Chương 23: “Không cho hôn?”
Cửa phòng mở ra, Thi Hảo vừa ngẩng đầu đã thấy người đứng trước cửa.
Lương Tây Kinh đứng dưới ánh đèn nghiêng nghiêng nơi ngưỡng cửa, thân hình thẳng tắp, cao quý lãnh đạm. Áo khoác âu phục của anh đã sớm cởi ra vắt trên khuỷu tay, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi trắng. Bỏ qua sự mệt mỏi phong trần trên mặt anh, giờ phút này anh vẫn toát ra vẻ chói mắt khiến người ta không thể với tới.
Một cao một thấp nhìn nhau một lát, Lương Tây Kinh rũ mắt: “Không mời anh vào à?”
Thi Hảo nghiêng người.
Cửa phòng đóng lại.
Lương Tây Kinh ném áo vest sang sô pha bên cạnh, đi thẳng về phía bàn ăn, Thi Hảo đuổi theo.
Hai người một trước một sau ngồi xuống.
Lương Tây Kinh liếc nhìn tách trà giải rượu bên tay, dịch sang bên cạnh một chút, “Uống đi.”
Thi Hảo đang định cầm lấy, chợt nghĩ đến điều gì đó: “Em đi lấy cái ly.”
Buổi tối Lương Tây Kinh cũng uống rượu, còn uống nhiều hơn cô.
Biết cô muốn làm gì, Lương Tây Kinh khẽ nói, “Em uống trước đi, uống không hết anh sẽ uống sau.”
Tuy nói như thế, Thi Hảo vẫn đi lấy ly rồi chia tách trà giải rượu kia làm hai phần.
Uống xong trà giải rượu, hai người nhìn một bàn thức ăn rồi cầm đũa lên.
Thi Hảo đã ăn tối với Ôn Khởi, lúc này không ăn thêm gì được nữa. Nhưng cô biết Lương Tây Kinh chưa ăn, càng biết anh không thích ăn cơm một mình, cho nên im lặng ngồi đối diện, múc một chén cháo thanh đạm uống từng ngụm nhỏ.
Bữa cơm này hai người ăn rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bát đũa va chạm vang vọng.
Ăn được kha khá, Lương Tây Kinh buông đũa xuống, “Không đói à?”
Thi Hảo thản nhiên đáp: “Ôn Khởi có gọi đồ ăn khuya, bọn em đã ăn qua một chút.”
Lương Tây Kinh ừ một tiếng, cũng không quá bất ngờ.
Lại im lặng một lát, Thi Hảo đang muốn mở miệng nói chuyện, chuông điện thoại di động của Lương Tây Kinh vang lên.
Cô nhìn lướt qua di động trên bàn, là Tần Yến gọi điện thoại tới.
Lương Tây Kinh nhận máy, “Chuyện gì?”
Tần Yến không chút nể nang nói: “Cậu rớt trong toilet rồi à?”
“…”
Không đợi Lương Tây Kinh mở miệng, Tần Yến nhìn chung quanh một vòng, chất vấn: “Cậu nói đi toilet mà nửa tiếng rồi vẫn chưa thấy về. Anh tôi bảo tôi hỏi thử là cậu rớt trong toilet hay là rớt trong khách sạn rồi, còn định uống rượu nữa không?”
Nghe rõ lời Tần Yến nói xong, Thi Hảo nghẹn họng, cô ngước mắt nhìn người đàn ông bình tĩnh ngồi bất động đối diện, không khỏi bội phục định lực của anh.
Nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong biểu cảm của cô, khóe môi Lương Tây Kinh giật giật, “Không uống nữa.”
Tần Yến: “Đồ không có chính kiến.”
Lương Tây Kinh ừm một tiếng, “Cúp đây, các cậu chơi đi.”
Dứt lời, anh không cho Tần Yến cơ hội nói chuyện đã thẳng thừng ngắt điện thoại.
Đặt điện thoại lên bàn, Lương Tây Kinh nhìn về phía người đối diện, “Đang nghĩ gì vậy?”
Thi Hảo hoàn hồn, ánh mắt lướt qua mặt bàn rồi dừng lại trên khuôn mặt quá mức anh tuấn của anh, bất ngờ hỏi, “…Anh vứt họ lại quán bar, họ sẽ không tức giận chứ?”
“…”
Vấn đề này nằm ngoài dự liệu của Lương Tây Kinh.
Anh cụp mi nhìn cô, “Còn em?”
Thi Hảo sửng sốt, cô biết ý anh muốn hỏi là —— nếu đêm nay anh bỏ lại cô, liệu cô có tức giận không.
Trầm mặc một lúc, Thi Hảo ném vấn đề ném lại cho anh, “Anh sẽ làm như vậy sao?”
Hai người im lặng giằng co.
Một lát sau, Lương Tây Kinh nhìn cô nói, “Có nghĩ tới.”
Nhưng chung quy là không yên lòng.
Thi Hảo sững người, đẩy di động của mình tới trước mặt Lương Tây Kinh, “Anh tìm đồng hồ báo thức xem thử đi.”
Lương Tây Kinh mở khóa, tìm được app đồng hồ báo thức trong điện thoại di động của cô.
Thi Hảo: “Nhấn vào đi.”
Lương Tây Kinh mở ra, đập vào mắt chính là thời gian đặt đồng hồ báo thức. Ngoài đồng hồ báo thức lúc 6:30 từ thứ Hai đến thứ Sáu còn có một đồng hồ báo thức mới lúc 0h, hai mươi mấy phút sau sẽ vang lên.
Xem xong, vẻ mặt Lương Tây Kinh thoáng thay đổi, “Tại sao lại là mười hai giờ đêm?”
“?”
Nghe nói thế, Thi Hảo tức giận lườm anh: “Bọn anh uống rượu hai tiếng vẫn chưa đủ?”
Lương Tây Kinh bất đắc dĩ, “Mười một giờ mới đi mà?”
“…À.” Thi Hảo biết mình hiểu lầm ý anh, cũng không định xin lỗi, “Mới ra ngoài một tiếng đã bị kiểm tra, anh không sợ bị bọn Tần Yến chê cười sao?”
Lương Tây Kinh ung dung đáp: “Tại sao anh phải sợ?”
Lúc này đến phiên Thi Hảo nghẹn lời.
Nói cũng đúng, trên chuyện này Lương Tây Kinh chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác.
Nhìn dáng vẻ nghẹn lời của cô, Lương Tây Kinh đứng dậy, kéo cô vào lòng.
Thi Hảo thuận thế ngồi trên đùi anh, cọ cọ cổ anh, có chút ghét bỏ nói, “Toàn là mùi rượu thôi.”
Lương Tây Kinh: “…Anh không uống nhiều.”
Thi Hảo ậm ừ, thuận theo tư thế hiện tại cánh môi khẽ men lên trên, hôn lên cổ anh.
Trong nháy mắt đó, tay Lương Tây Kinh đặt bên hông cô bỗng siết chặt, “Thi Hảo.”
Thi Hảo cảm nhận được phản ứng của anh, cố ý hiểu sai ý anh, “Không cho hôn?”
Ánh mắt Lương Tây Kinh hơi trầm xuống, không hé răng.
Thi Hảo biết ý của anh là để cho cô hôn. Cô điều chỉnh tư thế của mình, giơ tay nâng mặt Lương Tây Kinh lên, chậm rãi dán lên môi anh.
Cô nhắm mắt hồi tưởng lại dáng vẻ lúc Lương Tây Kinh hôn mình, vươn đầu lưỡi ra trằn trọc trên đôi môi mỏng mềm mại của anh.
Thi Hảo không biết cách hôn lắm.
Lương Tây Kinh bị cô trêu chọc đến phát hỏa, muốn đảo khách thành chủ thì bị cô giữ lại, “Anh đừng lộn xộn.”
Thi Hảo uy hiếp anh, “Nếu không bây giờ anh đi ra ngoài ngay.”
“…”
Bất đắc dĩ, Lương Tây Kinh chỉ có thể để mặc cô làm càn.
Hôn lung tung một lúc, Thi Hảo có chút mệt mỏi, “Lương Tây Kinh.”
Cô mở mắt ra, lại đụng phải đôi mắt đang đè nén lửa dục của anh, bèn đưa tay xoa xoa đôi mắt nhức mỏi, “Em muốn ngủ.”
Đến bước này mà Lương Tây Kinh còn không biết cô cố ý, vậy thì anh thật chẳng hiểu gì về Thi Hảo rồi.
Im lặng một hồi lâu, Lương Tây Kinh áp chế thân thể khô nóng, mân mê vòng eo của Thi Hảo rồi cất giọng trầm khàn, “Em cố ý?”
Thi Hảo ghé vào vai anh, tuyệt đối không thừa nhận, “Nào có.”
Cô lải nhải bên tai anh, “Mấy ngày nay em đi theo anh mệt mỏi thế nào chẳng lẽ anh không rõ?”
Đi công tác thực sự rất mệt mỏi.
Đặc biệt là khi cùng Lương Tây Kinh tham gia loại hoạt động lớn này, Thi Hảo thường cảm thấy thể xác và tinh thần mệt mỏi.
Lương Tây Kinh đương nhiên biết, nhưng Thi Hảo biết rõ mình uể oải buồn ngủ còn hôn anh, đó rõ ràng là cố ý.
Khổ nỗi anh lại chẳng có cách nào với cô.
Thi Hảo đợi một lúc cũng không thấy Lương Tây Kinh lên tiếng.
Cô không có kiên nhẫn, vươn tay chọc chọc sau lưng anh, “Đang nói chuyện với anh đấy.”
Lương Tây Kinh bắt lấy bàn tay không an phận của cô, nắm lấy gáy cô, ép cô nhìn về phía mình, “Nghe thấy rồi.”
Thi Hảo nhướng mày, “Sau đó thì sao?”
Lương Tây Kinh cúi đầu tìm môi cô, giọng khàn khàn nói, “Nhưng anh cảm thấy thư ký Thi có thể chịu đựng được.”
Anh đang nói tiếng người sao?
Thi Hảo bị anh ngậm lấy đầu lưỡi, không nhịn được giơ tay đánh anh một phát.
Lương Tây Kinh bị đau nhưng không định dễ dàng buông tha cho cô.
Hai người ngồi bên bàn ăn quấn quýt hôn môi một lúc lâu, lúc Thi Hảo đã chuẩn bị tâm lý sắp phải mệt mỏi, Lương Tây Kinh đột nhiên bế cô về phòng, đặt cô lên giường, “Em ngủ trước, anh đi tắm.”
“…”
–
Nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm, Thi Hảo nằm trên giường chậm rãi chớp mắt nhìn.
Cô lại một lần nữa dụi dụi mắt, nghĩ đến phản ứng cơ thể của Lương Tây Kinh lúc rời đi, im lặng cong môi.
Nếu ông chủ đã rộng lượng như thế, Thi Hảo cũng không muốn tự chuốc lấy cực khổ.
Cô không do dự nhiều, để dành chỗ cho Lương Tây Kinh rồi cuộn chăn đi vào giấc ngủ.
Khi Lương Tây Kinh tắm rửa xong đi ra, Thi Hảo đã ngủ thiếp đi.
Anh tắt đèn trong phòng ngủ, mượn ánh sáng nhàn nhạt từ phòng khách ngắm nhìn người con gái trên giường một lúc lâu mới xốc chăn lên giường.
Vừa nằm xuống, người đang ngủ say bỗng tự giác tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh.
Nhìn khuôn mặt say ngủ của Thi Hảo, Lương Tây Kinh giơ tay nhéo nhẹ má cô trút giận.
Thi Hảo đau đớn, vô thức đẩy tay anh ra, “Anh phiền quá đi.”
Lương Tây Kinh: “…”
Quai hàm anh siết chặt, không nhịn được lại nhéo nhéo hai má của Thi Hảo.
Lần này Thi Hảo bị nhéo đến tỉnh ngủ.
Cô mơ mơ màng màng mở to mắt, khó hiểu hỏi, “Sao vậy?”
“…” Lương Tây Kinh bất ngờ, sờ sờ đầu cô, “Không sao, em ngủ tiếp đi.”
Đầu óc Thi Hảo không được tỉnh táo lắm, nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi đổi tư thế, “Ngủ ngon.”
Lương Tây Kinh dở khóc dở cười, chỉ có thể ôm chặt lấy cô, cúi đầu nói, “Ngủ ngon.”
Lần này, hai người thật sự yên tĩnh đi ngủ.
Lương Tây Kinh không chọc Thi Hảo nữa, Thi Hảo thì đã mệt muốn chết, cũng không rảnh suy nghĩ xem vì sao anh lại nhéo mình tỉnh giấc.
Cơn mưa ngoài cửa sổ chẳng biết lúc nào đã dừng lại, tiếng gió cũng nhỏ đi rất nhiều.
Lương Tây Kinh ôm lấy Thi Hảo, suy nghĩ về mọi thứ, bất tri bất giác cũng chìm vào giấc ngủ. Đêm càng lúc càng yên tĩnh.
–
Sáng hôm sau, Thi Hảo và đoàn người Lương Tây Kinh bay về Giang Thành.
Sau khi hạ cánh, bọn họ đến thẳng công ty.
Công ty gần đây nhiều việc, Thi Hảo và mấy người khác căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Đến bảy giờ tối, những chuyện quan trọng chồng chất mới coi như đã xử lý gần hết.
Đồng nghiệp tăng ca khá nhiều, Thi Hảo xoa xoa bả vai nhức mỏi, lúc này mới cầm lấy di động trả lời tin nhắn Lương Tây Kinh gửi cho cô hơn mười phút trước.
Sáng nay sau khi tỉnh lại, ý thức của cô cũng quay về.
Thế nhưng thời gian cấp bách, Thi Hảo cũng không rảnh suy nghĩ nhiều.
Mãi đến khi lên máy bay, cô mới biết được tối hôm qua mình đã ỷ vào rượu mà làm gì đó quá đáng với Lương Tây Kinh.
Lúc này nhìn tin nhắn Lương Tây Kinh gửi tới, bảo cô lúc nào về thì nhắn với anh một tiếng, Thi Hảo dự cảm đêm nay Lương Tây Kinh nhất định muốn tìm mình “tính sổ”.
Nghĩ đến đây, Thi Hảo chột dạ trả lời anh: [Tối nay em có hẹn ăn cơm với Ôn Khởi rồi.]
Tin nhắn gửi đi, bên kia trả lời cô một dấu chấm hỏi.
Thi Hảo: [Thế nào?]
Lương Tây Kinh: [Không phải tối hôm qua bọn em ăn cơm rồi sao?]
Thi Hảo: […Đâu có ai quy định bạn bè là không được hẹn ăn cơm mỗi ngày?]
Lương Tây Kinh: [Vậy sao?]
Không hiểu sao, Thi Hảo cảm thấy hai chữ này mang theo chút ý uy hiếp.
Cô hậm hục sờ chóp mũi, cố ý nói: [Anh muốn đi cùng không? Bọn em hẹn đi ăn đồ Nhật.]
Lương Tây Kinh: [?]
Thi Hảo: [Không đi? Vậy thì thôi, em đi với Ôn Khởi.]
Vừa gửi tin đi, điện thoại nội bộ trên bàn Thi Hảo vang lên.
Để phòng ngừa đồng nghiệp nghi ngờ, cô nhanh chóng kết nối, “Alo, tổng giám đốc Lương.”
Lương Tây Kinh ngồi trong phòng làm việc, ngước mắt lên nói, “Thư ký Thi.”
Thi Hảo thành thật, thái độ vô cùng tốt, “Tổng giám đốc Lương, anh nói đi.”
Giọng điệu của Lương Tây Kinh rất bình tĩnh, không nhanh không chậm nói, “Buổi tối đến biệt thự một chuyến.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...