Tây Kinh: “Trước khi hai người xuất hiện.”
“…”
Hôm nay xem như dừng lại ở đây.
Thi Hảo bị từng câu nói của anh làm nghẹn lời, không muốn nói thêm gì nữa.
Giống như nhận ra suy nghĩ của Thi Hảo, tầm mắt Lương Tây Kinh rơi vào vành mắt thâm quầng của cô: “Cậu ta không biết gần đây em bề bộn nhiều việc à?”
Thi Hảo không theo theo kịp tốc độ chuyển đề tài của anh, khó hiểu nhìn anh.
Lương Tây Kinh: “Không có mắt nhìn.”
Biết Thi Hảo bận rộn còn hẹn cô ăn cơm.
Nghe hiểu ý tứ anh muốn biểu đạt, Thi Hảo có chút xấu hổ.
Cô vốn định nói cô vừa mới bận xong, hôm nay đã vơi bớt việc. Lời đến bên miệng, Thi Hảo cảm thấy trọng điểm của mình không đúng lắm.
Cô kịp phản ứng, ánh mắt dừng trên đóa hồng trong tay anh: “Anh tới đây làm gì?”
Lương Tây Kinh nhíu mày: “Còn không rõ nữa sao?”
Thi Hảo giả ngu, cố ý phớt lờ trái tim đang đập thình thịch.
Lương Tây Kinh nhét hoa hồng trong tay vào lòng cô, lời ít ý nhiều: “Tặng hoa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...