Gợn Sóng Không Tên



Chương 14: Chuyện gì cũng được?

Trong ống nghe có một thoáng im lặng.

Lương Tây Kinh tức giận đến nghẹn lời, thật lâu sau anh mới mở miệng gọi cô, “Thi Hảo.”

Nghe ra ý cảnh cáo của anh, Thi Hảo nhỏ giọng nói thầm, “Em đâu có nói gì sai.”

Tối hôm trước bọn họ náo loạn quá mức, lúc nghỉ ngơi đã là hai ba giờ sáng. Buổi sáng anh lại cùng cô đi dạo vườn bách thảo mấy tiếng, cho dù thể lực có tốt hơn nữa, Lương Tây Kinh cũng sẽ không đi “ăn vụng bên ngoài” vào buổi chiều hôm đó.

Lương Tây Kinh: “…”

Biết anh không tìm được lời phản bác, Thi Hảo cũng không muốn tiếp tục rối rắm với anh, cô vô tình nói, “Không nói chuyện với anh nữa, em phải vào tàu điện ngầm rồi.”

Lương Tây Kinh dừng bước, truy hỏi: “Đi đâu?”

“Trung tâm thương mại, em và Ôn Khởi hẹn cơm trưa.” Thi Hảo nói cho anh biết.

Lương Tây Kinh im lặng, “Ăn xong đến văn phòng anh một chuyến.”

Thi Hảo nhướng mày, “Giờ nghỉ trưa em đến đó làm gì?”

Lương Tây Kinh mặt không đổi sắc nói, “Đến học.”

Thi Hảo nghi hoặc, “Học gì?”

Lương Tây Kinh: “Tiết thể lực.”

Thi Hảo nghẹn họng một hồi lâu, ngửa đầu nhìn ánh đèn sáng rực trong tàu điện ngầm. Ánh đèn có chút chói mắt, cô híp híp mắt, lí nhí nói, “Anh tìm người khác đi.”

Lương Tây Kinh dừng một chút, thản nhiên nói ra một câu.

Thi Hảo ban đầu không nghe rõ, chờ cô kịp phản ứng anh nói gì, cô tức giận đến đỏ mặt.

“Lương Tây Kinh!” Cô nghiến răng gọi anh.

Lương Tây Kinh đại khái có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mặt đỏ tới mang tai của cô lúc này, khóe môi anh nhếch lên, lười biếng đáp, “Không cần kêu lớn như vậy anh cũng nghe được.”

Thi Hảo không nói nhảm với anh nữa, “Cúp máy đây.”

“…”

Nhìn điện thoại bị cúp ngang, Lương Tây Kinh nhướng mày.

Đứng tại chỗ suy nghĩ vài giây, Lương Tây Kinh đưa tay sờ sờ vết thương trên trán, mở Wechat ra: [Thư ký Thi.]

Thi Hảo: […?]

Lương Tây Kinh: [Giúp anh đặt phần cơm trưa.]

Thi Hảo: [Tổng giám đốc Lương muốn ăn gì?]

Lương Tây Kinh: [Tùy.]

Thi Hảo: […]

Lương Tây Kinh cố ý hỏi: [Có khó khăn?]

Thi Hảo nhìn tin nhắn của anh, trực giác mách bảo là anh đang cố ý: [Không có, nhưng chắc phải để tổng giám đốc Lương đợi hơi lâu rồi, em có hẹn ăn cơm trưa với bạn, ăn xong mới mang về cho anh được.]

Lương Tây Kinh: [Ừ.]


Thi Hảo đang còn kinh ngạc vì anh dễ nói chuyện như vậy, tin nhắn của Lương Tây Kinh lại nhảy ra: [Anh sẽ cố gắng chịu đựng đến khi thư ký Thi trở về.]

Thi Hảo nhẫn nhịn, nhưng quả thực không nhịn được nữa, ở trong tàu điện ngầm gọi điện thoại cho Lương Tây Kinh.

“Ừm.” Lương Tây Kinh lười biếng nói, “Sao thế?”

Thi Hảo: “…Anh biết rõ còn cố hỏi.”

Lương Tây Kinh ngước mắt lên, “Gì cơ? Anh nghe không hiểu thư ký Thi nói gì.”

Thi Hảo nghẹn họng, tức giận không chỗ phát tiết, “Lương Tây Kinh!”

Không đợi Lương Tây Kinh mở miệng, cô đã uy hiếp, “Anh mà còn như vậy, lát nữa em sẽ tính sổ chuyện mỹ nữ vườn bách thảo với anh.”

Nghe vậy, Lương Tây Kinh nhếch môi, “Em định tính sổ thế nào?”

Thi Hảo hừ lạnh, “Đến lúc đó anh sẽ biết.”

Lương Tây Kinh gật gật đầu, “Được, anh chờ.”

Thi Hảo cảm thấy bản thân lúc này như đang đánh vào vải bông, Lương Tây Kinh chẳng chút ảnh hưởng nào. Cô im lặng, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì đó, “Còn nữa…”

Lương Tây Kinh: “Hửm?”

Thi Hảo hỏi, “Vết thương trên trán anh là thế nào vậy?”

Nhắc tới chuyện này, nụ cười trên mặt Lương Tây Kinh dần tắt, anh thấp giọng nói, “Không có gì.”

Thi Hảo không tin, cố ý nói, “Không có gì sao anh lại dán băng gạc làm gì?”

Đột nhiên, Lương Tây Kinh có chút hối hận vì đã đi trêu chọc Thi Hảo.

Anh hiểu cô, nếu cô thật sự muốn so đo gì đó, Lương Tây Kinh không thể chống đỡ.

Không nói gì một hồi, Lương Tây Kinh thúc giục, “Em tập trung ăn cơm đi, anh đến nhà ăn đây.”

Dứt lời, anh lại bổ sung, “Chú ý an toàn.”

Lúc này, đến phiên Thi Hảo ngơ ngác nhìn điện thoại bị cúp ngang.

Nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Lương Tây Kinh, cô bất đắc dĩ nở nụ cười, mở Wechat: [Lương Tây Kinh, trốn tránh là việc đáng xấu hổ.]

Gửi xong tin nhắn này, Thi Hảo không xem điện thoại nữa.

Cô lấy quyển từ vựng trong túi ra, tranh thủ thời gian rảnh ôn tập lại từ vựng tối hôm qua đã học để khỏi quên.

Học thuộc lòng được lột lúc, Thi Hảo bỗng nhớ tới một chuyện từ rất lâu trước đó.

Tuần đầu tiên cô làm trợ lý cho Lương Tây Kinh, Lương Tây Kinh đã dẫn cô đi Mỹ công tác.

Trình độ tiếng Anh của Thi Hảo không tệ, chỉ là trước đó cô chỉ tiếp xúc với nghiệp vụ trong nước, ít có cơ hội giao lưu tiếng Anh đầy đủ với đối phương.



Đêm hạ cánh xuống New York, Lương Tây Kinh dẫn cô và Dương Cao Phi tham gia dạ tiệc.

Trong tiệc tối đều là khuôn mặt xa lạ, Thi Hảo nở nụ cười cứng ngắc đứng phía sau Lương Tây Kinh, có chút trúc trắc và luống cuống.

Nhận ra cô không thích ứng, Lương Tây Kinh bảo cô qua bên cạnh nghỉ ngơi.

Thi Hảo tìm một góc ngồi xuống, chưa được bao lâu lại có người tiến lên trao đổi với cô. Mọi người ở đây đều biết cô là trợ lý của Lương Tây Kinh, toàn bộ quá trình trao đổi cũng sử dụng tiếng Anh.


Bình thường Thi Hảo không hề căng thẳng, khẩu ngữ rất lưu loát.

Ngặt nỗi đêm đó cô lại rất căng thẳng, cô càng sợ phạm sai lầm thì càng dễ phạm sai lầm.

Sau khi trao đổi với mấy người nước ngoài tiến tới chào hỏi, một người có hợp tác với tập đoàn Lương thị đến trước mặt cô, hỏi thăm một số vấn đề trong dự án.

Dự án này mặc dù Thi Hảo không phụ trách, nhưng cô đã xem qua, cũng hiểu rõ.

Lúc đầu Thi Hảo vẫn có thể đối đáp trôi chảy, nhưng dần dần cô càng lúc càng khẩn trương.

Ngay khi cô lắp bắp nói ra một thuật ngữ chuyên ngành không chuẩn, đối phương ngẩn người một lúc không hiểu.

Nháy mắt đó, Thi Hảo xấu hổ đến đỏ bừng mặt.

Cô đang định giải thích, thư ký của đối phương đã tỏ vẻ ghét bỏ liếc nhìn cô, thì thầm với ông chủ một câu. Câu nói kia âm lượng không lớn không nhỏ, nhưng Thi Hảo nghe được ——

Đối phương nói cô không chuyên nghiệp, cũng không biết làm sao lên làm trợ lý của Lương Tây Kinh.

Từ khi Thi Hảo lên tới tầng văn phòng tổng giám đốc, cô đã nghe qua rất nhiều lời như vậy.

Người đó nói cũng không có gì quá đáng, thậm chí cũng không nói rõ —— là có khả năng cô lấy được chức trợ lý của Lương Tây Kinh nhờ thủ đoạn.

Thế nhưng Thi Hảo của lúc đó vẫn xấu hổ đến mức muốn rời đi ngay.

Cô đang muốn giải thích, Lương Tây Kinh không biết từ đâu xuất hiện. Anh đứng bên cạnh Thi Hảo, đầu tiên anh lặp lại thuật ngữ chuyên ngành mà Thi Hảo nói, sau đó lại thay cô kết thúc dự án.

Trò chuyện công việc xong, Lương Tây Kinh kéo Thi Hảo đứng dậy khỏi ghế, trịnh trọng giới thiệu cho đối phương biết cô là trợ lý của Lương Tây Kinh. Là một trợ lý đã trải qua vòng sàng lọc nội bộ của tập đoàn, thành tích kiểm tra viết và phỏng vấn của cô cao hơn những thành viên khác trong tập đoàn, thế nên cô mới được thăng chức.

Chức vị mà cô có được là cô cố gắng giành được.

Ngoài ra không có gì khác.

Nghe anh nói xong, thư ký của đối phương lúng túng xin lỗi Lương Tây Kinh, nói là cô ta đã hiểu lầm.

Lương Tây Kinh cũng không cảm kích, bình tĩnh nói với đối phương: “Người cô cần xin lỗi là trợ lý của tôi.”

Khoảnh khắc đó, một người mới bước chân vào xã hội như Thi Hảo bỗng xuất hiện cảm giác được tôn trọng, được đối đãi ngang nhau.

Loại cảm giác này đã rất lâu rồi cô chưa có lại.

Sau khi yến tiệc kết thúc, Thi Hảo bị Lương Tây Kinh gọi ra sân, anh bảo cô phát âm lại thuật ngữ chuyên ngành mà cô vừa phát âm sai theo giọng tiêu chuẩn.

Thi Hảo ngẩn người, “Tổng giám đốc Lương.”

Lương Tây Kinh hờ hững nói, “Ngại nói?”

Cánh môi Thi Hảo khẽ mấp máy, không biết phải nói gì.

Lương Tây Kinh cụp mi, hai tay đút túi nói, “Thi Hảo, tôi không hoài nghi năng lực chuyên nghiệp của cô, cũng sẽ không nghi ngờ bình thường cô làm việc có đủ nghiêm túc hay không. Nhưng tôi hy vọng cô hiểu được, không phải lần nào cô bị nghi ngờ cũng sẽ có người kịp thời xuất hiện chữa cháy thay cô.”

Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Thi Hảo, “Công việc trợ lý này không dễ làm, nếu cô cảm thấy xấu hổ khi nói những thuật ngữ chuyên ngành trước mặt tôi, tôi đề nghị sau khi về nước cô hãy viết một bản điều động chức vị nộp lên.”

Thi Hảo biết Lương Tây Kinh đang nghiêm túc, anh cũng không lấy chuyện này ra đùa giỡn.

Hai người im lặng giằng co trong chốc lát, Thi Hảo lúng túng mở miệng.

Lương Tây Kinh cũng không xoi mói vì giọng cô quá nhỏ, sau khi nghe xong anh thốt ra một phát âm tiêu chuẩn kiểu Mỹ.


Thấy Thi Hảo ngẩn người, anh không hề bất mãn, chỉ nhắc nhở cô, “Đọc theo.”

Hàng mi Thi Hảo khẽ run, bắt đầu ‘nhại lại như vẹt’.

Buổi tối hôm đó, Lương Tây Kinh cùng cô luyện phát âm khẩu ngữ hơn một tiếng.

Lúc hai người tách ra trở về phòng nghỉ ngơi, Lương Tây Kinh nói với cô, “Thi Hảo, ở chỗ này cô đừng căng thẳng gì cả, cứ xem như đang ở văn phòng mà thành thạo xử lý công việc. Mặc dù có những chuyện cô không biết, nhưng cô không cần phải ngượng ngùng.”

Anh dừng lại chốc lát rồi nói tiếp, “Nếu cô muốn được người khác công nhận và tôn trọng công việc của cô, hãy cố gắng hơn những người khác.”

Đầu óc Thi Hảo chập chờn vài giây, vô thức hỏi, “Cố gắng thế nào?”

Lương Tây Kinh như bị câu hỏi của cô làm khó, liếc cô một cái rồi nói, “Tự mình nghĩ đi.”

“…”

Thi Hảo suy nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra phải cố gắng hơn những người khác như thế nào.

Chỉ là không hiểu sao, cô thích học thuộc từ đơn hơn, cô bắt đầu dùng khẩu ngữ trao đổi với đối phương ngày càng trôi chảy, cô cũng không bao giờ quên bất cứ thuật ngữ chuyên ngành hay không chuyên ngành nào cần dùng đến nữa.



Tàu điện ngầm đến trạm, Thi Hảo thoát khỏi mạch suy nghĩ trôi xa kia.

Xuống trạm, cô và Ôn Khởi gặp nhau.

Nhìn dáng vẻ không yên lòng của cô, Ôn Khởi hỏi thêm hai câu.

Nghe cô nhắc tới chuyện lúc mới lên làm trợ lý của Lương Tây Kinh, Ôn Khởi lớn mật suy đoán, “Tổng giám đốc Lương sẽ không có ý với cậu từ lúc đó chứ?”

Thi Hảo: “…Nói gì vậy, làm sao có thể.”

Ôn Khởi đúng lý hợp tình nói, “Cũng không phải không có khả năng, cậu đâu có biết cậu có bao nhiêu xinh đẹp.”

“Vậy bây giờ tớ không xinh đẹp sao?” Thi Hảo hỏi cô ấy.

Không đợi Ôn Khởi trả lời, cô còn nói, “Khi đó Lương Tây Kinh vẫn còn nhỏ tuổi.”

“Ồ.” Ôn Khởi chống má, vẫn có chút không phục, “Nhưng cũng lớn hơn cậu năm tuổi.”

Thi Hảo bất đắc dĩ, vừa ăn vừa nói, “Lúc đó anh ấy chưa có ý với tớ đâu.”

“Sao cậu biết?” Ôn Khởi hỏi.

Thi Hảo nghiêng đầu suy nghĩ, “Cảm giác.”

Một người có thích mình hay không, bản thân có thể cảm nhận được.

Thích rất khó giấu, nhưng đã có lòng muốn giấu thì đương nhiên sẽ giấu được.

Nhưng phát hiện ra người khác có thích mình hay không cũng không khó.

Bởi vì con người luôn có lúc lộ tẩy.

Thời khắc đó nếu Lương Tây Kinh thật sự quan tâm cô, phần tình cảm này hẳn là đến từ đồng tình, thậm chí là thương hại.

Anh biết quá khứ của cô rõ hơn những người khác.

Nhìn cô phủ nhận, Ôn Khởi cũng không hề rối rắm.

“Cho nên, bây giờ cậu đang cố gắng học thuộc lòng từ vựng, chỉ đơn giản là không muốn lặp lại sai lầm?”

Thi Hảo: “Năm mươi – năm mươi.”

Cô chủ yếu là muốn khiến mình toàn năng hơn một chút, như vậy mới có thể kéo gần khoảng cách với Lương Tây Kinh.

Ôn Khởi trầm mặc vài giây, thở dài, “Dáng vẻ của cậu bây giờ thực sự khiến tớ thấy áp lực.”

Thi Hảo mỉm cười, gắp một miếng thịt vào bát cô ấy, “Vậy cậu ăn nhiều một chút để giảm bớt nhé.”

Ôn Khởi tức giận trừng cô.


Trò chuyện thêm một lát, cô ấy chợt nhớ đến tin đồn và video sáng nay nhìn thấy trong một số nhóm chat, “Cậu biết hôm qua sau khi chia tay cậu, Lương Tây Kinh đã đi đâu và làm gì không?”

Nghe nói như thế, Thi Hảo biết cô ấy muốn hỏi cái gì, “Anh ấy trở về nhà tổ.”

Ôn Khởi muốn nói lại thôi.

Thi Hảo: “Người trong video bọn tớ đều không quen, tớ không hỏi, nhưng hẳn là người lạ ven đường bắt chuyện với anh ấy thôi.”

Có câu trả lời của cô, Ôn Khởi yên lòng, “Vậy là tốt rồi, nếu Lương Tây Kinh dám ăn trong bát nhìn trong nồi, tớ sẽ là người đầu tiên trút giận thay cậu.” . Ngôn Tình Tổng Tài

Nghe vậy, Thi Hảo nhướn mày, có chút chờ mong, “Cậu định trút giận thế nào?”

Ôn Khởi im lặng, ném vấn đề khó khăn cho cô, “…Cậu hy vọng tớ trút giận cho cậu thế nào?”

Thi Hảo lườm cô ấy.

Ôn Khởi nhịn cười, “Tớ là không dám đắc tội với tổng giám đốc Lương rồi đó, nhưng cậu không thể ngăn cản tớ chửi mắng anh ấy ở trước mặt cậu.”

Thi Hảo lười cãi lại cô ấy.

Ôn Khởi bật cười, trái tim treo lơ lửng thả về chỗ cũ, “Tổng giám đốc Lương không chân trong chân ngoài là được rồi.”

Sở dĩ cô ấy đồng ý buổi trưa ra ngoài ăn cơm, chủ yếu là muốn xem tình huống của cô, thuận tiện hỏi thăm video một chút.

Trong lòng Thi Hảo cũng hiểu rõ.



Ăn cơm xong, Thi Hảo gửi tin nhắn cho Lương Tây Kinh, xác nhận anh đã ăn cơm xong rồi, không cần cô đóng gói mang về, lúc này cô mới rời khỏi nhà hàng, tạm biệt Ôn Khởi để quay về công ty.

Trò chuyện với Ôn Khởi một lát, tâm tình của cô cũng tốt hơn rất nhiều.

Trở lại công ty, còn chưa tới giờ làm việc.

Thi Hảo do dự hồi lâu rồi cầm lấy mấy phần văn kiện trên bàn làm việc, chuẩn bị đi tìm Lương Tây Kinh.

Vừa mới đứng lên, Lý Thiến Vi ở bên cạnh đang ngủ nửa mê nửa tỉnh nói, “Thư ký Thi về rồi à?”

Thi Hảo ừ một tiếng, giấu đầu hở đuôi nói, “Tổng giám đốc Lương đang ở văn phòng đúng không? Tôi có mấy văn kiện buổi chiều cần gấp, muốn tìm anh ấy ký tên.”

Lý Thiến Vi thay đổi tư thế, “Có, cô mau đi đi.”

Thi Hảo nhẹ giọng đáp, “…Cô ngủ tiếp đi.”

Nói xong, cô chậm lại một lát mới nhấc chân đi về phía cửa văn phòng của Lương Tây Kinh.

Đứng lại thở ra một hơi, Thi Hảo giơ tay gõ cửa.

Được đáp lại, Thi Hảo đẩy cửa đi vào.

Nghe thấy tiếng mở cửa đóng cửa, Lương Tây Kinh cũng không ngẩng đầu. Cho đến khi tiếng bước chân quen thuộc càng ngày càng gần, anh mới nhướng mí mắt nhìn Thi Hảo, “Thư ký Thi, bây giờ đang là giờ nghỉ trưa.”

Thi Hảo đặt văn kiện bên tay anh, vẻ mặt thản nhiên, “Tổng giám đốc Lương, mấy văn kiện này cần gấp, phiền anh ký tên giúp.”

Lương Tây Kinh: “…”

Anh quét mắt nhìn mấy văn kiện kia, lạnh nhạt hỏi, “Chỉ tìm anh để ký tên?”

“…” Thi Hảo nhìn anh, mạnh miệng nói, “Nếu tổng giám đốc Lương còn cần em làm gì, em cũng có thể hỗ trợ.”

Lương Tây Kinh nhướng mày, vết thương hơi đau. Anh hơi dừng lại, cố ý hiểu sai ý tứ trong lời nói của cô, như cười như không hỏi, “Chuyện gì cũng được?”

“…”

____

Tác giả có lời nói:

Thi Hảo: Em ngược lại muốn xem anh có thể đề xuất cái gì đấy.

Tổng giám đốc Lương: **********


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui