Gợn Gió Đêm


Năm 2009, Hàn Tầm Chu 14 tuổi, cô đã không còn búi tóc sừng dê nữa, mà thay vào đó là bới mái tóc đen dày thành đuôi ngựa cao cao.
Một năm nay, cô rất thích ban nhạc Mayday.
Suốt hai năm lớp 5 và lớp 6, bạn nhỏ Hàn đã khoá tất cả phim tài liệu vào trong ngăn tủ, miệt mài nỗ lực hai năm đèn sách, cuối cùng cũng thoát khỏi danh hiệu học tra, cùng mọi người thành công lên thẳng trường cấp 2 quốc tế, còn Trang Thục thì dựa vào năng khiếu bóng rổ mới miễn cưỡng được lên thẳng.
Đồng thời trong suốt 3 năm từ 11 tuổi đến 14 tuổi, Hàn Tầm Chu quen biết được cô bạn thân nhất đời này của mình, Tạ Điệt nhà Tạ gia.

Cô cảm thấy Điệt Điệt không giống những nữ sinh kia trong lớp cô, điềm tĩnh, thông minh, học cái gì cũng nhanh.
À……nếu như không phải Điệt Điệt không thích nói chuyện, người tương đối lạnh lùng, quả thực giống như anh trai Hạ phiên bản nữ.
Lúc đó đang là kỳ nghỉ hè của lớp 8 lên lớp 9, vào giữa mùa hè, ba Hàn và mẹ Hàn dẫn theo Hàn Tầm Chu đi một chuyến đến một huyện nghèo ở vùng núi Quý Châu, Hàn gia muốn hỗ trợ nơi đó sửa đường, xây cầu, và xây dựng một trường tiểu học tình thương.
Sau khi ba Hàn và mẹ Hàn giao phó xong công việc xây dựng, chưa đến mấy ngày thì trở về Bắc Kinh, nhưng Hàn Tầm Chu chết sống gì cũng không chịu về, thế là hai vợ chồng đành để cô ở tạm trong nhà hiệu trưởng.
Toàn bộ kỳ nghỉ hè đó, Hàn Tầm Chu cùng ăn cùng ở với các bạn nhỏ nghèo khó nơi vùng núi, cô cho họ xem phim tài liệu mà cô yêu thích nhất, thỉnh thoảng còn dạy các bạn nhỏ viết chữ, học thuộc từ.

Trải qua mấy năm cố gắng, Hàn Tầm Chu khi còn bé rất kém Toán, Anh ngữ, Ngữ Văn, dần dần cũng chen vào hàng ngũ học sinh khá giỏi ở trường cấp 2.
Mỗi ngày cô đều gửi MMS cho Tạ Điệt và Hạ Minh, loại có thể gửi được ảnh, ở vùng núi tín hiệu không tốt, muốn gọi điện thoại hay gửi tin nhắn đều phải đi đến cửa thôn trên con đường bùn lầy.
Thế là mỗi lúc trời tối, đi bộ dọc theo con đường núi nửa giờ đồng hồ đã trở thành thói quen hằng ngày của Hàn Tầm Chu.
Mặc dù trong ngôi làng miền núi không có trung tâm mua sắm cũng không có nhà hàng Tây, nhưng bạn học tiểu Hàn thích ứng rất tốt.
Vào đêm trước khi trở về Bắc Kinh, những vì sao phủ đầy bầu trời trên ngọn núi của thôn làng, Hàn Tầm Chu và cô con gái Hồng Hồng 7 tuổi của hiệu trưởng cùng nhau nép vào trong chăn, dưới ánh đèn điện mờ ảo trên đỉnh đầu, họ mở ra quyển truyện cổ tích mà cô mang đến.
Theo lý thuyết thì cô gái 14 tuổi đã qua tuổi xem phim hoạt hình, đọc Andersen, nhưng Hàn Tầm Chu vẫn vô cùng thích truyện cổ tích.
Truyện “Nàng tiên cá” cũng không xa lạ gì với cô, nhưng lúc này đây cảm giác lại có chút khác biệt, khi đọc đến đoạn nàng tiên cá nhỏ hoá thành bọt biển dưới ánh mặt trời, không hiểu sao Hàn Tầm Chu lại đỏ bừng đôi mắt, cô chỉ cảm thấy đáy lòng vô cùng đau nhói, cái mũi đỏ lên, một giọt nước mắt xoay chuyển trong hốc mắt, sau đó trượt xuống gương mặt, rơi trên quyển truyện cổ tích.
Hồng Hồng có chút bối rối, thân thể nhỏ bé nhích tới, dựa vào Hàn Tầm Chu, mở thật to hai mắt, hỏi cô: “Chị Chu Chu, sao chị lại khóc?”
Hàn Tầm Chu không nói gì, bởi vì chính cô cũng không biết tại sao mình lại khóc.

Rõ ràng là khi cô bằng tuổi Hồng Hồng, lúc đọc đến đoạn này cũng không rơi nước mắt.
Đêm hôm đó, Hàn Tầm Chu mơ một giấc mơ, trong mơ, cô biến thành một tiểu mỹ nhân ngư có đuôi, cô ngây thơ mờ mịt bơi lên bờ, nhìn thấy đôi chân mới mọc của mình thì mừng rỡ không thôi.

Tiểu mỹ nhân ngư đang tập đi bằng 2 chân, chợt phát hiện có một người đang nằm trên bờ.
Cô tập tễnh đi qua, trang phục trên thân người kia giống hệt trang phục của hoàng tử trong truyện cổ tích.
Anh ấy là một hoàng tử.
Biển cả xanh thẳm, bãi cát vàng ươm, hoàng tử trẻ tuổi anh tuấn vô cùng.

Anh đang nằm trên tảng đá bên bờ biển, hai mắt nhắm nghiền, gió biển nhẹ cuốn lên những sợi tóc trên trán.

Tiểu mỹ nhân ngư ở trong mộng nhìn đến ngây cả người, quỷ thần xui khiến thế nào cô lại đi đến gần phiến đá kia, chậm rãi cúi người, nhắm mắt lại, hôn lên bờ môi của vị hoàng tử.
Nhưng nụ hôn này cũng không có khả năng thành công, bởi vì ngay lúc nụ hôn đang áp sát, Hàn Tầm Chu tỉnh giấc.
Cô ngồi dậy, mồ hôi nhễ nhại, nửa tỉnh nửa mê nâng tay lên, vuốt ve lồng ngực của mình.

Làn da nơi đó nóng ran, tận sâu trong cùng được bao bọc bởi các khớp xương và đường gân, có tiếng tim đập dữ dội.

Cô giống như một con cá bị bắt lên bờ, thở hổn hển từng hơi một, đầu óc lại trống rỗng.
Thật lâu sau, Hàn Tầm Chu sờ lên đôi môi khô khốc của mình, gương mặt ửng hồng trong bóng tối.

Bên cạnh cô, Hồng Hồng 7 tuổi lại ngủ say sưa, dường như cô bé đang mơ thấy những que kẹo ngọt ngào và biển lớn màu xanh lam như trong truyện cổ tích kia.
Ngày hôm sau, gia đình hiệu trưởng đưa Hàn Tầm Chu đến ga xe lửa trên huyện thành, lúc sau, học sinh Hàn 14 tuổi bắt đầu cuộc hành trình trở về Bắc Kinh một mình — đây cũng là sự rèn luyện cuối cùng của mùa hè này mà bạn học Tiểu Hàn đặt ra cho mình, cô phải nói đến toác cả miệng mới được ba Hàn mẹ Hàn đồng ý.

Lần đầu tiên đi du lịch một mình, lại phải đi qua hơn nửa đất nước Trung Quốc, vốn phải là một chuyến đi mạo hiểm lại thú vị.

Nhưng trên đường trở về, Hàn Tầm Chu lại không cảm thấy hưng phấn như mong đợi, cũng không khẩn trương và bối rối như trong tưởng tượng, bởi vì tất cả cảm xúc trong lòng đã bị một loại tình cảm khác hoà tan.
Hơn hai mươi giờ đồng hồ, bạn học tiểu Hàn đều dựa vào cửa sổ toa tàu, vẻ mặt ngơ ngác nhìn ra ngoài, hai tay đan chặt vào nhau.

Trong tai nghe đang phát bài nhạc “Embrace” của Mayday, mặc dù đã nhiều lần nghe câu hát “Gió đêm gửi từng nụ hôn tới hoa diệp, hãy để mặc tôi say nằm bên hồ”, nhưng tại thời khắc này, bỗng nhiên cô lại đỏ mặt.
Giấc mơ kia lặp đi lặp lại như một cuộn phim trong tâm trí cô một cách rõ ràng và xấu hổ, bất tri bất giác cô phát hiện, cô đang yêu.

Mối tình đầu chua xót nhưng cũng ngọt ngào như một ly cocktail ở trong lòng, để một cô thiếu nữ chưa từng nếm qua vị rượu lại say đến ngây ngất và thấp thỏm.

Sau chuyến hành trình gần 2 ngày, Hàn Tầm Chu cũng đã đến ga tàu hoả ở Bắc Kinh.

Cô xách vali lên đến bên eo, cố hết sức bước ra khỏi nhà ga, không bao lâu đã nhìn thấy một người con trai đi thẳng về phía mình.
Chàng trai rất cao, cao hơn cô cả một cái đầu.

Khí chất của anh toả sáng như ánh mặt trời, lại đầy sức sống, khuôn mặt hơi có vẻ non nớt, nhưng cũng đủ đẹp trai để thu hút ánh mắt của nhiều cô gái trẻ xung quanh.
Hàn Tầm Chu nhìn gương mặt của chàng trai không khác gì với vị hoàng tử trong mơ của mình, cô siết chặt tay cầm vali, cắn môi không nói gì.
Hạ Minh đi đến bên cạnh Hàn Tầm Chu, không nói hai lời cầm lấy vali của cô bước ra ngoài, bước chân của anh rất dài, khoé môi ngày thường vốn luôn giương cao nhưng lúc này lại mím thật chặt.
“Anh trai Hạ……”
Hàn Tầm Chu lập tức nhận thấy được anh có chút tức giận, nhắm mắt bước theo sau đuôi anh.
Ga tàu người đến người đi, một số là lao động nhập cư từ nơi khác đến Bắc Kinh làm việc, bên trong túi du lịch thật to chứa đầy vật dụng.

Cũng có những người làm kinh doanh chạy vòng quanh đất nước mỗi ngày, khoác lên người bộ vest phù hợp, trên tay là chiếc cặp công sở, dáng vẻ vội vàng.

Thậm chí trong những góc khuất còn có những người với bộ dạng khả nghi, hai mắt vẫn luôn lén lút nhìn chằm chằm vào đám người, có vẻ như đang tìm kiếm con mồi để ăn cắp.
Hạ Minh đi về phía trước mấy bước, chung quy là không có cách nào với Hàn Tầm Chu, anh thở dài dừng bước, quay lại, xoa xoa tóc cô gái như thường lệ.

Nhưng lúc này đây Hàn Tầm Chu lại giống như một con mèo xù lông, tay anh còn chưa kịp chạm vào đầu cô, cô đã nhảy ra xa, dùng hai tay ôm đầu bảo vệ đỉnh đầu của mình.
Hạ Minh không nhìn thấy gương mặt núp sau cánh tay đang dần dần đỏ lên, chỉ nhíu mày nhìn lòng bàn tay trống rỗng của mình.
“Chu Chu!”.

Hạ Minh buông tay xuống, nhìn cô gái đang khiến anh đau đầu ở trước mắt, giọng điệu có chút nghiêm túc chất vấn cô, “Em có biết là mình đang làm xằng bậy không? Sao có thể quyết định trở về một mình? Từ Quý Châu đến Bắc Kinh, đường xa như vậy, em không biết nguy hiểm cỡ nào sao?”
Kỳ thật buổi chiều mẹ Hàn có nói với anh rằng Hàn Tầm Chu tự trở về một mình, còn thuận tiện lén tiết lộ cho anh một tin tức, thì ra vợ chồng Hàn gia cũng không yên lòng để cô đi du lịch một mình, chỉ là thực sự không chịu nổi Hàn Tầm Chu cứ năn nỉ ỉ ôi, mới miễn cưỡng đồng ý không đi đón cô, nên đã thuê một vệ sĩ bí mật đi theo cô.
Mặc dù có vệ sĩ, không thể có chuyện xảy ra, nhưng Hạ Minh vẫn có chút tức giận.
Bình thường nhìn Hàn Tầm Chu có vẻ dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng thật ra gan cô còn lớn hơn bất cứ ai.

Anh lo rằng cuộc hành trình thuận lợi sẽ khiến cô sinh ra cảm giác an toàn sai lầm, từ đó mất cảnh giác với thế giới bên ngoài.
Thiếu nữ 14-15 tuổi như cô, vẫn có vài trường hợp mất tích được báo chí đưa tin hằng ngày.
Hàn Tầm Chu nhìn đôi môi lúc đóng lúc mở của anh, cả người lại như rơi vào giấc mơ kia, khuôn mặt cô đỏ bừng lên, hoàn toàn không nghe thấy lời trách mắng của anh, chỉ qua loa “ừm” một tiếng lấy lệ.
Thế là đôi chân mày đẹp của Hạ Minh lại nhíu lại.

Tối hôm đó, lần đầu tiên Hàn Tầm Chu không nấu cháo điện thoại với Tạ Điệt, cô làm tổ ở trước bàn học, cầm lấy bó hoa hồng mẹ mua, bắt đầu chơi trò chơi “anh ấy thích mình, anh ấy không thích mình”.

Cánh hoa cuối cùng là “anh ấy không thích mình”.
Hai mắt của Hàn Tầm Chu đỏ lên ngay lập tức, không cam lòng lại lấy một đoá hoa khác.

Cánh hoa cuối cùng của đoá hoa này là “anh ấy thích mình”, nhưng bạn học Tiểu Hàn vừa vui vẻ được một lúc, trong lòng lại không yên tâm, thế là lại vươn móng vuốt về phía đoá hoa tiếp theo đang nằm trong bình hoa.
Con gái khi mới yêu luôn nhạy cảm và rối rắm.
Một lúc lâu sau, trong bình hoa chỉ còn mấy nhánh hoa trụi lủi, trên bàn học thì lại rải rác những cánh hoa, Hàn Tầm Chu bối rối kêu lên một tiếng, hất đôi dép lê xuống, nhảy lên trên giường, vùi mình vào trong chăn.
Trong đầu cô bắt đầu nảy sinh những suy nghĩ kịch liệt.
Chắc là anh ấy cũng thích mình.
Hàn Tầm Chu nhớ lại thời thơ ấu của mình.

Từ nhỏ, anh trai Hạ đã chăm sóc cô rất nhiều, mặc dù anh chỉ lớn hơn cô 7 tháng, nhưng lại đối xử với cô như một đứa trẻ.

Anh cho cô chép bài tập, cùng cô xem phim tài liệu, mỗi lúc trời tối sẽ lại đợi cô, cùng nhau về nhà.
Hàn Tầm Chu trở mình.
Cũng không phải, anh cũng cho Trang Thục chép bài tập, anh còn chơi bóng rổ với Trang Thục.

Anh đối xử với tất cả mọi người đều rất tốt, không chỉ giới hạn một mình cô.
Thậm chí Hàn Tầm Chu còn có ảo giác, đúng là Hạ Minh rất tốt với cô, nhưng rất nhiều thời điểm cách anh nhìn cô, giống như là đang nhìn một đứa bé.

Anh luôn luôn lo lắng rằng cô có thể bị lạc, luôn luôn nghiêm túc kiểm tra bài tập của cô, luôn nói chuyện với cô bằng giọng điệu của người lớn.
Căn bản là không giống như đối xử với một cô gái mình thích chút nào.
Hàn Tầm Chu cắn môi, bất lực nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Hạ Minh giống như một hoàng tử vậy, anh lịch lãm, chính trực, đối xử với tất cả mọi người chung quanh đều rất thân thiện, cho dù là giáo viên hay bạn học đều khen anh không dứt lời.

Hạ Minh là hotboy trong trường cấp 2 của bọn họ, và là chủ tịch câu lạc bộ Piano, ngay cả thành tích học tập cũng luôn đứng nhất.

Còn cô ngày nào cũng chong đèn đọc sách, nhưng xếp hạng kì thi cũng chỉ có thể giữ vững vị trí cuối cùng ở lớp thực nghiệm.
Anh ưu tú hơn cô rất nhiều, Hàn Tầm Chu biết, trong mắt một số ít người biết chuyện, hai người bọn họ không xứng đôi — mặc dù từ khi vào cấp 2 cho đến nay, trong trường càng có ít người biết bọn họ có hôn ước với nhau.
Thật ra, bắt đầu từ năm 10 tuổi, lúc hai gia đình gặp mặt cũng không hề nhắc đến quan hệ hôn ước.

Mẹ Hàn nói với cô rằng, hôn ước không có huỷ bỏ, chỉ là phải chờ đến khi hai người trưởng thành thì tự mình quyết định, trừ khi một trong hai bên đề nghị từ hôn trước.
Càng nghĩ, Hàn Tầm Chu càng bỏ đi ý định hỏi thẳng suy nghĩ của Hạ Minh.
Một mặt, chuyện xấu hổ như vậy, đánh chết cô cũng không thể mở miệng hỏi; Một mặt khác, cô luôn cảm thấy, nếu như không nói thẳng ra hết, kiểu quan hệ bí ẩn này còn có thể duy trì đến 18 tuổi, nhưng nếu như cô hỏi, có lẽ ngày mai sẽ kết thúc.
Hàn Tầm Chu nằm trên giường, bắt đầu xem lại tin nhắn giữa cô và Hạ Minh, những tin nhắn qua lại vô cùng bình thường lúc trước, lấy tâm trạng hiện tại đọc qua, càng đọc càng ảo não.
“Trời ơi, tấm ảnh đứng ở cổng làng này xấu quá, sao lại gửi tấm ảnh cười đến khó coi như vậy cho anh ấy chứ?”
“Mình lại còn chửi tục…..Trước giờ anh trai Hạ không nói tục, chắc chắn anh ấy sẽ thấy mình không lịch sự”.
Hàn Tầm Chu dành ra cả một đêm để xem hết tất cả tin nhắn giữa hai người bọn họ, sau đó lại bắt đầu mong chờ tin nhắn và cuộc gọi tiếp theo của anh.
Nhưng điều mà cô không ngờ chính là, mãi cho đến khai giảng, vậy mà Hạ Minh lại chưa một lần liên lạc với cô, mà Hàn Tầm Chu giống như là đang phân cao thấp, cũng không hề gửi một tin nhắn nào.
Mặc dù ngày nào cô cũng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.


Sau khi tựu trường vào tháng 9, nhà trường phát cho các học sinh lớp 9 phiếu nguyện vọng lên cấp 3.
Vì trường của họ là một trường quốc tế cấp 2, gần một nửa học sinh sau khi tốt nghiệp sẽ được gia đình đưa ra nước ngoài, và một nửa còn lại sẽ ở lại trong nước tiếp nhận giáo dục cấp 3.
Cho nên nhà trường hi vọng có thể tách hai bộ phận học sinh này ra, để cho học sinh có ý định xuất ngoại giao lưu với nhau, cùng học Anh ngữ, còn các bạn học muốn tham gia thi cấp 3 thì có thể ổn định tinh thần để ôn tập.
Khối lớp 9 có 2 lớp thực nghiệm song song, Hạ Minh và Kỷ Du Chi ở lớp thực nghiệm A, Tạ Điệt và Hàn Tầm Chu ở lớp thực nghiệm B.
Cạnh cửa sổ trong lớp học, Hàn Tầm Chu tựa vào bàn Tạ Điệt, trong mắt chứa đầy lo âu, hỏi cô ấy: “Điệt Điệt, bác Tạ nói muốn đưa mày ra nước ngoài sao?”
Cô nghe mẹ nói, một nhà 3 người Tạ gia ở chung không được tốt, Chu Uyển Linh và Tạ Điệt cũng không phải mẹ con ruột thịt, luôn luôn ồn ào không thoải mái.

Cho nên xác suất Tạ Xuyên muốn đưa Tạ Điệt ra nước ngoài là vô cùng lớn.
“Vậy thì không có…..” Thiếu nữ đang xem tạp chí thời trang bên cửa sổ ngẩng đầu, gương mặt xinh đẹp lúc này đã bắt đầu hiện lên vẻ tinh nghịch, cô ấy nháy nháy mắt, hỏi ngược lại, “Vậy còn mày? Sau này muốn làm gì?”
Hàn Tầm Chu nhăn lại hai hàng chân mày như sâu róm của mình, bối rối lẩm bẩm nói: “Sau này muốn làm gì à…..Tao cũng không biết, mày biết tao rồi đó, không có đầu óc kinh doanh, có thể sau này ba mẹ tao sẽ sắp xếp một công việc ổn định cho tao.

Nhưng vừa nghĩ tới phải ngồi mấy chục năm trong văn phòng, lặp đi lặp lại công việc buồn tẻ là tao đã muốn chết rồi”.
“Vậy mày có tính đến việc ra nước ngoài không? Đi đến những nơi khác nhau, có lẽ mày sẽ tìm được chuyện muốn làm trong tương lai”.
Hàn Tầm Chu nghe vậy lập tức lắc đầu: “Ra nước ngoài du học chắc chắn không thể nào, ba mẹ tao sẽ không bao giờ bỏ xuống sản nghiệp trong nước, cùng tao đi du học trong mấy năm đâu.

Nếu tao đi một mình thì họ lại không thể yên tâm”.
Cô vừa dứt lời, một nữ sinh ngồi bàn phía trước liền quay lại, giọng điệu khá kinh ngạc: “Hàn Tầm Chu, cậu không xuất ngoại sao? Sao lại vậy, Hạ Minh muốn ra nước ngoài học cấp 3 mà, hai người các cậu không cùng đi sao?”
Cô nàng này và Hàn Tầm Chu học cùng nhau từ thời tiểu học, cho nên cũng biết mối quan hệ giữa Hàn Tầm Chu và Hạ Minh.
Hàn Tầm Chu nghe thấy những lời này, ngơ ngác mà ngẩn người tại chỗ, Tạ Điệt bên cạnh nhíu mày hỏi: “Hạ Minh muốn xuất ngoại? Cậu nghe ai nói?”
“Tôi nghe học sinh lớp A nói, họ nói nguyện vọng của Hạ Minh là muốn xuất ngoại.”
Cô nàng nói xong, một cô gái khác bên cạnh cũng quay xuống, hỏi Hàn Tầm Chu với vẻ nghi ngờ: “Đúng rồi, tôi cũng biết chuyện này.

Tưởng Hàm ở lớp A kế bên còn nói sau này cô ấy sẽ cùng Hạ Minh sang Anh học cấp 3”.
Tưởng Hàm? Đầu óc chậm chạp của Hàn Tầm Chu bắt đầu xoay chuyển, lúc này mới nhớ tới cô gái cao cao gầy gầy, là thành viên trong câu lạc bộ Piano của anh trai Hạ, năm ngoái cô ấy còn cùng anh trai Hạ hợp tấu trong một buổi tiệc tối.
Tưởng Hàm cũng biết anh trai Hạ muốn đi Anh du học, vậy mà cô lại không biết gì cả, tại sao cho đến bây giờ anh vẫn không nói cho cô biết? Kể từ hôm đưa cô từ nhà ga về đến Hàn gia, anh chưa một lần nào liên lạc với cô.
Ngay cả một tin nhắn cũng không có.
Cả mối tình đầu lẫn yêu thầm đều khiến người ta tự ti, đồng thời suy nghĩ lung tung, giống như Hàn Tầm Chu giờ phút này đây.
Trong lòng cô chua xót giống như bị tạt một gáo nước chanh đầy.
Cũng là, quan hệ giữa cô và Hạ Minh vốn lơ lửng không cố định, có thể sẽ tan vỡ vào một ngày nào đó, thật sự anh không cần thiết phải nói với mình.

Hàn Tầm Chu dùng hết sức siết chặt bàn tay nhỏ lại, hàm răng nghiến lại run rẩy, một bàn rơi đầy cánh hoa hồng mấy ngày trước hiện lên trong đầu cô, ghép lại thành 5 chữ to — anh ấy không thích mình.
Cô gái kia giơ tay lắc lắc trước mặt Hàn Tầm Chu: “Không phải chứ, cậu không ngại à? Không phải Hạ Minh là vị hôn phu của cậu sao?”
Tạ Điệt cau mày phất phất tay, đưa hai cô gái đang ăn dưa trở về làm bài tập: “Ngậm miệng, đừng nhiều chuyện, cái gì mà vị hôn phu hay không vị hôn phu”.
Nhưng Hàn Tầm Chu lại ngẩng đầu, cô cắn răng, giống như thời kỳ phản nghịch đột nhiên đến.
“Đúng vậy, vị hôn phu gì chứ, mẹ tôi cũng nói rồi, hôn ước giữa tôi và Hạ Minh không là gì cả, sau này có thể huỷ bỏ bất cứ lúc nào.

Chuyện của anh ấy thì liên quan gì đến tôi? Sau này ở trước mặt tôi mọi người đừng nói những chuyện này nữa”.
Hai phút sau, ở dãy ghế cuối của lớp A do giáo viên sắp xếp, Kỷ Du Chi nhìn thấy Hạ Minh quay lại, nhướng mi lên khỏi đống sách bài tập: “Không phải cậu muốn đi hỏi Hàn Tầm Chu và Tạ Điệt điền nguyện vọng gì sao? Trở về nhanh vậy? Hai người bọn họ không xuất ngoại à?”
Hạ Minh không nói gì.
Kỷ Du Chi làm xong một câu hỏi, phát giác tâm tình của Hạ Minh không tốt lắm, thế là an ủi: “Cậu còn đang lo lắng phiếu nguyện vọng kia hả? Ba cậu cũng thật là tàn nhẫn, mấy ngày trước còn nhốt cậu ở nhà, ngay cả điện thoại cũng không cho dùng, còn tự điền phiếu nguyện vọng cho cậu rồi giao cho chủ nhiệm lớp nữa chứ, một chút đường sống cũng không lưu lại.

Nếu cậu thật sự không muốn ra nước ngoài, có cần anh em giúp cậu lấy trộm về không?”
Hạ Minh lắc đầu, bắt đầu dọn dẹp bàn học.
“Hiện tại không cần”.
Kỷ Du Chi ngạc nhiên há to miệng.
Hạ Minh là một học sinh 3 giỏi không chê vào đâu được, nhưng lại có một sở thích kỳ lạ mà không ai biết — đó là thích dọn dẹp bàn mỗi khi tức giận, đặc biệt là giống như bây giờ, mặt không thay đổi gấp bài thi thành từng khối vuông lớn nhỏ như đậu hũ khô, từng cái từng cái một, sau đó chồng tất cả lên nhau, cảnh tượng này đặc biệt quỷ dị.
Loại thời điểm này Kỷ Du Chi đều sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng không chọc anh, dù sao để Hạ thiếu gia chồng các khối vuông nhỏ thành một quyển sách dày là sẽ bớt giận.
Thế nhưng cả ngày hôm nay, Hạ Minh ròng rã chồng thành 2 quyển từ điển cao, vẫn không khôi phục lại bình thường, cả một đêm này, Kỷ Du chi đều cảm thấy khắp người lạnh run.
Ngày thứ hai khai giảng là kì thi khảo sát chất lượng, Hạ Minh xếp hạng 26 toàn trường, khiến tất cả giáo viên và bạn học đều mở rộng tầm mắt.

Mà Hần Tầm Chu lần đầu tiên vượt qua top 20 của lớp.

Vào cuối tuần, nhằm ăn mừng đội bóng rổ của trường lấy được vị trí quán quân toàn khu vực trong trận đấu bóng rổ các trường cấp 2, Trang Thục đã mời mấy người bạn đến nhà mình mở Party.
Một nhóm học sinh cấp 2 cũng không có nhiều chiêu trò, nói là tiệc tùng, thật ra cũng chỉ là mấy phần gà rán Cocacola mang về, sau đó cùng nhau xem phim trong phòng chiếu phim mini.

Trang Thục tuỳ tiện lấy ra một chiếc CD trong đống đĩa mà ba mẹ cậu ta đã mua, là một bộ phim cũ, .
Hàn Tầm Chu ngồi bên cạnh Tạ Điệt, cô nhìn màn ảnh, nhưng ánh mắt lại liếc nhìn về phía Hạ Minh đang ngồi một góc trên sofa.

Anh ngồi thẳng lưng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, cực kì nghiêm túc.
Đột nhiên Hàn Tầm Chu cảm thấy mình đặc biệt kém cỏi, sau bao lâu không liên lạc, thì ra chỉ có tâm trạng của cô bị ảnh hưởng.
Phòng xem phim nằm ở tầng hầm biệt thự nhà Trang Thục, mặc dù có thiết bị thông gió, nhưng Hàn Tầm Chu vẫn cảm thấy khó chịu ở ngực, hô hấp không thông.
Cô đứng lên, đi ra khỏi phòng chiếu phim, vào nhà vệ sinh ở tầng trệt để rửa mặt.
Khi ra khỏi nhà vệ sinh, cô gặp Hạ Minh vừa từ phòng chiếu phim đi ra.
Khi đi ngang qua nhau, anh nhàn nhạt gật đầu với cô, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh, hoàn toàn không còn thân mật và quen thuộc như trước nữa.
Hàn Tầm Chu cảm thấy mũi mình thật chua xót, cô thầm lẩm bẩm trong lòng 1000 câu “ghét anh” cùng một vạn câu “Hạ Minh là đồ ngốc”, nhưng vẫn nhịn không được, vươn tay túm lấy ống tay áo của anh.
Hàn Tầm Chu sụt sịt hỏi: “Anh trai Hạ, anh muốn xuất ngoại thật sao? Vậy sau này chúng ta….sẽ không gặp nhau nữa, ba mẹ của em chắc chắn sẽ không để cho em ra nước ngoài đâu, họ không nỡ để em đi”.
Hạ Minh siết chặt lòng bàn tay: “…….Không phải em không muốn gặp anh sao?”
Hàn Tầm Chu lắc đầu: “Không có”.
Hai người đều im lặng trong chốc lát.
Sau đó Hạ Minh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, vươn tay sờ sờ đầu Hàn Tầm Chu như thường lệ, dịu dàng hỏi cô: “Chu Chu, phim hay không?”
Hàn Tầm Chu thầm nghĩ, rõ ràng anh ấy ngồi xem nghiêm túc như vậy, phim có hay không chẳng lẽ anh ấy không biết, hỏi mình làm gì?
Nhưng ngoài miệng lại trả lời lung tung và tuỳ ý: “Hay lắm, em thích anh chàng làm luật sư nhất”.
Dường như Hạ Minh có điều suy nghĩ, đứng yên thật lâu, cuối cùng lại vuốt vuốt đầu của cô, nói: “Trở lại đi, anh không xuất ngoại, sau này em vẫn có thể nhìn thấy anh mỗi ngày”.
Hàn Tầm Chu ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn anh, cố gắng che giấu khoé miệng đang nhếch lên.
Cả ngàn câu “ghét anh” vừa mới quanh quẩn trong đầu lập tức trở thành bong bóng màu hồng phấn “thích anh”.
Cô ra vẻ bình thản “dạ” một tiếng, nhưng bước chân lại bắt đầu chộn rộn.
“Anh trai Hạ, anh không đi vệ sinh sao?”
“Ừ, không đi, Chu Chu, em đừng ăn quá nhiều gà rán, sẽ nóng trong người”.
“Dạ, em biết rồi”.
Sự lạnh nhạt hơn nửa tháng xa cách tan thành mây khói, bỗng nhiên Hàn Tầm Chu cảm thấy, làm người không nên yêu cầu xa vời quá nhiều.
Trở lại như lúc ban đầu cũng không tệ.

Thứ hai, Trang Thục và Kỷ Du Chi gặp Hạ Minh ở trường, phát hiện trán của anh bị bầm tím, miệng bị rách da, nhưng tinh thần lại có vẻ bay bổng.
“Chết tiệt, Hạ Minh, cậu bị đánh sao?”
Học sinh ba giỏi Hạ Minh, từ trước đến giờ chưa từng bị đánh, đây chính là lần đầu tiên.
“Không phải vì lần này cậu thi trượt chứ? Ba cậu quá nhẫn tâm”
Hạ Minh cười gật gật đầu: “Ừ, chịu thôi, còn rất đau”.
Nhưng không phải vì chuyện này.
Trang Thục cảm thấy có thể anh đã bị đánh đến ngu ngốc.

“2009.09.16, ba nói rằng trừ khi tôi nghĩ rõ ràng sau này muốn làm gì khi ở lại trong nước, nếu không sẽ đưa tôi đi Anh học đại học chuyên ngành tài chính.

Hôm qua cùng Chu Chu xem phim , em ấy nói thích chàng trai làm luật sư nhất, chắc tôi biết sau này tôi muốn làm gì rồi.

Chịu đánh một trận, rất đáng.
— Hạ Minh, nhật ký về em.
Tác giả có lời muốn nói: Hạ đại luật sư tìm được phương hướng cuộc sống, thật đáng mừng ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui