Gợn Sóng Không Tên



Chương 31: Bạn gái của tôi

Ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ tràn vào phòng khách vẫn chưa kéo màn cửa.

Hai người đứng sau cánh cửa, Thi Hảo hôn Lương Tây Kinh, lại bị anh đảo khách thành chủ.

Đa phần trong chuyện này đều là Lương Tây Kinh nắm giữ quyền chủ đạo, nhưng đêm nay, Lương Tây Kinh để mặc cho người trước mặt tùy tiện hôn mình.

Anh biết cô có cảm xúc muốn giải tỏa.

……

Thật lâu sau, Thi Hảo gần như kiệt sức.

Từ phòng tắm đi ra, chưa tới một chốc cô đã ngủ thiếp đi.

Lương Tây Kinh tắt bóng đèn chói mắt trong phòng, chỉ để lại một ngọn đèn đầu giường êm dịu chiếu sáng. Anh rũ mi, ngắm nhìn người đang ngủ say hồi lâu, vươn tay vén gọn mái tóc trên má cô ra sau tai, sau đó lại cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn rồi mới ôm cô đi vào giấc ngủ.



Phóng túng cả một đêm, ngày mai lại vật vờ mệt mỏi.

Ngày hôm sau đi làm, Thi Hảo cảm thấy toàn thân đau nhức, vô cùng vô cùng khó chịu.

Thấy cô liên tục xoa thắt lưng, Lý Thiến Vi lẳng lặng trượt ghế tới gần cô, nhỏ giọng hỏi: “Thư ký Thi, tối qua cô làm gì tốn sức lắm à?”

“…”

Thi Hảo khựng lại, giả vờ bình tĩnh rút cái tay đang xoa thắt lưng về, “Tôi đi tập yoga.”

Lý Thiến Vi sửng sốt, “Cô đăng ký lớp yoga lúc nào?”

Thi Hảo: “Đầu năm nay.”

Thi Hảo quả thật có đăng ký lớp yoga.

Qua năm mới, Ôn Khởi la hét mình béo lên không ít. Cô ấy muốn đăng ký lớp yoga để duy trì dáng người đẹp đẽ của mình, nên đã lôi kéo Thi Hảo đi cùng.

Chẳng là từ lúc báo danh tới bây giờ, một tháng hai người nhiều nhất chỉ đi ba bốn lần.

Lý Thiến Vi gật gật đầu, “Bên kia thế nào? Lúc trước tôi cũng đang định đi tập yoga.”

“Cũng không tệ lắm.” Thi Hảo khẽ cười, “Nếu cô cần tôi sẽ giới thiệu huấn luyện viên yoga của tôi cho cô, để cô hỏi tình hình cụ thể.”

Lý Thiến Vi vội vàng đồng ý, “Được đấy.”

Hai người đang trò chuyện, điện thoại trên bàn bỗng vang lên.

Cô nhận máy, là đồng nghiệp đi Bình Thành tham gia đấu thầu gọi điện thoại tới, hỏi cô Lương Tây Kinh có ở văn phòng không.

Thi Hảo ngước mắt, thấp giọng hỏi: “Vòng đấu thầu đầu tiên đã kết thúc rồi sao?”

“Tình hình không tốt lắm.” Đồng nghiệp nói với Thi Hảo, “Các công ty cạnh tranh hình như cũng biết phương hướng đấu thầu của chúng ta, phương án cũng không khác chúng ta nhiều lắm. Vòng đầu tiên số phiếu của chúng ta cũng khá ít.”

Thi Hảo nhíu mày, bất ngờ rồi lại không quá bất ngờ, “Cần báo cho tổng giám đốc Lương ngay bây giờ không?”

Đồng nghiệp ngẫm nghĩ, “Để tôi hỏi giám đốc thử, ông ấy bảo tôi gọi điện thoại cho cô trước, xem tổng giám đốc Lương có ở văn phòng không.”

Thi Hảo nói được.

Cúp điện thoại, Thi Hảo ngẩn người nhìn màn hình máy tính đang sáng lên.

Sau đó cô vô thức nhìn về phía văn phòng Lương Tây Kinh. Giám đốc dưới cấp gọi điện thoại cho Lương Tây Kinh mà không cần thông qua bên phía Thi Hảo, cô không chắc liệu giờ này Lương Tây Kinh đã biết tin tức này hay chưa.

Thi Hảo đang miên man suy nghĩ, Dương Cao Phi đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ làm việc, đi về phía văn phòng Lương Tây Kinh.

Thi Hảo nhìn anh ta đi vào rồi đóng cửa lại.

Nếu là thời điểm bình thường, Thi Hảo sẽ không chú ý đến thời gian như vậy.


Nhưng lần này cô lại không thể không quan tâm.

Thời gian trôi qua chậm hơn cô tưởng tượng.

Mấy phút sau, Dương Cao Phi từ văn phòng Lương Tây Kinh đi ra, vẻ mặt nghiêm túc.

Trong lòng Thi Hảo thoáng lộp bộp, có dự cảm không tốt.

“Trợ lý Dương.” Cô không nhịn được lên tiếng.

Dương Cao Phi nhìn về phía cô, có lẽ cũng biết cô muốn hỏi gì, “Không sao, cứ an tâm làm việc.”

Thi Hảo khẽ gật đầu, nhưng vẫn không thả lỏng được.

Cô nhìn đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn làm việc, lần đầu tiên hy vọng nhanh chóng đến giờ nghỉ trưa. Ít nhất trong thời gian nghỉ ngơi, cô có thể thoát khỏi thân phận thư ký của Lương Tây Kinh.

Đáng tiếc là, còn chưa tới giờ nghỉ trưa, Lương Tây Kinh đã rời khỏi công ty.

Sau khi Dương Cao Phi đi ra không lâu thì anh đi tới trước bàn làm việc của Thi Hảo, dặn dò: “Thư ký Thi, đẩy cuộc họp buổi chiều sang chiều mai, tôi ra ngoài một chuyến.”

Thi Hảo còn chưa kịp phản ứng, Dương Cao Phi đã đi theo Lương Tây Kinh.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, cô ráng nhịn, nhưng cuối cũng vẫn không nhịn được đến mười hai giờ, bèn mở Wechat gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh.

Thi Hảo: [Anh đi đâu vậy?]

Đi vào thang máy, Lương Tây Kinh nhìn thấy tin nhắn của Thi Hảo, vẻ mặt tự nhiên trả lời: [Anh đi Bình Thành một chuyến, trưa mai sẽ quay về.]

Thi Hảo vốn định hỏi anh có phải tình huống không mấy khả quan không, nhưng như vậy chẳng khác gì biết rõ còn cố hỏi.

Cô ngẫm nghĩ giây lát, dặn dò: [Vậy lúc nào anh đến nơi thì nói với em một tiếng.]

Lương Tây Kinh mỉm cười: [Được, đừng lo lắng, anh sẽ nhanh chóng quay lại.]

Thi Hảo: [Ừm.]

Đặt điện thoại xuống, Thi Hảo cố gắng khiến mình không nghĩ tới chuyện đấu thầu nữa.

Thế nhưng con người luôn tồn tại tâm lý phản nghịch mãnh liệt. Bạn càng ép bản thân không suy nghĩ về một điều gì đó, tâm trí lại càng suy nghĩ không kiểm soát được.

Nghĩ ngợi một hồi lâu, Thi Hảo bất đắc dĩ thở dài.

Cô phiền muộn cầm lấy di động một lần nữa, gửi cho Ôn Khởi một cái icon.

Ôn Khởi: [Đang định gửi tin nhắn cho cậu đây.]

Thi Hảo: [Sao cơ?]

Ôn Khởi: [Bản thảo qua rồi, hôm nay cuối cùng tớ đã có thể tan tầm như bình thường. Hay là tối nay chúng ta bù đắp bữa thứ Bảy đó đi?]

Thi Hảo vốn định từ chối, nhưng nghĩ lại, cô đồng ý.

Lương Tây Kinh không ở công ty, cô cũng không cần tăng ca. Thay vì về nhà miên man suy nghĩ, chẳng thà cùng Ôn Khởi ra ngoài giải khuây.

Hẹn xong, Thi Hảo ép buộc mình chuyên chú vào công việc trong tay.

Dần dần, cô cũng tạm thời vứt chuyện Lương Tây Kinh đi Bình Thành ra sau đầu.

Hai giờ chiều, Thi Hảo nhận được tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới.

Cô gõ một đoạn rất dài, muốn an ủi anh, cuối cùng lại xóa đi. Kết quả vẫn chưa có, công ty cũng chưa chắc sẽ thua, cô cũng không thể để tham vọng của người khác mài mòn chí khí của mình.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo trả lời anh: [Em muốn ăn bánh ngọt của Bình Thành.]

Thấy hồi âm của Thi Hảo, khóe môi Lương Tây Kinh cong lên, cụp mắt trả lời: [Được.]

Dương Cao Phi vừa mới liên lạc với tài xế xong, đang muốn nói với Lương Tây Kinh vị trí cụ thể của tài xế, vừa quay đầu thì bắt được nụ cười nhu hòa trên mặt anh.

Anh ta thoáng khựng lại, tạm thời nuốt xuống lời đã đến bên miệng.

Chú ý tới hành động của anh ta, Lương Tây Kinh cất di động, “Tài xế tới rồi à?”


Dương Cao Phi chỉ chỉ ra ngoài: “Đang ở cửa số 5.”

Hai người đi về phía cửa số 5, thuận lợi lên xe.

Ngồi lên xe, Lương Tây Kinh hỏi, “Bình Thành có mấy tiệm bánh ngọt tương đối chính tông?”

Trước đây Thi Hảo chưa từng kêu Lương Tây Kinh mang đặc sản về, anh cũng không thích ăn mấy món này lắm.

Tương tự, anh biết nguyên nhân Thi Hảo nói với mình muốn ăn bánh ngọt là gì. Cô muốn anh bớt căng thẳng nên tùy tiện lấy cớ. Nhưng coi như là lấy cớ, Lương Tây Kinh cũng sẽ thỏa mãn cô.

Dương Cao Phi sửng sốt, phỏng đoán trả lời: “Thư ký Thi hình như rất thích ăn bánh hải đường ở tiệm bánh Tứ Nguyệt.”

Dương Cao Phi và Thi Hảo từng ra ngoài với nhau nhiều lần nên anh ta khá hiểu biết sở thích của cô.

Nghe thấy Dương Cao Phi nói như thế, Lương Tây Kinh cũng không quá kinh ngạc.

Ngoại trừ Thi Hảo, người bên cạnh anh tín nhiệm nhất chính là Dương Cao Phi. Anh không hề bất ngờ với việc anh ta sẽ biết quan hệ của hai người.

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, dặn dò anh ta, “Tối nay gửi địa chỉ vào di động cho tôi.”

Dương Cao Phi âm thầm ghi nhớ: “Vâng.”



Lương Tây Kinh không ở công ty, đồng nghiệp trợ lý vừa đến sáu giờ đều ra về.

Thi Hảo cũng không ngoại lệ.

Ra khỏi công ty, cô đi đến nơi đã hẹn với Ôn Khởi.

Lại là trung tâm thương mại lần trước.

Thời điểm Thi Hảo đến, Ôn Khởi vẫn chưa đến.

Cô đang suy nghĩ tìm một chỗ ngồi để chờ cô ấy, điện thoại di động rung lên, là người môi giới mà cô liên lạc tuần trước gửi tin nhắn phản hồi cho cô, nói tiểu khu cô thích vừa vặn có mấy căn hộ khá tốt đang rao bán.

Người môi giới gửi tài liệu về căn hộ đã sắp xếp xong cho cô, hỏi khi nào cô rảnh để đi xem.

Thi Hảo mở tài liệu mà người môi giới gửi tới.

Đang xem thì Ôn Khởi tới.

“Xem gì mà chuyên chú vậy?” Cô ấy ghé đầu đến trước mặt Thi Hảo.

Thi Hảo dứt khoát đưa di động cho cô ấy xem, “Người môi giới hỏi tớ khi nào thì tiện đi xem nhà.”

Ôn Khởi lướt lướt mấy tấm ảnh chụp căn nhà kia, nhướng mày, “Xem ra cũng không tệ lắm, thứ Bảy tớ đi cùng cậu nhé?”

“Thứ Bảy không được.” Thi Hảo nói với cô ấy, “Thứ Bảy tớ phải cùng chủ tịch đến viện phúc lợi.”

Ôn Khởi ngẩn ra, kinh ngạc nói: “Sao chủ tịch Lương bỗng nhiên muốn đi viện phúc lợi?”

Thi Hảo cũng không biết vì sao Lương Hanh lại đề nghị đi viện phúc lợi, cô lắc đầu, “Không rõ lắm.”

Dứt lời, cô nhìn về phía Ôn Khởi, có chút mờ mịt, “Cậu nói xem liệu chủ tịch…”

Cô còn chưa nói xong, Ôn Khởi đã ngắt lời cô, “Sẽ không đâu, cậu đừng lo lắng vô cớ, suy nghĩ lung tung.”

Thi Hảo mím chặt khóe môi, tựa vào vai cô ấy, “Ôn Khởi.”

Ôn Khởi liếc nhìn cô, “Nói đi.”

Thi Hảo nhẹ giọng nói, “Không biết tại sao, gần đây tớ có dự cảm không tốt lắm.”

“…”

Nghe nói như thế, Ôn Khởi lập tức phản ứng lại cô nói “dự cảm” là chỉ chuyện gì.


Cô ấy trầm mặc, có chút không biết nên an ủi cô thế nào.

Im lặng một lát, Ôn Khởi vươn tay ra ôm cô an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, có thể loại dự cảm không tốt này chỉ là ảo giác của cậu thôi.”

Thi Hảo nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ấy, cũng không muốn khiến cô ấy cảm thấy ngột ngạt khi hai người ra ngoài chơi.

Cô rướn môi cười cười, “Cậu nói cũng đúng, trước tiên cứ mặc kệ đi đã.”

Ôn Khởi nặng nề gật đầu, “Thứ Bảy cậu phải cùng chủ tịch đi viện phúc lợi, vậy khi nào thì đi xem nhà?”

Thi Hảo cũng đang suy nghĩ.

Cô cân nhắc giây lát rồi nhìn về phía Ôn Khởi, “Tớ hỏi người môi giới xem buổi tối có hẹn được không, đêm nay chúng ta đi xem trước, sau đó lại tìm một ngày cuối tuần ban ngày đi xem lại?”

Trước khi Thi Hảo muốn mua nhà, cô đã xem qua quy trình đánh giá và các mục chú ý do nhiều người viết.

Nếu muốn mua một căn nhà, bạn phải đi xem từ sáng đến tối. Buổi sáng nhìn ánh sáng, buổi tối nhìn sự ồn ào náo nhiệt xung quanh. Nói tóm lại, ‘ba lần thăm dò’ phải tương đối ổn thỏa.

Ánh mắt Ôn Khởi sáng lên, “Được đấy.”

Cô ấy thúc giục Thi Hảo, “Vậy cậu mau hỏi đi.”

“…Được.”

Hỏi qua thời gian với người môi giới, hai người tùy tiện ăn chút gì đó ở gần đó rồi đi đến tiểu khu gặp người môi giới.



Bên kia.

Lương Tây Kinh đến gần công ty đấu thầu, vẫn ngồi trong xe. Anh không đến hiện trường, cũng không muốn gây áp lực gì.

Ở ngoài xe hút điếu thuốc, Lương Tây Kinh nhận được điện thoại của Tiền Nhạc.

Anh đáp xuống Bình Thành, Tiền Nhạc đương nhiên sẽ biết.

“Tổng giám đốc Lương.” Tiền Nhạc ôn hòa nói, “Đến Bình Thành rồi à?”

Lương Tây Kinh tựa vào xe, giọng nói thản nhiên, “Tin tức của chủ tịch Tiền quả nhiên linh thông.”

Tiền Nhạc thoáng khựng lại, chủ động hỏi: “Không biết tối nay tổng giám đốc Lương có rảnh không, tối nay tôi có một bữa tiệc muốn mời tổng giám đốc Lương đi cùng.”

Lương Tây Kinh biết dụng ý của Tiền Nhạc ở đâu.

Anh giương mắt nhìn tòa nhà cách đó không xa, khóe môi nhếch lên, “Thịnh tình của chủ tịch Tiền, vãn bối không có lý do từ chối.”

Cúp điện thoại không bao lâu, nhân viên tham gia đấu thầu đi ra.

Thấy Lương Tây Kinh xuất hiện, vị giám đốc có chút bất ngờ, “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh ừ một tiếng, “Kết quả vòng hai thế nào?”

Đấu thầu tổng cộng ba vòng, vòng thứ ba vào sáng mai.

Giám đốc báo cáo, “Một công ty ở Bình Thành có số phiếu ngang bằng với chúng ta.”

Lương Tây Kinh hiểu ra, vỗ vỗ bả vai anh ta, “Vất vả rồi, về nghỉ ngơi trước đi.”

Giám đốc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, nhất thời không đoán được ý của Lương Tây Kinh. Anh ta lại nhìn sang Dương Cao Phi, Dương Cao Phi nhìn anh ta lắc đầu.

Đoàn người quay về khách sạn.

Lương Tây Kinh đọc các tài liệu mà Dương Cao Phi đã chuẩn bị, liếc nhìn thời gian, “Sắp xếp xong cả rồi?”

Dương Cao Phi gật đầu.

Địa điểm bữa tiệc cách khách sạn Lương Tây Kinh ở không xa.

Từ khách sạn đi qua, Lương Tây Kinh vốn định tìm Thi Hảo trò chuyện mấy câu, lại sợ cô suy nghĩ nhiều, lo lắng cho tình huống bên này. Suy nghĩ giây lát, Lương Tây Kinh vẫn không mở Wechat.

Khi Lương Tây Kinh đến câu lạc bộ, mấy người Tiền Nhạc đã đến.

Anh nhìn lướt qua, có hai người bên phía chính phủ.

“Tổng giám đốc Lương tới rồi.”

Tiền Nhạc gọi anh.

Lương Tây Kinh khẽ cười, chào hỏi mọi người ở đây.

Ở chỗ đám người cậy già lên mặt này, Lương Tây Kinh là người trẻ tuổi nhất.

Mấy người hàn huyên vài câu, tự nhiên chuyển đề tài đến vụ đấu thầu.


Nghe người ta quan tâm đến kết quả đấu thầu của tập đoàn Lương thị, sắc mặt Lương Tây Kinh vẫn như thường, “Cũng không tệ lắm.”

Nghe vậy, Tiền Nhạc nhìn anh, “Ngày mai là vòng đấu thầu cuối cùng, tổng giám đốc Lương lo lắng sao?”

Lương Tây Kinh: “Vẫn bình thường.”

Anh bay tới Bình Thành cũng không phải sợ mất dự án này. Mất một dự án đối với Lương Tây Kinh mà nói không tính là chuyện lớn gì. Anh tiếp nhận tập đoàn nhiều năm như vậy, đã sớm biết rõ đạo lý có mất có được này.

Nhìn anh bình tĩnh như thế, Tiền Nhạc hơi nhíu mày.

Ông ta vốn cho rằng kết quả bỏ phiếu của hai vòng đấu thầu này đủ để cho Lương Tây Kinh lo lắng, thậm chí thỏa hiệp. Nhưng không ngờ anh lại như không có việc gì, cũng không biết là ngoài mặt cố tỏ ra như thế hay là thật sự không thèm để ý.

Nhưng nếu thật sự không thèm để ý, anh không cần phải đến Bình Thành.

Lương Tây Kinh biết Tiền Nhạc muốn làm gì, tất nhiên vẫn lù lù bất động.

Ăn cơm uống rượu với mấy người này xong, Lương Tây Kinh thản nhiên chuẩn bị rời đi.

Mới vừa đi ra khỏi phòng bao, anh đã bị Tiền Nhạc gọi lại.

“Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh quay đầu lại, khách sáo nói: “Chủ tịch Tiền.”

Tiền Nhạc nhìn Dương Cao Phi đi theo bên cạnh, hỏi: “Có rảnh ra ngoài hút điếu thuốc không?”

Lương Tây Kinh vẫn cười cười, “Đương nhiên.”

Cảnh sắc bên ngoài câu lạc bộ không tệ.

Hai người đi ra ngoài, Lương Tây Kinh đưa cho Tiền Nhạc một điếu thuốc.

Tiền Nhạc nhận lấy, lúc châm lửa nói một câu, “Vợ tôi không thích tôi hút thuốc.”

Lương Tây Kinh biết Tiền Nhạc nổi tiếng là bị vợ quản nghiêm, cũng biết tình cảm vợ chồng bọn họ rất tốt.

Anh nói, “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, bà Tiền không muốn chủ tịch hút cũng vì lo lắng cho tình trạng sức khỏe của chủ tịch thôi.”

Nhắc tới chuyện này, Tiền Nhạc liếc mắt nhìn anh, “…Bố cậu gần đây sức khỏe thế nào?”

Lương Tây Kinh hơi ngước mắt lên, giọng nói trầm xuống, “Cũng không tệ lắm.”

Tiền Nhạc khẽ gật đầu: “Lần trước tôi gặp ông ấy đã là hơn mười năm trước rồi.”

Lương Tây Kinh không đáp lời.

Tiền Nhạc lại nói thêm hai câu rồi chuyển đề tài, “Thật ra tôi không quá thích cậu làm con rể nhà họ Tiền.”

Không đợi Lương Tây Kinh lên tiếng, Tiền Nhạc đã nói, “Tình huống nhà họ Lương cậu quá phức tạp, Tĩnh Hà lại quá đơn thuần.”

Lương Tây Kinh nhếch môi, không hé răng.

Tiền Nhạc nhìn anh, tiếp tục nói, “Đáng tiếc sau khi con bé gặp cậu thì nhìn ai cũng thấy chướng mắt.”

Sau khi biết Lương Tây Kinh không có suy nghĩ kia, Tiền Nhạc giới thiệu cho Tiền Tĩnh Hà không ít thanh niên tuấn tú. Đáng tiếc chính là, Tiền Tĩnh Hà không thích lấy một ai. Cô ta chỉ thích Lương Tây Kinh.

Tiền Nhạc chỉ có một cô con gái là Tiền Tĩnh Hà, con gái của ông ta khó khăn lắm mới thích một người, cho dù ông ta hao hết tâm tư cũng phải thay cô ta tranh thủ.

Huống chi Tiền Nhạc cũng tự biết rõ, những người khác mà ông ta giới thiệu cho Tiền Tĩnh Hà về các phương diện quả thật cũng kém hơn Lương Tây Kinh.

Vứt bỏ bối cảnh thân phận nhà họ Lương, con người của Lương Tây Kinh có thủ đoạn và năng lực đủ sức thuyết phục người khác.

Đương nhiên, trên người anh còn có một điểm mà Tiền Nhạc và vợ ông ta đều thích. Ông ta đã từng điều tra qua Lương Tây Kinh, anh là một người giữ mình trong sạch, gả Tiền Tĩnh Hà cho anh, Tiền Nhạc sẽ yên tâm hơn rất nhiều.

Nghe Tiền Nhạc nói vậy, Lương Tây Kinh lạnh nhạt nói: “Tôi không tốt như cô Tiền nói đâu.”

Tiền Nhạc nghe ra ý tứ trong lời nói của anh: “Cậu chắc chắn muốn trả lời tôi bây giờ?”

Ý của ông ta rất rõ ràng, chỉ cần Lương Tây Kinh cân nhắc, dự án mà anh đang cạnh tranh, lá phiếu trong tay ông ta sẽ bỏ cho anh và tập đoàn Lương thị trong vòng đấu thầu cuối cùng vào ngày mai.

Nghĩ vậy, Lương Tây Kinh nhìn Tiền Nhạc, nói rõ ý tứ của mình: “Cô Tiền rất tốt, là vãn bối không có may mắn này.”

Bị từ chối lần nữa, sắc mặt Tiền Nhạc chợt lạnh đi.

Không đợi Tiền Nhạc mở miệng, Lương Tây Kinh nhìn đồng hồ, “Chủ tịch Tiền, thời gian không còn sớm nữa, tôi còn phải đi mua bánh ngọt hải đường, đi trước đây.”

Tiền Nhạc không theo kịp suy nghĩ của anh, khẽ híp mắt, “Lời này của cậu là có ý gì?”

Lương Tây Kinh thản nhiên đáp: “Bạn gái tôi thích ăn bánh ngọt hải đường ở tiệm bánh Tứ Nguyệt.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui