Gợn Sóng Không Tên



Chương 4: Môi hồng

Nhìn cuộc đối thoại của hai người, Thi Hảo lại ngước mắt nhìn người đàn ông phía sau.

Lương Tây Kinh như phát hiện ra, nhướng mí mắt nhìn lại cô, ánh mắt nom vô cùng đường hoàng thẳng thắn.

Nhưng trên thực tế, Lương Tây Kinh có một đôi mắt cực kỳ đa tình và sâu sắc. Có đôi khi anh không cần bất kỳ hành động dư thừa nào, chỉ cần nhìn chằm chằm người khác cũng có thể khiến họ hiểu lầm.

Thí dụ như giờ phút này, Thi Hảo sinh ra một loại ảo giác anh đang quyến rũ mình.

“…”

Im lặng vài giây, Thi Hảo dời tầm mắt đi, dừng lại ở màn hình tầng thang máy.

Cô cũng không muốn lọt vào bẫy của Lương Tây Kinh.

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ.

Thi Hảo giả vờ không nghe thấy, lúc thang máy đến lầu một, cô quay đầu lễ phép nói, “Tạm biệt tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh: “…”

Cửa thang máy chậm rãi khép lại, Lương Tây Kinh hai tay đút túi, nhìn bóng lưng mảnh khảnh nhanh chóng đi xa, khóe môi nhếch lên.

Bình thường đi làm, phần lớn thời gian ở công ty Lương Tây Kinh đều khá khiêm tốn. Anh hiếm khi xuống xe ở tòa nhà văn phòng, tài xế của anh cũng thường đứng ở bãi đỗ xe lầu một chờ anh, Thi Hảo rất rõ điểm này.

Mới vừa cùng Lương Tây Kinh tách ra không quá hai phút, Thi Hảo lại nhận được tin nhắn anh gửi tới.

Lương Tây Kinh: [Buổi tối muốn ăn gì?]

Thi Hảo đang muốn trả lời, trên màn hình hiển thị số điện thoại của bạn cùng phòng đại học kiêm bạn thân Ôn Khởi.

“Xong việc chưa?” Thi Hảo vừa nhận máy đã nghe thấy thanh âm mệt mỏi ở đầu bên kia.

Cô ngước mắt lên, gật đầu chào hỏi đồng nghiệp đi ngang qua, không nhanh không chậm đi về phía cửa tàu điện ngầm, “Sao vậy?”

Ôn Khởi: “Tớ vừa nộp bản thảo phỏng vấn quan trọng nhất tháng này, thể xác và tinh thần bị hao tổn, muốn ăn một bữa ngon tự thưởng cho bản thân.”

Ôn Khởi học chuyên ngành Báo chí và Truyền thông, bây giờ đang là phóng viên tài chính kinh tế có chút danh tiếng. Áp lực công việc của cô ấy cũng không hề kém Thi Hảo.

Nghe được lời này của cô ấy, Thi Hảo không chút do dự đồng ý, cô cười cười nói, “Muốn ăn gì?”

Ôn Khởi vừa đi ra ngoài vừa nói, “Vẫn chưa nghĩ ra, chúng ta gặp nhau ở chỗ cũ rồi tính nhé?”

Thi Hảo: “Được.”

Chỗ cũ mà Ôn Khởi nói kỳ thật là một trung tâm thương mại nằm giữa nơi làm việc của Thi Hảo và cô ấy.

Khoảng cách giữa trung tâm thương mại và hai người không vượt quá 5 km, vô cùng thuận tiện cho các cô thỉnh thoảng gặp mặt tụ tập.

Cúp điện thoại, Thi Hảo không quên nói cho Lương Tây Kinh biết: [Buổi tối em ăn cơm với Ôn Khởi rồi.]

Bên kia, Lương Tây Kinh gửi tin nhắn xong thì ngồi trong xe chờ đợi cô trả lời.

Đợi một lát, anh lại nhận được điện thoại của bạn nối khố Hứa Thực trước.

“Tan tầm chưa?” Không đợi Lương Tây Kinh mở miệng, Hứa Thực đi thẳng vào vấn đề, “Buổi tối làm ly chứ? Tần Yến nửa tiếng trước vừa hạ cánh, lát nữa sẽ tới.”

Tần Yến trong miệng Hứa Thực là bạn thân của họ. Có điều không giống như Lương Tây Kinh và Hứa Thực đang ở Giang Thành, Tần Yến ở Bắc Kinh.

Lương Tây Kinh lạnh nhạt nói, “Không đi, bận việc rồi.”

Hứa Thực sửng sốt, hoài nghi hỏi, “Cuối tuần đến nơi rồi, cậu bận việc gì được chứ?” Anh ấy lẩm bẩm, “Tần Yến khó khăn lắm mới tới đây một chuyến.”


Lương Tây Kinh ừ một tiếng, “Cúp đây.”

Hứa Thực còn chưa kịp phản ứng, trong điện thoại đã truyền đến tiếng máy bận.

Một phút sau, anh ấy lại nhận được tin nhắn của Lương Tây Kinh: [Đến muộn chút.]

Hứa Thực: […?]

Dấu chấm hỏi gửi tới, Lương Tây Kinh không trả lời nữa.

Hứa Thực gãi gãi đầu, chẳng hiểu ra làm sao. Anh ấy liếc nhìn người bạn ngồi bên cạnh đang tán tỉnh bạn gái, ra vẻ ham học hỏi nói, “Hỏi cậu một vấn đề.”

Người bạn: “Cậu nói đi.”

Hứa Thực tổ chức lại ngôn ngữ, “Nếu cậu hẹn bạn cậu đi uống rượu, một giây trước cậu ta từ chối bảo là có việc, một giây sau lại nói đến muộn.” Anh ấy dừng lại, nghi hoặc hỏi, “Đây là vì nguyên nhân gì?”

Nghe xong câu hỏi, người bạn im lặng nhìn anh ấy, “Chuyện này đơn giản mà? Là người bạn kia của cậu bị người ta cho leo cây rồi đấy.”

Hứa Thực: “….”

Người bạn đụng vào vai anh ấy, tò mò hỏi, “Cậu đang nói người bạn nào vậy?”

Hứa Thực hoàn hồn, đáp qua loa: “Không có ai cả, tôi hỏi chơi thôi.”

Anh ấy lẳng lặng nhích sang bên cạnh một chút, nhìn chằm chằm đoạn đối thoại khổ não trên màn hình điện thoại —— thì ra là bị cho leo cây? Giang Thành lại có người dám cho Lương Tây Kinh leo cây?



Cùng lúc đó, Thi Hảo vừa cho Lương Tây Kinh leo cây không hề để ý tới dấu chấm hỏi anh gửi tới.

Cô tranh thủ đến trung tâm thương mại trong giờ cao điểm tan tầm, Ôn Khởi vẫn chưa tới. Cũng may cô có thói quen chờ đợi, cũng không cảm thấy chờ đợi nhàm chán.

Ngược lại, cô cảm thấy lúc chờ người khác có thể làm không ít chuyện.

Lúc Ôn Khởi đến, Thi Hảo đang ngồi ở khu nghỉ ngơi lầu một trung tâm thương mại học tiếng Đức.

Cô ấy nghẹn lời mấy giây, cười đùa hỏi, “Thư ký Thi, cậu muốn dồn chết ai vậy?”

Thi Hảo cất quyển từ vựng luôn mang theo bên mình vào túi, nhướng mày nói, “Cậu đấy.”

Ôn Khởi liếc cô một cái, “Sao đột nhiên lại học tiếng Đức?”

Chuyên ngành đại học của Thi Hảo là văn thư, nhưng chuyên ngành ngoại ngữ cũng từng học qua. Thời gian nghiên cứu sinh bận rộn, cô còn gặm cả tiếng Pháp.

Không có nguyên nhân gì, chỉ thuần túy là nghiệp vụ của tập đoàn Lương thị ở Pháp càng ngày càng nhiều.

Ngoại trừ tiếng Pháp, mặc dù Thi Hảo không quá thành tháo các ngôn ngữ khác nhưng cũng có thể giao tiếp đơn giản với người khác.

Ôn Khởi đang suy nghĩ, Thi Hảo đã trả lời, “Lương Tây Kinh gần đây đang bàn bạc với người Đức.”

Cho nên cô muốn học thấu đáo ngôn ngữ này, đặc biệt là phần thương mại.

“….” Ôn Khởi không quá bất ngờ trước câu trả lời của cô, cô ấy nghẹn họng, có chút khó chịu nói, “Lương Tây Kinh phải may mắn thế nào mới gặp được một thư ký như cậu nhỉ.”

Thi Hảo mỉm cười, phụ họa: “Có thể là kiếp trước anh ấy tích đức.”

Ôn Khởi buồn cười, “Tớ cũng cảm thấy vậy.”

Hai người hàn huyên đôi câu rồi đứng dậy đi lên tiệm lẩu trên lầu. Ôn Khởi cảm thấy món ăn ngon ngoại trừ lẩu vẫn là lẩu.

Thi Hảo đi lấy số thứ tự trên applet trước, sau đó hai người đến cửa tiệm chờ một lát rồi đi vào.

Vừa mới ngồi xuống không lâu, màn hình điện thoại của cô lại sáng lên.


Lương Tây Kinh: [Ăn xong nhớ báo anh biết.]

Thi Hảo: […]

Lương Tây Kinh: [Hửm?]

Thi Hảo: [Hôm nay tổng giám đốc Lương hơi sốt ruột thì phải?]

Nhìn thấy tin nhắn của Thi Hảo, Lương Tây Kinh có chút nghẹn ngào.

Anh bảo cô nói với mình, là bởi vì bên ngoài trời mưa. Thi Hảo không mang ô, anh kêu tài xế qua đón cô. Chứ không phải sốt ruột về phương diện kia.

Có điều Lương Tây Kinh từ trước đến nay không thích nhiều lời giải thích, Thi Hảo muốn nghĩ như vậy cũng không phải không thể.

Nghĩ đến đây, Lương Tây Kinh trả lời: [Hai mươi ngày.]

Thi Hảo bị câu trả lời của anh làm nghẹt thở, không hiểu nổi anh nhớ rõ chuyện này làm gì.

Còn nữa, cũng không phải cô để anh nhịn hai mươi ngày, là do anh xui thôi, anh đi công tác nửa tháng, vừa trở về lại gặp phải kỳ sinh lý của cô.

Nghĩ vậy, Thi Hảo vô cùng cạn lời gửi lại anh một biểu cảm, còn phụ họa: [Còn sớm, ăn xong nói không chừng bọn em sẽ đến quán bar uống một ly nữa, tổng giám đốc Lương chờ không nỗi thì đi ngủ sớm đi nhé.]

Lương Tây Kinh: “…”

“Đang tán gẫu với Lương Tây Kinh à?” Chú ý tới vẻ mặt biến hóa của cô, Ôn Khởi hỏi.

Thi Hảo gật gật đầu, chuyện cô và Lương Tây Kinh ở bên nhau đã nói cho Ôn Khởi biết.

Ôn Khởi nhìn gương mặt hồng nhuận của cô, hơi mím môi nói, “Được được.”

Thi Hảo nghiêng đầu, lông mày khẽ nhướng, “Muốn nói gì à?”

Ôn Khởi trầm ngâm một lát, cũng không che giấu trước mặt Thi Hảo, nói thẳng, “Gần đây tớ nghe nói nhà họ Lương có dự định liên hôn với nhà họ Tiền.”

Thi Hảo ừ một tiếng, “Hình như là vậy.”

Nhưng vẫn chưa hoàn toàn quyết định.

“Hình như?” Vẻ mặt Ôn Khởi cứng đờ, nhìn sắc mặt bạn thân vẫn bình tĩnh, “Vậy cậu và Lương Tây Kinh…”

Câu sau cô ấy không nói, Thi Hảo cũng hiểu.

“Bọn tớ sẽ chia tay.” Thi Hảo trả lời rất quyết đoán.

Trước khi bắt đầu mối quan hệ hỗn loạn này cô và Lương Tây Kinh đã từng thỏa thuận, rằng ngày nào đó nếu anh đã quyết định xong đối tượng liên hôn để chuẩn bị cho sự phát triển, họ sẽ dừng lại.

Tương tự, nếu Thi Hảo muốn kết thúc mối quan hệ này trước thời hạn, vậy thì cứ kết thúc. Về mặt riêng tư, mối quan hệ này của bọn họ là bình đẳng, Thi Hảo hoàn toàn có quyền kêu dừng lại.

Ôn Khởi nhìn chằm chằm gò má thanh tú của cô, nhẹ giọng hỏi: “…Sẽ không luyến tiếc chứ?”

“Chắc là không.” Thi Hảo nghiêng đầu suy nghĩ, thản nhiên cười cười, “Lúc tớ và anh ấy bắt đầu đoạn tình cảm này cũng đã biết trước kết cục của bọn tớ rồi.”

Ở phương diện này, Thi Hảo vẫn luôn tỉnh táo, cô biết rất rõ chênh lệch giữa mình và Lương Tây Kinh, cho nên chỉ hưởng thụ hiện tại.

“Nhưng mà…” Ôn Khởi mím môi, “Lỡ như thì sao?”

Thi Hảo ngẩng đầu, “Cái gì mà lỡ như? Cậu cảm thấy sẽ có lỡ như sao?”

Ôn Khởi bị cô hỏi đến nghẹn lời, không trả lời được.


Trước tiên chưa kể đến chuyện Lương Tây Kinh có suy nghĩ muốn cưới Thi Hảo không, cho dù có, ông nội của Lương Tây Kinh cũng sẽ không đồng ý.

Ông ấy sẽ không để cháu trai mình đi theo con đường cũ mà con trai ông đã đi và lặp lại sai lầm.

Mà Thi Hảo là một người còn nghe lời ông nội hơn cả Lương Tây Kinh.

Im lặng một lúc lâu, Ôn Khởi buồn bực nói, “Bỏ đi, tớ đừng nên thảo luận đề tài này với cậu thì hơn. Dù sao cậu quyết định thế nào tớ cũng ủng hộ.”

Thi Hảo cong khóe môi, chạm cốc với cô ấy, “Tớ biết mà, cậu yên tâm đi, tớ sẽ không để mình tổn thương đâu.”

Ôn Khởi biết tính cô, nghĩ đến người đàn ông đẹp trai mà cô ngủ cùng với mức lương cao, cô ấy cảm khái nói, “Cũng đúng, tớ thà lo lắng cho tổng giám đốc Lương còn hơn lo lắng cho cậu.”

Thi Hảo lườm cô ấy, “Cậu lo cho anh ấy làm gì?”

Ôn Khởi: “Lo lắng anh ấy không có cậu sẽ đau buồn khổ sở.”

Thi Hảo bị cô ấy chọc cười, đuôi lông mày cong cong, tự luyến nói, “Đúng là chuyện đáng lo lắng.”

“…”



Ăn xong nồi lẩu, hai người đi dạo một vòng gần đó để tiêu thực.

Đi dạo được một nửa, Ôn Khởi nhận điện thoại của lãnh đạo, không thể không về nhà sửa bản thảo vừa nộp lên.

Thời gian còn sớm, Thi Hảo một mình đi lòng vòng cũng có chút nhàm chán.

Cô suy nghĩ chốc lát rồi gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh.

Lúc tin nhắn của Thi Hảo gửi đến, Lương Tây Kinh đang chơi bóng với Tần Yến.

Anh cầm gậy đánh bóng, thân thể cao thẳng hơi cúi xuống, nhắm vào quả bóng màu đỏ theo đường chéo đối diện đánh một cú trúng đích.

Tiếng túi rơi lanh lảnh vang lên, Tần Yến đứng bên cạnh nhíu mày, “Đêm nay đánh mạnh thế?”

Lương Tây Kinh không để ý tới anh ấy, dịch chuyển vị trí rồi tiếp tục.

Hứa Thực ở bên cạnh vỗ tay, nhiều chuyện với Tần Yến, “Cậu có thấy hôm nay tâm tình cậu ta không tốt không?”

Tần Yến: “Cậu biết nguyên nhân à?”

“Không hỏi ra.” Hứa Thực tiếc nuối, “Hình như cậu ta bị người ta cho leo cây.”

Nghe nói như thế, Tần Yến khẽ nhướng mày, ngước mắt nhìn người sắp đánh bóng, dường như hiểu ra điều gì đó.

Anh ấy cúi đầu cười cười, nhấc chân đi đến gần Lương Tây Kinh, cố ý nói, “Nghe nói cậu với cô Tiền sắp có chuyện hỉ?”

Lương Tây Kinh đánh quả bóng cuối cùng rơi vào lưới, không mặn không nhạt liếc nhìn anh ấy, “Cậu rảnh lắm à?”

Tần Yến: “Thời gian quan tâm cậu thì vẫn có.”

Lương Tây Kinh mỉm cười, cũng không nể mặt.

Tần Yến cũng không trông mong anh đáp lại, chế nhạo: “Tôi còn nghe người ta nói mấy hôm trước hai người cùng đi ăn đồ Nhật.”

Trong vòng tròn của bọn họ, loại tin đồn này là lan truyền nhanh nhất.

Nghe ra ý trào phúng của anh ấy, Lương Tây Kinh liếc anh ấy một cái cảnh cáo.

Tần Yến cười cười, đè thấp giọng hỏi, “Nhà hàng là thư ký Thi chọn đúng không?”

Anh ấy là người duy nhất trong số các anh em biết mối quan hệ giữa Lương Tây Kinh và Thi Hảo.

“…”

Lương Tây Kinh sắp xếp lại bóng trên bàn rồi mới lên tiếng, “Cậu thật sự rất rảnh.”

Tần Yến nhếch môi, “Sao hôm nay thư ký Thi lại cho cậu leo cây vậy? Cô ấy sẽ không tức giận vì cậu đi ăn cơm với cô Tiền chứ?”

“Cô ấy sẽ không.” Lương Tây Kinh nói.

Tần Yến nhướng mày, “Chắc chắn thế à?”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, không giải thích nhiều nguyên nhân.


Tần Yến cũng hiểu chẳng hỏi được gì từ Lương Tây Kinh, bèn chuyển đề tài, “Hội nghị thượng đỉnh tài chính ở Bình Thành sắp tới, cậu định dẫn ai đi?”

Lương Tây Kinh: “Thi Hảo.”

Tần Yến khựng lại, nhắc nhở anh, “Bình Thành là địa bàn của nhà họ Tiền.”

Lương Tây Kinh đè thấp nửa người trên, lần nữa nhắm chuẩn rồi ra đòn, giọng nói thản nhiên, “Vậy thì sao?”

“…”

Suy nghĩ vài giây, Tần Yến đại khái đã hiểu ý anh, “Cậu đúng là ——” Anh ấy ngừng lại, cười nói, “Vậy tôi cũng đi xem náo nhiệt.”

Lương Tây Kinh: “…”

Đánh xong mấy trận, Lương Tây Kinh nhìn đồng hồ trên tường, thầm tính sức chịu đựng đi dạo phố của Thi Hảo, cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn rượu, nhìn thấy tin nhắn nửa giờ trước cô gửi tới.

Lương Tây Kinh nhướng mày, nói với Tần Yến một câu rồi ra về.

Hứa Thực đi toilet một chuyến trở về, Lương Tây Kinh đã không còn bóng dáng đâu.

Anh ấy nhìn chung quanh một vòng, hỏi: “Cậu ta đâu rồi?”

Tần Yến: “Đi rồi.”

Hứa Thực: “…Chưa tới chín giờ mà cậu ta đã về nhà?” Anh ấy khiếp sợ, “Cậu ta làm việc nghỉ ngơi hệt như lão già vậy, nếu không phải tôi biết cậu ta cô đơn lẻ bóng thì tôi sẽ nghi ngờ trong nhà cậu ta giấu người đấy.”

Tần Yến như cười như không nói, “Sao cậu biết trong nhà cậu ấy không giấu người?”

Hứa Thực: “Tôi đương nhiên biết.”

Khoảng thời gian trước anh ấy đã tập kích nhà Lương Tây Kinh, không tìm được một dấu vết nào liên quan đến phụ nữ trong nhà anh.

Nhận được câu trả lời, Tần Yến chỉ cười không nói gì.



Khi Lương Tây Kinh tìm được Thi Hảo, cô đang đứng ở quảng trường nghe người ta hát.

Anh nhìn cô từ xa một lúc, cô không phát hiện ra.

Màn hình điện thoại sáng lên, Thi Hảo liếc nhìn, quay đầu lại thì thấy chiếc xe màu đen dừng lại ven đường.

Cô ngước mắt lên, cửa sổ xe phía trước hạ xuống.

Thi Hảo bất ngờ đến gần, mở cửa ghế lái phụ ngồi lên, “Không phải anh ăn cơm với Hứa Thực sao?”

Lương Tây Kinh ừm một tiếng, ánh mắt dừng lại trên môi cô, “Anh không uống rượu.”

Thi Hảo ồ một tiếng, không hỏi nhiều nữa.

Thắt dây an toàn xong, Lương Tây Kinh lái xe rời đi.

Thùng xe yên tĩnh một lúc, Lương Tây Kinh hỏi, “Không mua đồ gì à?”

Thi Hảo vốn định nói không thấy gì đẹp mắt, bỗng nhiên nhớ tới tiền thưởng kếch xù của mình bị khấu trừ, bèn tỏ ý ám chỉ, “Tổng giám đốc Lương đúng là quý nhân hay quên.”

Lương Tây Kinh nghe ra giọng điệu châm chọc của cô, thờ ơ ừ một tiếng, “Lát nữa anh hỏi tài vụ thử.”

Thi Hảo: “…?”

Lương Tây Kinh nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng mỉm cười, “Tháng này có phải quên phát lương cho thư ký Thi của chúng ta rồi không?”

“…”

Thi Hảo bị câu nói của anh làm nghẹn họng, không muốn nói chuyện với anh nữa.

Đột nhiên, Lương Tây Kinh gọi cô một tiếng, “Thi Hảo.”

Thi Hảo: “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”

Lương Tây Kinh cúi đầu cười, dừng xe ở ven đường, dưới tàng cây xanh um tươi tốt.

Thi Hảo kinh ngạc, còn chưa kịp hỏi anh dừng xe làm gì cô đã nghe thấy tiếng dây an toàn bị cởi ra. Trong nháy mắt tiếp theo, ngón tay thon dài của Lương Tây Kinh lau đi son môi trên môi cô, cúi người hôn cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui