Gợn Sóng Không Tên



Chương 17: Em lên hay anh xuống?

Lương Tây Kinh lên lầu, Thi Hảo vào phòng lấy dầu tẩy trang rồi xuống lầu rửa mặt cho Ôn Khởi.

Lăn qua lộn lại xong, Thi Hảo đánh thức cô ấy dậy, thay sang bộ đồ ngủ sạch sẽ.

Ôn Khởi mơ mơ màng màng, thay đồ xong thì lăn ra ngủ tiếp.

Nhìn dáng vẻ gấp gáp trốn vào chăn của cô ấy, Thi Hảo bất đắc dĩ thở dài.

Làm xong mọi thứ, Thi Hảo cũng mệt mỏi.

Cô sợ Ôn Khởi nửa đêm tỉnh lại ở nơi xa lạ sẽ sợ hãi, bèn gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh, nói cho anh biết đêm nay cô ngủ dưới lầu.

Tin nhắn gửi đi, Lương Tây Kinh hỏi cô: [Thu dọn xong rồi à?]

Thi Hảo: [Ừ.]

Lương Tây Kinh: [Cô ấy thế nào rồi?]

Thi Hảo: [Thấy cũng tạm ổn.]

Lương Tây Kinh: [Em ngủ chưa?]

Thi Hảo ngẫm nghĩ, trả lời anh: [Hơi khó ngủ.]

Qua một lúc, Thi Hảo nhìn thấy tin nhắn của Lương Tây Kinh: [Anh xuống nhé?]

Thi Hảo biết anh định xuống bầu bạn với cô.

Cô suy nghĩ vài giây, từ chối anh: [Ngày mai phải đi làm, em cố gắng chắc là sẽ ngủ được thôi.]

Lương Tây Kinh: [Ngủ không được thì nói với anh.]

Thi Hảo: [Em biết rồi.]

Kết thúc cuộc trò chuyện, Thi Hảo đặt điện thoại xuống.

Rèm cửa sổ trong phòng không kéo kín, ánh đèn ngoài sân chiếu nghiêng qua cửa sổ len vào trong.

Ban đêm trời đổ mưa nên ánh trăng cũng biến mất giữa bầu trời đêm.

Thi Hảo nhìn chằm chằm chùm đèn trong suốt kia thật lâu, nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Khởi đang ngủ say, suy nghĩ có chút hỗn loạn.

Có thể là hôm nay xảy ra khá nhiều chuyện, sau khi Thi Hảo mệt mỏi đi vào giấc ngủ, cô đã mơ thấy rất nhiều giấc mộng lung tung lộn xộn.

Khi cô tỉnh lại, căn phòng vẫn tối đen như mực, có chút xa lạ.

Thi Hảo bối rối mấy giây, kịp phản ứng mình đang ở phòng khách dưới lầu.

Ôn Khởi đã không ở trong phòng, cô dụi dụi đôi mắt còn nhập nhèm, xốc chăn rời giường.

Lúc ra khỏi phòng, Ôn Khởi đang ngồi ngẩn người trên sô pha phòng khách.

“Tỉnh rồi à?”

Thi Hảo đến gần cô ấy, đưa tay sờ trán cô ấy trước, “Không sốt chứ?”

Ôn Khởi: “…Uống say sao có thể phát sốt được?”

Thi Hảo lườm cô ấy, “Bác sĩ nói người có sức đề kháng kém sẽ phát sốt đấy.”

Môi Ôn Khởi giật giật, không dám phản bác.

Thi Hảo nhìn chung quanh một vòng, không thấy bóng dáng Lương Tây Kinh đâu, “Anh ấy đâu rồi?”

Ôn Khởi: “Cậu chưa tỉnh, tổng giám đốc Lương sợ tớ thấy ngại nên bảo tớ nói với cậu là anh ấy đến công ty trước.”

Thi Hảo ồ một tiếng, cụp mắt nhìn cô ấy, “Cảm thấy thế nào rồi?”

Sắc mặt Ôn Khởi vẫn còn tái nhợt, cố gắng cười với cô, “Cũng khỏe rồi, chỉ là dạ dày còn hơi khó chịu.”

Hai người đang nói chuyện thì chuông cửa vang lên.

Thi Hảo đi tới sau cửa liếc mắt nhìn, là dì Trần chăm sóc sinh hoạt thường ngày của Lương Tây Kinh. Nhưng ngày làm việc, Lương Tây Kinh ít khi bảo dì Trần đến bên này chăm sóc anh.

Lương Tây Kinh có một căn nhà khác cách công ty khá gần, nếu Thi Hảo không tới tìm anh, phần lớn thời gian anh đều ở bên đó.

“Dì Trần.” Thi Hảo mở cửa, “Sao dì lại tới đây?”

Dì Trần và Thi Hảo đã gặp nhau rất nhiều lần, bà ấy biết quan hệ yêu đương giữa cô và Lương Tây Kinh. Bà ấy cười cười, nói với Thi Hảo, “Tây Kinh gọi điện thoại cho dì, bảo là hai người có một người bạn uống say chắc sáng dậy không được thoải mái lắm, kêu dì qua làm bữa sáng lót dạ cho cho hai người.”

Thi Hảo hơi giật mình, không ngờ Lương Tây Kinh lại suy nghĩ chu đáo như vậy.

Chào hỏi dì Trần xong, chờ bà ấy vào phòng bếp, Ôn Khởi cảm khái, “Tổng giám đốc Lương càng ngày càng chu đáo.”

Thi Hảo chẳng nói đúng sai.


Cô đến bên cạnh Ôn Khởi ngồi xuống, trầm mặc một hồi rồi hỏi, “Tối qua sao lại uống nhiều như vậy?”

Ôn Khởi hơi khựng lại, không gạt cô, “Có một cuộc phỏng vấn tớ muốn lấy được, đối phương thích uống rượu, cũng thích mời rượu.”

Thi Hảo nhíu mày, “Lãnh đạo của cậu không ngăn cản sao?”

Nghe nói như thế, Ôn Khởi chua xót cười, “Thư ký Thi của tôi ơi, không phải ai cũng giống như cậu và đám trợ lý Dương, có thể gặp được một ông sếp tốt như Lương Tây Kinh.”

Lương Tây Kinh nổi tiếng là bao che khuyết điểm, bất luận là Thi Hảo hay những nhân viên khác cùng anh đi tham gia tiệc, anh cũng sẽ không cho phép người khác ép buộc nhân viên của mình uống rượu.

Bọn họ muốn uống là sẽ uống, không muốn uống thì sẽ không uống.

Nghe vậy, Thi Hảo nhíu mày, “Anh ấy tốt chỗ nào?”

Ôn Khởi: “Anh ấy sẽ không bao giờ để nhân viên của mình cản rượu, cũng sẽ không để cho người khác rót rượu cho nhân viên của anh ấy, như vậy còn không tốt?”

“…Cái này đâu có tính là tốt?” Thi Hảo phản bác cô ấy, “Anh ấy chỉ làm chuyện mà một lãnh đạo bình thường nên làm thôi.”

Cô sửa lại suy nghĩ của Ôn Khởi, “Chính vì hiện tại có quá nhiều lãnh đạo bất thường, cho nên chúng ta mới cảm thấy một Lương Tây Kinh bình thường lại hết sức đặc biệt.”

Ôn Khởi ngẩn ra, cảm thấy Thi Hảo nói có lý.

Đúng là cô ấy gặp phải quá nhiều cấp trên bất thường, nên mới có nhận thức như vậy.

Ăn xong bữa sáng, Thi Hảo không yên tâm với Ôn Khởi, kiên trì đưa cô ấy đến công ty.

Đưa người đến nơi an toàn, Thi Hảo mới quay về công ty mình làm việc.

Mấy ngày sau, tình huống của Ôn Khởi cũng không tệ lắm, Thi Hảo lúc này mới yên lòng.



Nhoáng một cái đã tới cuối tuần.

Ngày thứ bảy tuần này, Thi Hảo cùng Lương Tây Kinh xuất hiện ở sân bay.

Hội nghị thượng đỉnh tài chính ở Bình Thành sẽ chính thức khai mạc vào thứ ba tuần sau.

Mà trước khi khai mạc, Lương Tây Kinh lại có sắp xếp khác.

Cuối tuần tăng ca tiền lương gấp đôi, đi công tác còn có trợ cấp.

Bởi vậy khi Lương Tây Kinh hỏi Thi Hảo có bằng lòng cuối tuần đi Bình Thành không, Thi Hảo không chút do dự đồng ý.

Đến phòng nghỉ VIP, hai người ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lương Tây Kinh xem tin tức, Thi Hảo xem tài liệu.

Hai người im lặng, không hề bị quấy nhiễu.

Đột nhiên, bên tai vang lên giọng nói có chút quen thuộc.

“Thi Hảo?”

Nghe thấy tên mình, Thi Hảo vô thức ngẩng đầu.

Sau khi nhìn thấy người đứng cách đó không xa, Thi Hảo ngẩn người, vẻ mặt dại ra.

Đối diện với tầm mắt cô, Dương Văn Tuấn đến gần, “Không nhớ tôi sao?”

Thi Hảo khựng lại, chần chờ nói, “Dương Văn Tuấn?”

Nghe cô gọi tên, Dương Văn Tuấn cười, “Là tôi.”

Anh ấy rũ mắt nhìn Thi Hảo, vui mừng nói, “Không ngờ lại gặp được em ở đây.”

Thi Hảo cũng có chút bất ngờ, “Không phải anh đang ở nước ngoài sao?”

Cô và Dương Văn Tuấn là bạn học trung học kiêm đại học, Dương Văn Tuấn là đàn anh của cô. Hai người quen nhau từ thời trung học.

Khi Dương Văn Tuấn tốt nghiệp đại học, Thi Hảo nghe người ta nói anh ấy ra nước ngoài du học. Sau đó, Thi Hảo nghe được bạn học trong trường nói anh ấy lấy được thẻ xanh, làm việc ở nước ngoài.

“Về rồi.” Dương Văn Tuấn ôn hòa cười cười.

Thi Hảo mỉm cười, “Thì ra là thế.”

Dương Văn Tuấn ừ một tiếng, “Còn em? Vẫn luôn ở Giang Thành?”

Thi Hảo gật đầu.

Hai người đang trò chuyện, Lương Tây Kinh bên cạnh vẫn không có cảm giác tồn tại đột nhiên mở miệng, “Thi Hảo.”

Thi Hảo liếc mắt, Dương Văn Tuấn lúc này mới chú ý tới một người ngồi bên cạnh Thi Hảo.

“Vị này là?” Sau khi nhìn thấy Lương Tây Kinh, vẻ mặt anh ấy hơi cứng đờ.

Thi Hảo: “…Sếp của tôi, Lương Tây Kinh.”

Dương Văn Tuấn từng nghe qua cái tên Lương Tây Kinh, anh ấy vươn tay về phía anh, tự giới thiệu, “Tổng giám đốc Lương, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Tôi là Dương Văn Tuấn, bạn học của Thi Hảo.”


Lương Tây Kinh ngước mắt lên, ngữ khí lãnh đạm, “Xin chào.”

Hai người khách sáo bắt tay rồi nhanh chóng tách ra.

Sau khi tách ra, Lương Tây Kinh nhìn Thi Hảo, “Tôi khát nước.”

Thi Hảo: “…Tổng giám đốc Lương muốn cà phê hay nước khoáng?”

Lương Tây Kinh: “Nước khoáng.”

Thi Hảo gật đầu, “Anh chờ một chút.”

Thi Hảo muốn đi lấy nước khoáng, Dương Văn Tuấn bèn đặt hành lý của mình lên chiếc ghế trống bên cạnh Thi Hảo, sau đó cùng cô đi đến căn tin trong phòng nghỉ.

Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau đi xa, Lương Tây Kinh hừ lạnh.

Thi Hảo không ngờ sẽ gặp được Dương Văn Tuấn ở sân bay.

Mà càng trùng hợp chính là, bọn họ ngồi cùng một chuyến bay bay đến Bình Thành, hơn nữa còn ở cùng một khách sạn.

Nghe hai người bên cạnh liên tục đối thoại, Lương Tây Kinh lấy điện thoại di động ra nhấn nhấn.

Màn hình di động sáng lên, Thi Hảo nói với Dương Văn Tuấn một tiếng rồi mới mở ra xem.

Lương Tây Kinh: [Thư ký Thi.]

Thấy tin nhắn này, Thi Hảo cũng không nhìn sang Lương Tây Kinh. Cô nhướng mày, trả lời: [Tổng giám đốc Lương có gì phân phó?]

Lương Tây Kinh: [Sao cậu ta nói nhiều thế?]

Thi Hảo nhịn cười: [Tổng giám đốc Lương, anh không thể vì mình nói ít mà không cho phép người ta nói nhiều chứ?]

Lương Tây Kinh: […]

Anh cảm thấy Thi Hảo cố ý.

Thi Hảo: [?]

Lương Tây Kinh: [Bình Thành không phải Giang Thành.]

Thi Hảo: [Rồi thế nào?]

Lương Tây Kinh: [Hai người tiếp tục đi.]

Không hiểu sao, Thi Hảo lại cảm nhận được sự uy hiếp từ mấy chữ không đầu không đuôi này của anh.

Thi Hảo không phải là người thích bị uy hiếp, trong xương cốt cô có cảm xúc phản nghịch rất mãnh liệt. Thế nhưng lúc này, cô lại tiếp nhận sự uy hiếp của Lương Tây Kinh.

Nghĩ đến đây, Thi Hảo khẽ cười.

Chú ý tới cảm xúc của cô thay đổi, Dương Văn Tuấn hỏi, “Cười gì vậy?”

Thi Hảo chậm một chút mới nói, “Không có gì, có người bạn nói đùa với tôi ấy mà.”

Dương Văn Tuấn khẽ gật đầu, nhìn chiếc điện thoại di động cô đang cầm, chủ động nói, “Có tiện thêm Wechat không? Tôi mới về nước không bao lâu, vẫn chưa có phương thức liên lạc với mấy người bạn cũ.”

Nói đến nước này, Thi Hảo không thể từ chối.

Cô mở mã QR ra, “Được.”

Lại nói chuyện một lúc, đến khi bọn họ lên máy bay.

Lương Tây Kinh đứng dậy đi ra ngoài, Thi Hảo đuổi theo. Nhìn cô đẩy hành lý, Dương Văn Tuấn vươn tay về phía cô, “Để tôi làm cho?”

Thi Hảo nhìn thoáng qua bóng người hơi dừng lại phía trước, đuôi mày cong cong, “Không cần đâu, hành lý của tôi không nặng.”

Bị từ chối, Dương Văn Tuấn cũng không cảm thấy xấu hổ.

Đến khoang thương gia, vị trí của Thi Hảo ngồi song song với Lương Tây Kinh.

Mà vị trí của Dương Văn Tuấn chỉ cách Thi Hảo một lối đi nhỏ.

Cất hành lý xong, Thi Hảo đang định ngồi xuống nghỉ ngơi, Lương Tây Kinh lên tiếng, “Em ngồi bên cửa sổ đi.”

Thi Hảo: “…?”

Cô bối rối giây lát, ngẩng đầu nhìn anh.

Tầm mắt hai người chạm nhau.

Sau khi Thi Hảo ý thức được, cô cố nén khóe môi muốn vểnh lên, “Vâng, tổng giám đốc Lương.”

“…”


Đổi vị trí xong, hai người ngồi xuống.

Khoảng cách giữa các vị trí trong khoang thương gia không lớn, thừa dịp tiếp viên hàng không hỏi Dương Văn Tuấn cần đồ uống gì, Thi Hảo nghiêng đầu về phía Lương Tây Kinh, nhỏ giọng nói, “Tổng giám đốc Lương hôm nay hơi nhỏ mọn nha.”

Hơi thở ấm áp của cô lướt qua vành tai, Lương Tây Kinh liếc nhìn cô với ý cảnh cáo, đè giọng nhắc nhở, “Em vẫn chưa trả nợ cho anh đấy.”

“…” Thi Hảo lập tức ngồi lại ngay ngắn, “Vừa rồi em không nói gì cả.”

Lương Tây Kinh hừ lạnh.



Im lặng kéo dài hai giờ, bọn họ đến Bình Thành.

Lúc hạ cánh, tài xế Lương Tây Kinh sắp xếp tới đón đã có mặt.

Vừa ngồi lên xe, Thi Hảo liền nhận được tin nhắn của Dương Văn Tuấn: [Thi Hảo, bên em đi rồi à?]

Anh ấy vừa khởi động máy thì nhận được điện thoại, không chú ý đã mất dấu cô.

Thi Hảo: [Ừ, tài xế đến rồi.]

Dương Văn Tuấn: [Vậy có thời gian hẹn gặp nhé.]

Thi Hảo đang định trả lời, người ngồi nghỉ ngơi bên cạnh cô bỗng nhiên phát ra một tiếng cười lạnh.

Thi Hảo: “…”

“Thư ký Thi.” Lương Tây Kinh gọi tên cô, đang định nói thì tiếng chuông điện thoại của anh cắt ngang.

Lương Tây Kinh nhíu mày, khi nhìn thấy tên người gọi, anh lập tức nghiêm túc lại, “Alo, sếp Từ.”

Cúp điện thoại, Lương Tây Kinh nghiêng đầu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau một lát, Thi Hảo cầm di động nhắn: [Lát nữa phải đi dự tiệc?]

Cô vừa nghe được vài câu.

Lương Tây Kinh rũ mắt: [Ừ, em ở khách sạn nghỉ ngơi đi, muốn ra ngoài thì gọi điện thoại cho tài xế.]

Thi Hảo: [Em biết rồi.]

Trên xe có người ngoài, hai người không tiện nói chuyện với nhau nhiều.

Đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng xong, Lương Tây Kinh vào phòng thay quần áo rồi ra ngoài.

Sau khi người đi, Thi Hảo treo toàn bộ quần áo bị nhàu trong vali vào tủ quần áo, bảo nhân viên khách sạn đưa bàn ủi tới.

Sau khi ủi xong quần áo tham gia hội nghị thượng đỉnh tài chính, Thi Hảo thay quần áo rồi bò lên giường nghỉ ngơi.

Ở trên máy bay có ăn chút gì đó rồi nên cô cũng chưa đói bụng.

Nằm trên giường xem tài liệu hội nghị thượng đỉnh tài chính, Thi Hảo cảm giác mí mắt ngày càng nặng trĩu.

Bất tri bất giác, cô đã ngủ thiếp đi.

Chờ Thi Hảo tỉnh lại, trong điện thoại di động có vài cuộc điện thoại nhỡ Lương Tây Kinh gọi tới.

Phòng của cô và Lương Tây Kinh không ở cùng một tầng, cô ở phòng hành chính bình thường, còn Lương Tây Kinh ở căn phòng nằm trên tầng cao nhất.

Nhìn đồng hồ, Thi Hảo gọi lại cho anh.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, “Tỉnh rồi à?”

Cô không nghe điện thoại, Lương Tây Kinh đại khái có thể đoán được cô đang ngủ.

Thi Hảo vẫn nằm trên giường, lúc mới tỉnh ngủ cổ họng có chút khàn, “Ừm, anh về chưa?”

“Chưa.” Lương Tây Kinh lúc này đang ở sân golf, anh liếc nhìn mấy người cách đó không xa, nhẹ giọng nói, “Đang ở sân bóng.”

Thi Hảo hiểu rõ, “Buổi tối còn có tiệc?”

Lương Tây Kinh đáp ừ, “Buổi trưa em ăn gì rồi?”

Thi Hảo: “…Không đói bụng nên chưa ăn, lát nữa em ra ngoài đi dạo.”

Nghe thế, Lương Tây Kinh nhíu mày.

Anh im lặng vài giây, dặn dò: “Chú ý an toàn.”

Cúp điện thoại xong, Tần Yến lại đây.

“Gọi điện thoại cho Thi Hảo?”

Lương Tây Kinh nhận lấy điếu thuốc anh ấy đưa tới, nhưng không châm, “Cô ấy đang ở khách sạn.”

Tần Yến cạn lời lườm anh, “Cô ấy cũng đâu phải trẻ con. Cô ấy là vị thư ký có thể một mình đảm đương một phương của cậu, cậu còn lo lắng như vậy làm gì?”

Lương Tây Kinh cũng không phải lo lắng cho Thi Hảo, anh chỉ đơn thuần không muốn để Thi Hảo lẻ loi một mình ở khách sạn xa lạ.

Im lặng một lát, khóe mắt Tần Yến thoáng nhìn người đang đi về phía bọn họ, thấp giọng nói: “Tiền Nhạc đến rồi, không phải tìm cậu tính sổ đấy chứ?”

Tiền Nhạc là bố của Tiền Tĩnh Hà.

Nếu Lương Tây Kinh muốn mở rộng thị trường ở Bình Thành, tránh không được phải giao tiếp với Tiền Nhạc.

Mấy tháng trước khi Lương Tây Kinh đến Bình Thành, Tiền Nhạc còn giúp anh một việc.

Sau đó Tiền Tĩnh Hà đến Giang Thành, Tiền Nhạc cố ý gọi điện thoại cho anh, nhờ anh hỗ trợ chăm sóc một chút.

Nợ ân tình là phải trả, chính vì vậy Lương Tây Kinh mới đồng ý mời Tiền Tĩnh Hà ăn một bữa cơm.

Trong lúc hai người nói chuyện, Tiền Nhạc đã tới.


“Tổng giám đốc Lương.” Ông ta mở miệng trước.

Lương Tây Kinh giương mắt, “Chủ tịch Tiền.”

Hai người khách sáo chào hỏi vài câu, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

Tần Yến ở bên cạnh lắng nghe, có thể cảm nhận được khói thuốc súng vô hình. Anh ấy suy đoán, chuyện Lương Tây Kinh đối xử với Tiền Tĩnh Hà không quá khách sáo hẳn là Tiền Nhạc đã biết.

Bằng không cũng không đến mức này.



Bên kia, Thi Hảo trò chuyện với Lương Tây Kinh hai câu rồi bỏ điện thoại xuống, rời giường rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô trang điểm, chuẩn bị ra ngoài tìm đồ ăn.

Thời tiết Bình Thành không tệ, Thi Hảo thay sang một chiếc váy liền mà cô hiếm có cơ hội mặc ra ngoài.

Ra khỏi khách sạn phơi nắng, tâm tình Thi Hảo cũng trở nên sảng khoái.

Đi công tác như vậy, cô vô cùng vui vẻ.

Tùy tiện ăn chút gì đó xong, Thi Hảo bắt xe đi dạo quanh các con phố đặc sắc ở Bình Thành.

Từ ngày mốt có thể cô sẽ bắt đầu bận rộn đến mức chân không chạm đất, cho nên cô phải thừa dịp hiện tại rảnh rỗi mà thưởng thức phong cảnh Bình Thành, lại mua chút quà cho đám người Ôn Khởi.

Màn đêm buông xuống, Thi Hảo đi dạo đến chín giờ tối mới chậm rãi trở về khách sạn.

Cô không ngờ ở đại sảnh khách sạn lại chạm mặt Dương Văn Tuấn.

Dương Văn Tuấn nhìn Thi Hảo, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Lúc học trung học anh ấy đã biết Thi Hảo rất xinh đẹp, không ngờ nhiều năm sau cô lại xinh đẹp và quyến rũ hơn so với lúc còn đi học.

“Trùng hợp thế?” Dương Văn Tuấn mở miệng, “Đi dạo phố à?”

Thi Hảo vẫn cười cười, “Vâng, sếp có việc nên tôi đi dạo quanh đây một chút.”

Dương Văn Tuấn: “Vậy cũng tốt.”

Thi Hảo đáp lời.

Hai người một trước một sau đi vào thang máy, Dương Văn Tuấn đang muốn hỏi Thi Hảo ở phòng nào, Thi Hảo đã nhìn thấy người đi về phía này.

Ánh mắt cô sáng lên, vội vàng nhấn nút mở cửa thang máy, chờ Lương Tây Kinh và Tần Yến đến gần.

“Thư ký Thi.” Tần Yến đã sớm nhìn thấy cô.

Thi Hảo: “Tổng giám đốc Lương, sếp Tần.”

Tần Yến nhìn cái túi đặt dưới chân cô, “Đi dạo phố à?”

Thi Hảo: “… Vâng.”

Tần Yến nhướng mày, nhìn Dương Văn Tuấn vừa mới nói chuyện với Thi Hảo, “Đi một mình?”

Thi Hảo lại đáp vâng.

Đáp lời xong, tầm mắt cô nghiêng sang một bên, nhìn về phía người vẫn luôn giữ im lặng.

Mặt Lương Tây Kinh hơi đỏ, nhìn như là uống không ít rượu.

Không lâu sau, thang máy đã đến tầng phòng của Dương Văn Tuấn.

Anh ấy đi ra, nói tạm biệt với Thi Hảo.

Người rời đi, cửa thang máy đóng lại.

Trong thang máy im ắng, ba người đều không nói gì.

Vài giây sau, Tần Yến phá vỡ sự yên tĩnh này, “Tôi muốn hỏi một chút…”

Anh ấy vừa mở miệng, Thi Hảo và Lương Tây Kinh đồng thời quay sang nhìn anh ấy.

Tần Yến rất biết điều, “Tôi có cần ra ngoài trước không?

“…”

Lương Tây Kinh và Thi Hảo còn chưa kịp lên tiếng, tiếng thang máy mở cửa đã vang lên.

Lần này là đến tầng Thi Hảo ở.

Thi Hảo dừng bước, liếc nhìn chiếc túi bên chân, xách lên nói, “Tổng giám đốc Lương, sếp Tần, tôi về phòng trước.”

Chờ cô cũng đi ra ngoài, Tần Yến nghiêng đầu, “…Sao cậu không ngăn thư ký Thi lại?”

Đầu Lương Tây Kinh có chút choáng váng, anh giơ tay nhéo nhéo ấn đường, “Sao cậu còn chưa đi?”

“…” Tần Yến nghẹn họng, kịp phản ứng, “Thì ra vừa rồi cậu thật sự hy vọng tôi ra ngoài trước?”

Lương Tây Kinh không đáp lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Tần Yến tức giận liếc anh một cái, “Tôi không ngờ cậu lại trọng sắc khinh bạn thế đấy.”

Lương Tây Kinh: “Ừ.”

Tần Yến mắng anh hai câu, sau khi thang máy mở cửa, anh ấy nhanh chóng đi ra ngoài.

Hơn nữa còn nói, “Cậu yên tâm, cho dù đêm nay cậu và thư ký Thư có gây ra bao nhiêu động tĩnh, tôi cũng sẽ làm bộ như không nghe thấy.”

Lương Tây Kinh phớt lờ câu nói bậy bạ của anh ấy.

Anh đi về phía phòng, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Thi Hảo: [Em lên hay là anh xuống?]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui